Tới ngày thứ hai bên ngoài chỉ còn mưa phùn mênh mông, sắc trời vẫn u ám, từ xa nhìn lại trời đất giống như được khoác một cái võng màu xám. Bên ngoài phòng có một tầng sương mù bao quanh, bên mái hiên thi thoảng có giọt nước mưa nhỏ xuống phát ra tiếng tí tách. Đứng trên lan can lầu hai ướt sũng nhìn về phía núi lớn chỉ cảm thấy cảnh vật mông lung, đẹp đến độ không giống nơi trần thế.
Lão Dũng nhìn thấy thời tiết này thì sắc mặt trầm xuống.
Thời tiết này quả thực không phải thời cơ tốt để bắt người.
Nơi này núi lớn liên miên, địa thế phập phồng, cây rừng um tùm, bụi gai trải rộng. Lúc không mưa lục soát đã khổ, hiện tại đường trơn ướt thế này dù có điều động mấy trăm hoặc hơn ngàn cảnh sát cũng chỉ như mò kim đáy bể. Hơn nữa nước mưa sẽ cọ rửa những dấu vết để lại, cảnh khuyển cũng khó mà ngửi được mùi phạm nhân. Phải nói là công cuộc tìm kiếm cực kỳ khó khăn.
Nhìn thấy sắc mặt đen thui của lão Dũng thế là Diệp Hàng bật cười vỗ vai ông ấy mà an ủi, “Có lo lắng cũng vô ích, đường núi trơn ướt chúng ta khó mà đi nổi thì tên kia cũng vậy thôi đúng không?”
Anh đương nhiên hiểu những lo lắng của lão Dũng.
Núi cao rừng rậm với địa thế phức tạp, hung phạm lại tàn nhẫn giảo hoạt, ông trời còn cố tình cho mưa xuống quả thực khiến người ta có muốn không lo lắng cũng không được. Nhưng thân là cảnh sát thì càng là vụ án khó càng phải có tin tưởng vào chính mình, cùng lắm thì bắt đầu sưu tầm manh mối từ đầu. Mỗi một cành cây ngọn cỏ, mỗi mảnh lá rụng, mỗi vết chân trên bùn đều có khả năng là lỗ hổng sơ sẩy của kẻ đào phạm. Mọi người gặp chỗ nào khó khắc phục chỗ ấy, có nguy hiểm nào cũng cố gắng vượt qua thì có chuyện gì không thể đối mặt đây?
Bị anh vỗ một cái thế là lão Dũng cũng thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn nhưng vừa nghĩ tới đêm qua bị kẻ kia lừa vào rừng trúc là ông lại hận nghiến răng. Ông thầm quyết tâm phải lấy ra mọi bản lĩnh để túm được kẻ đó!
Sáu giờ sáng cảnh sát chi viện lần lượt tới thôn nhỏ, mỗi người đều võ trang đầy đủ với súng lục, cảnh côn, tấm chắn, ngoài ra còn có lương khô. Mỗi người khoác theo , cân, Diệp Hàng vừa nhìn thấy đã thầm thở dài. Anh cố gắng giảm bớt đồ đạc mang đi, chỉ thay một thân quân phục khi làm việc bên ngoài và mang theo những thứ cần thiết như đạn dược, lương khô ngoài ra anh không mang gì khác, kể cả nước uống.
Một giờ sau công tác lục soát núi bắt đầu, đoàn người chia nhau ra như giăng lưới và bắt đầu tiến sâu vào trong núi.
Đội chính đi vào từ khe núi, tới chỗ rẽ bọn họ phân ra các hướng để tìm. Sơn cốc này càng đi càng rộng và sâu, tuy chỉ có mưa phùn lắc rắc nhưng vừa vào trong núi sương mù đã bao quanh khiến tầm nhìn bị hạn chế. Có vài chỗ độ dốc không lớn bọn họ còn phải vừa đi vừa tìm kiếm dấu vết. Rất nhanh đội ngũ đông đảo đã bị phân nhỏ, nếu nhìn từ trên xuống chỉ thấy rừng rậm lác đác đầu người. Qua một lúc những người này như nước mưa rơi vào sông, cứ thế tan biến không thấy rõ.
Lão Dũng và Diệp Hàng mang theo người của mình phân ra, anh trực tiếp đi thẳng tới chỗ sâu trong cùng của sơn cốc. Trong màn mưa bụi mênh mông tầm nhìn không tốt, ngoài mét đã khó thấy được cảnh vật bên ngoài. Anh chỉ có thể mang theo người của mình cẩn thận tìm tòi mỗi một chỗ để tránh bỏ sót. Qua mỗi một nơi anh đều điều tra kỹ nhưng vì trên người không có vật nặng nên bước chân của anh nhẹ nhàng tự nhiên hơn nhiều. Mấy người đi theo sau nhanh chóng bị anh bỏ lại, không biết qua bao lâu, chờ anh vượt qua một con sông nhỏ ở đáy cốc, lại qua mấy thân cây khô héo ngã đổ ở bờ đối diện mới phát hiện mình đã bỏ lại những người khác, bộ đàm cũng đã mất tín hiệu.
Đợi một lúc cũng không thấy những người kia thế là anh không đợi nữa mà dùng mấy hòn đá nhỏ xếp thành hình mũi tên chỉ hướng sau đó tự mình đi tiếp về phía trước.
Một mình anh di chuyển trong đường núi lạnh lẽo mang tới cảm giác sợ hãi, bốn phía giống như hoàn toàn an tĩnh, ngoài tiếng tim đập và tiếng hô hấp của bản thân chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa nhỏ giọt trên lá “Tí tách”. Diệp Hàng bước chậm lại, cố hòa mình vào hoàn cảnh an tĩnh này, mỗi hành động càng ngày càng chậm chạp và cẩn thận.
Lúc đi tới chỗ một bụi cây thấp bé um tùm anh đột nhiên phát hiện ít bột giấy nằm dưới một bụi gai. Tuy nó đã ướt mủn thành bột giấy nhưng chỉ cần liếc qua màu xanh đậm trên đó anh đã nhận ra đây là một phần của lá bùa trong tay A Ly. Sau đó anh phát hiện một sơn động nhỏ được che lấp bởi cây cối.
Lòng anh không nhịn được rung lên, tay cẩn thận đẩy đống cành lá ra sau đó nhẹ giọng gọi một tiếng, “A Ly?”
Trong sơn động trống vắng, không có nghi phạm cũng không có thiếu nữ anh đang tìm.
Diệp Hàng thở dài một hơi và khom lưng đi vào sơn động.
Nếu nơi này không sạch sẽ, không vương mùi hương lành lạnh trên người A Ly thì gần như anh không phát hiện ra nơi này từng có người ở lại. Anh nhìn sơn động trống không thì ngay lập tức có thể tưởng tượng ra bóng dáng A Ly thon gầy cuộn trong một góc. Anh duỗi tay khẽ vuốt vách đá ở một bên, trong đáy mắt bỗng nhiên trào ra chua xót ——
A Ly gầy yếu như vậy nhưng vẫn luôn cô độc sống trên đời này ư?
Cô mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng vì sao ánh mắt lại sâu thẳm như thế, giống như không có chút cảm xúc vui buồn nào.
Qua thật lâu Diệp Hàng mới hoàn hồn thì chỉ thấy khóe mắt mình ướt nước.
Ra tới cửa anh mới thấy đói bụng và khát nước thế là anh uống nước suối và ăn lương khô mang theo. Lúc sau anh tiếp tục tìm kiếm, đi về phía trước một khoảng anh phát hiện trong mặt cỏ đã ngả vàng trên sườn núi gần đó có một mảnh cháy đen.
Diệp Hàng bước nhanh tới và ngồi xổm xuống nhìn sau đó xác nhận bản thân không nhìn lầm. Mặt cỏ chỗ này quả thực từng bị thiêu cháy, mà càng kỳ quái chính là ở chân một tảng đá lớn bên cạnh có một bãi chất nhầy xanh đen sền sệt, tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Tối hôm qua sấm sét ầm ầm, cỏ này cháy có lẽ do bị sét đánh, nhưng đống tanh hôi này là cái gì thì anh chịu. Diệp Hàng đứng dậy sau đó nhìn quanh nhưng không thấy bất kỳ chỗ nào kỳ quái. Phía trước là rừng rậm, hai bên dốc nghiêng nghiêng dẫn thẳng lên núi cao, xem ra càng đi tiếp càng khó bắt được người.
Lúc này mưa phùn vốn ôn nhu lắc rắc lại dần dày hơn, sắc trời tối tăm, mây đen quay cuồng. Ban đầu là từng giọt mưa to đổ xuống, rồi hai ba giọt, dần dần mưa ào ào trút xuống người và mặt anh. Diệp Hàng nhíu mày nhìn mưa càng lúc càng to, dòng suối nhỏ cũng ngày một rộng ra, trên đỉnh đầu là tầng mây ẩn chứa sấm sét. Trong lòng anh biết mình không đi tiếp được nữa mà cần phải tìm một nơi lánh tạm.
Anh nhìn chung quanh một vòng cũng không thấy chỗ nào có thể che mưa chắn gió vì thế Diệp Hàng quay lại sơn động nhỏ nơi anh phát hiện dấu vết của A Ly.
Lúc vọt vào sơn động thì mưa càng to hơn. Ánh sáng trong sơn động vốn đã không tốt, hiện tại càng tối tăm. Diệp Hàng đứng ở cửa động, trên đầu và trên người đều nhỏ nước mưa, vì không muốn làm ướt sơn động sạch sẽ nên anh luyến tiếc không muốn đi vào trong. Anh rũ áo mưa sau đó dùng khăn lông vắt khô lau đầu tóc và cẩn thận dịch vào trong một ít. Anh dựa nghiêng ngồi xuống cạnh vách đá sau đó duỗi thẳng chân ngồi nghỉ.
Đêm qua gần như không ngủ, nước mưa tí tách rơi trên lá cây ở cửa động giống như có cái gậy bọc nhung gõ lên những hạt châu khiến người nghe dần mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mùi hương lành lạnh như có như không lại vô cùng quen thuộc kia quanh quẩn ở chóp mũi làm Diệp Hàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng, hai mắt dần nhắm lại.
Anh mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ linh hồn anh theo gió nhẹ lướt qua thiên sơn vạn thủy và tới một nơi sâu nhất trong những dãy núi trùng điệp. Nơi ấy toàn là núi non chọc trời, sông nước bao quanh, tĩnh lặng đẹp đẽ. Trong rừng rậm che trời ngẫu nhiên sẽ lộ ra những nóc nhà màu đen như hạt bụi, chúng dựa vào núi, mang theo kiến trúc cổ xưa lại thần bí. Vòng ra phía sau vách núi chỉ thấy một cây đại thụ cành lá xum xuê mọc lên giữa một mảnh cỏ xanh mượt. Mặt trời chiều ngả về tây vẩy ánh sáng lên vạn vật, chim chóc ríu rít bay về tổ. Một thiếu niên mặc áo vải gọn gàng đang ngồi dựa dưới gốc cây vội đứng dậy vỗ nhẹ cỏ dính trên người. Cậu cầm một cây gậy gỗ nhỏ ở bên cạnh sau đó hơi cứng đờ thét to hai tiếng, chuẩn bị đuổi mấy con dê đã ăn no căng về chuồng dê của Âm gia.
Bỗng nhiên trên vách núi phía sau cây đại thụ truyền tới tiếng sột soạt. Thiếu niên nghi hoặc quay đầu khẽ quát một tiếng, “Ai?”
Động tĩnh kia ngừng lại một lát, thiếu niên thì lùi về sau một bước, tay cầm chặt gậy gỗ và chậm rãi vòng ra phía sau, trên khuôn mặt thanh tú là sự khẩn trương.
Lại một loạt tiếng sột soạt truyền tới, lúc này thiếu niên thấy trên vách đá mọc đầy dây leo màu xanh bỗng xuất hiện một cái đầu nhỏ, tiếp theo một cô nhóc nhỏ gầy chui ra từ đó. Thấy cô bám vào đám dây leo chuẩn bị nhảy từ đó xuống thế là cậu hô to, không kịp nghĩ ngợi đã vươn tay ra muốn đón lấy người.
Ai biết cô nhóc kia lại cực kỳ linh hoạt, cứ vậy túm lấy dây leo mà nhẹ nhàng rơi xuống mặt cỏ mềm xốp.
Cô nhóc này chừng - tuổi, cực gầy, mặt rất trắng, trông không có tí máu nào. Ngay cả hai cánh môi hình dạng hoàn mỹ kia cũng nhạt nhẽo, đôi mắt to đen láy mang theo tối tăm.
Thiếu niên mới tới đây chưa lâu nên chưa từng gặp cô nhóc này. Có điều cậu thấy cô nhóc gầy yếu nhỏ thó giống như chưa từng được ăn cơm no, trên người mặc quần áo vải thô, vừa rồi khi nhảy xuống cô để lộ cánh tay gầy nhỏ mang theo mấy vết xanh tím thế là cậu nghĩ cô nhóc cũng là người làm Âm gia mua về như mình. Một cảm giác đồng mệnh tương liên nảy lên, cậu thấp giọng nhẹ nhàng hỏi, “Muội tên là gì thế? Sao lại nhảy ra từ đó?”
Cô nhóc kia rơi xuống đất rồi cũng không nói gì, chỉ mím môi nhìn cánh tay hơi duỗi ra của cậu. Lúc này nghe thấy cậu hỏi thế là cô lùi về phía sau một bước sau đó ngước khuôn mặt nhỏ lên hơi mỉm cười rồi nghiêm túc trả lời——
“Ta tên là A Ly, mẹ nói đó là từ ly trong câu ‘ngoài cửa đường nam bắc, nhân gian có biệt ly’.”
- -----oOo------