A Ly

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai con ngươi đỏ như máu không có tiêu cự, không có sống chết, dù anh nhìn bất kỳ cái gì thì nơi đó cũng chỉ có trống rỗng.

Không nghe được, không thấy được, không sờ được cái gì…..

—— Diệp Hàng đã mất đi ngũ cảm, thậm chí cũng mau tan hết thần chí này.

Một đường này anh gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật mà tìm được tới đây đều dựa vào chút chấp niệm còn sót lại. Anh đã quên mất mình là ai, vì sao lại tới đây. Khoảnh khắc phá tan căn phòng đá này máu trong cơ thể anh đột nhiên trào lên, giống như thiêu đốt và thiêu cháy thân thể này. Dục vọng giết chóc vốn đã không thể ngăn cản nay đột nhiên ngẩng đầu, một khắc ấy anh chỉ muốn hủy thiên diệt địa.

Nhưng nháy mắt đón được người trong lòng thì trỗng rỗng trong lòng bỗng nhiên tràn đầy. Thứ khổ sở tìm kiếm cuối cùng cũng có được vì thế lệ khí trên người anh chợt bình ổn lại.

Trong căn phòng đá âm u, Âm Kế rống to đau đớn và dùng hết sức muốn lột sương đen trên người ra. Sương đen đó sền sệt, lúc xé xuống mang theo cả da lẫn thịt, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cả người chỗ nào cũng đau tới phát run!

Sau khi đánh ra một chưởng cuối cùng bà già kia đã là nỏ mạnh hết đà mà nửa dựa trên ao máu. Máu đen từ thất khiếu của bà ta chảy ra. Hận của bà ta với Âm Kế dù có nghiền thành tro cũng không thể hóa giải vì thế bà ta liều chết thò một bàn tay còn động đậy được vào ao máu rồi bắn ra ba cây kim máu! Âm Kế mới phá xong đám sương đen kia nên bị thương không nhẹ, đồng thời hắn cũng bị Diệp Hàng hấn dẫn sự chú ý vì thế lúc phát hiện ra tiếng gió thì đã không kịp. Cánh tay chảy đầy máu của hắn kịp vung lên chắn hai cây kim còn một cây khác xuyên qua cái cổ đã máu thịt lẫn lộn của hắn! Chỗ bị xuyên qua nháy mắt nứt toác và trào máu tươi! Hắn rống to một tiếng và chém chỉ bạc ra đánh nát ngực bà già kia!

Thân thể héo úa bắn xa ao máu mấy mét, cả người bà ta rách nát, miệng rên rỉ, “Ngươi khi sư diệt tổ… Không được chết tử tế……” Vừa nói bà ta vừa hộc máu, mắt thấy đã chết chắc rồi. Âm Kế thì vặn vẹo mặt cố gắng thi chú tự cứu mình nhưng châm máu kia quá âm độc. Chỗ bị thương vẫn phun máu không ngừng, nháy mắt công lực của hắn đã tan rã!

Chỉ trong giây lát hai kẻ đứng đầu Âm gia, cả già và trẻ đều hoặc chết hoặc trọng thương.

Bên này A Ly nhận thấy động tĩnh bên dưới lớp vỏ cứng rắn như đá của Diệp Hàng thì sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch! Cô lập tức dùng lòng bàn tay nhẹ áp lên người anh và vận khí dẫn đường cho xà cổ. Miệng cô nhỏ giọng niệm chú để kinh mạch đang phình ra của anh tạm thời ổn định lại. Cô hoàn toàn không màng bản thân đang trọng thương, chân khí hao tổn không thể bổ khuyết. Lúc này phía dưới cũng liên tiếp vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất như rung lên, nửa căn phòng đá đã bị đánh rách tả tơi nay lại càng có nhiều vụn đá rơi xuống. Ngay sau đó đại điện cổ xưa bắt đầu đong đưa, một tiếng “Đông” vang lên, những tảng đá thật lớn rơi xuống từ đỉnh trần. Chỉ thấy Âm Kế kêu thảm thiết một tiếng nặng nề, mặt đá xanh bị đất đá rơi xuống đập nát, tiếng động kinh người!

Kinh mạch dưới lòng bàn tay trào dâng máu nóng, lúc nào cũng có thể vỡ nát khiến thân thể anh tan tác. Lúc này tình hình đã cực kỳ nguy ngập, A Ly ngước khuôn mặt còn trắng hơn tuyết mà hỏi, “Thập Cửu ca, mang ta rời khỏi chỗ này có được không?”

Diệp Hàng đương nhiên không hiểu lời cô nói nhưng giống như có thể biết cô đang nghĩ gì thế là hai tay anh siết chặt, cực kỳ cẩn thận ôm cô vào lòng. Bản thân anh lập tức chạy ra khỏi căn phòng đá, con mèo đen cũng như làn khói nhẹ mà theo sát.

Căn phòng lắc lư, bà già kia vẫn chưa chết nhưng hoàn toàn chẳng còn sức lực gì. Bà ta nhìn thấy bóng hai người rời đi thì khô khốc kêu ——

“Hắn là.. ai? Sao có thể… A Ly đừng đi… Cứu.. Tổ mẫu…”

Bà ta không muốn chết, thậm chí bà ta cũng đang hối hận vì sao không sớm lựa chọn dùng A Ly để luyện đan.

Thân thể này dù có thối rữa đến mức nào thì cũng tốt hơn đi đời nhà ma, vĩnh sinh vĩnh thế không được siêu sinh.

Bà ta càng hối hận không sớm phát hiện ra Âm Kế đại nghịch bất đạo, nếu không làm gì tới nỗi thất bại trong gang tấc thế này…..

A Ly nằm trong lòng Diệp Hàng với thần sắc bi thương nhưng hoàn toàn không có ý quay đầu lại.

Làm bậy rồi chịu báo ứng là đúng rồi. Một khi đã có ác niệm sẽ phải tự nếm hậu quả xấu. Trong căn phòng đá đang sụp xuống phía sau vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết của mụ già kia nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới cô.

Diệp Hàng nhanh chóng di chuyển, trong lúc mặt đất liên tục đong đưa, mọi thứ đều theo xu thế rơi xuống.

Đỉnh đại điện vỡ ra, cột trụ lớn gãy đổ, đá vụn lăn xuống đập lên mặt. Bà già kia chỉ thấy một tảng đá cực lớn vỡ ra và rơi về phía này. Đúng lúc tuyệt vọng thì hai chân bà ta bị chỉ bạc quấn lấy, thân thể bị kéo sang một bên. Một bàn tay lạnh băng túm lấy đỉnh đầu đầy máu của bà ta, năm ngón tay thu thập chút nội tức còn lại trong người của bà ta thông qua huyệt Bách Hội!

“Lão tổ tông..” Âm Kế lúc này lộ vẻ mặt máu thịt mơ hồ mà cười nói, “Ngươi đã sắp chết thì ta cũng không nên lãng phí phần nội tức còn dư lại……”

“Ngươi ——” bà già nằm trong tay Âm Kế rít lên, hai mắt trợn trừng, cái miệng há to thành một biểu tình cực kỳ khủng bố. Toàn bộ thân thể bà ta bắt đầu run rẩy, mỗi tấc xương cốt đều như bị vật nặng đè qua phát ra tiếng vang rung động. Thân thể vốn đã khô kiệt nay dần dần bẹp xuống, giống như một quả bóng bị xì hơi. Chỉ khoảng nửa khắc bà ta đã biến thành một bộ xương bọc da. Theo chấn động trong phòng khung xương của bà ta cũng rơi rụng và nát vụn. Hóa ra trong năm bà ta mượn mệnh của người khác để kéo dài mệnh của mình và bị chú pháp phản phệ nên thân thể này đã sớm mục ruỗng. Bà ta chỉ dựa vào chân khí để chống đỡ, nay nội lực bị hút cạn thì thân thể cũng lập tức nát nhừ!

Khi một ý nghĩ xuất hiện thì sống chết đã định, chẳng ai tưởng tượng được lão tổ tông mấy trăm năm của Âm gia lại chết trong tay con cháu mình, lại còn chết thảm như vậy.

Gân xanh trên tay gồ lên, cuối cùng Âm Kế mới thu tay lại và hít một hơi dài. Nội lực gia tăng mãnh liệt khiến hắn thấy sức mạnh của mình như bùng nổ. Vết thương trên cổ hắn dần dần khép lại, độc khí cũng không tấn công vào trong nữa. Chỉ bạc trong tay hắn vung vẩy không ngừng đánh bay mấy hòn đá đang rơi xuống. Hắn thò tay vào ngực lấy ra một tấm da mỏng rồi đắp lên mặt mình sau đó kết ấn và thi chú khiến tấm da kia dính chặt lên mặt hắn. Khuôn mặt máu thịt mơ hồ lập tức thay đổi thành bộ dạng khác, anh tuấn như thường. Hắn nở nụ cười khiến người khác không rét mà run.

…….

Mặt đất nơi này rung lắc không ngừng, sức mạnh của đại địa không ai có thể chống lại được. Nhà cửa, đình các quy mô tinh xảo được xây dựa vào vách núi dần dần chao đảo, cây và hoa giả được nạm vàng nạm ngọc cũng sôi nổ rơi rụng. Dòng nước vốn chảy tí tách nay bỗng thành thác nước. Bụi mù màu xám che trời lấp đất tản ra, con đường lát đá phiến nối các tầng với nhau đã bị hủy một nửa. Trụ đèn hai bên dần ngã xuống, ánh lửa trong đó chớp giật mang theo những tiếng than nhẹ đau khổ như khóc như tố vây quanh ngọn lửa thật lâu không dứt. A Ly được Diệp Hàng ôm trong lòng, lúc chạy qua nghe thấy thế thì không đành lòng kết ấn, miệng lẩm bẩm chú cởi trói. Chỉ thấy nơi nào hai người và một con mèo đi qua ánh lửa trong những chiếc đèn lồng da người sẽ chợt lóe lên sau đó tiếng nức nở cũng biến mất.

Chẳng qua sắc mặt A Ly càng trắng xanh hơn, cộng với vết máu chưa khô trên khóe miệng khiến khuôn mặt cô càng thêm yếu ớt đến đáng sợ.

Một lát sau Diệp Hàng rơi xuống tầng dưới cùng và tiếp tục chạy còn lòng A Ly thì cực kỳ nôn nóng. Cô ngước mắt nhìn bụi đất mênh mông để phân biệt phương hướng và tìm phòng luyện dược của Âm gia. Bàn tay cô đặt trên ngực anh hơi di động hướng dẫn anh chạy tới chỗ đó. Diệp Hàng đang chạy như bay lập tức ngừng lại, răng nanh trên khuôn mặt khủng bố làm cho người ta sợ hãi của anh hơi run lên. Trong đôi mắt đỏ ngầu vô tri không có tiêu cự nhưng anh lại như hiểu ngay được suy nghĩ của cô nên lập tức lao tới phòng luyện dược của Âm gia.

Họ tên của cô gái trong lòng anh là gì anh đã gần như quên hết, nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại luôn có một ý nghĩ —— Cô ấy muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng, nhưng anh phải bảo vệ cô bình yên và phải mang cô ra ngoài.

Nếu không chết thì anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, đời đời kiếp kiếp không ai có thể chia rẽ họ.

Vì thế anh mới gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, hủy thiên diệt địa cũng không tiếc.

Mặt đất đã dần ổn định nhưng tiếng ù ù vẫn vang lên không dứt. Cổ trạch của Âm gia xây dựa vào núi, nhiều đá thiếu gỗ mà trận động đất này lại tới đột ngột và thêm cuộc đột kích của Diệp Hàng nên toàn bộ Âm gia căn bản không kịp thi pháp. Lúc này đống nhà cửa kia tổn hại cực lớn, nhà cửa bọn họ nhìn thấy trên đường đều bị đứt gãy, vô số căn phòng sập xuống, trên con đường lát đá phiến đầy khe rãnh. Thỉnh thoảng có những phần mái chuẩn bị rơi xuống sẽ phát ra tiếng răng rắc trước khi rơi. Những ngôi nhà mới vừa rồi còn nguy nga tráng lệ nay đã hoàn toàn thay đổi. Nước từ các khe chảy vào nơi này ngày một nhiều, không khí cũng càng lạnh hơn. Nước rơi trên mặt, thấm ướt quần áo. Diệp Hàng mang theo A Ly chạy trong đống phế tích đổ nát, nước mưa tưới lên người anh, miệng vết thương chi chít vẫn đổ máu, thậm chí bàn tay trắng nõn của A Ly cũng bị nhuộm đỏ.

Đợi đuổi tới phòng luyện dược của Âm gia thì chỉ thấy căn phòng đó hoàn toàn sụp đổ, thang đá dẫn lên cũng gãy nứt hoặc bị đá vụn vùi lấp. Lúc này dư chấn vẫn chưa tan hết, vách tường bốn phía vẫn lắc lư và có thể rơi xuống vỡ nát bất kỳ lúc nào. A Ly nhanh chóng cắn đầu ngón tay lấy máu và gọi con mèo đen tới nhỏ máu vào miệng nó. Chỉ trong nháy mắt con mèo đã có thật thể.

“Đi nhanh về nhanh.” A Ly vội dặn nó thế là con mèo meo meo một tiếng sau đó lao như tia chớp qua đống đá vụn, chui vào phòng luyện dược!

Nhìn cửa phòng luyện dược một lát sau A Ly mới rũ mắt điều tức, bàn tay dán lên ngực Diệp Hàng vẫn tiếp tục truyền chân khí giúp anh khống chế huyết khí trào dâng khiến kinh mạch phình ra. Cô bất động, Diệp Hàng cũng đứng yên bất động, trong mưa phùn bay tán loạn anh đứng trên đống gạch đá đổ nát một cách bình thản giống như có thể tiếp tục đứng đó thêm vạn năm nữa.

Không bao lâu sau con mèo đen chạy ra kêu meo meo, A Ly lập tức ngước mắt nhìn nó.

“Sao rồi….” Thấy con mèo đen không mang được trái tim của Diệp Hàng ra thế là trong đôi mắt trong trẻo của cô chảy xuống hai hàng lệ.

Trái tim của Diệp Hàng có thiên hỏa nên người của Âm gia chắc chắn sẽ không bỏ qua chí bảo giúp bọn họ có thể thay đổi thiên mệnh như thế. Cho dù phòng luyện dược có sụp thì mèo đen cũng có thể đào đá, cào tường tìm một mảnh vụn cũng tốt. Với mảnh vụn ấy cô có thể mượn hỏa pháp giữ lại tính mạng cho Diệp Hàng. Cô bấm tay tính toán nhưng bất kể thế nào cũng phải tới giờ Tý đêm nay việc luyện chế mới thành. Hiện tại đã qua canh giờ nhưng trái tim lại không ở đây. Chẳng lẽ Âm gia đã sử dụng nó, hoặc nó đã bị tổn hại ư?

Dưới lòng bàn tay cô có gân xanh nhô lên, chỉ khẽ chạm đã cảm nhận được dòng máu bên dưới đang biến hóa và trở nên kịch liệt hơn. Lúc này Diệp Hàng vốn đang đứng yên bỗng nghiến răng, nanh cũng dài hơn, miệng anh có máu phun ra như vỡ đê!

A Ly nhìn máu phun trên áo mình thì giơ tay xoa khuôn mặt dữ tợn với những đường gân như muốn nổ tung của anh, trong mắt cô là đau thương cũng sắp tràn bờ ——

Không thấy trái tim thì cô cũng không cứu được anh.

“Kiếp trước vì em mà anh phải chịu cái chết đau đớn, kiếp này anh lại vì em mà hồn phi phách tán, thân thể không còn. Thập Cửu ca, A Ly nợ anh nhiều như thế, tới bao giờ mới trả được đây.”

“Nhưng anh đừng sợ, A Ly sẽ đi theo anh, dù là nơi hồng trần hay dưới hoàng tuyền chúng ta đều không xa rời.” Cô thấp giọng nói.

Để tránh cho Diệp Hàng nổ tan xác vì độc của xà cổ rồi gây hại cho sinh linh khác nên cô vươn ngón tay vẽ kết giới bao lấy hai người. Sau đó cô duỗi tay ôm lấy cái cổ mọc đầy vảy của anh, gò má nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt lạnh băng đáng sợ kia.

Diệp Hàng có vẻ rất vui, anh nhắm đôi mắt đỏ như máu lại, hai tay ôm cô cũng run run.

Dư chấn vẫn còn, không gian xóc nảy hỗn loạn, tường ngói như mưa rơi xuống. Đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy khắp nơi là nhà cửa rách nát, mưa rơi tí tách, không khí lạnh lẽo. Nơi xa còn mơ hồ có ánh lửa chưa tắt cùng tiếng gào rống của đám hoạt tử nhân chưa chết hẳn. A Ly lẳng lặng dựa vào người Diệp Hàng, thần sắc dịu dàng mà chờ đợi khoảnh khắc kết thúc.

“A Ly? Là A Ly sao?…. Cô ở đâu thế…..” Đột nhiên phía sau hai người truyền tới tiếng gọi nghẹn ngào. Một viên pháo sáng bừng lên, vẽ một đường cong hoàn hảo trong không gian rộng lớn này.

Tiếng nói này quá quen thuộc, A Ly chấn động, trong đầu có một ý nghĩ nảy lên. Diệp Hàng nhanh chóng theo suy nghĩ của cô mà lao về phía kia.

……

Lúc rơi xuống là ba người nhưng khi bò ra lại thành bốn. Đám lão Dũng không ngờ bọn họ lại rơi trúng một khe hở lớn và chui vào phòng luyện dược của Âm gia. Lúc đánh nhau với đám hoạt tử nhân bọn họ lại đánh bậy đánh bạ tìm được mật thất có trái tim của Diệp Hàng. Mật thất đó không bị động đất ảnh hưởng quá nhiều, cũng không biết vì sao giấy niêm phong lại đột nhiên lỏng ra thế là Lôi Linh Nhi có thể nhanh chóng giải trừ niêm phong đó. Ở trong đó bọn họ cũng tìm được Lưu Sở Sở. Vì Âm Kế bị trọng thương nên giam cầm trên người cô cũng mất đi hiệu lực. Trong lúc mơ màng ấy cô bò sang phòng bên cạnh, đánh nghiêng cái lò và bảo vệ trái tim của Diệp Hàng, mặc cho than nóng gây bỏng khắp người.

Những chuyện sau đó thì cũng chẳng cần nói nhiều, dư chấn liên tục rung lắc, mấy người ngả nghiêng tìm đường ra. Trong lúc ấy Vương Đại Đầu vì cứu vợ nhà mình mà bị đá đập gãy xương đùi, lão Dũng cũng vì bảo vệ Lưu Sở Sở mà đầu bị đập máu chảy ròng ròng. Mấy người gian nan tìm được một khe hở bò ra lại phát hiện sợi tơ hồng và chuỗi hạt của A Ly mà bọn họ tình cờ tìm thấy trong mật thất hơi tỏa ánh sáng nhạt.

Đợi A Ly và Diệp Hàng chạy tới thì sợi tơ và chuỗi ngọc vèo một cái bay tới tay cô. Một khắc ấy Lôi Linh Nhi bất chấp bản thân cả người chật vật đầy bụi mà nhào tới đưa cái túi đựng trái tim của Diệp Hàng cho cô. Túi vừa mở ra thì sắc vàng đã chói lòa, A Ly nhìn mấy người ai cũng vết thương chồng chất thì rốt cuộc không nhịn được lại rơi lệ.

Nhưng cô cũng không kịp nói gì mà vội trượt khỏi lòng Diệp Hàng sau đó lấy trái tim ra khỏi túi.

Người trong lòng vừa rời khỏi anh đã giống như con chim vô tri bị bắt mất hồn phách, cả người không thể nhúc nhích. Khuôn mặt xanh tím với răng nanh đáng sợ của anh lập tức vặn vẹo, sát khí tỏa khắp người. Thân thể anh cong lại, chuẩn bị lao về phía đám lão Dũng để tấn công! Nhưng anh vừa mới động đậy thì máu đã dồn lên khắp các mạch máu trong người, chuẩn bị nổ tung! May mà trong khoảnh khắc ấy A Ly lại như làn khói quay lại bên cạnh anh. Cô cắt cổ tay trắng nõn lấy máu của mình làm dẫn gọi huyết chú trong người anh ra, môi thì lẩm bẩm bí pháp. Trong nháy mắt trái tim rơi vào lòng bàn tay cô thì bốn phía tối tăm bỗng tỏa ánh sáng vàng rực. Cô nhìn đôi mắt trống rỗng của Diệp Hàng rồi nhẹ giọng mở miệng, “Thập Cửu ca đừng sợ, có A Ly ở đây rồi.”

Gân xanh trên người Diệp Hàng chợt bình thản hơn, anh ngoan ngoãn nghe lời cô mà ngồi khoanh chân không hề nhúc nhích. A Ly nửa quỳ trước mặt anh rồi thi pháp dẫn huyết chú ra nối với trái tim của anh. Cô rưng rưng cười nói, “Một thân gân cốt của anh chính là mẹ dùng cổ độc của tam xà chế thành thuốc viên giúp anh thay đổi. Đó chính là lý do xà cổ và anh có thể dung hòa tới tận bây giờ. Chỉ cần trái tim quay trở lại, cộng thêm huyết chú của A Ly hộ thân thì anh chắc chắn sẽ không có việc gì.”

Sau đó tay cô nâng trái tim của Diệp Hàng lên và dùng sức đặt vào lồng ngực anh!

Mấy người lão Dũng bị đuổi qua một bên thì chỉ thấy ánh sáng vàng chợt lóe lên trong bóng tối, tay A Ly đã hoàn toàn chui vào trong ngực Diệp Hàng. Ngay sau đó cả người anh bỗng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, huyết chú cũng vờn quanh.

“Đại ca được cứu rồi…” Mặt Vương Đại Đầu dính đầy nước mưa nhưng mắt vẫn trợn to, gần như quên mất phần đùi đau nhức của mình. Lôi Linh Nhi đang đỡ cậu cũng mở to hai mắt mà nhìn, chớp cũng không chớp ——

Bí thuật của Âm gia cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

“Suỵt…” Lão Dũng giơ tay ra hiệu cho Vương Đại Đầu, Lưu Sở Sở bọc một cái áo màu đen ở bên cạnh ông ấy thì ngây người nhìn Diệp Hàng lúc này bộ dạng khủng bố không giống con người. Trong đôi mắt vô tri của cô chảy xuống hai hàng nước mắt.

Xuyên qua mênh mang mưa bụi mấy người thấy thân hình Diệp Hàng bắt đầu thay đổi, răng nanh co lại, vô số gân xanh gồ lên cũng chậm rãi bình thản như cũ. Những mảnh vảy phiếm ánh tím dần biến mất theo huyết chú du hành qua kinh mạch trên người anh. Từng miệng vết thương da tróc thịt bong đáng sợ cũng bắt đầu tự khép lại, thịt hồng mọc ra, chỗ ngực lại càng kinh người hơn. Tam xà hút lấy ánh sáng vàng kia và dần biến ra máu loãng dẫn vào kinh mạch quanh trái tim của anh…..

Đợi ánh sáng vàng dần tan đi, huyết chú ẩn vào sau lưng Diệp Hàng thì anh lại khôi phục bộ dạng cũ. Mày mắt anh vô cùng tuấn tú, chẳng qua hai mắt anh vẫn nhắm chặt, không nói không động. A Ly rũ đầu giống như cực kỳ mệt mỏi, bả vai gầy yếu run run. Lúc cô ngẩng đầu nhìn mọi người thì sắc mặt cô tái nhợt khiến tim người ta sợ hãi đập nhanh. Dù dung mạo của cô vẫn xinh đẹp nhưng Lôi Linh Nhi nhìn thấy lại không nhịn được ‘hả’ một tiếng.

Phụ nữ thường nhạy bén trong việc nhìn ngắm nhan sắc của những người phụ nữ khác. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy A Ly giống như già đi vài tuổi.

Lần đầu tiên gặp cô ở Miêu Trại, Lôi Linh Nhị cảm thấy cô mới chỉ tầm - tuổi nhưng lúc này vừa nhìn đã thấy cô giống một người hai mươi mấy tuổi. Hơn nữa trong một thoáng vừa qua cô rõ ràng nhìn thấy móng tay của A Ly cũng dài ra.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio