Thành Vân đi một hồi cảm thấy hơi mệt, hỏi hướng dẫn Trương sắp xếp kế tiếp ra sao. Hướng dẫn Trương suy nghĩ rồi nói: “Chị Thành, tối nay chị muốn ở đâu?”
“Ở đâu hả?” – Thành Vân nhìn hai bên xem thử – “Ở đây được không?”
“Đây à…?” – Hướng dẫn Trương hơi do dự, điều kiện ở bản dân tộc Động Tam Bảo kém hơn bản Miêu rất nhiều, cô ta sợ Thành Vân sẽ bắt bẻ.
“Như vậy đi, em đi trước hỏi thử xem.” – Hướng dẫn Trương nói – “Chị Thành, chị nghỉ ngơi trước đi đã, em sẽ nhanh chóng trở lại ngay.”
“Cực cho em rồi.”
Hướng dẫn Trương đi liên hệ chỗ ở, Thành Vân nghỉ chân tại một hộ gia đình. Hộ gia đình này giống với những hộ gia đình khác trong bản, một căn nhà gỗ hai tầng có lan can bao quanh, bốn góc treo bốn bóng đèn.
Cửa nhà ở tầng một không đóng, người qua lại trên đường có thể thấy rõ bày trí bên trong nhà. Thành Vân đi dạo trên đường thấy vài hộ treo một bức tranh ngay chính diện.
Trên khoảng đất trống của các hộ chỉ có một bà cụ người Động ngồi trên chiếc ghế đẩu, trong tay là một khung dệt vải đơn giản cũ kỹ. Tóc bà lưa thưa nhưng rất dài, búi theo kiểu phụ nữ dân tộc Động, phía sau cố định bằng một cây lược gỗ.
Thành Vân thấy bên cạnh bà có một chiếc ghế nhỏ để trốngbèn đi qua hỏi: “Dì ơi, cháu ngồi một chút được không?”
Bà cụ ngẩng đầu, khuôn mặt ngăm đen đầy nếp nhăn. Bà nheo mắt nhìn Thành Vân và nói một câu. Hình như bà nói tiếng dân tộc, Thành Vân nghe không hiểu, cô chỉ vào chiếc ghế kia nói: “Đây, chiếc ghế này cháu có thể ngồi không?”
Bà cụ lại nói một câu, Thành Vân đã tập trung chú ý nhưng vẫn nghe không hiểu được. Cô đang nghĩ có thể dùng cách khác để hỏi hay không, bèn dứt khoát đi đến cạnh chiếc ghế, vừa định hỏi nữa thì phía sau truyền đến một giọng nói:
“Bà ấy nói cô có thể ngồi.”
Thành Vân quay đầu lại, A Nam đứng sau cô cách chừng năm bước, hai tay bỏ vào túi áo, mắt nhìn xuống cô.
Thành Vân nhìn anh, ngồi xuống ghế tự mình đấm bóp bắp chân. Ánh mắt A Nam cũng theo đó rơi vào chân cô, nhìn đôi giày bốt da cao cổ đến tận đầu gối kia.
Thành Vân nói: “Anh nhìn gì?”
A Nam nhìn vào mắt cô nói: “Cô mang cái này đi không mệt sao?”
“Mệt.”
“Mệt còn không thay ra?”
“Không có giày để thay.”
“Mua một đôi giày du lịch.”
“Được, ngày mai anh mua rồi đưa cho tôi.”
“…”
A Nam dời mắt, không đến hai giây đã quay lại: “Cô…”
“Bà cụ này nói tiếng Quý Châu sao?”
Hai người gần như đồng thanh cất lời, nhưng rõ ràng Thành Vân nói nhanh hơn. A Nam nuốt câu nói của mình xuống, khẽ nói: “Không phải, là tiếng dân tộc Động.”
“Ồ.” – Thành Vân dường như thấy hứng thú – “Anh có thể nghe hiểu tiếng dân tộc Động hả?”
A Nam khẽ cau mày, cảm giác câu hỏi của Thành Vân rất kỳ lạ: “Dĩ nhiên có thể rồi. Tuy giọng của bản họ không giống giọng của bản tôi lắm, nhưng nghe kỹ vẫn hiểu được.”
“Đều là Dung Giang mà giọng cũng khác nhau à?”
“Ừ, khác bản sẽ khác giọng.” – A Nam nhìn cô, lại nói – “Có khi bản lớn quá, đầu bản và cuối bản cũng khác nhau.”
“À…” – Thành Vân liếc mắt nhìn trời, suy nghĩ xem khu Triều Dương và khu Phong Đài giọng nói có khác nhau không.
“Cô đang nghĩ gì?”
Thành Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tôi đang nghĩ nhà anh cách đây có xa không.”
Ánh nắng xế chiều soi đến từ phía sau A Nam, mặt anh khuất trong ánh sáng ấm áp, Thành Vân nhìn thấy anh khẽ chớp mắt.
“Không xa.” – A Nam khẽ nói.
“Trong nhà anh còn có những ai?”
“Ba tôi và anh tôi.”
“Mẹ anh không có ở nhà à?”
A Nam nói: “Mẹ tôi qua đời nhiều năm rồi.”
“À.” – Thành Vân vẫy tay – “Anh đến gần một chút, đứng xa như vậy làm sao trò chuyện được.”
A Nam bước đến hai bước. Anh cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ không tả được. Giống như khi vừa rồi anh nói cho cô biết mẹ anh đã qua đời nhiều năm. Người bình thường nghe thấy ít nhất sẽ nói một câu tượng trưng “Ồ, xin lỗi, tôi không biết”. Trên thực tế anh đã chuẩn bị xong câu nói “Không sao, đừng lo lắng”. Nhưng cô hoàn toàn không như vậy, giống như cô chỉ đơn giản nghe một câu chuyện, ồ lên một tiếng tượng trưng rồi gật gật đầu.
Khi anh đến gần Thành Vân lại hỏi: “Anh của anh là anh ruột à?”
Ánh mắt cô rất nhẹ nhàng, hơi mang theo một chút tò mò, không khẩn trương cũng không lơi lỏng.
Cứ thế qua từng câu hỏi của cô mà dần dần tìm hiểu anh. Từng chút từng chút một, không đột ngột, cứ như nước ấm nấu ếch () hỏi ra hết tất cả những gì cô muốn biết.
() Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ. Ngụ ý là con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Trong lòng A Nam hơi khẩn trương, nhưng anh không biết vì sao mình lại vậy.
“Phải không?”
Cô vẫn đang hỏi. Thôi nào, nói đi, có gì thì cứ nói ra là được chứ có sao đâu.
A Nam im lặng một lát mới cất tiếng trả lời: “Đúng, anh ruột của tôi.”
“Anh trai anh cũng đi làm à?”
“Không, anh tôi làm ở nhà.”
“Kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi.”
“Anh hay anh của anh?”
“Anh tôi.”
A Nam buột miệng thốt ra, Thành Vân bỗng nhướng mày: “À…”
A Nam nhìn cô, chuyển ánh mắt thành lời nói: “… Cô thật nhàm chán.”
Thành Vân lựa chọn khoan hồng độ lượng cho việc anh tài xế xe mình thuê có thái độ bất kính với mình. Cô hoàn toàn không thèm để ý đến, nhướng mắt nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi nhàm chán thì dứt khoát nói hết chuyện của anh ra đi, con người tôi không chịu thiệt được, bao giờ cũng phải đòi lại cho đủ mới thôi.”
A Nam nhìn sang bên cạnh. Một hồi lâu anh quay đầu lại nói: “Tôi…”
“Ôi, đợi đã.” – Thành Vân ngắt lời anh, giơ ngón trỏ lên, nói với anh như chỉ điểm – “Khi nãy tôi nói với anh đều là thật đó.”
A Nam nhíu mày: “Tôi cũng đâu nói láo.”
“Được.” – Thành Vân vỗ vỗ tay như trêu chọc đứa bé – “Nói đi.”
A Nam bỗng á khẩu không nói được. Con người ta luôn luôn gặp phải tình huống kỳ lạ. Rõ ràng một chuyện rất đơn giản có thể dễ dàng nhìn ra được thái độ, nhưng bởi vì trước đó đã có quá nhiều chuyện nên đâm ra lại trở thành phức tạp.
Thành Vân nói: “Nói đi!”
A Nam khẽ nói một câu, cũng không nhìn cô. Thành Vân nói: “Không nghe rõ.”
A Nam lại nói lần nữa, Thành Vân cau mày: “Có thể thoải mái chút được không? Nói nhỏ như vậy để cho muỗi nghe à?”
Ngọn lửa khẩn trương trong lòng A Nam bị nhóm lên, anh ngẩng đầu nhìn Thành Vân, tiếng nói trở nên to lớn rõ ràng: “Không có kết hôn, cũng không có bạn gái, được chưa?”
Bốn con mắt nhìn A Nam. Không sai, là bốn con mắt. Bà cụ dân tộc Động vẫn chậm chạp sửa sang lại len sợi cũng quay đầu lại cùng với Thành Vân nhìn anh.
Thành Vân chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói với A Nam: “Đây không phải là chuyện đáng kiêu ngạo gì, đừng lớn tiếng như vậy.”
Cô gái này thật là…
A Nam cắn răng, liền quay đầu đi ra ngoài.
Thành Vân gọi với theo sau: “Tìm được Tiểu Trương thì nói cho cô ấy biết tối nay chúng ta đến ở bản của anh nhé.”
Câu nói của cô khiến anh phải dừng bước lại.
“Cái gì?”
“Nói Tiểu Trương không cần liên lạc chỗ ở, chúng ta đến ở bản của anh.”
Núi non yên tĩnh, A Nam cúi đầu một hồi lâu mới từ từ nói: “Nhà tôi điều kiện không tốt.”
“Đi ra ngoài chơi thôi mà, đi chơi cần là cảm giác, không phải cần điều kiện tốt.”
“Hướng dẫn Trương sẽ đồng ý sao?”
“Anh yên tâm.” – Thành Vân thong thả nói – “Tiểu Trương tuân theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, là một hướng dẫn viên du lịch vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, không giống với ai kia.”
A Nam không để ý đến lời châm chọc của cô, nói: “Cô muốn ở nhà tôi sao?”
Thành Vân nhấc đôi chân dài lên: “Phải xem anh có mời chúng tôi không đã.”
Đến tận khi bọn họ rời khỏi bản Tam Bảo, A Nam cũng không nói rõ là anh có muốn mời Thành Vân hay không.
A Nam khá quen thuộc với con đường về nhà, sau khi liên tục rẽ vài khúc cua, xe đã đi trên một con đường nhỏ. Lúc này xung quanh đã không còn nhà lầu, chỉ có vài căn nhà thấp lè tè thỉnh thoảng xuất hiện ven đường. Con đường này cũng không bằng phẳng, nó nhỏ hẹp quanh co và khá gập ghềnh. Trên đường không có ai, lái hơn hai mươi phút chỉ có hai chiếc xe ba bánh chở gỗ chạy lướt qua họ.
Trên đường không có bảng hướng dẫn, cũng không có ngã ba, chỉ có một con đường thẳng đơn sơ như thế, giống như có thể lái đến trời tàn đất tận.
Suốt cả quãng đường rất yên tĩnh. Thành Vân chỉ mở miệng một lần, cô hỏi A Nam: “Đi phía nào?”
A Nam trả lời: “Tây.”
“Cứ thẳng về phía tây à?”
“Ừ.”
“Đi bao lâu?”
A Nam không nói. Thành Vân châm thuốc trên xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. A Nam rất trầm lặng, tuy ngày thường anh lái xe cũng không thích trò chuyện, nhưng lần này anh lại vô cùng im lặng.
Gần giống với dòng khí nóng chuyển động dưới mặt đất, cũng giống như mây đen đè nặng phía chân trời.
Sau khi lái gần bốn mươi phút, cuối cùng đi đến một nơi có vài căn nhà lác đác. A Nam dừng lại lại ở một ngã tư, Thành Vân liếc nhìn ra ngoài, bên ngoài đều là nhà xi măng thâm thấp, người qua lại trên đường đều mặc quần áo công nhân, mặt mũi lấm lem. Nơi này không giống bản dân tộc Động.
Thành Vân vừa định cất tiếng hỏi thì A Nam đã xuống xe, để lại một câu: “Chờ ở đây.”
Quay đầu lại, hướng dẫn Trương đang ngủ ở hàng ghế sau, Thành Vân thở dài một hơi, tự nhủ với mình phải kiên nhẫn.
Mười phút sau, A Nam trở lại, xách một chiếc túi nilon màu đen.
Xe khởi động, Thành Vân khẽ hỏi: “Gì vậy?”
A Nam một tay vịn tay lái, một tay gạt cần số, bọn họ quay lại con đường nhỏ khi nãy. Anh không trả lời cô, Thành Vân cười khẩy một tiếng, cũng không cất tiếng hỏi nữa.
Mặt trời sắp xuống núi, bầu trời càng lúc càng đỏ, càng ngày càng tối. Đến tận khi tia sáng cuối cùng tan biến phía chân trời, A Nam mới dừng xe lại.
“Xuống xe.” – Anh nói – “Bắt đầu từ đây phải đi bộ.”
Anh vừa nói vừa khom lưng lấy thứ gì đó ở bên dưới. Thành Vân nhìn sang, là chiếc túi nilon khi nãy.
A Nam ném chiếc túi cho Thành Vân, Thành Vân mở túi ra, bên trong là một đôi giày du lịch.
Nike…
Đương nhiên là đồ giả.
Thành Vân liếm liếm răng, thật giả đều được, dù sao cũng là một đôi giày du lịch.
Cô thay giày, bên này A Nam đã mở cửa ra. Lúc anh mở cửa trước xong đang định mở cửa phía sau thì Thành Vân kéo tay anh lại. Không phải là cánh tay, mà là bàn tay. Tay của anh rất lớn, rất cứng, hơi khô và lại nóng hơn tay cô. Nó rất nóng.
Thành Vân mới vừa buộc dây giày xong, lưng vẫn còn khom, liếc nhìn anh từ đầu đến chân: “Cám ơn!”
Tiếng nói của cô giống như truyền đến từ nơi xa, mang theo mùi vị hạt sương và núi rừng.
A Nam như thần xui quỷ khiến hỏi lại một câu: “Cám ơn cái gì?”
Thành Vân mím môi, vẻ mặt bỡn cợt buông tay ra, cũng không trả lời.
Yên lặng trong chốc lát.
Trong sự yên lặng này, A Nam lại lần nữa cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ. Ánh mắt của cô vĩnh viễn nhìn thẳng vào bạn, giống như muốn nói với bạn rất nhiều. Nhưng khi bạn thật lòng muốn lắng nghe thì cô lại chỉ im lặng.
Thành Vân từ từ ngồi dậy, khẽ nói: “A Nam…”
A Nam ừ một tiếng khó có thể nghe thấy.
Thành Vân cười nói: “Tôi không trả tiền đôi giày này đâu.”