Hắn ngây người, ngẩng đầu đón mưa to, từng giọt mưa như hạt đậu rơi vào mắt hắn, đập lên mặt, hòa vào nước mắt của hắn.
A Nhược đứng trên cao nhìn xuống hắn như vậy, rõ ràng hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào đối phương, nhưng lại giống như đang cách xa vạn dặm.
Ánh mắt của A Nhược quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tưởng như câu "ta có thể" kia đã từng xảy ra.
Bên kia, tiếng khóc của Tùy Thành chủ yếu dần, cơ thể nghiêng ngả ngất xỉu bên cạnh Anh Nam, dù như thế tay ông ta vẫn không buông áo Anh Nam ra, nằm cùng con rắn tinh ngàn năm kia, máu trong miệng trào ra, nhìn tưởng như đã chết.
Đau đớn cào cấu ruột gan, lục phủ ngũ tạng của Tùy Thành chủ đã bị thương, không cần A Nhược ra tay, ông ta cũng đã giảm thọ, sống không được mấy năm nữa.
"Cha! Cha!" Tùy Vân Chỉ thấy Tùy Thành chủ ngã xuống, vội vàng đứng dậy đỡ ông ta.
Hắn vừa đỡ người dậy liền thấy miệng mũi ông ta xuất huyết, hoảng hốt nhìn sang con rắn đầy vết thương bên cạnh, cơ thể mềm nhũn: "Mẹ!"
Có muốn giết hai cha con bọn họ không?
A Nhược đứng cách họ hơn mười bước, sắc mặt lạnh nhạt, sự tức giận trong lòng nàng dường như đã được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, thứ còn đọng lại chính là sự chán ghét, giống như có một luồng gió lành lạnh chui thẳng vào tim.
Nếu A Nhược muốn giết người, hai cha con Tùy gia muốn đánh trả cũng không được, một người trẻ tuổi mới biết đến cảm giác sầu bi, một người thì đã sắp xuống mồ, bây giờ nhìn lại, bọn họ nào còn khí thế lúc châm lửa cầm kiếm nữa.
Hai người này giống như cành khô, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy vì gió, nàng cần gì phải ra tay nữa.
A Nhược khẽ chớp mắt một cái, lông mi cong cong run rẩy, mấy giọt mưa chảy xuống theo gò má của nàng, trượt đến khóe miệng rồi hóa thành tiếng thở dài.
"Thôi, ta thương hại ngươi." A Nhược nói khẽ.
Tùy Vân Chỉ không nghe được nàng nói gì nữa, hắn không biết nên xử lý thi thể rắn khổng lồ kia thế nào, cũng không thể dùng sức ôm lấy Tùy Thành chủ đã ngất đi, hai đầu gối của hắn càng ngày càng lún sâu trong bùn nhão.
A Nhược không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi.
Ra khỏi tiểu viện của Anh Nam, mùi khó ngửi trong sân cuối cùng cũng biến mất, A Nhược mượn nước mưa rửa mặt, xuyên qua mấy hành lang dài, tìm một cái kho trong vườn phủ Thành chủ, chọn một bộ quần áo may sẵn ra thay.
Ra khỏi kho, cơn mưa bên ngoài đã nhỏ hơn nhiều, chỉ khoảng nửa canh giờ nữa là trời sẽ sáng.
Bầu trời đêm đen kịt dần chuyển sang màu xanh, mưa rơi lên lá chuối, hành lang hiu quạnh, A Nhược mặc váy dài màu xanh đậm, trên lưng đeo một cái bao lớn, tay cầm cái ô bằng giấy dầu tìm cửa hông đi ra khỏi phủ Thành chủ.
Bên ngoài cửa hông là một con hẻm dài, mưa nhỏ từ trên ngói lưu ly hai bên xuống, rơi lên ô giấy dầu, ánh mắt A Nhược có chút trống rỗng, chậm rãi đi ra đầu hẻm.
Tùy Vân Chỉ hỏi nàng, nếu nàng ở trong tình cảnh của hắn, nàng cũng có thể phân biệt rõ thị phi, vì công bằng mà diệt thân sao?
A Nhược trả lời, nàng có thể.
Nàng thật sự có thể, nàng cũng từng làm như vậy rồi.
Vài một đêm nào đó hơn ba trăm năm trước, trong lúc người ở trại Tuế Vũ vây quanh lửa trại ca hát, nàng liền xông tới
Bọn họ cũng tính là đồng bọn, cùng di chuyển, cùng sinh hoạt đã nhiều năm, A Nhược quen biết tất cả bọn họn, ngoài một số người cá biệt nàng vô cùng ghét ra, thì những người khác nàng đều thích.
Nhưng bọn họ đều đã làm sai, bọn họ đều là tội nhân, dù bọn họ có lấy mạng ra đền cùng không đền lại được tội lỗi của mình, nếu nếu không lấy mạng ra để đền bọn họ còn có thể lấy gì ra để đền nữa đây?
Đêm đó, thật ra A Nhược không nhìn thấy gương mặt của những người ấy, mắt của nàng bị tươi che khuất, nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nàng càng nhiều người, tim cũng đập ngày càng nhanh.
Lửa lớn đốt cháy nửa rừng nhãn, thôn xóm nơi trại Tuế Vũ tụ tập chảy thành sông, phơi khắp nơi, sau đó nàng liền dùng con dao mổ dính đầy tươi hơn trăm người kia, thẳng vào ngực mình.
Cảm giác rất đau, nhưng lại không kéo dài quá lâu.
Một trận mưa to dập tắt lửa trong rừng nhãn, cũng đánh thức những người đã .
trên người bọn họ hóa thành nước, vết thương da tróc thịt bong của bọn họ dần dần khép lại, từng người bọn họ đứng lên, hoàng sợ vì ác mộng quá chân thật, cũng càng kinh sợ thân thể bất tử của mình.
A Nhược cũng mở mắt, mổ ngay bên người, người của Tuế Vũ Trại đều còn sống.
"A Muội điên rồi! Nàng muốn giết chúng ta!"
"Nhanh lên, bắt nàng ta lại! Cái đồ lòng lang dạ sói này, đừng để nàng ta lấy được dao."
"Đuổi nàng ta đi! Giữ tai họa đó lại trại Tuế Vũ, buổi tối ta cũng không dám ngủ! Cái con điên này, còn đáng sợ hơn cả những tên uống người sống ngoài kia nữa."
Từng câu chỉ trích, nhục mạ, từng ánh mắt phẫn nộ, thù hận, hoảng sợ đều rơi lên người nàng.
A Nhược đứng ở trong đám người, nhìn mặt từng người họ, nàng ôm lấy ngực mình, nơi đó đã không còn đập nữa, rõ ràng bọn họ đều đã , vậy mà giờ lại sống lại.
A Nhược nhìn thấy Ngô Quảng Ký trong đó là mắng chửi tàn nhẫn nhất, thế là nàng giơ mổ lên, lại hét chói tai về phía hắn.
Lúc này tươi bắn lên mặt nàng, chất lỏng màu đỏ tươi lạnh dần rồi hóa thành nước, Ngô Quảng Ký hoảng loạn xoa vết thương của mình, xoa xoa, vết thương kia cũng biến mất.
Những người đó nói thế nào nhỉ?
Bọn họ nói đây là ông trời phù hộ, là ông trời ban ơn, để cho bọn họ có được thân thể bất tử trong loạn thế đói kém này.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy, rõ ràng không phải như vậy!
Bọn họ là ác quỷ, bị dục vọng khống chế đến mức đánh mất nhân tính, là đồ tể người không chớp mắt. Bọn họ lấy oán trả ơn, nghiệp chướng nặng nề, thân thể bất tử của bọn họ không phải là ơn huệ, mà là gông xiềng chịu tội, là nguyền rủa!
Bởi vì họ đã ăn thịt thần.
Ra khỏi ngõ hẻm, A Nhược nghiêng ô giấy ra một chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mưa phùn như sợi chỉ, ra khỏi đoạn hẻm nhỏ, những cảm xúc hỗn loạn kia cũng bị nàng vứt ra sau đầu.
A Nhược hít sâu một hơi, dường như như ngửi thấy hương hoa.
Nàng khẽ nở nụ cười, hé miệng thầm thì: "Chúng ta đi mua gùi nhé, Thần Minh đại nhân."