Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Binh lực quá chênh lệch, Quân Huyền Kiêu dự đoán Sở nhân cũng không có biện pháp trốn thoát, hắn vốn lười xen vào việc của người khác, sống chết của Sở nhân có liên quan gì đến hắn đâu?
Nhưng Thẩm Ngọc coi Sở thị như nhà của mình, nếu Sở thị bị diệt tộc, nhất định Thẩm Ngọc sẽ thương tâm.
"Ta đến Võ Định phủ cách nơi này gần nhất điều khiển binh phủ, khoảng ngày sẽ trở lại đây." Quân Huyền Kiêu dừng một chút rồi nói, "Ta mang Ngọc Nhi đi cùng."
Sở Linh biết ý của Quân Huyền Kiêu là không tin tưởng năng lực của Sở thị có thể ở dưới con mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của người Hung Nô mà bảo hộ tốt cho Thẩm Ngọc.
"Được." Sở Linh gật đầu nói, "Vốn dĩ Ngọc Nhi không cần chịu nguy hiểm cùng chúng ta, ở bên cạnh ngươi, thực sự là an toàn nhất..."
Nếu Quân Huyền Kiêu chịu cho dùng viện binh, đừng nói là giải vây cho Sở thị dễ như trở bàn tay, ngay cả ba ngàn người Hung Nô kia muốn sống mà ra khỏi cương vực Đại Tĩnh cũng khó.
Đương nhiên Sở Linh biết hành động này của Quân Huyền Kiêu, hoàn toàn là nể mặt Thẩm Ngọc.
"Ngươi... thật sự chịu giúp chúng ta?"
"Ta có một điều kiện."
"Ngươi nói đi."
Sở Linh không biết Quân Huyền Kiêu sẽ đưa ra yêu cầu gì, có điều đang lúc sinh tử tồn vong, hắn sẽ bất chấp trả bằng bất cứ giá nào.
"Ta muốn linh đan mang thai."
Ánh mắt Sở Linh phức tạp, Quân Huyền Kiêu muốn linh đan mang thai, chính là để cho hắn chủ động thoái hôn với Thẩm Ngọc, bởi vì không có linh đan mang thai, không thể kéo dài huyết mạch, lý do để bọn họ thành thân cũng không còn.
"Làm sao người biết đến linh đan mang thai? Ngọc Nhi nói cho ngươi? Cũng đúng, y nhất định vì chuyện này mà bày tỏ hết khổ não với ngươi."
Quân Huyền Kiêu không nói gì, Thẩm Ngọc cũng chưa từng nói chuyện linh đan mang thai cho hắn.
"Ngọc Nhi vốn không muốn thành thân cùng ta, ngươi cứ yên tâm." Sở Linh cay đắng nói, "Ngươi không nhìn thấy, mấy ngày nay y đều ngày đêm ở đây chờ ngươi xuất hiện."
Yết hầu Quân Huyền Kiêu di chuyển lên xuống, giọng nói luôn lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện một chút ấm áp.
"Ta biết."
"Vậy vì sao ngươi..."
Sở Linh hỏi một nửa liền im lặng không nói nữa, bất hòa giữa Thẩm Ngọc và Quân Huyền Kiêu, mặc dù hắn không biết tường tận, nhưng cũng có thể đoán ra sáu, bảy phần.
"Được rồi, ta sẽ chủ động hủy bỏ hôn lễ. Nhưng linh đan mang thai chỉ có công hiệu với người mang huyết mạch Sở thị, ngươi lấy đi cũng vô dụng..."
"Không cần ngươi quan tâm." Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời hắn.
Sở Linh nhìn người trước mắt này, càng cảm thấy không đoán được suy nghĩ của hắn, không kiềm được sinh lòng kiêng dè, Quân Huyền Kiêu người này sâu không lường được, sau này có lẽ làm bạn sẽ tốt hơn là làm địch.
"Được, ta và Ngọc Nhi không thể kết làm phu thê, vậy linh đan mang thai đối với Sở thị ta cũng không có chỗ dùng, để ngươi lấy cũng không sao."
Sở Linh lấy một bình đan trắng từ trong tay áo ra, đưa cho Quân Huyền Kiêu, một bên lắc đầu cười khổ.
"Vốn tưởng rằng hôm nay có thể dùng đến, xem ra duyên phận không thể cưỡng cầu."
Sở Linh nói xong, tự mình cởi lễ phục ngoại bào đỏ thẫm ra.
"Trong vòng mười ngày, chắc chắn có viện binh."
Quân Huyền Kiêu cẩn thận cất bình ngọc đan dược vào áo trong, cũng đưa ra lời cảm kết của mình.
"Có cần ta phái thêm mấy người giúp ngươi không?" Sở Linh hỏi.
"Không cần."
Quân Huyền Kiêu xoay người rời đi, càng nhiều người càng dễ bị người Hung Nô phát giác, hộ vệ của Sở thị đối với hắn mà nói chẳng khác gì phiền phức.
Thẩm Ngọc giương mắt chờ ở dưới gò núi, thấy Ách Vệ trở lại, vội vàng nghênh đón.
"Thế nào? Sở Linh đại ca hắn..."
"Lên ngựa."
Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ, dắt tay Thẩm Ngọc đi, Thẩm Ngọc giống như giận dỗi mà tránh né.
"Ngươi vẫn chưa nói cho ta, Sở Linh đại ca bọn họ thế nào?"
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu tỏa ra lạnh lẽo, còn chưa thành thân thật, Sở Linh đáng để ngươi nhớ nhung như vậy? Trái một tiếng Sở Linh đại ca, phải một tiếng Sở Linh đại ca, nghe đến mức Quân Huyền Kiêu bốc hỏa.
"Hắn không sao, lên ngựa."
Quân Huyền Kiêu lạnh lùng cứng rắn làm thủ ngữ, sau đó ném Thẩm Ngọc lên lưng ngựa, Quân Huyền Kiêu xoay thân đi lên, quay đầu ngựa.
"Bây giờ đi đâu?" Thẩm Ngọc mờ mịt hỏi, "Không phải trở về Sở phủ sao?"
Quân Huyền Kiêu thúc ngựa chạy như điên, chưa tới nửa canh giờ đã đến sau núi, dựa theo lời Sở Linh nói, tìm được một khối đá bình thường được che giấu, mặt trên khảm một miếng đá kê huyết nhỏ, bởi vì phơi nắng phơi mưa, màu sắc chuyển từ đỏ tươi sang đỏ nhạt.
"Ngươi biết mở cơ quan này không?"
Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi, ngày đó bọn họ cùng nhau tiến vào đào nguyên ẩn cư, Sở Linh biểu diễn qua một lần, người bình thường không nhớ được những thủ pháp phức tạp kia, nhưng Thẩm Ngọc có thể nhìn qua là nhớ.
"Trước đó ngươi nói cho ta biết chúng ta đi đâu đã."
Thẩm Ngọc trừng hai mắt, rõ là Ách Vệ càng ngày càng không nghe theo mệnh lệnh của y nữa, cứ luôn tự chủ trương, ngang ngược muốn y loay hoay thế nào thì loay hoay.
Giống như một khuôn đúc ra với người nào đó.
"Báo tin cầu viện." Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ.
Thẩm Ngọc lập tức hiểu rõ, chỉ sợ Sở thị không chống đỡ nổi nếu người Hung Nô tấn công.
"Vậy người Sở phủ làm thế nào? Mấy ngàn bách tính bình thường làm thế nào?" Thẩm Ngọc lo lắng hỏi.
"Vậy phải xem tốc độ ngươi mang viện binh tới."
Thủ ngữ của Quân Huyền Kiêu khiến Thẩm Ngọc bỗng cảm thấy trách nhiệm trọng đại, ngoan ngoãn im miệng.