Thẩm Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, thân thể ở trong lồng ngực Trấn Bắc Vương cứng ngắc lại.
Hắn...đem mình gọi đến thủy lao, không phải để dùng hình phạt xử lý mình sao?
"Ngươi nếu là lạnh, thì dựa sát vào Bổn vương một chút."
...
"Vương gia, Vương phi đến"
Tống Thanh nắm quyền cúi người bẩm báo, Trấn Bắc Vương gật đầu ừ một tiếng.
Vương phi xuất hiện ở trong thủy lao, nàng liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Ngọc đang vùi ở trong lồng ngực Trấn Bắc Vương, dáng vẻ yếu đuối hờn dỗi, khiến cho Vương phi giận đến nỗi không có chỗ phát tiết.
"Hồ ly lẳng lơ, bản lãnh câu dẫn nam nhân ngược lại thật không nhỏ".
Vương phi trong lòng mắng thầm, vừa hướng tới Trấn Bắc Vương hành lễ, âm thanh hiền thục ôn nhu.
"Vương gia kêu ta tới, là vì chuyện gì?"
Thẩm Ngọc quay đầu lại nhìn Trấn Bắc Vương, không cách nào nhìn ra trên mặt hắn là đang suy tính chuyện gì.
"Bắt đầu đi."
Âm thanh Trấn Bắc Vương hùng hồn vang vọng ở thủy lao.
Mấy người cai ngục kéo lên cái xích sắt, chỉ thấy một cái lồng giam từ trong thủy lao được kéo lên, bọt nước bắn tung tóe, phía bên trong lồng giam là một người tóc tai bù xù, đầu rũ xuống một bên trông thê thảm vô cùng.
Thủy lao vừa tối vừa lạnh, Thẩm Ngọc lúc mới đến cũng không dám nhìn khắp nơi, lúc này mới chú ý đến, thì ra người phạm nhân này liên tục bị ngâm ở trong nước, chỉ có cái đầu là thò ra ngoài, nàng ta da đều bị ngâm đến trắng bệch nhăn cả lại.
"Chỉ...Chỉ La."
Vương phi che miệng lại la hoảng lên, nàng nhận ra mặt phạm nhân này, đây không phải là Chỉ La, nha hoàn thân cận nhất bên cạnh nàng sao?
"Vương gia...Ngài làm cái gì vậy?"
Vương phi sợ hết hồn hết vía, cảm nhận thấy có một loại dự cảm xấu.
"Chính ngươi nhìn thì biết rồi."
Trấn Bắc Vương ánh mắt đông lại lạnh như băng, khiến người khác không lạnh mà run.
Một người đao phủ đi ra, bên trong tay hắn cầm một cái chủy thủ nho nhỏ, đi tới lồng giam trước mặt.
Chỉ La bởi vì đau đớn, từ ngất xỉu đến đau tỉnh, suy yếu hét thảm đứng lên.
"Vương gia, nô tỳ biết sai rồi...tha cho nô tỳ đi..."
Chỉ La lại nhìn thấy Vương phi phía bên cạnh, lại giống như thấy được cứu tinh.
"Công chúa điện hạ, Công chúa điện hạ, khẩn cầu người mau cứu ta. Nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ người, nhiều năm như vậy không có công cũng có..."
Vương phi cả người sợ đến phát run, còn tâm trạng đâu mà để ý đến nha hoàn này.
"Ngươi...ngươi tự mình cầu phúc đi, ta không thể giúp đỡ..."
Vương phi rất sợ mình bị dính líu.
"Công chúa điện hạ...nô tỳ đối với người hết lòng trung thành a, ta đều là làm theo mệnh lệnh của người, người không thể như vậy đối với ta...van cầu người cứu ta..."
Vương phi giống như là bị đạp trúng cái đuôi mèo, tức giận há miệng mắng to.
"Ngươi tiểu tiện nhân này tự mình phạm phải sai lầm lớn, lại còn đi tạt nước dơ lên người ta." Vương phi giọng phát run: "Vương gia, mau đem giết tiểu tiện nhân này, nàng tự tiện hành hạ Thẩm Ngọc, ta tới bây giờ chưa hề nhúng tay vào chuyện này."
Trấn Bắc Vương bình thản giống như không có chuyện gì xảy ra nhìn chủ tớ hai người cắn xé nhau.
"Gấp cái gì, hình phạt lăng trì, còn lại ba ngàn ba trăm năm mươi lăm đao."
Trấn Bắc Vương giọng gợn sóng không chút quan tâm, nội dung lời nói lại khiến người ta không lạnh mà run, hắn từng ở trong núi thây biển máu mà giết người đi ra, là sự tàn bạo đã ngấm vào máu, loại cực hình này đối với hắn mà nói, giống như ăn một bữa cơm tầm thường vậy.