Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Về nhà?" Hồng Liên chớp chớp mắt, "Về nhà nào?"
Tống Thanh mở miệng muốn nói, lại cảm thấy không thỏa đáng, cuối cùng chỉ ấp úng nói: "Vậy cứ giống như trước kia, ngươi ở trong phủ của ta."
"Được thôi."
Tống Thanh không nghĩ đến, Hồng Liên đáp ứng sảng khoái như vậy, giương mắt nhìn bộ dáng cười cười nói nói giả dối của hắn, không cách nào khẳng định được lời Hồng Liên nói có thật hay không.
"Vậy ngươi bằng lòng rồi?" Tống Thanh hỏi.
"Có buôn bán vì sao lại không làm? Tống đại gia như này là mua ta ngủ bên ngoài, vậy về mặt giá cả sẽ cao một chút?" Hồng Liên sờ dầu hoa móng tay vừa bôi vừa nói. Trong lòng Tống Thanh nghĩ quả nhiên như vậy, Hồng Liên luôn có thể chặn miệng hắn, tránh né ý nghĩa thực sự trong lời nói của hắn.
"Bao nhiêu ngân lượng?"
"Ừm..." Hồng Liên bấm đầu ngón tay một chút, "Gần đây giá trị bản thân ta đúng là đã tăng gấp bội, xét theo giao tình giữa ta và Tống đại gia, vậy thì giảm giá cho ngài, năm ngàn lượng là được."
Tống Thanh há hốc miệng: "Năm ngàn lượng?!"
"Đúng rồi, năm ngàn lượng một ngày, không lừa già dối trẻ." Hồng Liên cười khanh khách nói, "Chẳng lẽ Tống đại gia chê đắt?"
Tống Thanh sững sờ một chút, liền vội vàng lắc đầu nói: "Không đắt, không đắt, vậy bây giờ ta sẽ trở về lấy bạc."
Hồng Liên hơi thu lại ý cười, hắn vốn định nói con số ngàn vạn, để cho Tống Thanh biết khó mà lui, ai ngờ đầu hắn vặn vẹo như sợi dây thừng, thật sự cáo từ đi rồi.
"Đầu bị khe cửa kẹp hỏng rồi à?" Hồng Liên mỉa mai, "Sao mình lại quen biết cái tên đầu gỗ như này..."
Sau khi Tống Thanh đi, Hồng Liên nằm xuống giường nhỏ, lại ngâm nga điệu hát dân gian thập bát mô, ban ngày mùa thu tuy tốt, nhưng chung quy vẫn hơi lạnh, gió thổi một cái, Hồng Liên rùng mình một cái.
Hồng Liên cho rằng mình có thể yên tĩnh mấy ngày, lại chưa từng nghĩ buổi chiều Tống Thanh sẽ ôm một túi ngân phiếu đến, giống như dâng bảo vật nâng lên trước mặt Hồng Liên.
Hồng Liên sửng sốt chốc lát, sau đó ôm ngân phiếu vào trong ngực, mặt mày rạng rỡ.
Tống Thanh còn chuẩn bị xe ngựa bên ngoài Thanh Liên quán, chưa tới thời gian uống cạn một chung trà đã đến phủ Tướng quân, Tống Thanh kéo hắn đến thẳng phòng ngủ của mình.
"Ta còn tưởng Tống đại gia là quân tử đoan chính nghiêm túc cơ, hóa ra cũng nóng vội như vậy, lúc này không cần ta hạ thuốc nữa sao?"
Hồng Liên ôm cổ Tống Thanh, sức nặng nửa người treo lên người Tống Thanh, hương thơm ngào ngạt trên người hắn chui thẳng vào trong khoang mũi Tống Thanh, khiến hắn thêm chìm đắm với Hồng Liên trong quyến rũ bức người kia, lông mày, đôi mắt và bờ môi đỏ mọng đều đang gửi lời mời cho hắn nếm thử.
Tống Thanh nhất thời không phân rõ, khiến hắn ngày nhớ đêm mơ là Hồng Liên ở trước mặt, hay là Liêm Nhi trong ký ức.
"Liêm Nhi..."
Nghĩ đến đây, đầu óc Tống Thanh khôi phục một tia thanh tỉnh, Hồng Liên cau mày, không vui dùng ngón trỏ che môi hắn.
"Tống đại gia lại gọi sai rồi, ta tên Hồng Liên."
Hồng Liên nhấn mạnh lặp lại một câu, sau đó dùng lực ôm lấy Tống Thanh, đẩy hắn ngã lên giường.
"Ngươi là Liêm Nhi." Tống Thanh nói chắc chắn.
"Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, Liên Nhi Hồng Nhi cái gì, Tống đại gia vẫn còn nghĩ vẩn vơ đến người khác?"
Hồng Liên cúi người, chậm chạp bò từng tí lên trên, cánh môi lướt qua ngực và cổ Tống Thanh, quyến rũ mê hoặc, Tống Thanh đâu thể chịu được dụ hoặc như này của hắn, chân tay cứng đờ không nhúc nhích.
Hồng Liên cưỡi lên người Tống Thanh, càng nguy hiểm hơn là bờ mông vểnh cao vừa vặn nhắm thẳng vào bộ vị mấu chốt của Tống Thanh, Hồng Liên cử động tùy ý, mông nhỏ va chạm một vòng trên người hắn.
Trong nháy mắt, Hồng Liên đã tuột một nửa áo ngoài của bản thân ra, lộ ra vai và ngực, sau đó cầm tay Tống Thanh tới, đặt lên vai mình, kéo hắn vuốt ve qua lại.
Tống Thanh nhìn chằm chằm, miệng lưỡi khô nóng, dục vọng bản năng và lý trí đánh nhau dữ dội, hắn gần như muốn thuận theo động tác lên xuống của Hồng Liên, lại chạm đến đầu vai trơn nhẵn có một nơi không bằng phẳng của Hồng Liên.
Ban đầu là nơi của vết bớt hoa đào, giờ đây chỉ còn lại vết sẹo, Hồng Liên coi nó như hình xăm và nhờ người xóa đi.
Tống Thanh chỉ cảm thấy tim quặn đau một chút, bỗng nhiên xoay mình áp Hồng Liên xuống dưới thân, nếu không phải trên giường phủ chăn đệm, chắc chắn Hồng Liên sẽ bị hắn làm cho bị thương.
Hồng Liên bất ngờ không kịp đề phòng bị Tống Thanh khống chế, nháy mắt với hắn nói: "Tống đại gia đã đưa ra năm ngàn lượng bạc, muốn đến như nào cũng đều có thể..."
Tống Thanh nuốt nước bọt, Hồng Liên đang mong đợi động tác tiếp theo của Tống Thanh, kết quả lại là nhẹ nhàng lấy áo ngoài của hắn kéo lên, che đi bả vai trắng như tuyết của hắn.
"Liêm Nhi, ngươi đừng tự sỉ nhục mình nữa."
Tống Thanh ôm lấy Hồng Liên, âm thanh trầm thấp, giống như cầu khẩn lại giống như nghẹn ngào.
Hai mắt Hồng Liên mất tiêu cự trong nháy mắt, hung hăng đẩy Tống Thanh ra.
"Tống đại gia rõ là làm mất hứng, không làm chuyện này, vậy ngươi phí năm ngàn lượng bạc làm gì?" Hồng Liên nổi giận đùng đùng chất vấn.
Tống Thanh ngạc nhiên nói: "Ta không nghĩ ngươi như vậy..."
Hồng Liên cắt ngang lời hắn: "Ta buôn da bán thịt, chẳng lẽ bảo ta đi tu làm Bồ Tát? Đúng là tuổi già tàn phai nhan sắc rồi, ta khối thịt nhão này đưa đến tận miệng mà người ta cũng không muốn ăn?"
...
Khương Đường
Tác giả có lời
Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, dọn đi khỏi nhà bạn trai cũ trước đây, một cái máy bay rời khỏi thành phố đã ở năm?
dầu hoa: vào thời cổ đại người ta sử dụng hoa để nhuộm móng tay. Loại hoa được dùng phổ biến là hoa phượng tiên (tên khoa học là Impatiens-cây bóng nước/cây móng tay), thường mọc ở Trung Quốc, Ấn Độ. Hoa phượng tiên có tác dụng ức chế nấm rất mạnh, đồng thời màu sắc của nó diễm lệ, dùng nó để nhuộm móng tay có thể điều trị nấm móng, viêm viền móng, lại thuần tự nhiên, phương pháp nhuộm không có bất kỳ tổn thương nào cho móng tay. Hơn nữa, dùng nó để nhuộm móng tay đã có lịch sử rất dài ở Trung Quốc.
Hoa phượng tiên
Cách nhuộm móng