Mũi Tiêu Hề Diệp khẽ đụng nhẹ vào gò má Thẩm Ngọc, sự thanh tỉnh dần dần mất hẳn khi ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể y, khiến tâm trí hắn dao động.
Mặt đối mặt với một người nhan sắc khuynh thế khuynh thành, ai còn quan tâm đến người đó là nam nhân hay là nữ nhân nữa cơ chứ?
Thẩm Ngọc đã bị sốt cao đến ý thức mơ hồ, miệng nhỏ luôn phát ra âm thanh rên rỉ không rõ ràng, có lúc lại khó chịu xoay tới xoay lui trong lòng hắn, giống như xuân tình hừng hực, kiều diễm ướt át dụ dỗ người đến nếm thử.
Một cỗ tà hỏa xông thẳng lên đầu Tiêu Hề Diệp khiến hắn đầu óc mê muội, cúi đầu xuống nhẹ nhàng phủ lên môi đỏ mọng của Thẩm Ngọc.
Hắn không nghĩ đến những chuyện xấu xa dơ bẩn kia, nhưng hiện tại mỹ nhân trong ngực, bản năng của nam nhân gào thét thúc giục Tiêu Hề Diệp phải nhấm nháp thưởng thức bờ môi đỏ mọng kia.
Thẩm Ngọc bị sốt cao đến mơ hồ, toàn thân lúc thì nóng ran, lúc lại rét đến run rẩy, phảng phất giống như nhận được hơi ấm áp ngập tràn, có thể giảm bớt đi phần nào thống khổ,
Tiêu Hề Diệp không có ý định xâm nhập vào khoang miệng Thẩm Ngọc, kết quả lại bị lưỡi Thẩm Ngọc chủ động cuốn lấy, lại còn khẽ trêu chọc khiêu khích, giống như dục cầu bất mãn muốn nhiều hơn nữa, trong đầu Tiêu Hề Diệp như có pháo hoa nổ tung, trái tim giống như đã lỡ mất một nhịp.
dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thảo mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.
Có một cảm giác tuyệt diệu....mà trước nay hắn chưa từng có.
Tiêu Hề Diệp cuối cùng còn một tia lý trí tách môi ra, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng thân thể lại phản ứng lưu luyến không rời không sao giả được, phân thân hắn thế mà lại có phản ứng dựng đứng lên.
Tiêu Hề Diệp cố gắng mặc niệm một đoạn thanh tâm kinh văn, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, dục vọng của hắn sẽ thực sự bùng phát mất.
"Ta...ta không thích nam nhân."
Đầu óc Tiêu Hề Diệp đầy hỗn loạn, nghĩ tới hắn cùng một người nam nhân da thịt dây dưa thân thiết, hắn ngay lập tức cảm thấy ghê tởm cùng buồn nôn, nhưng lại nghĩ nếu như người đó là Thẩm Ngọc, giống như cũng không phải như vậy khó tiếp nhận, ngược lại hắn còn có chút chờ mong...
"Huyền Kiêu a Huyền Kiêu, ngươi thật biết cách hưởng thụ, lại có thể tìm ra một người giống như là vưu vật nhân gian như vậy."
Tiêu Hề Diệp bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, lại âm thầm hâm mộ, hâm mộ Trấn Bắc Vương tự do tùy hứng uống rượu, cũng không cần quản người đó là nam hay là nữ nhân, đã có thể dung nạp làm thiếp thất, nhưng Tiêu Hề Diệp hắn thì không thể, hắn là hoàng đế, phải làm một hoàng đế minh quân một đời, trong đó không thể có một vết nhơ nào.
Tiêu Hề Diệp nhìn Thẩm Ngọc, trong lòng cảm thấy thương xót: Sống đến tận ngày hôm nay thân bất do kỷ, bị dạy dỗ đến mức nào mới có thể lấy thừa hoan biến thành bản năng của bản thân mình như vậy? Ngay cả khi sốt cao thần trí không rõ, thân thể y lại vẫn theo thói quen tiến tới lấy lòng người khác.
Trấn Bắc Vương rốt cuộc đã đối xử tàn nhẫn với y đến mức nào chứ?
Giữa lúc đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man, Thẩm Ngọc ở trong lòng hắn chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt y chính là gương mặt to lớn phóng đại của Tiêu Hề Diệp, Thẩm Ngọc lòng nóng như lửa đốt vừa giận vừa sợ, mình khi nào lại cùng hắn ôm ôm ấp ấp thân mật như vậy? Nếu để cho Vương gia nhìn thấy, nhất định sẽ chán ghét mình.
Thẩm Ngọc suy nghĩ đẩy Diệp Đế ra, nhưng y cả người không giữ được thăng bằng, đừng nói là đứng lên, ngay cả ngẩng đầu lên một cái, khẽ động tay một chút cũng không có khí lực, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hề Diệp.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
Tiêu Hề Diệp đang không có cách nào để thức tỉnh y, dù gì hắn cũng không phải là đại phu, trừ cố gắng giữ ấm cơ thể Thẩm Ngọc ra cũng không biết cách nào khác nữa, không ngờ Thẩm Ngọc lại có thể tỉnh lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Ngọc khôi phục một chút ý thức, y bị Vương phi đẩy xuống vách núi, nơi này...nhìn giống như ở dưới vực sâu.
Vương gia đâu? Tại sao lại là Diệp Đế cứu mình? Thẩm Ngọc lòng nặng trĩu mất mát, Vương gia thực sự muốn vứt bỏ y, không muốn nhìn tới y nữa sao?
"Tay ngươi,...là do Huyền Kiêu làm bị thương sao? Thật là đáng tiếc, một bàn tay đẹp như vậy,..." Tiêu Hề Diệp lẩm bẩm lầu bầu.
Thẩm Ngọc cũng không còn tâm trạng để nghe Diệp Đế nói nữa, bị thương cũng tốt, tàn tật cũng tốt, Trấn Bắc vương nếu đã không thích, y có hoàn mỹ không một chút sứt mẻ thì cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Tiêu Hề Diệp cầm lấy tay trái Thẩm Ngọc, cẩn thận nhìn chỗ cổ tay bị thương gãy rồi lại lành của y, nơi ngón tay út của y hình như có một vết sẹo, nhìn giống như là có thêm một đốt ngón tay.