Cuộc săn bắn bị thích khách Hung Nô phá ngang, đội ngũ ra roi thúc ngựa trở về vương phủ.
Không được như ý nguyện nhất chính là Vương phi, nàng thấy Thẩm Ngọc còn sống sót trở về, tức khắc giống như thấy quỷ vậy, chỉ vào y hơn nửa ngày mãi không thể nói ra lời nào.
"Tiện nhân này...mạng cũng thật lớn, ngay cả ông trời cũng không thu nhận y!" Vương phi tức giận đến nỗi quên cả cách mắng chửi người.
Trấn Bắc Vương bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lệnh cho Tống Thanh đưa Thẩm Ngọc về Thiều Hoa Viện xong, một lúc sau cũng không theo tới, trái lại vẫn cho người đi mời Biển Thập Tứ tới.
Biển Thập Tứ có vẻ không được tình nguyện cho lắm, vừa đi đường vừa lẩm bẩm.
"Ta đã dặn đi đi dặn lại, mỹ nhân thân thể mỏng manh gầy yếu không thể giày vò quá độ, Vương gia xác định là không thể kiềm chế thân dưới được một lần sao? Đi tới nơi băng thiên tuyết địa đó cũng phải lôi y theo cho bằng được? Lần này thì hay rồi, thâu hoan thâu đến bị bệnh đi? Ngươi không cho rằng Biển Thập Tứ ta mở y quán là đặc biệt vì vương phủ mà mở chứ? Muốn hay không cũng phải cho ta một chỗ ở, lúc đó không phải dễ nói rồi sao?"
Biển Thập Tứ một bên xem bệnh một bên hùng hùng hổ hổ, cầm chày giã thuốc tạo lên tiếng vang lớn.
"Này, tiểu mỹ nhân, ngươi trừ sốt cao ra, còn có chỗ nào cảm thấy khó chịu nữa không? Ngươi làm ơn nói gì đó đi!" Biển Thập Tứ thoáng ngây người ra, "Lão tử bị các ngươi làm cho bực bội đến hồ đồ rồi,...người câm nhàm chán chết đi được."
Thẩm Ngọc nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy người điên này một chút nào.
Biển Thập Tứ cũng kiêu ngạo tới, lười để ý đến y, để gói thuốc lại, đang chuẩn bị đi, vừa vặn lại có một người khác đi vào trong phòng, Biển Thập Tứ thấy hắn, giống như chuột thấy mèo, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.
"Ôi, mẹ của con ơi..."
Tiêu Hề Diệp nắm lấy cổ Biển Thập Tứ, người đang có ý định chạy trốn.
"Đây không phải là Biển thái y sao, thế nào thấy trẫm lại chạy? Trẫm ăn thịt ngươi chắc?" Tiêu Hề Diệp nắm chặt lấy cổ áo hắn không buông.
Biển Thập Tứ cười làm hòa, hành lễ không theo tiêu chuẩn nào hết: "Biển Thập Tứ tham kiến hoàng thượng, nhiều năm không gặp, hoàng thượng long thể an khang?"
"Ngươi còn dám hỏi trẫm thân thể an hay không an, trẫm còn chưa trừng trị tội khi quân phạm thượng của ngươi?" Tiêu Hề Diệp hiếm thấy mặt xụ ra như vậy.
"Ha ha ha..." Biển Thập Tứ lập tức cảm thấy chột dạ, "Hoàng thượng nếu là không có việc gì, thảo dân xin cáo lui trước."
"Đứng lại! Trẫm đi Bắc tuần, trước kia cũng thế bây giờ cũng thế, ngươi đều tránh mặt không dám gặp trẫm, ta xem ngươi hôm nay còn chạy đi đâu! Trong kinh thành có người nhờ trẫm đem một phong thư tới cho ngươi."
Tiêu Hề Diệp không chút thương tiếc trực tiếp ném phong thư vào mặt Biển Thập Tứ.
Biển Thập Tứ lại đột nhiên cười hì hì hai tiếng, nhặt phong thư lên đưa lên ngọn nến gần đó, theo làn khói lượn lờ, phong thư lập tức biến thành tro bụi.
"Ngươi...ngay cả xem cũng không muốn xem sao?"
Tiêu Hề Diệp có chút ngoài ý muốn, lại tựa như đã dự đoán trước được.
"Xem cái rắm, người kia trong đầu nghĩ gì, lão tử dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, hắn nói mấy lời ngu xuẩn, đừng nói lão tử không có khẩu vị, hại ta thức ăn đêm nuốt cũng không trôi!" Biển Thập Tứ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Hề Diệp không giận tự uy: "Ngươi ở trước mặt ai một tiếng lão tử hai tiếng lão tử hả?"
Biển Thập Tứ lập tức nịnh hót cười lấy lòng, "Dĩ nhiên là không phải hướng tới ngài rồi, hoàng đế gia gia, thảo dân nào dám hướng ngài nha..."
"Người đó còn nhờ ta nói là, ngươi nếu như nguôi giận rồi, thì trở lại kinh thành đi, hắn thực sự rất nhớ ngươi."
"Thứ độc tử!" Biển Thập Tứ tức đến giậm chân, "Lời này hắn cũng nói ra miệng được? Hắn nếu thực sự nhớ mong ta, sao lại không tự mình đến tìm ta? Có điều, coi như hắn có sai kiệu tám người nâng đến thỉnh cầu lão tử, cũng vô dụng!"
Biển Thập Tứ nói xong, quắp đuôi chạy mất.
Tiêu Hề Diệp đình trệ trong chốc lát, nói với Thẩm Ngọc mấy câu, Thẩm Ngọc đương nhiên là sẽ không để ý đến hắn rồi, đành phải rời đi.
Tiêu Hề Diệp mới vừa bước chân ra khỏi Thiều Hoa Viện, lại đụng phải Huyền Kiêu đang đi tới.