“Chúng ta sẽ thử phương pháp khử độ nhạy một cách hệ thống.” Greg thông báo.
“Hở?” Lissianna lịch sự nói, và anh không thể không để ý thấy cô trông lo lắng hơn là ấn tượng với thông tin này. Anh không ngạc nhiên lắm, nỗi sợ hãi là một điều khủng khiếp rất khó xử lý, và đó chính là điều họ sẽ làm, xử lý nỗi sợ hãi của Lissianna và hi vọng là có thể chữa được chứng bệnh của cô.
Có nhiều thứ khác Greg khoái làm với Lissianna hơn là xử lý nỗi sợ hãi của cô, nhưng Marguerite đã khá khó chịu khi biết họ chẳng thực hiện tí trị liệu nào trong lúc bà ngủ, nên anh đành phải hứa rằng họ sẽ làm điều đó ngay sau khi anh và hai cô bé sinh đôi ăn xong những thứ anh vừa nấu cho bữa tối. Vậy là giờ họ ở đây, trong phòng thư viện để làm thứ mà Lissianna đã nói tới như là buổi tra tấn đầu tiên của họ.
“Thế cái màn khử độ nhạy có hệ thống này có dùng được không?”
“Thường là có. Nó rất hiệu nghiệm với các chứng sợ hãi.” Anh bảo đảm với cô.
“Rồi,” Cô thổi ra một hơi dài, thẳng vai lại và hỏi. “Tôi phải làm gì?”
“Ừhm, tôi cần cô nghĩ về những tình huống gây ra sự hoảng sợ và…”
“Tôi không cảm thấy sợ hãi máu.” Lissianna ngắt lời anh. “Tôi chỉ ngất xỉu thôi.”
“Phải, nhưng…” Greg ngừng lại, nghiêng đầu qua một bên rồi hỏi. “Cô có biết tại sao cô phản ứng với máu như thế không? Tôi không nghĩ đây là một lời phàn nàn bình thường với tộc người của cô. Nó bắt đầu khi nào?”
Lissianna nhìn xuống và Greg nhìn theo ánh mắt cô, để ý thấy cô đang xoắn hai tay lại trên đùi mình. Máu có khi chỉ khiến cô ngất xỉu, nhưng rõ ràng là cô đang cảm thấy sợ hãi cái ý tưởng phải nói về lúc điều đó bắt đầu. Sau một hồi dài im lặng, cô liếc lên và miễn cưỡng thừa nhận. “Nó bắt đầu sau buổi đi săn đầu tiên của tôi.”
Vẻ mặt như bị tra tấn của cô thật khó mà chịu nổi. Anh đã từng thấy nó trên gương mặt các bệnh nhân khác, nhưng lần này không giống như thế. Greg chỉ muốn choàng tay ôm lấy Lissianna và nói cô không cần phải nghĩ đến điều đó nữa, rằng anh sẽ bảo vệ che chở cho cô. Anh không làm thế, tất nhiên rồi. Lissianna muốn có dụng cụ và cách thức để thoát khỏi chứng sợ hãi của cô. Cô không phải là Meredith. Đấy là điều anh thích nhất ở cô.
Anh hít một hơi dài rồi nói. “Kể cho tôi nghe lần đầu cô đi săn đi.”
“Tôi… ừhm, năm đó tôi mười ba tuổi.” Cô chậm rãi nói và Greg phải cố gắng lắm mới không buột miệng hét. Mới mười ba tuổi. Chúa ơi! Cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng rồi anh tự nhủ rằng đó là một kỹ năng mà Lissianna sẽ phải cần, kỹ năng sẽ giúp cô sống sót nếu có điều gì xảy đến với cha mẹ mình, và cô cần có nó để tự lo liệu cho chính mình.
Nếu anh khó chịu khi nghe chuyện này, Greg biết với cô còn tệ hơn rất nhiều. Anh quyết định cho Lissianna một cơ hội để quen dần với việc nói về nó và thỏa mãn trí tò mò của chính anh cùng một lúc.
“Trước khi có ngân hàng máu, tôi từng có vài, ừhm, vú em theo kiểu ma cà rồng nếu anh thích gọi thế. Chỉ có điều thay vì bú sữa của họ, tôi cắn vào cổ tay hoặc cổ họ.”
Khi Greg nhăn nhó, cô nói tiếp. “Giờ có ngân hàng máu rồi, vú em kiểu thế không còn cần tới nữa.”
Anh gật đầu, hài lòng khi nghe điều đó rồi hỏi tiếp. “Lúc còn bé cô đã điều khiển được suy nghĩ người khác được rồi ư?”
“Chỉ từ khi tôi tám chín tuổi gì đó thôi.” Lissianna thừa nhận với một cái nhún vai. “Trước đó, một phụ huynh hoặc người bảo trợ sẽ coi sóc tâm trí của người cho máu để họ không cảm thấy đau đớn.”
“Rồi rồi.” Greg xem xét vẻ mặt cô một lúc. Cô trông thoải mái hơn, nhưng anh biết điều này không tồn tại lâu khi anh hỏi tiếp. “Tôi đoán là cô không đi săn một mình vào lần săn
“Không, một người bảo trợ luôn đi cùng vài lần đầu tiên. Điều đó là cần thiết. Có rất nhiều điều để chú ý cẩn trọng.” Cô giải thích, và hiển nhiên là cô chưa thật sự sẵn sàng để tiếp cận với lần đầu tiên của chính cô, và nói chung thì ai cũng thế. “Dù anh có thực hành việc điều khiển tâm trí người vú của mình bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng làm điều đó trong nhà anh, an toàn và kín đáo. Khi anh ra ngoài đi săn, anh phải điều khiển người anh đang ‘xử lý’ và đồng thời phải để ý đến chung quanh để lỡ có ai đi ngang qua. Anh cũng phải chú ý đến việc anh có thể hút máu bao lâu để tránh việc lấy đi quá nhiều máu.” Cô ngừng lại rồi nói thêm. “Khi anh ở với vú em, anh có thể lấy nhiều máu hơn, và vú em có thể thoải mái cảm thấy yếu ớt hay thậm chí ngất xỉu, họ có thể nghỉ ngơi nếu cần; nhưng khi anh đi săn, anh chỉ được lấy ít thôi.”
Lissianna gặp ánh mắt anh và dường như cảm thấy thư giãn hơn, cô thừa nhận. “Chúng tôi thường săn nhiều hơn một người mỗi đêm, trải đều trên vài ba người để không ai bị ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe. Sẽ chẳng hay ho gì khi để lại sau lưng người hiến máu nằm chỏng chơ yếu ớt trên đường. Họ phải có khả năng đi lại, mà vẫn cảm thấy ổn. Nên khi chúng tôi ra ngoài săn lần đầu tiên, chúng tôi phải học điều chỉnh thời gian sao cho có thể lấy máu một cách an toàn. Đấy chính là lý do có người đi cùng họ, để đảm bảo rằng họ không quên béng mất mà săn lâu quá.” Cô nhăn mặt. “Có quá nhiều thứ để phải chú ý. Cố gắng làm ba thứ một lúc ban đầu có thể trở nên quá nhiều.”
“Tôi hiểu.” Greg gật đầu. “Tôi có thể tưởng tượng ra việc cô cảm thấy căng thẳng trong vài lần đầu tiên, và nó sẽ khiến cô càng thêm stress.”
“Phải.” Lissianna gật đầu.
“Vậy là cha cô đưa cô đi lần đầu tiên đó hả?”
Cô ngẩng phắt đầu lên ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
“Bởi tôi không nghĩ là mẹ cô sẽ lại có thể cho phép chuyện gì đó xảy ra.” Greg trả lời đơn giản, và điều đó chắc chắn đúng. Anh chắc chắn Marguerite sẽ làm mọi điều bà có thể làm để khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho Lissianna. Dù anh có ác cảm mấy với bà, anh phải thừa nhận bà yêu con gái mình rất nhiều.
“Đúng thế.” Lissianna thở dài. “Mẹ tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra trong khả năng của mình.”
Greg gật đầu. “Vậy là cha cô đúng là đã đưa cô đi thật.”
“Phải.” Cô cay đ nói. “Mẹ tôi không muốn thế nhưng ông ấy đã quá say và rất cứng đầu. Không may là tôi cũng thế. Tôi rất bướng và khăng khăng cho là tôi không cần ai đi cùng.” Lissianna nhăn mặt với chính mình.
“Kể tôi nghe đi.” Greg nhẹ nhàng nói.
Lissianna nhún vai. “Đầu tiên mọi chuyện khá ổn. Hay gần như thế. Tôi khá căng thẳng nhưng cũng rất hào hứng. Chúng tôi ra Hyde Park, và tôi chọn một anh chàng chỉ hơn tôi một vài tuổi và… đầu tiên mọi chuyện khá ổn.” Cô nhắc lại, và rồi nhíu mày.
“Rồi có chuyện gì xảy ra?” Greg hỏi tới.
“Ừhm, như anh nói ấy, nó trở nên quá sức một chút. Tôi đang tập trung vào việc điều khiển tâm trí anh ta và cố gắng chú ý tới xung quanh để chắc rằng không ai xuất hiện khi tôi không để ý… và tôi quên mất thời gian. Thường thì người đi cùng sẽ đơn giản là nhắc anh biết đến lúc ngưng rồi, nhưng…”
“Nhưng cha cô thì đang xỉn bét nhè.”
Lissianna gật đầu. “Ông ấy không nói gì, không cảnh báo gì cả. Ông ta chỉ nắm vai tôi kéo tôi ra.” Mặt cô tái mét và nói thêm. “Răng tôi vẫn còn ngập trong cổ cậu bé đó.”
Greg nhăn mặt. Trước khi anh kịp bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng đó, Lissianna đã nói tiếp. “May thay mẹ tôi có đi theo. Bà không tin tưởng cha tôi lắm. Bà cố xoay sở kịp thời để cứu cậu ta, nhưng quả thật rất đáng sợ. Cậu ta gần như đã chết vì mất máu, máu vương vãi khắp nơi.” Cô xoa xoa mặt mình. “Tôi không bao giờ còn có thể chịu nổi khi nhìn thấy máu từ ngày đó.”
Cô nhìn xuống hai bàn tay bất động của mình rồi ngẩng lên nhìn anh, mặt cô cứng đờ như hóa đá. “Tôi gần như đã giết chết cậu bé đó.”
“Nhưng cô không giết cậu ta mà Lissianna. Cô không giết cậu ta.” Anh tiến lại gần hơn và thả mình theo sự thúc giục nãy giờ của bản thân, để kéo cô vào vòng tay mình. Anh ôm cô thật chặt, vuốt nhẹ dọc lưng cô để cố gắng xoa dịu cô. Anh ước gì Jean Claude có thể còn sống để anh có thể đấm thẳng vào mặt gã tồi tệ đó. Chỉ trong một khoảnh khắc vô tâm, say xỉn, lão già ngu ngốc đó đã khiến cho con gái mình phải chịu sự cắn rứt đau đớn trong gần hai thế kỷ.
Greg xoa lưng cô rồi kéo cô ra nhẹ nhàng. “Lissianna?”
Gương mặt cô vẫn còn trắng bệch khi cô ngước lên. Greg rất muốn hôn cô nhưng anh muốn trước hết có câu trả lời cho câu hỏi vừa bột phát trong anh. “Tôi đoán điều đó có nghĩa là cô chưa bao giờ giết ai mà cô từng mượn chút máu phải không? Cô không hút máu ai tới chết phải không?”
“Không, tất nhiên là không rồi.” Lissianna ngạc nhiên nói, như thể câu hỏi đó khiến cô kinh ngạc, và Greg mỉm cười, thở phào sau khi đã nín thở mà không biết mình nín thở khi chờ nghe cô trả lời. Anh vui với câu nói đó tới mức anh muốn hôn cô điên lên được. Suy nghĩ đó khiến anh liếc xuống nhìn môi cô, và đột nhiên anh thấy mình đang hạ xuống để thực hiện chính suy nghĩ đó.
Lissianna không tránh né, cũng không ngăn anh lại. Mắt cô chỉ mở to ngỡ ngàng trong phút chốc rồi ngay lập tức nhắm nghiền chỉ trước khi môi anh chạm vào cô. Họ cùng thở một hơi dài, như một đập nước bị tràn đê, Greg để cho đam mê trào dâng trong anh, như một chiếc ấm đun nước sôi sùng sục muốn phun trào. Anh ép môi cô hé ra để cho lưỡi mình tung tăng ùa vào, rồi chợt đông cứng lại khi tiếng của Thomas bằng cách nào đó xâm nhập vào suy nghĩ của anh.
“Tôi không tin được là anh lại có thể nghĩ chúng tôi sẽ hút máu ai đó tới chết ấy. Điều đó ngu ngốc chả khác nào đi giết một con bò sữa cả. Anh làm sao vắt sửa từ một con bò sữa đã chết cơ chứ !”
Greg và Lissianna rời nhau ra và vội vã quay lại lườm gã đàn ông (vô duyên) khi anh ta bước ra từ sau tấm rèm cửa to lớn che đi những cánh cửa kiểu Pháp dọc theo bờ tường.
“Thomas, anh làm cái quái gì th…” Lissianna nín bặt khi cô thấy tất cả các anh chị em họ còn lại lũ lượt bước ra từ sau những tấm rèm khác.
“Bọn chị muốn xem buổi trị liệu đầu tiên diễn tiến thế nào.” Mirabeau giải thích sự có mặt của họ với một cái nhún vai. “Bọn chị không biết là nó lại biến thành một màn hôn hít như thế này.”
Lissianna nhìn lảng đi chỗ khác và rõ ràng không biết nói gì. Greg thì khác. Anh đang cảm thấy bị xúc phạm nên quay sang lườm Thomas. “Anh vừa mới so sánh con người với bò đấy hả?”
“Ồh, không phải con người, chỉ người thường thôi. Chúng tôi cũng là con người chứ bộ.” Thomas thích thú nói rồi quay sang trêu em họ mình. “Thật xấu hổ quá đi Lissianna, em biết là không nên đùa giỡn với thức ăn của mình rồi mà.”
“Anh thôi đi Thomas.” Jeanne Louise nghiêm khắc nói rồi quay sang Greg giải thích. “Đừng lo, anh í chỉ đùa thôi, gần như thế.” Cô nhún vai nói thêm. “Chúng tôi xin lỗi là đã nhìn lén, và nên tránh ra và không nên phá bĩnh khi mọi việc trở nên… ờ…” Cô phẩy tay về phía họ một cách đại khái, Greg liếc sang Lissianna và thấy cô nàng đang… đỏ mặt. Trời ại, hai trăm linh hai tuổi và cô nàng vẫn có thể đỏ mặt khi bị bắt gặp đang hôn ai đó. Anh không kịp nghĩ thêm gì về cái điều thú vị đó vì Jeanne Louise đã nói tiếp. “Nhưng mà trễ rồi, và chúng tôi biết Lissianna phải làm việc đêm nay nên…”
“Ôi trời!”
Greg liếc thấy Lissianna đã đứng bật dậy. “Trời ơi em không biết là đã muộn thế này rồi. Em phải đi thôi.”
Greg sững người nhìn cô phóng ra cửa. Anh không thích cô bỏ đi thế này chút nào nhưng…
‘Anh còn chờ cái gì? Chạy theo đi chứ. Cho bạn gái anh một nụ hôn cho ra hôn để nàng nhớ về anh khi ở chỗ làm chứ.’
Greg quay phắt lại nhìn Thomas khi Lissianna chạy ra khỏi phòng, biết rằng chính anh ta đang ‘nghĩ’ điều đó. Và trong tất cả những gì anh nên nói, thì cái câu bật ra từ miệng anh lại là… “Cô ấy không phải bạn gái tôi!”
Thomas cười khẩy với sự chối bỏ đó. “Anh ngủ trên giường nó… đêm qua nó lên đó với anh (ack). Hai người cả ngày hôm nay cứ quấn quít quanh quẩn với nhau và còn tách riêng ra một mình, và đây là lần thứ hai tôi bắt gặp hai người hôn nhau, chưa tính đến việc lần đầu tiên có vẻ hai người như thể đang làm nhiều thứ hơn là hôn hít nữa kìa. Thế đã đủ là bạn gái chưa?”
Greg sốc với những lời đó và rồi lắc đầu phóng ra ngoài chạy theo cô. Anh không có thời gian tranh luận về điều đó nếu anh muốn bắt kịp Lissianna trước khi cô biến mất vào phòng. Mà nói cho cùng, tranh luận cái gì chứ về việc mọi người cho cô ấy là bạn gái anh, Greg thấy mình không phiền lắm với suy nghĩ đó. Thật ra nói cho đúng thì anh còn khoái suy nghĩ đó là khác.
‘Hôn nhau xong anh nhớ bảo nó giải thích cho anh về cái gọi là bạn đời đích thực ấy nhé.’
Greg không dừng lại khi nghe thấy lời đề nghị đó mà phóng ra khỏi thư viện nhanh nhất có thể. Khi nào tò mò anh sẽ hỏi Lissianna về điều đó sau… sau khi hôn cô. Anh thật sự muốn có một nụ hôn tử tế, không bị trói chặt xuống giường và cũng không có ai phá rối họ.
Dù anh chạy khá nhanh, Greg chỉ bắt kịp Lissianna khi cô đã bước tới phòng anh. Ờ, phòng cô chứ, anh đoán thế và cho là từ giờ nó giống như phòng của CẢ HAI bọn họ hơn, khi mà anh từng ngủ trong đó, và quần áo của cũng ở trong đó. May thay việc này cũng giúp anh có một lý do chính đáng đi theo cô, anh đoán thế khi cô liếc qua vai khi đặt tay lên nắm đấm cửa và dừng lại khi thấy anh đi theo.
“Tôi chỉ đang nghĩ.” Greg nói khi anh bước lại gần cô. “Quần áo của cô vẫn còn trong đó, và có lẽ tôi nên chuyển sang phòng khác. Sẽ tiện cho cô hơn là việc cô phải ra phòng khác ngủ rồi phải quay lại đây để thay đồ.”
“Ồh.” Cô ngạc nhiên rồi gật đầu. “Ừh tôi đoán chúng ta có thể đổi phòng. Đáng ra tôi ngủ ở phòng màu hồng rồi nhưng…”
Greg chỉ cho cô nói tới vậy. Anh không thể ngăn mình được, anh phải hôn cô. Dù gì đấy cũng là lý do anh đuổi theo cô kia mà. Anh vươn tay ôm lấy khuôn mặt cô kéo về phía mình rồi cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô. Anh thở phào nhẹ nhõm khi ngay lập tức cô ngả vào lòng anh, môi mở ra chào đón anh vào.
Greg đoán đáng ra anh không nên ngạc nhiên nếu thấy cô hôn giỏi sau hai trăm năm tập luyện, nhưng quả thật cô khiến anh hơn cả kinh ngạc. Anh chỉ định hôn cô một cái phớt nhẹ, ừh thì nhiều hơn thế một chút là cùng, nhưng thế nào đó mà nụ hôn này vượt quá sự kiểm soát của anh và anh thấy mình đang ép cô vào cánh cửa, tay mơn man thân hình cô. Lissianna không phản đối anh chút nào. Cô ưỡn người về phía anh, tay cô vòng qua luồn chặt vào tóc anh và môi cô càng lúc càng trở nên đòi hỏi khi anh cạ mình vào cô.
Anh trêu chọc cô với lưỡi của mình, rồi luồn tay xuống dưới áo cô tìm đến miền da thịt tươi mát. Những ngón tay anh lùa nhẹ trên chiếc bụng thon phẳng của cô rồi tiến tới phần vải lụa của chiếc áo lót. Anh khum tay ôm bầu ngực cô qua lần áo mỏng, rồi càng lúc càng nắn bóp mạnh hơn.
Nếu không có một cánh cửa nào đó đóng sầm lại dưới sảnh khiến anh giật mình, Greg đoán mình sẽ làm tình với cô ở ngay hành lang, cạnh cửa phòng cô mất. Nhưng âm thanh đó giống như một xô nước lạnh khiến anh bừng tỉnh, dứt khỏi nụ hôn và lùi lại. “Tôi phải để em đi làm thôi.”
“Vâng.” Cô thì thầm.
Greg gật đầu và chờ cô vào phòng, nhưng cô vẫn đứng đó nhìn anh chằm chằm. Anh vừa mới tự hỏi tại sao thì cô hắng giọng rồi thì thầm. “Anh có thể bỏ tay ra khỏi…”
“Ối!” Greg giật mình buông ngực cô ra và bỏ tay ra khỏi áo cô. Anh xấu hổ quay đi. “Tôi sẽ đi ngủ đây.”
Lissianna gật đầu và khẽ
“Nhưng khi cô về thì tôi sẽ thức dậy rồi.”
Cô lại gật đầu.
“Có lẽ tôi sẽ chuẩn bị một thứ đặc biệt cho cô.”
“Okay,” Cô thì thầm. “Tôi sẽ rất trông chờ điều đó.” Greg tiếp tục quay đi xuống nhà và nói. “Chúc cô một tối vui vẻ.”
“Anh cũng vậy,” Cô vươn tay ra sau lưng và mở cửa phòng.
Anh gật đầu và mỉm cười quay đi, thở dài khi cuối cùng cô cũng biến mất vào phòng mình.
“Em đúng là cái phao cứu sinh của người sắp chết đuối!”
Lissianna mỉm cười khi Debbie cất tiếng chào cô vừa bước vào trại tế bần để bắt đầu trực đêm. “Chị chào hay thật đấy. Có gì mới không?”
“Chả có gì đâu.” Debbie bước theo cô dọc hành lang vào phòng làm việc của cô. “Vẫn như thường ấy mà. Già Bill vẫn cứng đầu như một con lừa và chỉ vừa mới chịu lên giường đi ngủ, hai trong đám trẻ nhóc vừa nhào vào đánh lộn và đập nhau chí chết vài phát trước khi bọn chị tách được chúng ra. Và Cha Joseph vẫn đang mất ngủ.”
Lissianna nhíu mày. “Vẫn ư?”
“Ừh, và ông ấy đang bắt đầu lảm nhảm tự nói chuyện. Hay là ổng đang cầu nguyện cho đám người trong này cũng nên.” Bà nhún vai. “Chị nghĩ chứng mất ngủ đang hành hạ ông ý.”
“Dễ thế lắm.” Lissianna đồng ý, cởi áo khoác ra và bước vào phòng.
“Dù sao cũng khá kỳ lạ khi có em ở đây vào một Chủ nhật.” Debbie nhận xét khi bà đi theo cô. “Kỳ lạ nhưng cũng tố. Con nhỏ Claudia thường trực thay em đúng là một đứa vô dụng. Chị chả tiếc tí nào khi cho nó nghỉ tối nay khi mọi người đều rảnh.”
“Ừhm ừhm.” Lissianna nhìn người phụ nữ lớn tuổi một cách đồng cảm khi cô treo áo khoác lên móc nằm trong góc rồi tới bàn làm việc. Thật ra cô thấy cô gái đó nhàm chán là khác. Claudia trực thay Debbie hai tối một tuần và thay cô hai tối một tuần. Thế nên Debbie và cô làm cùng nhau ba tối một tuần nhưng bọn họ mỗi người phải làm cùng Claudia hai tối một tuần. ích những tối làm cùng Debbie hơn. Claudia đôi khi khiến cô điên lên được.
“Thế cha Joseph còn ở đây hay đã đi…” Câu hỏi của Lissianna bị ngắt giữa chừng khi cô đang ngồi xuống và có cái gì đó chọc vào mông cô.
“Cái gì thế?” Debbie bước tới khi Lissianna đứng dựng lên và quay xuống nhìn xem cô ngồi vào cái gì.
Họ cùng sửng sốt nhìn cây thánh giá trên ghế ngồi của cô.
“Cái quái gì…”
“Hội bán thánh giá chăng?” Debbie gợi ý và Lissianna ngước nhìn bà khó hiểu, để thấy bà không còn nhìn vào cây thánh giá trên ghế nữa. Mắt bà đang lướt qua cả căn phòng đầy kinh ngạc. Cô nhìn theo và sững người trước cả đống thánh giá treo đầy phòng mình. Cây to, cây nhỏ, bằng gỗ, bằng kim loại; tất cả các kích cỡ và thể loại, chúng la liệt trong phòng cô, phủ đầy bàn làm việc, ghế ngồi, giá sách, tủ đựng tài liệu… tất cả mọi nơi…
“Cái quái gì…” Cô lặp lại sững sờ. Một chuyển động gần khóe mắt cô khiến cô chú ý và thấy cha Joseph đang đứng cạnh cửa cắn môi bối rối.
“Cha Jospeh ạ? Cái gì…?” Cô khoát tay chỉ quanh căn phòng về phía đám thánh giá.
“Ta đang sắp xếp lại thánh giá.” Ông giải thích đầy ngượng ngùng.
“Sắp xếp thánh giá?” Lissianna hỏi lại đầy kinh ngạc. “Trong phòng con sao?”
“Phải.” Cha Joseph gật đầu. “Đấy là phòng duy nhất còn trống trong ngày.” Ông bước vào trong căn phòng một chút. “Ta định làm xong trước khi con tới. Ta xin lỗi.”
Ông liếc quanh phòng rồi chìa tay ra.
“Con đưa ta cái trên ghế được không? Ta sẽ bắt đầu cất chúng là vừa.”
Lissianna nhặt cây thánh giá lên và đưa cho ông. Cha Joseph nhận lấy vật đó, im lặng nhìn nó và xoay xoay nó trong tay rồi đi ra cửa. “Ta sẽ lấy một cái hộp cho đống còn lại. Con xếp chúng lại trong khi chờ được không?”
Khi ông đã đi khuất, Debbie nhướng mày nhìn cô. “Ông ấy trông kinh quá phải không?”
“Phải. Em hi vọng ông ấy sẽ vượt qua chứng mất ngủ nhanh thôi. Hẳn phải có điều gì đó khiến ông suy nghĩ tới mức mất ngủ như vậy.”
Debbie gật đầu, mặt bà đầy suy tư khi họ bắt đầu thu dọn đám thánh giá. Chỉ một lúc sau cha Joseph quay lại với một cái thùng và văn phòng của Lissianna lại vắng bóng thánh giá như lúc đầu. Cô nhìn ông ta mang cái thùng đi ra, để ý thấy đôi vai chùng xuống và bước đi nặng nề của ông. Rõ ràng ông đã kiệt sức rồi, cô nghĩ và lắc đầu nói. “Ông ấy cần được nghỉ ngơi.”
“Phải.” Debbie thở dài đồng ý. “Chị sẽ nói chuyện với cha xem ông có thể làm vài viên thuốc ngủ hay gì đó không. Màn thức khuya mất ngủ này phải được chấm dứt thôi.”
Lissianna cũng cảm thấy như thế khi cô kết thúc phiên trực và lang thang trong trại tìm ai đó để có thể ‘ăn’ một chút trước khi về nhà, và lại thấy cha Joseph đang đi dọc hành lang. Cô có thể lẻn vào tâm trí ông và đẩy ông đi ra chỗ khác, nhưng Lissianna cố gắng tránh hết mức có thể việc xâm nhập vào tâm trí của những đồng nghiệp của mình. Cô chỉ được đối xử với họ trên nền tảng thường ngày và không muốn biết điều gì khiến cô sẽ khó xử khi đối diện họ sau này.
Quyết định rằng một ngày không ‘ăn’ cũng chẳng khiến cô chết đói ngay được – nhất là khi cô đã uống khá nhiều máu đêm qua nhờ có Thomas – Lissianna thậm chí còn để ông ta đưa cô ra tận xe hơi, chúc ông một ngày tốt lành và khởi động xe.
Khi cô đã trên đường, tâm trí Lissianna quay lại về Greg. Anh đã hứa sẽ thức giấc khi cô về. Anh hẳn đã ngủ khi cô còn trực, rồi chuẩn bị cà phê và một “thứ đặc biệt” sẵn sàng cho cô khi cô về tới nhà. Lissianna chịu không đoán được cái ‘thứ đặc biệt’ đó là gì. Cô đoán nó có thể là một món ăn nào đó mà anh thích, dù rằng có vẻ Greg thích tất cả các loại thức ăn. Lissianna thật ra chẳng quan tâm đến việc thứ đó là gì. Cô chỉ háo hức với viễn ảnh được gặp lại anh thôi.
Cô thích anh, thích nói chuyện với anh, và anh ta hôn thì quả là tuyệt vời… như cô vừa phát hiện ra trước khi đi làm. Tất nhiên, họ đã từng hôn trước đó, nhưng lần này không ai cắt ngang họ, không có dây trói nào cản trở anh ta, và quả thật anh ta đã khiến cô hơn cả kinh ngạc. Cô đang trông chờ thêm vài nụ hôn như thế nữa.
Lissianna mỉm cười với suy nghĩ đó khi cô đậu xe trong garage. Chỉ tới khi cô ra khỏi xe và bước về phía cửa dẫn vào nhà bếp thì cô mới để ý tới chiếc xe Porsche đậu cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ của mẹ cô. Hình ảnh cái xe trước mắt khiến bước chân cô chậm lại và tim cô đập một nhịp đáng báo động trong ngực.
Bác Lucian đang ở đây.
Cô nuốt nước bọt và rảo chân bước vào nhà thẳng lên gác, nỗi sợ hãi về Greg khiến ngực cô thắt lại.
Trong tâm trạng đó, Lissianna đã quên khuấy mất là Greg có nói anh sẽ chuyển sang phòng ngủ màu hồng đêm nay để cô có thể dùng lại phòng của mình. Cô phóng vào phòng mình, trông chờ thấy mẹ cô, bác Lucian và Greg ở đó, nhưng chỉ thấy phòng trống rỗng. Cô ném cái xắc tay lên giường và quay ra cửa túm lấy nó khi nó sập lại. Cô đáng ra đã mở tung cửa và ào ra ngoài nếu không nghe thấy một tiếng cửa mở trong hành lang.
“Anh sẽ cần phải triệu tập Hội đồng, Marguerite ạ.” cô nghe thấy giọng trầm tràm của bác Lucian.
“Anh có thể dùng điện thoại trong phòng xép.” Mẹ cô trả lời với giọng cam chịu.
Lissianna sững người khi tiếng bước chân xa dần về hướng cầu thang. Tâm trí cô quay cuồng với thảm họa này. Bác ấy phải triệu tập Hội đồng ư? Tại sao? Điều này không hay ho chút nào.
Cô bước ra hành lang và rảo chân về phía phòng ngủ màu hồng. Lissianna bước vào, gần như hoảng sợ với những gì chờ mình trong đó. Kể cả khi bác Lucian không thể xóa bỏ ký ức của Greg, bác ấy cũng có thể đã…
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm khi cô thấy Greg đang nằm trên giường giương mắt nhìn cô. Họ đã trói anh lại trên giường… một lần nữa, và bác cô thì đang triệu tập hội đồng. Hai việc này đi với nhau sẽ không mang lại cái gì hay ho cả.
“Anh biết là em mà.” Thomas nói khiến Lissianna quay ra cửa nhìn anh và những thanh niên còn lại vào phòng.
“Anh nghe thấy tiếng xe của em.” Anh giải thích.
Mirabeau thì nhăn trán nói. “Lissi, em đang tỏa ra toàn là sợ hãi và hoảng loạn. Em nên kiểm soát cảm xúc bản thân một chút nếu không muốn dì Marguerite và bác Lucian lên đây.
Lissianna cố nén nỗi sợ hãi đang trào dâng trong cô kể từ khi cô nhìn thấy Greg bị trói trên giường, rồi bắt mình thở sâu và tập trung vào việc kiểm soát suy nghĩ của mình. Những cảm xúc quá mạnh mẽ luôn rất dễ bị nhận diện. Chúng dường như tự mình phát ra để cho một người như cô thậm chí không cần cố gắng đọc tâm trí người khác cũng có thể nhận ra được. Và điều cuối cùng cô muốn trên đời là khiến mẹ cô, dì Martineay bác Lucian bắt được những làn sóng cảm xúc đó và lên đây kiểm tra. Và một cách nào đó cô cũng phải đảm bảo sao cho Greg cũng không phát ra những suy nghĩ và cảm xúc của anh nếu cô muốn giúp anh thoát khỏi mớ bòng bong này.