Giấc ngủ của Greg ngập tràn ác mộng. Anh đang bơi trong biển máu, chung quanh là những xác chết nửa chìm nửa nổi. Một cái xác trôi qua cạnh anh với khuôn mặt hướng về phía anh, và anh run lên khi thấy cảnh tượng kinh hoàng đó. Máu đen lấp đầy hai lỗ vốn dành cho mắt, và lấp đầy cái miệng đang mở ra toang hoác, như đang hét lên một tiếng hét không lời vĩnh viễn, ngập tràn sự đau đớn và sợ hãi.
Trên bờ biển anh có thể thấy từng hàng thánh giá nối tiếp nhau thẳng hàng, với những thân hìnhóng đinh trên đó. Tất cả bọn họ đều quay đầu nhìn theo khi anh trôi qua, mỉm cười một cách bệnh hoạn và dường như không để ý thấy những bóng đen đang ác độc quất những cú roi đẫm máu xé nát thịt da của chính mình.
Một tiếng cười khiến anh quay đầu lại, và nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang bơi cạnh mình. Lucian Argeneau đứng ở mũi, tay cầm một ngọn đuốc sáng rực. Khi thấy Greg nhìn mình, gã ma cà rồng mỉm cười khiêu khích rồi ném ngọn đuốc đang cầm trong tay xuống. Nó đập vào mặt chất lỏng màu đỏ một tiếng tùm, rồi Lucian phá lên cười độc ác khi cái đại dương đẫm máu bùng lên ngọn lửa.
Greg gào thét khi ngọn lửa háo hức tiến về phía anh, biết rằng nó sẽ thiêu trụi mình và biến anh thành một nhúm tro tàn vô nghĩa.
“Suỵt suỵt, ngoan nào. Anh an toàn rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Lissianna kéo anh ra khỏi vòng tay của thần Giấc Ngủ, và Greg mở mắt để thấy mình vẫn đang chìm trong bóng tối. Trong một chốc anh hoảng hốt cho rằng mình đã bị mù, và cơn sợ hãi bao trùm lấy anh, nhưng rồi anh bắt đầu có thể nhìn rõ các hình khối và hình bóng chung quanh và anh nhận ra đơn giản là vì đèn đều đang tắt ngóm.
“Ngủ đi anh yêu.” Lissianna thì thầm vào tai anh, rồi anh cảm thấy chiếc giường lún xuống khi cô trườn vào nằm cạnh mình. Greg có thể cảm thấy hơi nóng trên người cô khi cơ thể cô vươn về phía anh, rồi những ngón tay cô nhanh chóng tìm thấy tay anh và lồng chặt vào đó. Anh níu lấy chúng, háo hức với việc được chạm vào cô.
“Ngủ đi.” Lissianna lặp lại. “Những gì tồi tệ nhất đã qua, nhưng giờ anh cần nghỉ ngơi và hồi sức. Lần sau tỉnh lại anh sẽ cảm thấy khá hơn. Và em sẽ ở đây khi anh tỉnh dậy.”
Greg muốn cưỡng lại giấc ngủ, anh muốn giữ mình tỉnh táo. Anh có cả ngàn câu hỏi muốn hỏi cô, nhưng không thể chống lại được nhu cầu của cơ thể nữa, và nhanh chóng để thần Giấc Ngủ lại âu yếm ôm lấy anh. Tuy nhiên lần này anh không bị quấy nhiễu bởi ác mộng nữa. Thay vào đó, anh mơ thấy Lissianna. Anh đang đuổi cô xuyên quanh khu rừng Thời gian, cười phá lên phía sau cô dưới những tán cây xòa xuống thấp cũng như vòng quanh các gốc cây cổ thụ, rồi cuối cùng anh cũng túm được eo cô và kéo cô nằm xuống một thảm lá dày.
Vừa khúc khích cười vừa thở hổn hển, cô ném một đống lá khô vào người anh khi họ cùng lăn tròn trên cái thảm êm ái đó. Cuối cùng Greg nắm lấy tay cô, ngăn cô lại, và họ cùng nằm đó, thở dốc, tiếng cười yếu dần. Khi cuối cùng họ cũng hít thở lại được bình thường và nằm nhìn nhau âu yếm, anh nói nhẹ nhàng. “Anh yêu em.”
“Và em cũng yêu anh, Greg.” Lissianna trả lời. “Em tặng anh máu của em, cùng với nó là tương lai của em. Chúng ta đã uống lẫn nhau và giờ chúng ta bị trói buộc vào nhau vĩnh viễn. Nếu anh gặp chuyện gì, em sẽ biết. Khi anh cần em, em sẽ ở đó. Chúng ta đã nối kết.”
Những lời cô nói ùa vào tim anh, và Greg buông tay cô để ôm lấy gương mặt cô. Anh ôm mặt cô nhẹ nhàng và khẽ phủ môi lên môi cô, và anh hôn cô với tất cả tình yêu và sự đam mê anh đang cảm thấy.
Lissianna rên khẽ trên môi anh, và âm thanh đó khiến anh khao khát hơn nữa. Greg kéo sát cô vào lòng, khoan khoái khi cơ thể mềm mại của cô phủ lên cơ thể cương cứng của mình.
“Ưhm….”
Greg chớp chớp mắt ngái ngủ khi tiếng thì thầm thỏa mãn kéo anh ra khỏi giấc mơ. Anh mở mắt và lại thấy mình trong căn phòng ngủ tối om, một làn ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ đâu đó phía sau anh. Anh khẽ quay đầu và thấy đèn phòng tắm đang bật, với cánh cửa khẽ hé mở khiến một chùm sáng lọt vào phòng. Nó soi rọi đống đồ truyền máu cạnh giường nối với một cái túi máu rỗng không nhưng không nối với tay anh nữa. Có vẻ quá trình biến đổi đã hoàn thành.
Thêm một âm thanh ngái ngủ nữa khiến anh chú ý về người phụ nữ trong vòng tay. Lissianna. Họ đang nằm úp thìa vào nhau, cặp mông tròn lẳn của cô áp vào cậu bé của anh, vai cô ngay sát môi anh. Greg có thể thấy một khoảng ẩm ướt trên vai áo phông của cô trong màn sáng mờ mờ và nhận ra hẳn anh vừa áp miệng vào đó cho tới khi tỉnh lại.
Cô thở dài trong giấc ngủ và khẽ cọ người, rất khẽ, nhưng cũng đủ để anh cảm thấy thứ căng cứng anh đang áp vào phía sau cô. Greg ngờ rằng trong khi anh đã cọ xát vào cô trong giấc mơ, và thật ra anh cũng đã cọ xát vào cô thật sự khi đang ngủ.
Anh nằm im một lúc để cố chờ cái lều của mình từ xẹp xuống, và trong lúc đó, Greg hít thật sâu mùi hương của cô và tận hưởng cảm giác cơ thể ấm áp mềm mại của cô trùm lên anh. Anh có thể thấy Lissianna đang mặc một chiếc áo T shirt rộng, nhưng rồi anh nhanh chóng tự hỏi cô mặc quần thế nào. Anh ngập ngừng một chút rồi trượt bàn tay đang vòng quanh eo cô xuống dưới, qua hông.
Lissianna khẽ rên và cọ vào người anh trong giấc ngủ khi tay anh lướt từ vải sang da thịt cô. Greg chớp mắt sững sờ và lướt ngược tay lên, luồn xuống dưới lần áo phông rộng rãi, và trong một phút, anh đinh ninh cô không mặc gì ngoài chiếc áo đó, nhưng rồi tay anh chạm vào lần lụỏng của cái quần lót. Greg để tay mình lướt qua nó, lên trên, hướng tới làn da mềm mại nơi bụng cô, rồi tách các ngón tay ra, lướt nhẹ bên sườn cô rồi quay lại bụng.
Khi những ngón tay anh chạm vào quả đồi nhỏ mềm mại, anh phát hiện cái núm nhỏ trên đó đã cứng lên tự lúc nào. Nó khẽ áp vào bàn tay anh khi Greg phủ tay lên đó, và Lissianna lại rên khẽ, lần này cô ưỡn người khiến hai quả mông khẽ cọ vào phần dưới của anh còn ngực thì đẩy tới trước áp chặt vào tay anh trong một sự đòi hỏi đầy nguyên thủy.
“Greg?” Lissianna thở dài, và anh có thể thấy cô vẫn đang còn ngái ngủ, dù đầu cô quay về phía anh trong một sự tìm kiếm bản năng.
Greg khẽ xoay người cho tới khi môi anh có thể chạm vào cô, rồi anh hôn cô và tiếp tục xoa bóp âu yếm bầu ngực tròn. Cô càng trở nên tỉnh ngủ và càng trở nên nồng nhiệt. Khi Lissianna định quay người lại để nằm đối diện anh, anh biết cuối cùng cô cũng hoàn toàn tỉnh, nhưng Greg không cho cô xoay người lại. Anh dùng cơ thể và môi mình giữ chặt cô như cũ, và lướt tay dọc xuống bụng cô lần nữa, nhưng lần này tay anh đi thẳng xuống dưới… dưới cả lần vải quần lót của cô.
Lissianna thở dốc trong miệng Greg khi những ngón tay anh chạm tới và phủ lên chỗ đó, rồi cô run lên mãnh liệt khi anh trượt một ngón tay vào cái rãnh nhỏ giữa hai múi đào tiên và khẽ vuốt ve cô. Anh cảm thấy tay cô nắm lấy cổ tay anh, nhưng cô không hề hối thúc anh, cũng không gạt tay anh ra, chỉ đơn giản là nắm lấy nó như thể cô cần chạm vào anh, nhưng tay anh là nơi duy nhất cô có thể chạm vào trong tư thế này.
Greg nhẹ nhàng di chuyển tay để anh có thể tiếp tục âu yếm cô bằng ngón cái và cùng lúc trượt một ngón tay vào trong cô, và đoán rằng Lissianna rất sung sướng với việc đó vì cô bắt đầu nút lưỡi anh một cách hoang dại. Một lúc sau cô dứt môi mình ra với một tiếng rít nhẹ và quay đầu áp mặt vào gối. Anh nghe tiếng vải bị xé rách và hiểu cô đang cắn vào gối để cố không hét lên.
Khi cô tiếp tục cọ mông vào anh, tới lượt anh rên lên và ưỡn về phía trước, rồi trượt môi mình xuống vai cô nút nhẹ, một cử chỉ thể hiện cho cô ham muốn của anh. Anh muốn ở bên trong cô, muốn cảm thấy hơi nóng ẩm ướt của cô bao trùm quanh anh.
“Greg.”
Tên anh được thốt lên trong một tiếng gần như là van nài bị nén lại trong vải gối, và lời van nài đó Greg rất vui lòng thỏa mãn. Anh rút bàn tay đang ‘vùng vẫy’ giữa hai chân cô và nắm lấy lưng quần nhỏ rồi dứt đứt nó với một cái giật nhẹ, rồi anh chỉnh cả hai người đ có thể tiến vào cô từ phía sau. Greg nghe thấy Lissianna hét lên trong gối, và anh ngưng lại, lo rằng mình làm đau cô, nhưng khi cô vươn tay lên nắm lấy thành giường và dùng nó như điểm tựa để có thể ấn mình thêm về phía anh, anh tiếp tục di chuyển. Anh thúc vào cô liênt ục, rồi vòng tay ra trước để xoa vuốt chỗ đó cùng lúc đó, và anh nghe thấy một tiếng rên sâu thẳm phát ra từ cổ họng cô.
Lissianna lại nắm lấy tay anh lần nữa, lần này cô bấu chặt lấy nó, các móng tay bấm chặt vào da anh, và anh biết cô đang gần tới đỉnh cực hạn. Cơn sướng khoái của cô khiến anh càng kính động hơn, và Greg quay mặt lại về phía cổ cô, ấn môi mình lên đó. Khi Lissianna lại hét lên lần nữa và run lẩy bẩy trong vòng tay anh, bất thần ngửa đầu về phía sau để lộ cổ mình hoàn toàn dưới mặt anh, Greg thậm chí không cần nghĩ ngợi, anh hít thật sâu mùi thơm từ cô, cảm thấy cái gì đó động đậy trong miệng mình và buông thả theo bản năng, cắm ngập răng mình vào cổ cô.
Anh nghe thấy Lissianna hổn hển nói gì đó, nhưng không hiểu rõ là gì, rồi họ cùng rên lên khi cơn cực khoái đổ ào xuống họ. Tâm trí Greg bất thần tràn ngập những điều về cô, suy nghĩ của cô, cảm xúc của cô, sự sung sướng của cô nổ tung trong đầu anh, và anh gầm gừ trên cổ cô.
Greg đã trải qua điều này khi ở nhà Debbie, nhưng lần này có cái gì đó hoàn toàn khác. Đầu tiên mọi thứ hoàn toàn quá đỗi chịu đựng, nhưng sau một chốc nó không còn là một đám cảm xúc hỗn loạn nữa. Anh bắt đầu có thể tách biệt mọi thứ ra, Greg có thể cảm thấy sự thỏa mãn của cô với việc anh đang làm, vừa tách ra vừa trộn lẫn với sự thỏa mãn của chính anh, và thấy mình thử nghiệm với nó, thay đổi nhịp điệu thúc đẩy cũng như chỉnh vị trí ngón tay khám phá của mình cho tới khi anh tìm ra cách vuốt ve hiệu quả nhất, nhịp di chuyển khiến họ cùng thỏa mãn nhất.
Lissianna rên lên và với tay cùng ưỡn người áp vào anh để có thể nắm lấy tóc anh, rồi cô luồn ngón tay mình vào đó, túm chặt và kéo mạnh tóc anh khi họ cùng đạt cực khoái. Greg dứt miệng khỏi cổ họng cô và hét lên khi anh thúc vào trong cô lần cuối cùng, cả cơ thể rung lên trong cơn cực khoái mãnh liệt. Anh có thể cảm thấy cơn cực khoái đó cũng đang tràn quét qua người cô, với các cơ bắp nơi đó quấn chặt và kéo mạnh và co bóp xung quanh anh, rồi cánh cửa bất thần mở ra.
“Lissianna, dì Marguerite đang chuẩn bị đi ngủ và muốn biết… Ôi trời… Ừhm… À… E hèm…”
Greg và Lissianna cứng người lại khi nghe thấy tiếng cửa mở. Họ vẫn đang sững lại như thế khi Thomas tiến tới giường và cuối cùng bối rối dừng lại. Chỉ tới lúc đó Greg mới nhận ra cái chăn đã tuột xuống qua hông bọn họ, khiến họ hoàn toàn lộ ra… và tất nhiên đó là lý do Thomas nhận ra anh ta vừa cắt ngang chuyện gì.
Greg thở dài và rút bàn tay đang ở giữa hai chân của Lissianna lại và với tay xuống dưới kéo chăn lên phủ qua bọn họ. Anh nghe thấy Lissianna rên khẽ trong cổ họng khi anh làm thế và ngờ rằng cô cũng không nhận ra cái chăn đã tuột xuống cho tới lúc đó. Greg choàng tay quanh người cô dưới lớp chăn và ôm chặt lấy cô, cố xoa dịu sự ngượng ngùng anh biết cô đang cảm thấy.
“Ừh thì, đúng là cũng đáng ngượng ngừng đấy chứ?”
Greg liếc về phía Thomas và thấy gã đàn ông vô duyên đã quay lại và đi về phía cửa phòng.
“Ừhm, anh đoán là việc này cũng giúp anh trả lời một câu hỏi.” Anh họ của Lissianna nhăn nhó nói. “Greg đã tỉnh lại.”
Lissianna nhấc đầu lên nhìn Thomas khi anh ta bước ngang qua căn phòng, và Greg cũng làm như thế từ sau lưng cô.
“Và anh sẽ nói với dì Marguerite là dì ấy không cần lên thăm anh ta trước khi đi ngủ đâu. Rõ ràng anh ta đã cảm thấy KHỎE hơn rất nhiều rồi !”
Lissianna rên lên, và Greg không cần nhìn cũng biết cô đang đỏ mặt.
“Và anh cũng sẽ nói với Mirabeau và những người khác biết họ không nên lên chúc hai người ngủ ngon trước khi họ đi ngủ. Anh sẽ giải thích với họ rằng anh ta đang… ờ… hồi sức.” Anh ta khẽ khúc khích cười khi bước ra khỏi cửa và kéo cánh cửa đóng chặt lại sau lưng.
Lissianna thả đầu xuống gối trước mặt anh với một tiếng rên rẩm đầy chán nản. Greg nằm lại xuống sau lưng cô, hành động đó khiến anh nhận ra họ vẫn đang ‘gắn bó’ với nhau. Anh bắt đầu thư giãn trở lại, và vuốt nhẹ bàn tay trên vai cô, rồi ấn một nụ hôn lên đó trước khi nhấc đầu ra nhìn cổ cô rõ hơn. Greg nhẹ cả người khi anh thấy những dấu vết ‘đặc biệt’ anh để lại trên đó khá nhỏ và có vẻ ngày càng nhỏ hơn theo thời gian. Dù vậy anh vẫn hỏi. “Em ổn rồi chứ?”
“Vâng.” Lissianna lặng lẽ nói, rồi thở dài. “Đúng ra phải là em hỏi anh câu đó khi em tỉnh lại kìa, vậy mà em lại không hỏi.”
Greg khẽ mỉm cười. “Ừh, vì em hơi bị… mất tập trung mà.”
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng nói, rồi với tay ra sau vuốt nhẹ hông anh và hỏi. “Vậy anh có ổn không? Ý em là anh có cảm thấy thật sự ổn không ấy?”
Greg cười khùng khục trong cổ họng, ngực anh rung rung dọc lưng cô, rồi anh trấn an cô. “Anh khỏe mà.”
“Không đau chứ? Không bị…”
“Anh khỏe rồi.” Anh lặp lại mạnh giọng hơn, và kéo cô sát vào người anh hơn (Má ơi, còn sát hơn được nữa hả? Vừa nằm… dzậy vừa nói chiện tỉnh bơ còn định kéo vào sát hơn…. Ực ’____’) “Rất khỏe là khác. Bây giờ ấy.”
Họ im lặng thoáng chốc, rồi Lissianna thì thầm. “Nó rất tệ, phải không?”
Greg nhăn mặt trong tóc cô. ‘Rất tệ’ thậm chí còn chưa bén gót tới quá trình biến đổi ấy chứ. Những cơn đau hầu như không thể chịu đựng nổi, nhiều lúc anh đã nghĩ nó sẽ khiến anh chết mất. Nhưng ngay cả khi những cơn đau đã ngừng, những cơn ác mộng kéo đến cũng kinh khủng không kém.
“Đúng là tệ.” Anh thừa nhận, rồi nói thêm. “Nhưng đáng giá.”
“Anh không hối hận sao?”
“Không.” Greg lướt nhẹ tay trên cánh tay cô. “Chúng ta cùng sống sót, an toàn. Anh không còn phải lo lắng chuyện họ sẽ đuổi theo anh và cố khiến anh im lặng theo cách của họ và em không phải lo bị phạt vì đã cố giữ anh an toàn nữa.”
Họ lại im lặng, mỗi người miên man theo đuổi suy nghĩ của mình (hic, nằm vậy mà mỗi người nghĩ nơi hở… ‘____’ Cái đôi này thiệt là… =.=”), rồi Lissianna nói. “Greg?”
“Sao em?”
“Đêm qua, sau khi em để anh lại trong phòng ngủ của Debbie để nghĩ về việc liệu anh có thật sự muốn được biến đổi không ấy?”
“Ừh, sao em?” Anh hỏi tới khi thấy cô ngừng lại.
“Lúc đó anh đã quyết định gì chưa?”
“Anh vẫn chưa quyết định. Anh vẫn đang suy nghĩ.” Anh thật thà thú nhận, rồi nói thêm. “Nhưng anh đã khá là nghiêng về phía chấp nhận rồi.”
“ThậtLissianna hỏi, và có cái gì đó trong giọng nói của cô khiến anh biết điều đó rất quan trọng với cô.
“Thật.” Greg để sự tĩnh lặng bao trùm hai người thêm một chút, rồi anh nhớ ra giấc mơ vừa rồi của mình và nói. “Nãy anh vừa có một giấc mơ, ngay trước khi anh tỉnh lại.”
“Thế à?” Cô hỏi. “Anh mơ về cái gì?”
“Về em.”
“Em ư?” Anh có thể nghe thấy chút ý cười trong giọng cô. “Nghe như một cơn ác mộng ấy.”
Greg cười khẩy khi nghe thấy cô nói, và bắt đầu thọc lét cô để trừng phạt. (còn ‘gắn bó’ với nhau không ta? tò mò, chỉ tò mò thôi)
“Thôi mà thôi mà.” Cô hét lên, cố túm lấy tay anh để ngăn anh lại. “Thế anh mơ về gì thế?”
Greg để mặc cô túm lấy tay mình và dừng việc thọc lét cô lại, nhưng chờ tới khi cô lại nằm yên ở vị trí cũ một lần nữa rồi mới trả lời. “Chúng ta đang chơi đuổi bắt trong khu rừng Thời gian.”
“Khu rừng Thời gian.” Lissianna lẩm bẩm.
“Ừh, nó trông không khác gì những cánh rừng khác với anh, nhưng trong đầu anh biết đó là khu rừng Thời gian.”
“Ồh…” Cô rúc khẽ vào lòng anh với một tiếng thở dài.
“Và anh bắt được em, và chúng ta cùng lăn tròn trên đống lá khô, còn em thì, tất nhiên, không quên ném một đống lá khô lên đầu anh.”
“Ờ thì, tất nhiên là em không quên làm thế rồi.” Lissianna khúc khích cười.
Anh mỉm cười và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu rồi ngập ngừng.
“Rồi sao nữa?” Cô hỏi.
Greg nhìn đăm đăm vào gáy cô, và cuối cùng cũng thốt lên. “Anh đã nói rằng anh yêu em.”
Lissianna cứng người lại trong tay anh. Anh dám thề là cô thậm chí còn nín cả thở nữa, bầu không khí quanh họ đặc quánh lại, rồi anh nói thêm. “Và em nói, em cũng yêu anh.”
Anh thật sự không tưởng điều đó, Greg nhận ra. Rõ ràng cô đang nín thở, anh thú vị nhận ra.
“Và rồi em nói, cùng với máu em, em đã trao cho anh cả tương lai của em, và rằng chúng ta đã được kết nối vì chúng ta đã uống lẫn nhau. Rằng em sẽ biết nếu anh gặp chuyện chẳng lành, và rằng khi anh cần em, em sẽ luôn ở đó.”
Greg nhíu mày khi nói xong, anh ước gì mình có thể nhớ chính xác lời cô nói. Anh nghĩ anh đã ghi nhớ rõ ràng chúng, nhưng thế nào đó mà chúng nghe có vẻ nghiêm trang hơn khi cô nói với anh trong giấc mơ, gần như một lời hứa… không, một lời thề…
Nhận ra cô vẫn im lặng, anh lại vuốt nhẹ cánh tay cô và hỏi. “Liệu em có biết nếu anh gặp chuyện không may không?”
Lissianna hắng giọng rồi nói. “Người ta cho rằng có sự liên lạc giữa các nanos với nhau.”
“Cũng có lý.” Anh đồng ý. “Chúng hoạt động cùng nhau, ai cũng sẽ cho rằng chúng cần liên lạc với nhau bằng cách nào đó.”
“Ừhm…” Cô khẽ gật đầu. “Người ta bảo những người mẹ luôn có mối liên kết đặc biệt với con mình nhờ sự liên lạc đó, và bởi vì họ truyền những nanos của mình cho chúng. Người ta cũng nói rằng điều đó cũng xảy ra khi một người truyền qua máu mình cho Bạn đời của họ.”
“Người ta nói ư?” Anh lặp lại. “Điều đó có đúng không?”
Lần này tới lượt Lissianna ngập ngừng, rồi cô thừa nhận. “Mẹ em luôn có cách cảm thấy khi em hay các anh trai của em gặp khó khăn hoặc buồn rầu.”
“Liệu bà ấy có biết em gặp chuyện chẳng lành khi bị đâm không?” Greg háo hức hỏi.
Lissianna gật đầu. “Thomas ở cạnh em một chốc khi em trực để trông coi anh để Mẹ em cùng mọi người có thể đi ngủ. Anh ấy nói bà ấy rất hoảng loạn khi anh ấy gọi về nhà để báo cho họ chuẩn bị máu cho chúng ta. Anh ấy nói…” Cô ngừng lại và hắng giọng. “Anh ấy nói khi mẹ em nhấc máy, câu đầu tiên bà thốt lên là Có chuyện gì đó không ổn và em cần sự giúp đỡ… ngay cả trước khi anh ấy nói đến việc em đang ở cùng anh ấy và bị thương.”
“Vậy là bà ấy biết.”
Lissianna gật đầu.
“Vậy là tương lai em có thể biết lúc nào anh gặp chuyện.” Greg chậm rãi nói.
Cô nhún vai, không thành công lắm trong tư thế hiện tại. “Có lẽ, hoặc cũng có lẽ đó chỉ là thêm một truyền thuyết không chuẩn xác, và Mẹ có thể biết lúc nào bọn em cần sự giúp đỡ vì bà là một người mẹ.”
“Em có biết khi bà ấy gặp chuyện không?”Greg hỏi.
“Ừhm…” Lissianna ngưng lại để nghĩ, rồi thở dài. “Em không biết nữa. Mẹ chưa bao giờ gặp chuyện. Ít nhất từ khi em ra đời.”
Greg chấp nhận lời giải thích đó rồi nói tiếp. “Lissianna, đêm qua em nói biến đổi anh không có nghĩa là bắt buộc anh sẽ thành bạn đời…”
“Greg.” Cô ngắt lời anh.
Greg ngưng lại và chờ, rồi anh nghe thấy cô hít một hơi thật sâu rồi nói. “Thôi, tối nay không nói chuyện nghiêm túc nữa. Mai nói tiếp sau…” Cô thở dài. “Tối nay, cứ để mọi chuyện như vầy đi. Chúng ta có cả đời này để lo về Mãi Mãi.”
Greg ngập ngừng, rồi thoáng cười và thư giãn cạnh cô. Họ quả thật có cả đời này để lo về Mãi Mãi. Và trong lúc chờ đợi, anh có thể giúp cô tiêu thời gian một cách có hiệu quả một chút, anh quyết định thế, và lăn ra khỏi giường.
Lissianna giật mình và ngồi dậy nhìn anh. “Anh làm gì thế?”
“Không phải là ANH làm gì.” Anh bảo cô, vừa nói vừa đi về phía nhà tắm. “Mà là CHÚNG TA sẽ làm gì.”
Lissianna mỉm cười không chắc chắn lắm khi anh biến mất sau cánh cửa phòng tắm trong thoáng chốc. Cô chờ tới khi anh quay lại để hỏi. “Thế CHÚNG TA sẽ làm gì nào?”
“Em sẽ biết.” Greg bí ẩn nói khi anh ném cái áo choàng tắm trong phòng tắm cho cô, rồi với lấy quần mình.
Lissianna chỉ thoáng ngập ngừng rồi mặc nó vào và trèo ra khỏi giường để thắt dây lưng lại.
Greg kéo khóa quần bò mình lên khi cô đứng dậy. Anh chờ cô mặc áo choàng chỉnh tề xong (hờ, có thiếu gì không nhỉ), rồi không thèm mặc áo và cứ thế kéo tay cô ra cửa.
“Chúng ta đi đâu thế?” Cô thì thầm hỏi khi anh mở cửa.
“Em sẽ thấy.” Anh trả lời rồi hỏi lại. “Mà tại sao chúng ta lại phải thì thầm? Ai cũng biết chúng ta đang ở đây mà?”
“Vâng, nhưng giờ là buổi sáng, và Thomas nói họ đều đi ngủ cả rồi.” Lissianna nhắc anh nhớ. “Em không muốn đánh thức họ.”
“À há.” Greg hiểu ra rồi toét miệng cười và nói thêm. “Quá tuyệt.”
“Tại sao?” Cô hỏi, nhưng lần này anh không trả lời, mà chỉ dẫn cô đi dọc hành lang tới cầu thang. Họ xuống được nửa chừng thì đột nhiên anh sững lại và quay lại hỏi cô.
“Bà giúp việc?”
“Bà ấy thì sao?” Lissianna lẩm bẩm.
“Bà ấy đến chưa?” Greg nhăn trán hỏi, tự hỏi mấy giờ rồi. Có thể mới sau bình minh một chút, anh đoán, và rõ ràng là quá sớm để bà ấy làm việc nhà.
“Ồh.” Lissianna lắc đầu. “Mẹ cho bà ấy nghỉ hôm qua với hôm nay rồi. Mẹ không muốn Maria sợ… ừhm… anh hét nhiều quá và mẹ thì không chắc là lúc nào anh ngừng.”
Lissianna bối rối khi thú nhận điều đó, nhưng lời cô lại khiến Greg toe toét cười và anh trấn an cô. “Càng tốt chứ sao.” (gian quá!)
“Càng tốt cái gì cơ?” Cô tò mò hỏi. “Chờ mà xem.” Greg chỉ nói có thế.
“Rồi, há ra.”
Lissianna ngoan ngoãn há miệng ra. Cô đang ngồi trên bàn bếp, được bao bọc bởi một cái áo choàng tắm bông xù màu trắng, chân đong đưa, và dây lưng của áo được buộc chặt quanh mắt cô để cô không thể thấy khi Greg đút một thìa đầy những thức ăn gì đó vào miệng cô. Lissianna ngậm miệng lại khi anh rút thìa ra, rồi dùng lưỡi đảo đống thức ăn trong miệng lên. Kem tươi, anh đào, ít bánh ga tô…
“Mmmm.” Cô lầm bầm, gần như là rên lên vì thích thú. Lissianna nuốt cái chất kem kem mát lạnh vào bụng với một tiếng thở dài nhẹ nhõm rồi hỏi. “Là gì thế?”
“Bánh anh đào.” Câu trả lời của Greg ở đâu đó trước mặt cô, hơi chếch sang một bên, và cô nghe tiếng anh đóng cái hộp đựng bánh lại trước khi cất đi.
“Ồh…” Cô ngạc nhiên, rồi lắc đầu. “Không phải chứ, em nhớ món bánh anh đào trộn mà, nó có ngon thế đâu.”
Greg khúc khích cười và Lissianna nghe tiếng anh lục lọi gì đó trong tủ lạnh, và một thoáng sau anh nói. “Rồi, tiếp tục há ra.”
Cô ngoan ngõan há to miệng, và lần này cô giật mình khi anh đập một túi máu vào răng cô.
“Em trông vẫn nhợt nhạt lắm.” Greg giải thích với một tiếng cười, và Lissianna chun mũi lại trêu anh. Đây là túi thứ ba anh cho cô uống theo kiểu này. Chỉ tới lúc họ tới bếp, Greg mới tuyên bố hùng hồn rằng anh sắp chết vì đói và kéo cô xuống bếp để đánh chén. Lissianna đã giải thích rằng hẳn anh cần máu nhiều vì vừa mới hút máu cô.
Lúc đầu anh không tin cô, cho tới khi cô giải thích rằng khi anh hút máu cô, anh đã lấy thêm các nanos của cô, và trong lúc chờ chúng tự chết đi và cơ thể anh trở lại cân bằng, những nanos mới này sẽ tiêu thụ máu với một tốc độ cực lớn. Điều đó, cùng với việc cơ thể anh đang, và trong thời gian tới, sẽ tiêu thụ máu với tốc độ nhanh hơn người bình thường, ý là ma cà rồng bình thường, tất cả những điều đó khiến anh sẽ cần máu, rất nhiều máu.
Khi anh hỏi liệu cô có cần máu không vì anh vừa mới hút máu cô, Lissianna đã miễn cưỡng thú nhận rằng cô cũng đang cần máu. Cô đã sợ anh sẽ bắt cô nằm xuống và cắm đống kim truyền vào tay cô như thường lệ, nhưng không hề. Greg không muốn cô cảm thấy bị ép buộc, hay bị miễn cưỡng dùng máu theo cách như trước đây. Anh nhấc cô ngồi lên bàn bếp và dùng dây lưng của cô bịt mắt cô lại, rồi ấn lần lượt hai túi máu vào răng cô. Cái túi đầu tiên vỡ tanh bành và khiến máu chảy be bét chung quanh, nhưng Greg đã lau dọn sạch sẽ, và túi thứ hai thì khá hơn nhiều. Anh cũng đã tự uống ba túi khi anh giúp cô ăn, vậy mà anh vẫn kêu đói khi xong xuôi, và tuyên bố anh muốn ăn cái gì đó có thể nhai nuốt như bình thường.
Thế là Lissianna đã định bỏ băng bịt mắt ra và trượt xuống khỏi bàn bếp, nhưng Greg vẫn bắt cô ngồi trên đó và bắt đầu trò chơi họ đang chơi. Anh ăn và đút cho cô ăn tất cả những thứ anh tìm thấy trong bếp, và Lissianna thú vị nhận ra cô rất thích ăn chúng. Cô thích món Chili con carne (cơm với thịt bò băm và đậu đỏ, ngô, ớt ngọt, món Tây Ban Nha thì phải, LV cũng rất thích ăn) mà anh làm hôm trước, và đã nghĩ đó chỉ là một việc nhất thời vì chưa bao giờ cô ăn nó trước đây. Tuy nhiên sáng nay cô thích gần như tất cả những thứ cô đã thử qua và rất trong số đó Lissianna đã từng ăn trước đây khi cô còn ăn thức ăn thường, nhưng cô không hề nhớ chúng lại ngon như thế. (vầng, chị có được người yêu đút cho ăn đâu mà chả không ngon )
“Tốt rồi.” Greg bỏ cái túi ra khỏi miệng cô, và cô nghe tiếng sột soạt khi anh vứt nó đi. “Trông em khá hơn nhiều rồi đấy. Em thấy thế nào?”
“Khỏe mà… Nhưng trước khi dùng máu em vẫn khỏe đấy chứ.” Cô phá lên cười, nhưng rồi sững lại thoáng chốc vì ngạc nhiên khi tay anh luồn vào trong cái áo choàng tắm và vòng qua eo cô.
“Ừh, em rõ là rất KHỎE mà.” Anh thì thầm và hôn nhẹ lên cằm cô, để tay mình chạy dọc trên tấm lưng trần dưới lớp áo choàng tắm.
Cô cảm thấy hơi thở anh vờn trên môi cô, rồi môi anh trùm lên môi cô và Lissianna hé môi ra, thở dài từ sâu trong cổ họng khi anh bắt đầu nhen lên ngọn lửa đam mê trong cô một cách chậm rãi với môi và lưỡi mình.
Khi nụ hôn kết thúc, Greg hỏi. “Em biết gì không?”
“Sao cơ?” Lissianna thở dài. Cô nhấc tay lên ôm vai anh khi anh lướt nhẹ môi mình trên má cô, tới tai cô.
“Anh cảm thấy vô cùng tuyệt vời.”
Lissianna khẽ mỉm cười. “Thế ư?”
“Thật đấy.” Greg bước lại gần hơn, đứng vào giữa hai chân cô và kéo cô tới trước cho tới khi hai bầu ngực của cô chạm vào những sợi lông trên ngực anh. Cảm giác đó còn trở nên gợi cảm hơn rất nhiều với đôi mắt bị bịt kín, các đầu dây thần kinh xúc giác của cô dường như hoạt động mạnh mẽ hơn để bù cho thị giác bị mất.
“Anh nghĩ là anh đã có một thêm một chút sức mạnh và ‘máu’ mà bọn em có rồi đấy.” Anh bảo cô, và ôm cô chặt hơn.
“Để xem.” Lissianna lẩm bẩm và với tay lên định bỏ dây bịt mắt ra, nhưng Greg nhanh chóng giữ tay cô lại.
“Ngoan nào.” Anh trêu cô. “Chúng ta giao ước rồi. Anh cho em uống máu đóng túi bằng răng để không phải mất thời gian với đống kim truyền tĩnh mạch, nhưng bù lại, em phải chịu bịt mắt tới khi anh cho phép em bỏ ra.”
Lissianna ngập ngừng, rồi thả tay xuống, môi bắt đầu cong lên thành một nụ cười. “Thế thì…” Cô thì thầm. “Em đoán là mình phải tự mò lấy một mình rồi…”
“Mò lấy cái gì cơ?” Greg thú vị hỏi.
Lissianna giữ nguyên nụ cười trên môi và đẩy anh bước lùi lại khi cô trượt xuống khỏi bàn bếp và với tay ra tới khi chạm vào ngực trần của anh. Cô xòe các ngón tay mình trên làn da ấm áp của anh và lướt dọc xuống tới khi chạm vào mép quần bò.
“Ôi…” Greg ngừng thở, và Lissianna cởi khóa quần anh.
Cô cúi đầu xuống để dấu nụ cười khi cô trượt cái quần xuống khỏi hông anh. Như cô đã làm ở nhà Debbie, Lissianna quỳ xuống để bỏ hoàn toàn cái quần ra khỏi chân. Khi đã vứt nó qua một bên, cô cảm thấy tay Greg túm lấy tay cô để kéo cô đứng lên, nhưng Lissianna trì người lại và giựt tay ra.
“Ngoan nào.” Cô nói, và vươn tay ra tới khi một tay chạm vào chân anh. “Nếu em phải để nguyên băng bịt mắt, vậy thì anh phải để tay qua một bên không được chạm vào em.” Cô tuyên bố, rồi bắt đầu lướt tay dọc chân anh cho tới khi chạm vào cây gậy đang đứng thẳng.
“Ôi nhưng thế không công…” Greg im bặt với một tiếng rít nhẹ khi cô cúi mình tới trước và ngậm lấy đầu gậy…