Trong rãnh núi phía sau núi Tê Vân có một con đường mòn chạy thẳng xuống núi, chẳng qua con đường này quá hẻo lánh, ít người ở, con đường đất nhỏ cũng bị cành cây ngọn cỏ che lấp, không cẩn thận sẽ bị cào xước mặt.
Nửa đêm tối mịt, trên đường mòn vang tiếng bước chân mạnh nhẹ đạp đá không ngừng.
“Ôi chao!”
A Sơ khóc kêu chíp chíp một tiếng, đất bùn trơn quá, mấy ngày trước vừa mưa đến giờ vẫn ướt, nhóc gà tinh chân trái đạp chân phải té ngã.
Mông A Sơ đau lắm nhưng không thèm để ý, cậu cẩn thận mở túi vải trong ngực ra sờ ba quả trứng của mình.
May quá may quá, chưa vỡ.
“Xin lỗi cục cưng, do cha ngốc quá, các con ngoan nhé, ngoan nhé…” A Sơ còn chưa nói hết đã thương tâm khóc lên, cậu vừa sợ vừa tủi thân, đường ban đêm thật sự rất khó đi, cậu lại chẳng nhìn rõ được, mơ mơ hồ hồ cả mặt bị cứa ra rất nhiều vết thương, vừa đau vừa ngứa.
“Không sao, không sao…” A Sơ lẩm bẩm, “Xuống núi là được rồi, mình còn có nhà.”
Đúng vậy, mình còn có nhà mà.
Khóc chíp chíp hu.
Nhà cũ của A Sơ ở dưới chân núi, theo lý mà nói cách núi không xa đâu, nhưng dù vậy cậu cũng lảo đảo nghiêng ngả đến tận khi mặt trời lên rồi mới thấy bóng dáng chân núi.
A Sơ xoa mặt, ngược lại càng khiến cái mặt nhỏ nhem nhuốc hơn.
Rốt cục cũng xuống núi rồi chíp!
Tính ra thì lâu lắm rồi cậu không xuống núi, bị giam trong núi suốt không ra được.
Lúc tới cửa nhà A Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, có chút vui vẻ.
Chỉ tiếc vườn rau trong sân bị bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc dài lắm rồi, nhìn qua hơi dọa người.
A Sơ mở cửa gỗ vào sân ra, sờ bọc vải trước ngực, nói nhỏ: “Chúng ta đến rồi, các cục cưng có ngoan không đấy?”
Nhóm trứng nhảy ra khỏi túi lủi một cái chạy ra ngoài, quả nghịch ngợm nhất nhảy vào sân nhà bên cạnh.
A Sơ gọi không được, chỉ có thể ôi ôi ôi đuổi theo phía sau.
Ai ngờ chủ nhân nhà bên cạnh có ở nhà, nhóc con nghịch ngợm phá phách bị người ta ôm lên, đối phương kì quái cất tiếng.
“Ôi chà! Trứng muối ở đâu ra thế này? Đúng dịp để trưa nấu canh ăn…”
Chíp chíp chíp nhìn thấy người kia thì kêu lên: “A Du!”
Hồ ly tinh nhà hàng xóm trợn mắt nhìn con gà tinh mặt mũi nhem nhuốc trước đó không biết tung tích giờ đứng trước mặt hắn, ngẩn người.
“Ai ôi kìa, ngươi đi đâu tu luyện vậy, còn biến thành gà ô cốt thế kia?”
còn gọi là gà ác, gà lông đen
A Du là hồ ly tinh ngàn năm, đạo hạnh không biết hơn A Sơ cỡ nào đâu.
Ban đầu chính gã đã bắt A Sơ về, đang định nuôi mấy ngày để nấu canh gà uống thì phát hiện nhóc gà thịt này đã thành tinh.
Thế là không uống được canh gà, còn phải nuôi một nhóc phiền toái.
Thành thật mà nói, A Sơ coi hồ ly tinh là người nhà của cậu.
Mặc dù A Du không thừa nhận, chỉ thấy A Sơ phiền phức, nhưng vẫn lạnh mặt nuôi cậu nhiều năm, thẳng đến khi A Sơ trăm tuổi mới đuổi nhóc gà tinh sang nhà cỏ bên cạnh cho sống tự lập.
A Du thường nói hồ ly tinh bọn họ bạc tình, người khác đối xử tốt với gã thế nào cũng phí công mà thôi.
Nhưng A Sơ mặc kệ, A Sơ thích A Du, chính là người nhà của nhau.
“Con gà đần nhà ngươi! Bị bắt thì thôi đi, lại còn đẻ ra ba quả trứng muối mang về? Biếu ta à!”
“Đây, đây…” Giọng A Sơ vừa nhỏ vừa đáng thương, “Đây không phải trứng muối đâu, là…”
A Du liếc mắt nhìn cậu: “Là gì?”
A Sơ cảm thấy nói là trứng gà không đúng, nói trứng rắn cũng không phải, chỉ có thể đáng thương cắn môi, lẩm bẩm: “Là cục cưng.”
“Cục cưng? Trứng tạp chủng không biết từ đâu ra, còn coi nó là bảo bối, người ta cũng chỉ coi người là đồ chơi dùng xong là vứt bỏ, ngươi còn khổ cực sinh trứng, ôm mấy đứa trẻ về nhà, ngươi cho là ngươi về nhà mẹ đẻ hả.” A Du bực bội nhìn A Sơ một cái, “Đưa tay ra đây, nhanh nhẹn lên!”
“A?”
“A cái gì mà a? Thoa thuốc!”
A Sơ nhìn A Du bĩu môi xụ mặt xử lý vết thương cho cậu, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, hít hít mũi, không nhịn được mắt đỏ lên.
A Sơ chui vào trong lòng A Du giống như khi xưa còn là gà con khẽ nói.
“A Du… ta khó chịu quá, đau lắm đau lắm.”
Ở nhà vẫn tốt nhất, hu hu chíp.