Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh úp đêm khuyaCác cô đọc truyện vui vẻ nhé️Chúc các cô / vui vẻ hạnh phúc, ăn nhiều ngủ nhiều mà không bị béo (còn ai có nhu cầu béo thì cứ béo nha)
phát mũ bảo hiểm theo lô (cái này là thể theo nguyện vọng của các quý cô).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Việt? Thiên Việt? Này, Việt nhi? Việt nhi? Tỉnh lại! Việt!"
Vi Hạo gấp gáp lay người đang nằm bẹp dưới mặt đất, tay chân vẫy vùng lung tung như đang cố đánh ai đó, nước mắt đầm đìa, áo quần xộc xệch, miệng cứ liên tục cái gì mà "Ta làm gì sai?" rồi lại "Kiếp sau không gặp". Sau một hồi lại thành nỉ non, "Chủ nhân... cứu.... làm ơn... cứu" loạn cào cào thành một đống, Vi Hạo lay kiểu gì cũng không chịu tỉnh. Mãi đến lúc hắn thấy tình hình bất ổn, mới bảo A Tử xoay lưng lại, luồn tay vào bên trong quần của Thiên Việt, hai ngón tay không khách khí mà đâm vào hậu huyệt. Thiên Việt bị đau, ngay lập tức dường như mở choàng mắt ra.
Là mơ.
Chỉ là mơ thôi sao....
Thiên Việt ngước mặt lên thì thấy Vi Hạo đang chống hai tay sang bên cạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp mình, giọng nói mang theo chút gắt gỏng, "Ai cho phép em uống rượu? Hả?" Vi Hạo biết tửu lượng Thiên Việt không tốt, dễ bị dị ứng, nên từ trước đến nay luôn cấm cậu uống, đến đồ ăn mỗi ngày cũng không được dùng rượu để nêm nếm. Thiên Việt trước nay vô cùng nghe lời, sao hôm nay lại như thế này? Hắn không phải là tiếc tiền rượu với cậu, chỉ là hắn lo lắng cho sức khoẻ của cậu mà thôi. Vậy nên giọng nói vô ý sinh ra sự bực bội cùng mất kiên nhẫn.
Thiên Việt vừa tỉnh dậy sau cái giấc mơ khủng khiếp kia, còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu còn bị chủ nhân mắng. Không những thế, trước mặt người khác ngài còn cường thượng cậu. Cậu nghe rõ sự không hài lòng của chủ nhân, trong suy nghĩ còn váng vất nhớ lại sự lừa dối của Vương gia, liền thất thanh mất mặt mà khóc ầm lên, "Ngài tránh ra, tại sao ngài lừa em? Sao lại mắng em? Tại sao cứ hễ một chút lại mắng em, em đã làm gì đâu chứ?" còn dỗi hờn mà đưa tay đẩy Vi Hạo ra khỏi người mình.
Hắn bị xô ngược ra, hơi bất ngờ nhìn nhân nhi như một đứa trẻ đang bị bắt nạt mà làm loạn, quay sang bảo với A Tử, "Mang canh giải rượu đến đây" rồi vài bước đi lại, ngồi xổm trước mặt Thiên Việt, bình tĩnh hỏi, "Việt nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Em uống rượu chẳng lẽ không sai? Ta đã cấm tiệt rồi đấy? Còn nữa, ta lừa em bao giờ?"
Thiên Việt vẫn nhất quyết không chịu nghe hắn nói, bù lu bù loa mà giãy đành đạch trên sàn nhà, không chịu nhận sai là không chịu nhận sai, còn bảo hắn là kẻ lừa gạt, không coi trọng cậu, còn đòi bỏ rơi cậu cưới nữ nhân khác. Mặt mày đỏ lựng lên, môi trề ra một đống phụng phịu, hoàn toàn là bộ dáng của một đứa trẻ khiến Vi Hạo dở khóc dở cười. Mà hắn vẫn chỉ im lặng đứng một bên, thuỷ chung không nói tiếng nào, để mặc cậu phát tiết. Say thành như vậy, có dỗ mấy cũng bằng thừa!
Nhưng Thiên Việt thấy người ta mặc kệ mình lại càng cho rằng mình bị chủ nhân ghét bỏ, rượu vào lời ra, càng nói lại càng quá đáng, khóc càng lúc càng tợn, khiến Vi Hạo từ bất đắc dĩ chuyển sang tức giận. Vừa mới đưa tay túm người từ dưới đất lên định bụng ép đi ngủ trước khi hắn nổi giận mà đánh mông cậu, thì A Tử bưng canh giải rượu chạy vào, lấm lét gọi "Vương gia...."
Hắn quay sang nhìn nàng, dùng hai tay ôm chặt lấy Thiên Việt đang giãy như cá sắp chết kia ấn ngồi xuống giường, mới cầm canh tới, múc một muỗng đưa lên miệng cậu, kìm giọng, "Bé ngoan, em say rồi, uống một ít canh đi, mai chúng ta nói chuyện nhé." Ai mà ngờ Thiên Việt đang say, khí lực lớn mà gan cũng to, giận dữ quát lên, "Em không có say! Người lừa em! Tránh ra!" Nói xong liền vung tay hất đổ cả chén canh, khiến cả bát canh đang nghi ngút khói xối thẳng lên mặt Vi Hạo.
A Tử đứng bên cạnh bị doạ cho hết hồn, A Uyên mới nghe ồn ào cũng chạy vào đứng chết trân tại cửa, còn Ảnh Tử vốn luôn trấn giữ bên ngoài thì trợn trắng mắt nhìn khung cảnh trước mặt. Ba người bọn họ miệng lắp bắp không nói nên lời, không dám mở miệng khuyên giải, cũng không dám cử động.
Bên này Thiên Việt cũng không khá hơn, ngay sau khi canh nóng văng trúng mặt Vi Hạo, cậu mới giật mình thảng thốt, giống như bị ai đánh vào đầu mà hoàn toàn thanh tỉnh, mặt mày giống như tái mét nhìn chủ nhân đang đứng một bên lạnh như băng nhìn mình. Cậu vội vàng cuống cuồng muốn đưa tay lau đi nước nóng, thì Vi Hạo đã hất tay cậu ra, lạnh lùng mở miệng, "Tránh ra? Được!" Nói xong liền phất tay áo bỏ ra ngoài. Vạt áo bị Thiên Việt nắm chặt, cậu mặc kệ có bao nhiêu con mắt đứng đây mà quỳ sụp xuống, hốt hoảng van nài, "Chủ nhân, em không phải có ý đó, ngài nghe em nói, em..."
"Đủ rồi, đứng lên. Mất mặt quá"
Vạt áo trong tay bị giật phăng đi, hắn vững vàng bước ra khỏi phòng, để lại bốn con người ngơ ngác nhìn nhau. A Uyên là người hoàn hồn đầu tiên, vội vàng đẩy Ảnh Tử, "Đi theo Vương gia đi, nhanh lên!"
Ảnh Tử cũng lung tung ừ ừ rồi bỏ đi mất. Lúc này y cùng với A Tử mới vội vàng chạy lại gần Thiên Việt đang quỳ dưới sàn, hai mắt đỏ hoe đầu cúi gằm. Họ đưa tay đỡ cậu dậy ngồi lên giường, không biết nên nói cái gì, chỉ đành an ủi một câu, "Ngày mai Vương gia sẽ hết giận thôi, ngài đừng lo."
"Đúng đúng, chủ tử đừng quá lo. Vương gia thương ngài nhất mà."
Thiên Việt không trả lời, đầu vẫn cúi gằm nhìn xuống sàn nhà, run giọng, "Ta làm chủ nhân ghét bỏ rồi... Ta..."
Họ luống cuống nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, cuối cùng cả ba cùng lâm vào trầm mặc. Bỗng Ảnh Tử lại một lần nữa vô tung vô tích xuất hiện, vỗ lên vai A Uyên khiến y giật mình, theo phản xạ vung tay chụp lấy tay hắn, khiến hắn la oai oái, "Trời ạ, là ta!" Mới khiến Lâm Uyên buông lỏng cảnh giác mà buông tay. Ảnh Tử lừ mắt nhìn hắn, "Ngài không thể xác định là ai trước mới đánh à? Đau đấy?"
"Bình thường ta có đánh được ngài đâu? Không phải bất cẩn là lỗi của ngài sao?"
"Cái gì? Đều là người một nhà. Ta đánh đấm với ngươi làm gì mà bất với chả cẩn?"
"Ảnh vệ đi theo bảo vệ Vương gia, ngài bất cẩn như thế sẽ khiến Vương gia gặp nguy hiểm"
"Ta không cần ngươi dạy"
A Tử đứng một bên thấy hai người anh một câu tôi một câu, lại nhìn Thiên Việt muốn chen chân vào hỏi gì đó mà mãi không được, tức quá bèn quát khẽ, "Hai người có thôi đi không?" Mới khiến hai người kia thu lại móng vuốt, ngượng ngùng nhìn Thiên Việt nói xin lỗi.
Thiên Việt tỏ vẻ không có gì, lại tràn ngập mong đợi nhìn sang Ảnh Tử, gấp gáp hỏi, "Vương gia có lệnh gì sao?". Ảnh Tử gật đầu, "Vương gia căn dặn, năm ngày sau Vinh Thân vương hồi kinh, giờ Tỵ năm khắc. Nhắc nhở Lâm tướng quân cùng Ninh tướng quân nhớ đúng giờ đưa tiễn"
Thiên Việt im lặng gật đầu, ngẫm nghĩ cái gì mới e dè hỏi, "Ngài ấy gọi ta là Ninh tướng quân?"
Ảnh Tử hơi khựng lại một chút, mới nhớ trước nay Vương gia trước mặt bọn họ đều gọi cậu là Việt nhi, ấp úng một hồi mới gật đầu xác nhận. Đôi vai Thiên Việt rũ xuống, ánh mắt cũng tối sầm đi khiến bọn họ cũng thấy lòng nặng nề theo, cuối cùng thều thào bảo, "A Tử, mang đồ sang thư phòng cho Vương gia thay. Giúp ta dọn dẹp lại phòng. Mọi người ra ngoài được không? Ta mệt rồi."
A Tử gật đầu, lấy ra một bộ viên lĩnh lục sắc, đưa cho Lâm Uyên, bản thân cẩn thận lau dọn vết bẩn một lượt, cầm mảnh vỡ bỏ lên khay rồi rời đi. Cánh cửa phòng vừa khép, nàng đã vội vã đi về phía phòng bếp để giải quyết mớ lộn xộn còn đó. Để lại Lâm Uyên với Ảnh Tử đứng một chỗ nhìn xuống bộ đồ trên tay y. Lâm Uyên quay sang nhìn hắn, hai người không nói lời nào liền cùng nhau sóng vai đi về phía thư phòng. Được nửa đường, Lâm Uyên mới ngập ngừng hỏi, "Ảnh Tử đại nhân, Vương gia thật sự chỉ dặn ngài đến dặn dò bọn ta như thế?"
Lâm Uyên vốn thông minh, chuyện Vinh Thân vương năm ngày sau hồi kinh vốn đã là chuyện định sẵn, cần gì phải phái ảnh vệ cận thân đi nhắc nhở? Việc bên cạnh Vi Hạo có thêm một Ảnh Tử là chuyện thiên hạ đều biết, nhưng Ám Vệ Các lại là bí mật đằng sau. Chuyện Vi Hạo để Ảnh Tử phải lộ mặt như này vì chuyện cỏn con ấy vốn không phải phong cách của ngài ấy. Ảnh Tử hờ hững gật đầu, "Ờ, ngài ấy muốn ta qua nhìn xem tình trạng Ninh tướng quân như thế nào. Ngài ấy sợ cậu ta nổi mẩn"
"Tôi tưởng ngài ấy giận rồi?"
"Ta làm sao mà biết được? Bảo làm thì làm thôi, vốn dĩ nào giờ cũng đâu biết ngài ấy nghĩ gì. Mà Lâm Uyên, yêu là cảm giác gì vậy?"
"Yêu... chắc là như Vương gia và cậu ta... Hoặc là...", Lâm Uyên liếc mắt nhìn Ảnh Tử, nghĩ gì đó, rồi lại thôi. Ảnh Tử nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, "Là gì?"
"Ừ thì, chỉ muốn nhìn người ấy mãi, muốn nghe người ấy nói chuyện, thậm chí muốn cãi nhau một trận với người ta. Mà sao ngươi lại hỏi chuyện đó?"
"Không có gì. Ban nãy ta hỏi Vương gia, sao cậu ta làm ngài bị thương, ngài nổi giận nhưng không trừng phạt? Thì ngài ấy bảo ta đi hỏi ngươi yêu là như thế nào. Cho nên..."
"À..." Lâm Uyên cười cười, giọng nói có ẩn chút thất vọng, lầm bầm, "Kì thực, yêu là chờ đợi...."
"Hả?"
"Không. Không có gì. Đến thư phòng rồi."
Bọn họ hai người cùng nhau đẩy cửa đi vào bên trong, mới thấy Vi Hạo đang ngâm mình trong bồn nước, xung quanh cũng không có người hầu kẻ hạ. Hắn thấy bọn họ mang quần áo tới, mới từ trong nước đi ra, cầm khăn tự lau khô rồi khoác từng kiện quần áo vào. Lúc này Ảnh Tử mới báo cáo, "Vương gia, phía Ninh tướng quân vẫn ổn. Còn nữa, hiện nay kho lương thảo của ta đột ngột bị đốt, may mà phát hiện kịp thời, chỉ cháy một nửa kho lương. Nhưng nếu để chuẩn bị cho chiến trận, e là... không kịp"
Vi Hạo mệt mỏi chống trán, âm trầm hỏi, "Là ai?"
"Bẩm, không điều tra được. Theo sơ bộ ban đầu thì đây là dấu vết của người Sát Diệp, nhưng hành tung bí ẩn cho thấy không phải bọn họ làm. Bọn họ không có năng lực hành sự thế này."
Lâm Uyên đứng nghe một hồi, mới hỏi lại, "Vương gia, thần cả gan cho rằng, kẻ đứng sau là...."
Vi Hạo quắc mắt nhìn hắn, trầm giọng cảnh cáo, "Không được suy đoán hàm hồ."
Lâm Uyên hiểu rõ Vương gia biết mình nghĩ gì, đành gật đầu, "Dạ. Vương gia, phía tộc Sát Diệp đã bắt đầu lăm le quấy nhiễu. Trời ở Tây Bắc lại đang nóng bức, lương thực vốn đang vào giai đoạn hạn hẹp. Mùa đông lại sắp tới, nhỡ không đủ lương thảo, nên làm thế nào?"
Vi Hạo ngẫm nghĩ, mới bảo với Lâm Uyên, "Ta viết một bản tấu, ngươi cho người gửi hoả tốc đến kinh thành, tạm xin trợ giúp một ít lương thảo. Về phần đối sách, để ta suy nghĩ thêm. Chú trọng rèn luyện vũ khí, huấn luyện binh sĩ, trông chừng cho kĩ vào. Đừng để xảy thêm chuyện như hôm nay. Ảnh Tử, sai ám vệ đi điều tra tình hình thực tế đi"
"Đã rõ, Vương gia"
Sau khi đã an bài ổn thoả, viết xong một bức tấu thư, Vi Hạo mới thả lỏng tâm tình, ghé sang chiếc giường nhỏ cạnh án thư chậm rãi nằm xuống. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vật nhỏ của hắn sao lại nói ra những lời nói đó, hắn biết cậu thương tâm chuyện gì đó, nhưng không hiểu là cái gì.
Nhưng hắn thật sự vẫn đang rất tức giận. Tình hình biên cương đột nhiên căng thẳng một cách mờ ám khiến hắn đau đầu, kho lương vừa bị đốt chứng tỏ đã có kẻ rục rịch ra tay ngay trên lãnh địa của hắn làm Vi Hạo rất không thoải mái. Ngay lúc hắn đang căng thẳng, A Tử đột nhiên tông cửa xông vào, bảo là Tướng quân uống rượu rồi lại la hét cái gì đó có vẻ hoảng sợ lắm, nàng lay thế nào cũng không tỉnh. Hắn hốt hoảng lao nhanh ra ngoài mặc kệ trời mưa tầm tã, trong lòng nóng như lửa đốt.
Đến nơi lại nghe mấy lời không đâu vào đâu, hắn nhịn! Thiên Việt chửi bới hăng say lại toàn những lời vu oan, hắn nhịn! Nhưng đến khi cậu hất cả chén canh nóng hầm hập vào mặt hắn, Vi Hạo như muốn phát điên lên. Để tránh làm cậu thêm thương tổn, hắn mới bỏ đi.
Hắn đang mệt mỏi, hắn còn bao nhiêu bá tánh phải che chở, hắn có thể nhịn cậu bao nhiêu cũng được, nhưng đối diện với nhiều mạng người như vậy, hắn lại không thể mặc kệ. Hắn vốn đang định tham khảo ý kiến của cậu, lại thấy người ta làm loạn lên, khiến tâm tình hắn vốn căng chặt như trái bóng đầy hơi, rốt cuộc nổ to. Có trời mới biết, lúc hắn nghe A Tử nói nàng gọi mãi mà Việt nhi không tỉnh. Hắn đã sợ đến mức trái tim muốn rớt luôn ra ngoài. Đến khi Thiên Việt mở mắt nhìn hắn, hắn kích động đến mức muốn hôn cậu thật lâu, thật lâu. Ai mà ngờ lại bị cậu đẩy ra, chửi bới loạn lên, còn làm hắn bị phỏng!
Thiên Việt của hắn tại sao, lại trở nên bất trị như vậy?
Nếu đây là lúc yên ả, hắn sẽ không bỏ mặc cậu không lo, nhưng vào lúc nguy hiểm như thế này, hắn vẫn cần Thiên Việt kề vai sát cánh. Chứ không phải ầm ĩ nháo động, gây thêm phiền phức. Hơn nữa, kẻ chủ mưu đứng sau việc này, hắn cũng lờ mờ nghĩ ra, chỉ là không thể xuống tay. Tiến không được, lùi không xong! Vi Hạo đưa tay châm sáng ngọn đèn dầu.
Một đêm không ngủ.
Năm ngày sau, trước cổng thành Nguyệt Lam bỗng nhiên xôn xao nhộn nhịp, người người đứng chật ních hai bên đường nháo nhác nhìn đoàn người của Vinh Thân vương đang chuẩn bị hồi kinh, kéo theo ha ba chiếc xe đựng đầy tặng phẩm dâng lên ngôi cửu ngũ. Bọn họ vốn không hứng thú với mấy xe hàng đó, chỉ là đổ xô ra ngắm nhìn vị Khánh Thân vương mới tới, nghe nói cũng phong lưu anh tuấn không thua kém Vương gia của họ là mấy. Nhìn rồi mới thấy, quả nhiên là thật! Có con gả vào gia đình hoàng tộc là ước mơ của rất nhiều gia đình, có thể coi như một bước lên mây, nở mày nở mặt. Nên hôm nay trước cổng toàn cảnh yến yến oanh oanh, mỗi người một vẻ, đều là nhắm vào Khánh Thân vương kia. Còn vài người khác, lại mặc kệ việc Vương gia gần gũi nam sắc, vẫn nuôi mộng được làm phượng hoàng. Khánh Thân vương liếc nhìn cảnh yến oanh, huýt sáo một hơi quay sang nói với Vi Hạo, "Ca, không ngờ các cô nương ở vùng Tây Bắc này đẹp như vậy. Ở kinh thành nha, không có cảnh xuân nào vừa mắt đệ như vậy. Huynh lựa được ai chưa?"
Y vừa dứt câu, liền bị Vi Hạo quay sang nghiêm mặt chấn chỉnh, "Dương nhi, không được ăn nói hàm hồ!"
Sinh Cát cũng hùng hổ dẫm vào chân y, gằn giọng, "Dương ca, huynh chê nữ tử kinh thành xấu?" Vi Dương mới nhớ ra mình thất thố, vội quay sang cười giả lả, rồi đột ngột hét to, "Sinh Cát quận chúa là đệ nhất mĩ nhân, khắp vùng Ngũ Thổ không ai sánh bằng", rồi hạ giọng thì thầm vào tai nàng, "Sao hả? Vừa ý muội chưa? Đừng giận đừng giận!"
Vinh Thân vương nhíu mày nhìn đứa tôn tử không có tiết tháo này, hắng giọng bảo, "Ta giao Cát nhi cho các con chăm sóc, không phải đem nó ra làm trò đùa. Hiểu chưa?"
Nghe nhạc phụ đại nhân tương lai tỏ vẻ chẳng mấy hài lòng, Vi Dương liền tỏ vẻ ưu nhã, ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng. Vinh Thân vương âm thầm thở dài một hơi. Ông không thật sự tin tưởng Vi Dương cho lắm, vốn đã định ngạch phò là Vi Hạo. Nhưng lại chẳng hiểu sao sau hôm ấy, con bé lại vừa khóc lóc vừa được Vi Dương cõng về nhà, nhất quyết không chịu lấy Vi Hạo nữa. Ông gặng hỏi mãi, nàng vẫn không nói lí do, đến hôm nay lại không thèm liếc nhìn Vi Hạo dù chỉ một cái.
Vinh Thân vương không rõ nguyên nhân, bao nhiêu suy đoán đều đổ dồn lên Thiên Việt vốn đang lặng lẽ đứng bên cạnh Vi Hạo kia. Sau cùng ông nói với Vi Hạo, "Hạo nhi, chuyện chung thân đại sự vẫn là mau mau quyết định đi thôi. Chọn người cũng phải chọn cho đúng. Đừng có ham mê của lạ mà ân hận cả đời"
Vi Hạo cười cười, "Dạ" một tiếng rồi không bàn luận gì thêm.
"Ngươi xem, ta nói đúng không? Ninh tướng quân?"
Thiên Việt bị chỉ mặt điểm tên giật mình đánh thót một cái, không biết nãy giờ Vương gia nói gì liền lung tung gật đầu. Cậu vẫn còn đang bận dán ánh mắt lên người bên cạnh. Hắn vẫn im lặng đứng một bên, không hề nhìn cậu, Vinh Thân vương quay sang hắn, ôn tồn:
"Hạo nhi, con về trước, ta có chuyện muốn nói với Ninh Đại tướng quân"
Vi Hạo hơi liếc mắt nhìn sang phía Thiên Việt, rồi gật đầu chắp tay thủ lễ, "Hoàng thúc, lên đường bình an! Hạo nhi nhất định chăm sóc thật tốt cho muội muội".
Thiên Việt ngay sau đó bị Vinh Thân vương lôi sang một gốc cây gần đó, cậu có chút chột dạ, dù sao là mình làm nữ nhi nhà người ta oan ức cực độ, "Vương gia gọi mạt tướng ra đây, không biết là có chuyện gì?"
"Ngươi có biết, cái gì gọi là 《Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại》không?"
"Có nghĩa là trong ba tội danh bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất." Thiên Việt không lạnh không nhạt đáp lại.
"Vậy ngươi nói xem tại sao đến giờ đã gần đến tam thập mà hắn vẫn chưa thú nương tử? Phải chăng có ai đó cản chân nó?" Vinh Thân vương nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Thiên Việt. Ánh mắt tựa như một con sói đang nhìn con mồi trước mắt ấy khiến cậu chột dạ, nguyên do là gì, không phải Vi Hạo từng nói rất rõ cho cậu nghe rồi sao?
"Mạt tướng không biết, chuyện của chủ tử, mạt tướng không dám bàn luận"
"Ồ? Là ngươi không dám bàn luận hay ngươi vốn là nguyên do? Thiên Việt, đừng tưởng ngươi không nói thì ta không biết. Bao nhiêu năm nay ngươi làm gì mà khiến nó trở thành một kẻ bất chấp quy củ tổ tông như vậy? Ngươi còn nói ngươi không dám nghị luận?"
Thiên Việt im lặng không biết nên nói cái gì, đáy lòng càng lúc càng lạnh lẽo, lại nghe Vinh Thân vương tiếp tục mắng, "Quân thần hữu biệt, tuy Vi Hạo không phải quân, nhưng ngươi đối với hắn thì chính là thần. Ngươi muốn hắn vì ngươi mà phạm tội bất hiếu, thiên hạ cười chê sao?"
"Ta...."
"Được rồi, bổn vương chỉ nói đến đó. Hi vọng ngươi hiểu cho rõ, cái gì là quân thần hữu biệt, cũng biết mình nên làm gì"
Thiên Việt nhìn bóng Vinh Thân vương chậm rãi bước vào xe rời đi khỏi lãnh địa Tây Bắc, bước chân cũng dần lảo đảo, xoay đầu lại chỉ thấy một tên nô bộc đứng đằng sau lưng mình, kính cẩn thưa, "Đại tướng quân, Vương gia có lệnh, muốn ngài đích thân đi duyệt binh"
"Vương gia đâu?"
"Bẩm, Vương gia đã rời đi từ sớm"
"Vậy à..." thì ra là giận đến mức không muốn nhìn mặt....
Nhưng Vinh Thân vương vừa đi được một đoạn không dài, thì rèm xe đột ngột bị nhấc lên, Vi Hạo ló đầu vào trong, ưu nhã cười, "Hoàng thúc, người nói gì với Việt nhi thế ạ?"
Vinh Thân vương nhìn đứa cháu trai của mình, đảo mắt một chút rồi bảo, "Chỉ là vài giáo huấn binh gia bình thường, nó không phải Tướng quân sao? Ta muốn nó trở thành thanh kiếm sắc bén hơn cho con"
"Vậy ạ? Hoàng thúc có lòng thật. Nhưng Thiên Việt là người của Hạo nhi, bao năm nay đều do Hạo nhi dạy dỗ nên. Chưa từng làm Hạo nhi thất vọng điều gì. Nếu cậu ấy sai, cũng chỉ thể để mình con dạy lại, ai cũng không thể. Hoàng thúc, người hiểu ý con không?"
"Hạo nhi, chẳng qua chỉ là vài lời khuyên. Đừng căng thẳng thế chứ?"
"Hoàng thúc, Ninh Thiên Việt là người của Hạo nhi, không một ai được phép xen vào việc dạy dỗ người của con. Lại càng không cần khuyên cậu ấy tránh xa con gì gì đó. Nếu Thiên Việt bị ai đó ép buộc phải rời xa Hạo nhi, Hạo nhi sẽ không để yên cho kẻ đó." Vẫn nụ cười nở trên môi đó, nhưng ánh mắt đã toát lên vẻ lạnh căm, không mang theo chút ý cười nào. "Hoàng thúc, hi vọng người biết được, bản thân nên làm gì"
Vi Hạo chính là như vậy, hắn có thể hiếu kính, có thể ra vẻ tôn trọng, nhưng nếu có kẻ đụng đến Thiên Việt, hắn sẽ không tha cho bất kì ai.
Vinh Thân vương nhìn mái tóc bạch kim của Vi Hạo tung bay trong gió, phi ngựa rời đi, hạ xuống rèm xe, thở dài, "Đều lớn cả rồi...."
Thiên Việt tới trường duyệt binh đã thấy vạt áo choàng trắng của chủ nhân bay phần phật theo gió. Xung quanh còn có vài vị tướng khác đang đứng chỉ huy đội quân của mình. Thiên Việt bước đến, nghiêm cẩn hành lễ, hô một tiếng, "Mạt tướng Ninh Thiên Việt tham kiến Vương gia"
Các vị tướng quân khác thấy Thiên Việt đến cũng vội vàng hành lễ, "Đại tướng quân"
Vi Hạo liếc nhìn cậu một cái, âm thầm đánh giá một lượt rồi mới nói với mọi người, "Nếu Đại tướng quân đã tới, vậy chuyện ở đây giao cho cậu ấy giải quyết. Bổn vương hồi phủ trước. Các vị tướng quân vất vả rồi, có việc gì cứ báo với Đại tướng quân là được"
"Cung tiễn Vương gia"
"Vương gia... đi thong thả", Thiên Việt cố tình gây chú ý, nên mới đặc biệt nói thêm một câu không mấy phù hợp hoàn cảnh. Vi Hạo cũng chẳng đáp lời, xoay lưng rời khỏi.
Thiên Việt thấy chủ nhân coi mình như không khí, trong lòng càng thêm chùn xuống. Từ hôm ấy đến giờ, cũng đã năm ngày, ngài ấy không quay về phòng, không cùng cậu nói chuyện, cũng chẳng nhìn cậu lấy một cái. Trừ nói chuyện quân tình ra, ngài ấy cũng không cho phép cậu gặp mặt ngài. Thiên Việt mấy lần đến trước cửa xin gặp, Vi Hạo đều thẳng thừng bảo không gặp.
Thật ra nói không quan tâm thì không hẳn, mỗi ngày cậu đều ngủ trong phòng hắn, A Tử không hiểu vì sao mỗi ngày đều đốt hương mao cho cậu ngủ. Cậu đoán là do hắn ra lệnh, vì ngoài ngài ấy ra thì đâu có ai biết cậu thích mùi hương này? Bỏ đi, đến cả nói chuyện với mình ngài
ấy còn chẳng thèm nói, làm sao mà lại quan tâm mình được?
Thiên Việt cứ thẩn thờ mãi, cũng chẳng hiểu buổi luyện binh đã kết thúc bằng cách nào, cũng không rõ bản thân làm sao để về được đến phủ. Đến khi cậu định thần lại, thì đã thấy mình ngồi bẹp bên cạnh bàn trà, ngay vị trí chủ nhân hay ngồi đọc sách. Không khí bên ngoài đã dần se lạnh, khiến không khí cô tịch đơn côi trong căn phòng càng thấm sâu vào lòng người. Cậu nhớ ngài ấy quá....
Cuộc sống của Thiên Việt trước nay vốn chỉ xoay quanh một mình Vi Hạo, thế giới trong mắt cậu, cũng chỉ có một mình hắn. Chỉ cần là điều Vi Hạo dặn dò, Thiên Việt luôn ghi nhớ. Cậu nào biết bách tính là gì, nào biết quốc gia là sao? Cậu chỉ biết, tâm nguyện của Vi Hạo là bảo vệ bá tánh an cư lạc nghiệp, là giữ vững giang sơn gấm vóc. Thế nên, đó cũng là tâm nguyện của cậu. Luyện tập võ nghệ, cố công dùi mài, lên ngựa chém gϊếŧ, xông pha trận mạc, tạo phúc cho trăm họ, đều chỉ vì không muốn chủ nhân thất vọng, đều chỉ vì một mình ngài ấy....
Trước nay vốn chưa từng bị bỏ mặc lần nào, bây giờ mới phát hiện ra mình đã quen với việc quanh quẩn bên cạnh ngài ấy. Bị ném sang một bên, thật sự quá tệ....
"Quân thần hữu biệt", lời nói của Vinh Thân vương bỗng nhiên văng vẳng trong đầu.
"Rồi ngươi sẽ bị vứt bỏ mà thôi", Khánh Thân vương nói như vậy
"Ngày đó, đến rồi sao?" Thiên Việt thê lương cười cười, mệt mỏi gục mặt xuống bàn, ấm lô cũng chẳng làm cậu ấm lên được, không có chủ nhân, mọi thứ thật lạnh...
Hương mao từ lò xông hương bay ra ngoài, quẩn quanh nơi chóp mũi khiến Thiên Việt ủ rũ gục đầu xuống, chậm chạp nhắm mắt ngủ. Trong mơ, liệu có thấy được chủ nhân không nhỉ?
A Tử bưng đồ ăn vào trong phòng thì đã thấy Thiên Việt ngủ thiếp đi từ lúc nào, vốn định đánh thức cậu dậy thì một bàn tay đã chụp lấy tay nàng, khẽ lắc đầu, "Đưa xuống bếp đi, để em ấy ngủ"
"Nô tì...."
"Được rồi đừng ồn, để Việt nhi ngủ đi"
Vi Hạo lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén nhẹ mái tóc đang phủ loà xoà bên trán cậu, mắng khẽ, "Còn dám bỏ bữa cơ đấy!". Nói xong hắn liền bồng Thiên Việt lên, ôm cậu về phía giường, đắp chăn lại cẩn thận, rồi nằm bên cạnh xoa nắn đôi mày đang khẽ chau của cậu. Không biết Thiên Việt đã tỉnh giấc hay chưa, chỉ là cậu đột nhiên nhích lại sát gần hắn, rúc vào ngực của hắn, như nũng nịu mà kêu khẽ, "Chủ nhân...."
Tiếng kêu cọ vào đáy lòng Vi Hạo, làm tâm hắn như nhũn ra, đưa tay xoa nắn khuôn mặt của cậu, mềm giọng đáp, "Ừ, ta đây".
Vi Hạo cứ nằm đó nhìn mãi hình bóng ái nhân đang ngủ ở trong lòng, xót xa xoa xoa khuôn mặt đã gầy đi không ít mà lòng nhói lên từng hồi. Lớn rồi mà chẳng biết lo cho bản thân gì cả, đúng là hắn không bên cạnh thì không được mà. Hắn cầm một lọn tóc của Thiên Việt lên, chậm rãi hít một hơi thật sâu, thơm nồng đến quyện chặt vào tim.
Đợi đến khi trời dần về khuya, hắn mới nhấc chăn đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Thiên Việt rồi mới rời đi.
A Tử đang đứng gà gật bên ngoài, vừa thấy Vi Hạo đẩy cửa bước ra liền giật thót mình, luống cuống hành lễ, "Nô tì tham kiến Vương gia"
Vi Hạo chẳng để tâm đến nàng, nhíu mày hỏi, "Mấy ngày gần đây, Việt nhi ăn uống như thế nào?"
"Bẩm, Tướng quân thường xuyên bỏ bữa, ăn uống không ngon miệng, thường thì về đến phủ là nhắm mắt ngủ thôi ạ, không chịu nói chuyện với ai." A Tử biết Vương gia vô cùng quan tâm đến Tướng quân, hương mao cũng là ngài ấy dặn nàng đốt, Tướng quân thích món gì cũng là Vương gia nói cho các nàng biết. Hơn nữa, đêm nào ngài ấy cũng đến nhìn qua Tướng quân một lúc rồi mới đi. "Vương gia, ngài quan tâm như vậy, sao không nói Tướng quân biết?"
Hắn nhìn nàng, mỉm cười, "Có vài chuyện nên để cho Việt nhi tự mình nghĩ thông mới tốt."
Đi được vài bước, hắn quay đầu lại bảo, "Ngày mai giờ Mão đến trù phòng đi, đem cháo về cho Thiên Việt."
Sau đó, hắn lại âm thầm rời đi.
Lúc này Thiên Việt ở bên trong mới chậm chạp mở mắt ra, nắm lấy vạt chăn ban nãy chủ nhân nằm đè lên, cảm nhận được chút hương thơm quen thuộc, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Thiên Việt cười gượng, "Chủ nhân.... em nhớ ngài đến mức sinh cả ảo giác rồi!"
~ words~