Á Tử Ca

chương 34: ở nơi xa nghìn trùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Huheo, xin chào mọi người, lâu lắm không gặp ớ, hong biết mọi người còn nhớ tui với Hạo Việt không nè?

Thiệt sự những chương gần đây làm khó tui quá mức vì tui không quá rành những vấn đề này, chỉ đơn giản là tốn thời gian đọc thêm tài liệu này kia nhưng vẫn không am tường được mấy cái âm mưu xưng hùng xưng bá nên chỉ đành vừa viết vừa cân nhắc và xem xét lại trong khả năng để đem đến cho mọi người những chương truyện chất lượng nhất có thể. Hi vọng mọi người sẽ hài lòng và cho tui vài lời góp ý nha

Tui cũng muốn tâm sự thêm đôi dòng, nếu ai có theo dõi truyện sẽ thấy gần đây tui mới đổi tên truyện, cụ thể là có gắn thêm "Tình trai" vào tên truyện vì nhiều người cứ ngỡ đây là truyện edit. Đương nhiên, có một vài bạn hiểu lầm theo kiểu đáng yêu nên làm tui có nhiều động lực hơn ^^Nhưng có một số người lại cho rằng tui "ăn cắp"? Có người lại bảo tui viết truyện như lậm Tàu? Tui đồng ý là truyện tui lấy bối cảnh không thuần Việt lắm, dùng từ cũng không thuần tuý như bao người, lượng từ Hán Việt sử dụng cũng nhiều. Nhưng trong phạm vi có thể, tui đã cố gắng hết sức đưa thêm những thứ thuộc về người Việt vào tác phẩm như một cách trân trọng văn hoá Việt rồi. Song song đó, tui đã vô cùng cố gắng đưa vào truyện nhiều từ thuần Việt nhất có thể, miễn là tui thấy phù hợp. Và tui vẫn đang cố gắng thực hiện cả hai điều trên qua từng chương truyện. Thêm vào đó, nếu ai theo dõi tui ngay từ những ngày đầu, các bạn thấy xuất phát điểm của tui là một đứa chuyên viết H. Nhưng với "Á Tử Ca", tui đã bỏ quá nhiều công sức để đầu tư cho những điều khác. Có thể nói, đây là tác phẩm bước ngoặt của tui, ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Vì thế, các bạn chê truyện tui nhàm, lê thê, văn tui dở, tui chấp nhận. Nhưng nếu bảo tui đang phá hỏng tiếng Việt bằng những sự "lậm Tàu"

Hay bảo tui đạo văn này kia, tui không chấp nhận được. Thế nên tui buộc phải thêm hai chữ ấy vào để khẳng định lại nguồn gốc của "Á Tử Ca", dù chẳng rõ có thể giúp ích được không? Nhưng tui muốn khẳng định đây là chất xám của tui, và tui không làm điều gì trái với lương tâm cả! Tui luôn nồng nhiệt tôn trọng, chào đón mọi người nên hi vọng mọi người hãy tôn trọng tui một chút.

Một lần nữa, xin khẳng định lại, "Á TỬ CA" LÀ TÁC PHẨM CỦA CÁ NHÂN TÔI!

Cảm ơn mọi người đã đọc hết những dòng tâm sự này. Và đặc biệt gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến những ai đã ủng hộ tui suốt thời gian qua️

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đoàn người chậm rãi đi, sau một canh giờ thì đến trước doanh trại Sát Diệp. Theo như kế hoạch đã định sẵn, Thiên Việt sẽ ở lại doanh trại của chúng làm quen với tướng sĩ một ngày, sau đó đến sáng mai mới chính thức khởi hành quay trở về đại bản doanh của tộc Sát Diệp và ở lại đó trong một tháng để tiến hành hàng loạt các chính sách thu phục lòng dân. Dù lệnh của Vi Hạo đã nói rõ cậu chỉ có thời hạn một tháng, nhưng xét trên thực tế, trong trường hợp bất khả kháng cậu vẫn phải ở thêm một thời gian cho đến khi tình hình Sát Diệp thật sự ổn định. Lần này đi, Thiên Việt thừa lệnh hắn mang theo hai mươi vạn thạch gạo cùng một nghìn lượng bạc trắng đến cứu tế cho người dân Sát Diệp chịu ảnh hưởng từ những đợt bão tuyết. Số thạch gạo được bổ sung cho kho lương sẽ được triều đình gửi đến ngay sau đó. Nhiệm vụ lần này trọng đại, chỉ cần sai một ly thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Thiên Việt thân ở ngay địa bàn của Sát Diệp, đừng nói đến quân binh, trong lòng mỗi người dân đối với Thiên Minh bọn họ đều có định kiến và tư thù, chỉ bằng từ ấy lí do, cậu phải đối mặt với nguy cơ bị gϊếŧ bất cứ múc nào.

Thật ra ban đầu Thiên Việt nghe nói ngài ấy chọn mình đi thực thi nhiệm vụ vừa khó khăn lại vừa mạo hiểm này, trong lòng vô cùng bất ngờ. Dù cậu muốn thừa nhận hay không, mỗi khi khi đối diện với nguy hiểm, chủ nhân vẫn sẽ chọn cho cậu con đường ít nguy hiểm hơn, dùng mọi cách, xuất toàn lực bảo vệ cậu đến cuối cùng. Trong tình yêu, ai cũng sẽ trở nên nhạy cảm quá mức, chỉ cần một sự khác thường rất nhỏ của người kia cũng làm mình phải suy nghĩ thật lâu. Cho đến khi chủ nhân bảo sẽ cử hẳn một đội ám vệ đi theo bảo vệ cậu, thì Thiên Việt sớm đã không còn nghĩ gì về vấn đề ấy nữa, cậu chỉ cho rằng hắn chỉ tin tưởng vào cậu nên mới giao nhiệm vụ khó khăn này. Dù sao thì Vương gia vẫn phải có trách nhiệm chăm lo cho quốc gia, mà cậu thì rất muốn được góp sức cùng ngài.

Bản thân cậu không phải nghi ngờ hắn định làm chuyện có hại đến mình, chỉ là lo lắng chủ nhân định làm chuyện tổn hại đến ngài ấy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vương gia của cậu lợi hại như vậy, sẽ không ai làm được gì ngài. Nghĩ như thế đấy, nhưng sao lòng cậu cứ mãi lo lắng không thôi, chỉ hận không thể ngay lập tức quay về nhìn xem Vương gia có ổn hay không.

Ngay khi cậu vừa bước đến cổng thành, đã thấy Mộc Nhĩ Đề cùng vài tên tướng lĩnh đã đứng sẵn ở đấy chờ đợi. Khung cảnh bỗng hoá ảm đạm, không cờ không trống, không khí chẳng hề giống như đang chờ đợi một người quan trọng đến, mà hệt như đang đón một người vào cõi chết. Ánh mắt chúng nhìn Thiên Việt hằn lên sự thù địch cùng căm phẫn, chỉ hận không thể lột da Thiên Việt cho hả cơn căm tức trong lòng chúng. Ngay cả kẻ đáng lí ra nên cẩn trọng giấu đi suy nghĩ như Mộc Nhĩ Đề cũng lộ ra vẻ mặt hận thù thâm sâu không chút che đậy.

Thiên Việt đảo mắt nhìn bọn họ, cười khẩy trong lòng. "Che giấu tâm tư" là bài học mà cậu đã thuộc nằm lòng, chủ nhân đã nói đi nói lại rất nhiều lần, một kẻ che giấu tâm tư càng cẩn thận thì khả năng làm nên đại sự càng lớn. Một kẻ cầm quân thông minh thì càng nên biết giấu kĩ suy nghĩ của mình. Đây vừa là kĩ năng, cũng là bản lĩnh đồng thời là bài học cơ bản nhất của một kẻ cầm quân. Một kẻ nóng tính như Mộc Nhĩ Đề, chẳng trách lại bị Vương gia đánh bại dễ dàng như thế. Một con mèo non nớt chỉ biết giơ vài ba cái móng vuốt đệm thịt ra đe doạ, thì chẳng có gì là đáng sợ đối với chúa tể sơn lâm thành thục như Vi Hạo.

Thành thật mà nói, có thể cậu luôn thần tượng hoá Vi Hạo, trong mắt cậu hắn làm cái gì cũng đúng, cái gì cũng là tốt, chuyện gì cũng là hợp lý. Ví như chuyện người khác đang yên đang lành dở chứng, khó ăn khó ở là việc khiến cậu chán ghét, thì mỗi lần Vi Hạo tức giận nhíu mày lại khiến cậu run rẩy sợ hãi, chỉ muốn dùng hết toàn bộ mọi khả năng để vuốt giận cho hắn. Mà kể ra, so với cái dáng điệu béo mập, hàm râu dựng đứng với khuôn mặt đen đúa bặm trợn khiến người chán ghét, khuôn mặt góc cạnh sạch sẽ, làn da trắng trẻo mềm mịn với đôi mắt phượng câu nhân, thân hình cân đối vạm vỡ của chủ nhân hẳn sẽ tạo được cảm tình nhiều hơn. Có lẽ khuôn mặt đẹp trai đấy của ngài làm cậu si mê, nhưng kệ chứ! Người đấy là phu quân của cậu, cậu muốn si mê thì si mê, thiên vị thì thiên vị! Ai làm gì được cậu?

Thiên Việt nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy đôi mắt cậu lạnh căm căm nhìn chòng chọc vào đám người trước mặt, nhất quyết không chịu nhượng bộ. Mộc Nhĩ Đề trước nay chỉ gặp mặt Thiên Việt trên chiến trường, lần đầu hàng trước đó cũng chỉ thấy cậu khiêm nhường đứng đằng sau Vi Hạo, hắn bảo gì làm nấy. Ánh mắt lúc đó tuy có sự ngạo nghễ của kẻ đứng trên cao, nhưng lại xen vào đó quá nhiều sự sùng bái cho Vương gia của cậu. Lần này thì khác, không còn Vi Hạo bên cạnh, ánh mắt Thiên Việt tràn đầy sự kiêu hãnh của một kẻ cường giả đang nhìn xuống tín đồ dưới chân như nhìn những con kiến nhỏ chẳng hề có sức uy hiếp. Đôi mắt ấy vừa mang bảy phần khí thế thuộc về Thiên Việt, hòa lẫn ba phần khí phách của Vi Hạo. Người run sợ thì vẫn cứ run sợ. Chỉ những người tinh tế hơn đôi chút mới hiểu được trọng lượng của Vi Hạo trong trái tim của vị Tướng quân trẻ tuổi này. Phải yêu đến bao nhiêu thì mới giống được người đó đến cả ánh mắt? Đành rằng cử chỉ thì có thể bị tác động, ảnh hưởng mà làm theo. Nhưng ánh mắt vốn là thứ vô hình, phải là bao nhiêu nhớ thương? Bao nhiêu gắn bó mới mang được cả ánh mắt người ấy trong tim? Thấm đượm đến từng cử chỉ? Chẳng một ai, vật gì, hay bất kì phép đo lường nào có thể miêu tả cho bằng hết thứ tình yêu luôn đầy tràn trong trái tim ấy.

Thiên Việt không ý thức được ánh mắt mình có bao nhiêu đáng sợ, vẫn im lặng đứng bất động nhìn vào những tên đứng trước mặt, nhìn đến mức một tên phó tướng đứng đằng sau Mộc Nhĩ Đề cảm thấy hắn sẽ bị xiên chết chỉ vì một ánh mắt, đành phải nhắc khẽ hắn, "Đại Vương! Đại Vương!"

Nghe xong hai câu đó, Thiên Việt vẫn im lặng từ nãy giờ mới chậm rãi nói, "Mộc Nhĩ Đề, ngươi không biết dạy bảo thuộc hạ phải xưng hô thế nào cho đúng sao?"

Y nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Việt, chỉ hận không thể xả thịt lột da cậu ra mà làm mồi cho chó săn, nhưng y nhìn đến đôi mắt cảnh cáo của tên sứ giả kì lạ đứng sau lưng Thiên Việt nãy giờ, cắn răng nuốt giận, nở nụ cười méo mó, bảo với cậu, "Ninh Tướng quân, ta thất lễ rồi, mời ngài vào thành."

"Không cần phải khách khí như thế, tuy ngài đã dâng tấu xin huỷ đi danh hiệu, nhưng bệ hạ vẫn chưa phê chuẩn, ngài vẫn là Sa Vương của Thiên Minh. Ta vẫn nên tự mình hành lễ với ngài trước." Nói xong cũng tự mình xuống ngựa, nở một nụ cười "đúng chuẩn", nhấn mạnh từng từ, "Ta, Ninh Thiên Việt, là thuộc hạ của Thất châu Thân vương- Tây Bắc Vương Vi Hạo. Hôm nay thừa lệnh Vương gia đến đây để cứu trợ Sát Diệp, dùng quyền uy của Tây Bắc Vương mà che chở Sát Diệp. Nãy giờ đã thất lễ rồi, mong Vương gia đừng trách."

Hành động của Thiên Việt khiến đám người đứng đó sững sờ, những tưởng Thiên Việt lấy tư cách là kẻ thắng, sẽ đứng tại đây mà thị uy ra oai. Nào có ai ngờ được, cậu vẫn giữ nguyên thái độ khiêm tốn không siểm nịnh ấy. Nhưng phàm là kẻ thông minh một chút, đều nghe ra Thiên Việt vẫn đang thay chủ nhân của mình thị uy. Chuyện nực cười đến mức nào, khi kẻ ban đầu vốn là chủ nhân một vùng Sát Diệp rộng lớn, bây giờ không chỉ phải cúi đầu xưng thần với Thiên Minh, còn phải đợi một vị Vương khác che chở cho chính dân tộc mình? Chao ôi, còn gì nhục nhã bằng!

Nói đến cùng, Thiên Việt không phải là một kẻ thích gây thị phi, cậu vẫn muốn nhanh chóng thu xếp mọi việc thật tốt rồi trở về. Thời gian còn lại của bọn họ đã không còn nhiều nữa, cậu chỉ hi vọng có thể ở cạnh ngài ấy ngày nào thì hay ngày đó. Cho dù có thật sự không kịp quay về nữa, cậu vẫn phải cố hết sức khiến tộc Sát Diệp thật tâm quy hàng Vương gia, phải, là Vương gia, chứ không phải là triều đình Thiên Minh.

Sau câu chuyện lần trước Hoàng đế dùng chiến tranh làm cái cớ đẩy Vương gia vào chỗ chết, thậm chí còn âm thầm đưa cả địa đồ vùng biên tái cho quân Sát Diệp thì cũng đủ hiểu sát tâm của Hoàng đế lớn đến đâu, giống như thể không giết được Vi Hạo thì hắn sẽ không dừng tay. Cậu nghĩ, cậu đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng Vương gia thì còn cả một cuộc đời dài đằng đẵng phải bước tiếp. Sau này cậu không còn bên cạnh phụ trợ ngài ấy, chỉ đành cố hết sức mà giúp ngài ấy xây dựng căn cơ, đề phòng sau này Hoàng đế chèn ép ngài ấy thì Sát Diệp vẫn còn có thể trở thành sân sau, giúp ngài ấy soán ngôi, bảo toàn tính mạng. Cậu ấy à, tính mạng cậu ra sao cũng được, nhưng cậu muốn chủ nhân của mình được sống hết một đời bình yên. Sát Diệp là lễ vật cậu để lại cho ngài ấy, ít nhất sau này mỗi lần nhìn về Sát Diệp, trong trái tim hắn vẫn sẽ còn một chỗ nhỏ cho cậu. Ít nhất, cậu sẽ không mãi trôi về một miền quên lãng nào đó, trở thành một hình bóng mờ nhoè trong kí ức của ngài ấy.

Ừ, cậu ích kỉ, cậu hẹp hòi. Nhưng khi yêu, ai mà chẳng muốn chiếm giữ người yêu dấu cho riêng mình? Bảo cậu đẩy hắn vào vòng tay kẻ khác, để người đó chăm sóc hắn suốt quãng đời còn lại, cậu chấp nhận. Là vì đã lực bất tòng tâm. Nhưng bảo cậu chấp nhận hắn mãi mãi quên lãng cậu, cậu không thể làm được...

Cậu không mong cầu hắn tiếp tục yêu, chỉ mong hắn nhớ đến cậu như một ái tướng đã nhất mực trung thành đến tận giây phút cuối cùng của đời mình...

Thiên Việt cậu, chẳng phải thần tử Thiên Minh. Cậu không trung với bất kì ai, cậu chỉ trung với Vi Hạo. Chỉ một mình ngài ấy! Thiên Việt luôn tâm niệm như vậy, và cậu đã luôn sống như vậy. Chỉ cần là điều Vương gia muốn, cậu sẽ làm. Sẽ luôn như thế, cho đến tận khi chết đi. Vĩnh viễn.

Chỉ tiếc là sau này, tháng năm vần vũ, vạn vật cũng đổi dời. Nó nhào lên như sóng thần cuốn lấy con người theo những vòng xoáy ác nghiệt, mà nhào, mà nặn, mà chèn ép con người. Để rồi rốt cuộc, chúng ta lại làm trái với những điều ta tâm niệm, khiến trái tim người ta thương và cả chính mình tràn đầy những vết xước. Để rồi sau từng ấy những sai lầm, sau từng ấy những vấp váp và tổn thương, ta lại giật thót mình mà tự hỏi, liệu người ta thương năm ấy, có còn ở đó mà chờ đợi ta như những tháng ngày xưa cũ?

Thiên Việt nghĩ mình là một kẻ may mắn, vì người mà cậu yêu thương rất mực cũng yêu thương cậu rất mực như thế. Ngài ấy đức cao vọng trọng, ngài ấy có hàng nghìn ong bướm vây quanh, vung tay một cái thì sẽ muốn gì được nấy. Nhưng ngài ấy lại sẵn sàng đợi chờ cậu hoàn toàn mở lòng với ngài ấy suốt mười năm mà chẳng hề oán trách lấy một lời. Nghĩ thế, cậu lại tự trách mình, đáng lí ra nên nhận thức mọi chuyện sớm hơn để có thể ở cạnh người ấy lâu hơn một chút. Bây giờ nghĩ lại, e rằng thời gian đã không còn nữa.

Không hiểu sao trên con đường tiến vào trung tâm doanh trại của Sát Diệp, Thiên Việt lại ngơ ngẩn nghĩ về những lời nói mơ hồ không đầu không cuối này. Có lẽ là do tuyết trắng xoá khiến khung cảnh ảm đạm quá, hay chính cái sự thiếu vắng một vòng ôm và cả một mùi hương quen thuộc khiến cậu thấy lòng mình buồn miên man. Thật sự rất nhớ ngài ấy...

"Đại Tướng quân, mời ngài xuống ngựa!" Tiếng gọi khẽ của phó tướng đi đằng sau khiến cậu giật mình choàng tỉnh, đến lúc này, cậu mới phát hiện mình đã ngẩn người khá lâu. Ngựa đã đến trước cửa doanh, Thiên Việt gật đầu với phó tướng, xem như che giấu đi vẻ nhớ nhung trong ánh mắt, hiên ngang oai vệ bước vào bên trong doanh trướng.

Trước con mắt chòng chọc quan sát của biết bao nhiêu kẻ, Thiên Việt chẳng vội bước đến ngồi ở bất kì vị trí nào, mà chỉ điềm tĩnh chờ bọn người Sát Diệp sắp xếp chỗ ngồi cho mình. Bọn họ cũng tự hiểu bản thân là bại tướng dưới tay Thiên Việt, lại thêm, dù ở nơi xa nghìn dặm, bọn họ cũng ít nhiều nghe được phong thanh về sự sủng ái của Vi Hạo dành cho Thiên Việt. Hẳn nhiên, cũng không dám tuỳ ý khinh nhờn.

Một tên nô bộc đứng sẵn trong doanh trướng vội bước lại gần cậu, thủ lễ ra hiệu cho cậu ngồi vào chiếc bàn nằm ngang hàng với Mộc Nhĩ Đề bằng thái độ cung kính lễ độ. Cậu âm thầm đánh giá hắn một chút thì đã nghe hắn thì thầm thật nhỏ, "Nhật đáo Việt dương chi hữu lễ."

Thiên Việt nghe xong cũng chẳng đáp lời, bước thẳng lên bàn trên mà ngồi xuống, cùng Mộc Nhĩ Đề nói vài ba câu chuyện phiếm. Mỗi bữa tiệc rượu đều chẳng thể thiếu mỹ nhân dâng rượu góp vui, một mĩ nữ xinh đẹp với thân hình quyến rũ và đôi mắt yêu mị như hồ li ôm bình rượu tiến lại gần Thiên Việt.

Nàng mềm mại tựa vào trong lòng cậu, đôi tay thon mịn trắng ngà như đang câu hồn câu phách mà "vẽ" những đường tròn lên bộ giáp bạc của Thiên Việt, ngọt ngào cười nói, "Tướng quân đường xa vất vả, để thiếp thân hôm nay hầu hạ ngài, đảm bảo sẽ giúp ngài tận hưởng được lạc thú nhân gian."

Nàng tên là Lạp Đề, là vũ cơ nổi tiếng nhất tộc Sát Diệp, cũng là người nổi tiếng "giỏi chiều lòng" nam nhân nhất. Chiếc giường xuân tiêu của nàng là giấc mộng hàng đêm của bao người, chỉ đáng tiếc, mĩ nhân khó cầu, nàng chỉ chọn lựa qua đêm với những ai nàng ưng ý. Ngay khi nàng bước vào đã cực kì thích thú với dáng vẻ nghiêm nghị của Thiên Việt. Ánh mắt cậu sáng như sao, nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước, kể cả động tác uống rượu, gắp thức ăn cũng vô cùng lịch thiệp, quy củ. Điều này đối lập hoàn toàn với sự thô tục, bỗ bã của những nam nhân Sát Diệp. Nàng muốn người này phải là của nàng!

Những người xung quanh ai cũng đều nhìn Thiên Việt bằng ánh mắt ghen tị, cũng thầm ước ao mình được hưởng đêm xuân tiêu cùng mĩ nhân như cậu. Ấy thế mà, kẻ thèm muốn đến rỏ dãi thì không được, kẻ có được thì lại nhẫn tâm từ chối, "Cô nương, thỉnh cô tự trọng. Ta không cần người hầu hạ. Cô nương có thể ngồi thẳng dậy được chưa?"

Lạp Đề ngước mắt nhìn Thiên Việt, dường như không tin có người lại từ chối nàng, cho rằng Thiên Việt ngại ngùng trước mặt đám đông mà đã tỏ vẻ mê đắm sắc đẹp nên mới phũ phàng đẩy ra, bèn cười thật

dịu dàng bảo, "Tướng quân đừng ngại, ở đây ai cũng có mĩ nhân cho mình rồi, ngài cần gì ngại chứ, cứ để thiếp hầu ngài."

Mộc Nhĩ Đề thấy vậy cũng cười hùa theo, nếu Thiên Việt thích nàng thì kế hoạch của y càng dễ thực hiện, ngại gì không góp gỗ đóng nhà cơ chứ? Y nhận rượu từ tay nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình, đùa vui trêu ghẹo, "Ái chà Ninh Tướng quân, ngài quả là tuổi trẻ tài cao. Đến cả đại mỹ nhân kiêu kì bật nhất Sát Diệp mà chẳng cần tốn chút sức nào đã câu được nàng rồi. Làm chúng ta ganh tị quá đấy, quả không hổ danh là Ninh Tướng quân, tài năng tài năng quá!"

Đám người xung quanh nghe vậy liền bắt đầu cười ầm ĩ, không ngừng tấm tắc khen ngợi tài năng, sức vóc và cả sự cuốn hút của Thiên Việt. Cậu chỉ cười hờ hững đáp lễ, rất nhanh đã gỡ tay mĩ nhân đang ôm sát eo mình ra, bảo, "Ta bảo ngươi cút! Đi!."

Ánh mắt của Thiên Việt lạnh căm căm, gân xanh trên trán cũng gồ lên giần giật, trông cực kì hung tàn. Nữ nhân như nàng, chịu làm sao thấu cái dáng điệu ấy, chỉ vội vàng cúi đầu khom lưng hành lễ rồi nhanh chóng rời đi trước ánh mắt há hốc của rất nhiều người ở đấy. Cậu cũng chẳng buồn để ý đến nàng, cầm ly rượu nâng lên cao tươi cười bảo, "Bản tướng làm mất nhã hứng của mọi người rồi. Đây, ta tự phạt mình ba chén."

Mộc Nhĩ Đề nhìn Thiên Việt, lại nghĩ ra một ý tưởng nho nhỏ có thể phần nào hạ thấp cậu, sang sảng cười bảo, "Ở đây ai cũng biết Ninh Tướng quân thân thủ bất phàm, nhưng để nhìn tận mắt một cách vui vẻ như bây giờ thì chưa từng được diện kiến qua. Không biết ngài có thể góp vui cho mọi người một tí không?"

Cậu bỏ ly rượu trên tay xuống, mỉm cười nhìn y, lại là cái trò hạ thấp danh dự của người khác, không còn gì mới mẻ hơn sao? Vì người ở đây hôm nay là cậu, y mới có đủ can đảm để làm ba cái trò vô dụng này. Nếu đổi lại là chủ nhân, y sẽ chẳng khác nào con rùa rụt cổ. Chấp nhận, thì cậu sẽ hạ mình xuống ngang hàng với ca kỹ. Không chấp thuận, thì đồng nghĩa là sợ hãi để người khác nhìn ra kiếm thuật của mình, đều mất mặt như nhau. Nhưng Thiên Việt đủ thông minh để giải quyết những cái trò hạ đẳng như thế này. Vi Hạo cất công uốn nắn cậu mười mấy năm, lần đầu tiên thay mặt ngài ấy đi thu phục thuộc địa, cậu làm sao có thể khiến ngài mất mặt?

Thiên Việt rót một chén rượu cho mình, hớp một ngụm rồi bảo, "Vương gia ngài quá khen rồi, so về kiếm pháp, mạt tướng vẫn còn thua kém Tây Bắc Vương nhiều. Thân thủ bất phàm chẳng qua cũng chỉ là để múa rìu qua mắt thợ thôi. Nhưng nếu mọi người muốn xem, cũng không phải là không thể. Chẳng qua... mạt tướng có ý này."

"Ninh Tướng quân muốn gì?", Mộc Nhĩ Đề căm tức siết nắm tay. Tên chết dẫm này, đứng ở địa bàn của hắn rồi mà còn ca ngợi tên ái nam ái nữ Vi Hạo kia! Ông đây nhất định sẽ bóp chết đôi gian phu các người!

"Hiếm khi mới có dịp ngồi lại với nhau thế này, đã muốn vui vẻ thì vui vẻ cho trót. Nghe nói chiến tướng của Sát Diệp đều lớn lên trên lưng ngựa. Chi bằng, chúng ta thử giao đấu một phen đi?"

"Được! Giao đấu thì giao đấu! Bọn ta muốn được đấu tay đôi với Ninh Tướng quân lâu lắm rồi!", tướng lĩnh hai bên nghe vậy thì xôn xao hẳn lên. Trong khi tướng lĩnh Sát Diệp coi đây là cơ hội tốt để hạ thấp Thiên Việt, thì người Thiên Minh lại cho rằng đây là một đề nghị nguy hiểm.

Thiên Việt thấy bọn họ như vậy, âm thầm nhếch môi, chậm rãi nói tiếp, "Nếu mọi người đã đồng ý, quy luật thách đấu rất đơn giản. Các người cử chiến tướng giỏi nhất của các người ra đây đấu cùng ta một trận. Ai thua thì phải chết, thế nào?"

Tuy bọn họ đều căm thù Thiên Việt đến mức chỉ muốn xé xác cậu thành trăm mảnh ngàn mảnh, nhưng oai danh của cậu trên chiến trường thì không ai không biết, bọn họ cũng chứng kiến không ít lần. Thế nên cũng chẳng mấy ai thật sự đủ can đảm để bước ra đấu với Thiên Việt, nhỡ bị gϊếŧ thì quả là uổng mạng.

Thiên Việt nhàn tản ngồi nếm thức ăn trên bàn, thong thả thưởng thức hương vị ngọt mềm lại khen khét mùi cháy từ thịt dê, và hương vị béo ngậy từ cốc sữa ngựa mới được bưng lên. Cậu thừa biết, chắc gì bọn chúng đã đủ can đảm để đấu với cậu. Muốn hạ nhục cậu, bây giờ thành ra lại hạ nhục chính mình. Sắc mặt Mộc Nhĩ Đề càng ngày càng xấu, vì đám tướng lĩnh của hắn chỉ mãi xì xào thì thầm mà chẳng một ai dám ra ứng chiến. "Hèn hạ thật!", Thiên Việt nghĩ thế.

"Để ta đấu với Tướng quân.", Mộc Nhĩ Đề rốt cuộc chỉ đành tự hiến bản thân cho trò chơi của cậu. Người mạnh nhất tộc của y, ngoài y ra thì còn ai? Chẳng lẽ đã ở địa bàn của mình rồi, mình còn thua cả một kẻ ngoại lai? Y nghĩ vậy, nên liền hùng hổ cầm giáo đứng lên ứng chiến.

Thiên Việt bỏ nốt miếng thịt đang ăn dở vào trong miệng, tươi cười kéo thanh kiếm của mình ra khỏi vỏ rồi bảo với y, "Nếu Vương gia đã muốn, mạt tướng không thể từ chối được rồi. Mời!"

Ngựa đã được đám nô bộc chuẩn bị sẵn, cậu rất nhanh đã leo lên ngồi yên vị trên lưng ngựa, thanh kiếm màu đỏ lấp lánh giữa trời tuyết giá lạnh như đang cổ vũ tinh thần cho cậu.

"Bắt đầu!" Tiếng hô của một tên lính Sát Diệp vừa dứt câu thì hai con ngựa đã lồng lên một tiếng thật dài rồi lao như vũ bão về phía trước. Nền trời tối đen như mực khiến tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn, mọi người chỉ nghe được tiếng vũ khí va chạm leng keng với nhau, cùng sắc đỏ ẩn hiện giữa biển tuyết trắng xoá.

Mộc Nhĩ Đề hung tợn xóc cây giáo dài của y về phía trước, lập tức chạm phải lưỡi kiếm của Thiên Việt. Cậu quay ngang thanh kiếm của mình lại chặn ngang nước đánh của y, rồi nhanh chóng hạ thấp trọng tâm xuống, lắc mạnh lưỡi kiếm để làm chệch đường đi của mũi giáo. Đáng lý ra Thiên Việt đã có thể làm chủ tình thế ngay từ giây phút này, nhưng vì sự chênh lệch giữa vận tốc mà động tác của cậu thiếu đi phần nào sự chính xác hằng ngày. Nhưng như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cục diện của cuộc chiến tay đôi.

Mộc Nhĩ Đề vốn là một người nóng nảy, không phải là người có thể kiên nhẫn chờ cơ hội. Sau khi đòn đánh mà y dồn hết sức đánh tới bị người ta vô hiệu hoá hết sức dễ dàng, y như con dã thú bị người ta chọc tức đến mụ mị đầu óc, dồn lực tấn công, mũi giáo nhọn hoắt liên hồi đâm loạn về phía trước. Thiên Việt thản nhiên nghiêng người tránh né, trong tâm trí lại vô tình hiện lên lời nói của Vi Hạo. "Điềm tĩnh, thời cơ, tốc độ, tàn nhẫn."

Thiên Việt nhếch mép nhìn vào con thú hoang đang quơ loạn trước mặt, lợi dụng ngay khi y bị kích động mà chồm người lên khỏi con ngựa, liền trở mũi kiếm quét mạnh một đường, hất tung mũi giáo của Mộc Nhĩ Đề. Mũi kiếm xoay chuyển một cái, cậu đâm mạnh vào đùi con ngựa của y, khiến nó lồng lên mất kiểm soát phi mạnh về phía trước. Cậu cười gằn điều khiển ngựa của mình chạy nhanh hơn rồi đâm chiến mã của y thêm một phát nữa, khiến nó phải hứng chịu cái đau quá sức chịu đựng mà hất ngược người chủ của mình lên. Mộc Nhĩ Đề bị hất tung lên bầu trời, chỉ còn một chút nữa thì thế nào cũng bị ngã trọng thương.

Ngay tắp lự, Thiên Việt vươn cánh tay rắn rỏi của mình ra nắm ngay cổ áo của y đem y xách như một bầu rượu quay ngược trở về doanh trướng, đem y thả phịch xuống đất trước con mắt của bao người. Tên lính của Mộc Nhĩ Đề dù muốn dù không cũng phải hô lên, "Ninh Tướng quân chiến thắng."

Lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát lên cổ Mộc Nhĩ Đề, khẽ kéo một đường rất nhỏ, "Ngài tính sao đây? Ngài tự xử hay ta ra tay?"

"Ngươi!" Mộc Nhĩ Đề không thể ngờ được cuộc đời của mình lại kết thúc một cách đầy lố bịch như này, đã thua trận trên chiến trường, ở ngay trên địa bàn của bản thân vẫn thất bại. Đã thế còn bị đối thủ xách cổ như gà con, còn gì nhục nhã hơn?

"Sao nào? Chúng ta làm đúng giao kèo đi chứ?" Thiên Việt nhướng mày, nét mặt tràn ngập sự khinh thường khi đang nhìn một kẻ bội ước. Từ lần trước, y hại chủ nhân của cậu trúng một mũi tên, cậu đã thề sẽ không bỏ qua chuyện này. Thế mà ngay cả khi cậu còn chưa kịp làm gì, y đã vội tạo cơ hội cho cậu giải quyết vấn đề rồi.

Phó tướng đi theo Thiên Việt thấy tình hình căng thẳng, vội bước lên ngăn cản, "Đại Tướng quân, đây dù sao cũng chỉ là một trò vui, không cần thiết phải đổ máu đâu ạ."

"Thế à?"

"Thưa vâng. Trước khi ngài lên đường, Vương gia chẳng phải đã căn dặn rồi sao? Không được làm hại người của tộc Sát Diệp. Dù sao ngài ấy cũng còn là Vương gia của Thiên Minh, muốn gϊếŧ cũng phải chờ lệnh của Thiên tử."

Cậu nghe xong thì thu kiếm lại, đưa tay ra đỡ Mộc Nhĩ Đề đang ngồi cứng đờ dưới đất lên, sảng khoái cười lên, "Ta đùa ngài thôi! Ta sao có thể để một cuộc tỉ võ thể hiện tình hữu nghị thành nơi gϊếŧ chóc được?"

Y nghiến răng đứng dậy, cố tỏ vẻ mình không có chuyện gì, nói với cậu, "Tướng quân suy nghĩ thấu đáo thật đấy! Võ công cũng xuất quỷ nhập thần, quả là vô địch thiên hạ, bản Vương thật sự nể phục."

"Không dám, là ngài nhường ta thôi. Nếu không thì chắc ta cũng mất mặt lắm rồi. Vương gia của ta vẫn còn ngụ ở Thiên Minh, ta không dám nhận bốn chữ "vô địch thiên hạ" kia."

Người đứng đó đều hiểu Thiên Việt đang mỉa mai y, nhường cái gì khi mà để mình bị người ta xách cổ hệt như một con gà con thế kia? Đến lúc này còn bảo người ta nhường mình thì mình mới thắng được, chẳng khác nào một cú tát như trời giáng vào mặt Sa Vương? Càng nói càng thêm nhục nhã cho Mộc Nhĩ Đề mà thôi. Y biết ai cũng hiểu được ẩn ý móc mỉa bên trong lời nói của Thiên Việt, tức đến mức mặt cũng tím cả lại nhưng không biết phản bác làm sao, chỉ có thể cười cười đáp lễ.

Nhưng tộc Sát Diệp vốn trọng sự dũng mãnh trong chiến đấu, khi nhìn thấy chủ tướng của mình bị Thiên Việt áp chế hoàn toàn một cách dễ dàng như thế, không khỏi thán phục và ngưỡng mộ, đối với cậu cũng thuần phục hơn một chút. Bọn họ còn nghe nói, Thiên Việt dù giỏi đến đâu cũng dễ dàng bị Vi Hạo khống chế trong lòng bàn tay, nghĩ vậy lại càng thêm kính nể tài năng của vị Tây Bắc Vương kia.

Nếu Thiên Minh chọn quân vương kế vị là do Hoàng đế đời trước lựa chọn, dựa vào nhiều tiêu chí khác nhau như tài mưu lược, võ nghệ, sự bác ái, khả năng nhìn xa trông rộng, khí chất của bậc cửu ngũ. Sát Diệp lại lựa chọn người đứng đầu dựa vào vũ lực. Khi Đại Hãn đời trước sắp qua đời, thanh niên trai tráng trong khắp lãnh thổ, hễ ai có mong muốn làm Đại Hãn đời tiếp theo sẽ tụ họp về để tỉ võ, kẻ nào chiến thắng cuối cùng sẽ được chọn làm người đứng đầu. Không cần biết những người đó có khả năng lãnh đạo hay không, miễn kẻ đó chiến thắng, y sẽ là Đại Hãn đời tiếp theo.

Bên cạnh đó, nếu trong giai đoạn Đại Hãn trị vì mà những người khác cảm thấy không phục thì có thể khiêu chiến với Đại Hãn. Nếu kẻ đó có thể thắng mười trận liên tiếp, kẻ đó sẽ được xem là Đại Hãn đời tiếp theo. Trong trường hợp mười hiệp đều hoà, Đại Hãn chính thức sẽ do các vu hích liên lạc với thần linh để lựa chọn người xứng đáng hơn.

Nhưng chính điều này lại vô tình mang lại lợi thế cho cậu. Có thể nói, nếu Mộc Nhĩ Đề lên ngôi Đại Hãn thì có thể cho thấy y là kẻ mạnh nhất trong thế hệ của y. Cậu thắng y, dù chỉ một ván nhưng lại khiến y mất hết mặt mũi, giá trị còn hơn cả vạn trận chiến, khiến bọn người kia phần nào lung lạc sự kính phục với Đại Hãn của họ. Một dân tộc trọng võ khinh văn như thế này, ban đầu cần dùng võ để thuần phục. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn người Sát Diệp đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau về trận chiến, hiểu rõ mục đích đầu tiên đã đạt được.

Tim cậu đột ngột co bóp mạnh liên tục, đau đến mức cậu muốn ngừng thở. Vội vàng nở một nụ cười thật lễ độ rồi nói với Mộc Nhĩ Đề, "Mạt tướng cảm thấy hơi mệt, xin phép được về phòng nghỉ ngơi trước."

"Tướng quân đi thong thả."

Thể theo yêu cầu của Thiên Việt, phòng của cậu và binh lính Tây Bắc được sắp xếp ở một nơi xa nhất của doanh trại, vì vậy nên khi cậu về đến phòng thì mọi thứ xung quanh đều đã chìm vào trong bóng đêm tịch mịch. Cậu mệt mỏi ngồi xuống giường, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau trào lên từng đợt như muốn lấy mạng mình, run rẩy nuốt xuống thuốc viên được Vi Hạo đưa cho, cực nhọc thở dốc.

Thuốc vô cùng đắng, chỉ vừa chạm đến đầu lưỡi thôi đã muốn nôn thốc nôn tháo, cả người cậu cuộn lại, dốc hết sức ổn định hơi thở. Phải được non nửa nén nhang, cơn đau mới chậm rãi tiêu biến đi, nhưng tàn dư của cái vị đắng nghét trong cuống họng khiến cậu khó chịu cực kì. Đến lúc này cậu chợt cảm thấy vô cùng tủi thân, muốn khóc chết đi được. Giá như có chủ nhân ở đây thì không phải một mình trải qua cơn đau thế này. Đúng là được ngài ấy chiều chuộng đến mức trở nên mềm yếu...

Thiên Việt lấy áo choàng khoác lên người rồi rúc vào trong, cố bắt lấy chút ít mùi hương của chủ nhân còn sót lại trên áo choàng. Áo choàng màu đỏ được thêu hình rồng tứ trảo bằng chỉ vàng kim tuyến, đính thêm đá quý nhỏ, từng đường nét đều tinh xảo tỉ mỉ, cẩn thận đến mức không tìm ra được một lỗi sai nào. Áo choàng này vốn là món quà được Tiên hoàng ban thưởng trước khi ngài ấy ra chiến trường cách đây năm năm. Thiên hạ đi chuyến này để thu phục Sát Diệp và các bộ tộc biên cương. Trận chiến kéo dài gần một năm, Tiên hoàng cũng qua đời ngay trong lúc đó. Cậu biết, chủ nhân đã phải nuốt xuống bao đau thương để hoàn thành nghiệp lớn. Đến khi quay về được kinh đô, thì chỉ kịp nhìn thấy quan quách của Tiên hoàng bị phong kín sau lớp cửa hoàng lăng. Đây là món quà cuối cùng mà ngài ấy nhận được từ phụ hoàng của mình. Chủ nhân của cậu quý chiếc áo này lắm, nâng niu suốt từng ấy năm trời, trân trọng như thể đó là sự ấm áp từ tình yêu của phụ hoàng.

Thiên Việt còn nhớ, cách đây ba năm, có một nữ tì trong lúc giặt ủi đã làm xước một đường trên áo choàng khi bị Vi Hạo phát hiện ra, ngài ấy đã tức giận đến mức suýt nữa là dùng roi đánh chết nữ tì đó. Khi đó, Thiên Việt vừa từ thao trường trở về nhìn thấy chủ nhân không hề có một biểu cảm nào, lại tàn nhẫn quất roi lên lưng một nữ tì khiến mọi người xung quanh chỉ biết run rẩy quỳ mọp. Nếu không phải cậu vội cản lại thì chắc đã có người chết rồi. Vậy mà hôm nay, ngài ấy không nói một lời đã đưa áo choàng cho cậu.

Rồng tứ trảo là hoạ tiết trên áo của Thái tử, vốn không phải là hoạ tiết mà một vị Tướng như cậu có thể mặc được, mà một vị Vương gia như ngài ấy cũng không được mặc. Thế nhưng, cái áo này được trao đi là bởi trong lòng Tiên hoàng lúc đó vẫn còn hi vọng rằng đứa con trai trưởng của mình sẽ nghĩ lại, từ bỏ cậu mà quay về ngồi lên vương tọa. Thế nhưng chủ nhân đã vì cậu mà kiên quyết phụ lại tấm lòng phụ mẫu, nắm chặt tay cậu đi đến tận ngày hôm nay. Kí ức lại một lần nữa hiện lên hình ảnh về đôi mắt trống rỗng của ngài ấy khi đứng trước hoàng lăng. Ngài ấy quỳ trước cửa suốt hai canh giờ, miệng liên tục nói, "Hoàng nhi không thể hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng. Hoàng nhi bất hiếu, xin phụ hoàng xá tội." Ngày đó còn mơ hồ chuyện tình ái, không hiểu được ý ngài là gì. Bây giờ nghĩ lại, một người hiếu thảo như Vi Hạo lại sẵn sàng vì cậu mà vứt bỏ cả hoàng quyền, mang theo sự dằn vặt khi không thể giúp phụ thân của mình hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Ngài ấy đã can đảm đến nhường nào? Yêu cậu đến nhường nào cơ chứ? Hẳn là suốt mấy năm nay, trái tim ngài ấy đã không ngày nào yên được. Thì ra tình cảm của một người dành cho mình, không phải lúc nào cũng hiển hiện quá mức rõ nét. Nếu không dùng tâm để cảm nhận, thì chúng ta sẽ dễ dàng bỏ qua tình cảm của người kia. Cậu may mắn hơn, cậu không bỏ lỡ ngài ấy, ngài ấy cũng không hề bỏ lỡ cậu. Chỉ là, nhận ra quá trễ.

Càng nghĩ chỉ càng thêm tiếc hận đã không biết trân trọng tình cảm của nhau sớm hơn, để hưởng cho vẹn từng giây phút say lòng trong tình yêu. Thì giờ này hẳn đã không phải nuối tiếc nhiều đến vậy....

Giữa cái lạnh lẽo cô tịch của đêm đông giá rét, Thiên Việt lặng lẽ nằm im trên chiếc giường trống vắng bóng hình quen thuộc, tay siết lấy một góc tấm áo choàng chỉ còn vương vấn chút mùi hương mỏng manh đến mức sắp vụn nát nhoè nhoẹt.

Áo choàng đỏ ôm lấy cơ thể Thiên Việt như đang thay thế cho chủ nhân của nó vỗ về giấc ngủ cho người thương của ngài.

Hương thơm vấn vít bên cánh mũi, xước ước dỗ dành trái tim đang nảy lên từng hồi đau nhói vì nhớ nhung. Tựa như bàn tay chủ nhân đang xoa nhẹ lên khuôn mặt, đưa cậu vào giấc ngủ êm đềm ngọt dịu.

Giữa mịt mù tuyết trắng cô liêu, bên trong căn lều trống trải hình bóng người thương, chiếc vòng người đưa cho em lấp lánh nơi cổ tay, như bàn tay người đang nắm lấy tay em, thì thầm thật khẽ, "Chủ nhân ở đây."

Ở nơi xa nghìn trùng, em nhớ người...

Người, có đang nhớ em không?

~ words~

CHÚ THÍCH CUỐI TRUYỆN:

. Xước ước: đẹp, dịu dàng.

.Vu hích: hay còn gọi là "vu sử", "vu sư", tức là đồng cốt phù thuỷ thuộc Vu giáo- một tôn giáo xuất hiện vào thời Xuân Thu, Chiến Quốc. Những người này chuyên nhận nhiệm vụ cầu đảo thần minh giáng phúc, là người trung gian giữa con người và thần minh, cũng có thể thay mặt quốc gia mà cầu thần minh phù hộ. Người nam gọi là "hịch", người nữ gọi là "vu".

. Rồng tứ trảo (rồng bốn ngón):

Cái này tớ lấy cảm hứng theo quy định trang phục thời Nguyễn. Rồng tứ trảo (rồng bốn ngón) là loại hoạ tiết rồng trên áo bào của các vị Thái tử thời Nguyễn. Vào thời kì này, trên áo vua sử dụng hình rồng ngang năm ngón (ngũ trảo)

(Long bào của vua)

Còn Hoàng thái tử chỉ sử dụng áo rồng thêu bốn ngón, nhưng là rồng mặt nạ, không được trang trí phi long hay hồi long triều nhật.

(Mãng bào của Hoàng tử)

Về vấn đề vì sao Thiên Việt có nói rằng Vương gia không thể mặc rồng tứ trảo là bởi vì thời Nguyễn quy định áo của hoàng thân, tôn tước chỉ là những con mãng, con giao (những hoá thân thấp hơn của rồng).

Nói đến đây hẳn có nhiều bạn sẽ tự hỏi là không lẽ cái áo choàng của Vi Hạo thêu dày như kia hả? Thì câu trả lời là không phải nhé, tớ chỉ lấy ý tưởng hoạ tiết rồng, còn những tiết còn lại đều được giản lược cả nhá. Còn lí do tại sao đến tận giờ này Hạo vẫn còn được phép mặc áo choàng hình rồng tứ trảo thì sẽ được giải đáp về sau trong truyện nhé. Yêu các cậu️

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio