Thư ký- hắn.
Vị alpha- cậu.
Thư ký đã qua cái tuổi thành thân với Alpha lâu rồi. Đã không còn là Omega trân quý vạn người mê nữa. Hắn cũng không còn khái niệm yêu đương.
“Thư ký, tài liệu hợp tác đã được gửi qua Mail, cậu xem lại rồi thu xếp ra sân bay sớm đi, tôi sẽ ráng xin bác sĩ cho xuất viện sớm”, A Ngạo vì lao lực quá độ mà bị sốt cao, hiện đang ở bệnh viện truyền nước biển.
“Được, giám đốc dưỡng bệnh đi”. Cúp máy, thư ký bắt đầu chuỗi ngày nhàm chán như mọi khi.
Ngồi trên máy bay nhìn xuống thành phố thu nhỏ dần, thư ký ngẩn người uống trà ấm mãi đến khi bên cạnh có tiếng phì cười, hắn mới dời lực chú ý sang bên cạnh.
“A, xin lỗi, làm phiền anh rồi, em đang xem hài”, nói rồi cậu nhóc đưa máy tính bảng đang chiếu phim cho thư ký xem.
Thư ký nhẹ gật đầu, lại dời lực chú ý lên những đám mây ngoài cửa sổ.
“Anh thật kiệm lời a, không phải là bị thiếu hụt ngôn ngữ đó chứ?”, cậu nhóc chậc lưỡi, vừa đeo tai nghe vừa hỏi, không cần nghe lời đáp lại mà tự mình có câu trả lời “quả thật bị thiếu hụt ngôn ngữ a, càng già càng thoái hoá quả nhiên có thật”.
Thư ký vuốt mi tâm của mình để bình tĩnh lại, tại sao có thể xui xẻo ngồi cạnh đứa nhóc không có tiết tháo này chứ?!
[…]
Kéo vali ra khỏi sân bay, một thân một mình vẫy taxi, Beta chính là độc lập thành quen, không cần ai che chở, cũng không vì ai mà hi sinh chở che. Thư ký theo thói quen nói địa chỉ khách sạn một cách lưu bằng tiếng anh, trên đường thì cùng tài xế xã giao câu có câu không.
“Cậu là Beta sao? Tui cũng có một đứa con là Beta, con bé giỏi lắm, tháng sau là du học rồi. Tui thiết nghĩ, dù là A, O hay B thì cũng cần tự yêu bản thân mình trước rồi hẵng nói đến chuyện yêu người khác a.”
Thư ký đồng tình với lời nói của tài xế, khiến ông cao hứng tiếp tục thao thao bất tuyệt cả đoạn đường đi. Ông lái xe nhiều năm rồi, cũng gặp qua vô số loại người, vô số hoàn cảnh nên ông rất hiểu sự bất công trong cuộc sống này “vợ tui nói chứ, chẳng ai mãi bất hạnh cả, giống như là sự bất công của A, O và B vậy, dù nói B rất khó có cảm xúc yêu đương nhưng từ khi vợ tui lấy tui, cô ấy thấy cảm tình với ai cũng có, chỉ có yêu một mình tui thôi, ha ha ha”.
Phải, cuộc sống này vốn luôn công bằng, chỉ là sự ủy khuất của ta chưa dược đền đáp bằng sự công bằng thôi. Nhận lấy Vali, từ chối tiền thừa mà tài xế đưa lại, hắn không nhanh không chậm vào khách sạn nhận phòng, quyết tâm ngủ một giấc thật no say, ăn một bữa linh đình, lấy lại năng lượng để tỉnh táo mà tham gia cuộc họp. Đây là quyết tâm. Quyết tâm đã bị vỡ vụn khi nửa đêm hôm ấy, có người vào nhầm phòng khách sạn.
Thư ký là Beta, thất tình lục dục gì đó vô cùng vô cảm, chỉ là… Khí chất Alpha của người đi nhầm phòng có hơi quá mãnh liệt khiến hắn giật mình tỉnh giấc, từ trong mộng bị đâm mà dâng lên khoái cảm không kìm nén nổi rên rỉ thành tiếng, đến khi mở mắt mới phát giác rằng mình đang bị đâm… Người kia điên cuồng rút ra đâm vào, hôn từng tấc da tấc thịt trên người hắn, dù thư ký nhỏ có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát được, bị ảnh hưởng mình tức tố của Alpha, dần dần thuận theo, sau đó tự động dâng mình đến khi Alpha kết hình thành, hắn đã ngất đi lúc nào không hay.Đó là sáng hôm sau, thư ký cả người đau nhức thức dậy, chưa đi được bước nào đã ngã sấp ra sàn, đang tự hỏi bản thân bị cái gì thì bao nhiêu chuyện cũ tối qua ùa về trong kí ức khiến hắn bừng tỉnh, tức giận gào lên, may mà khách sạn cách âm.
Người hôm qua đã rời khỏi phòng chỉ để lại chi phiếu nhiều số không trên bàn. Hắn kìm lòng không xé dù rất muốn xé nát tờ giấy này, nhiều số không như này, xé chính là ngu đến mất nhận thức!
Cả ngày nghỉ ngơi, thư ký gọi đồ ăn lên phòng, phơi mông xoa thuốc mỡ, cả căn phòng mình hắn ở, đương nhiên không cần câu nệ mặc áo quần kín như bưng, hắn không sợ mang thai, không lo lắng với vết hôn trên người, ban đầu khi mới bị biến chất thành Beta, hắn đã sa đọa một thời gian ngắn trong bar, tình một đêm cũng không ít, vết hôn nay có? Mai liền mờ nhạt thôi, cúc đau nhức? Có thuốc mỡ xoa vào.
Nhắn vài chữ với A Ngạo, tỏ vẻ cần tăng lương vì lần đầu tiên lâm vào tình cảnh này khi đi công tác.
“Không truy cứu người cường bạo cậu, lại đòi bồi thường tinh thần từ tôi. Cậu có quá M rồi không?”
Bĩu môi, chẳng phải nhờ anh tôi mới bị M mà? Đồ vô vị, đúng là nước vô não mới tự sát vì A Ngạo. Thư ký nhìn lại tờ chi phiếu phá lệ chói mắt kia. Có phải chủ tờ chi phiếu là đại gia cả thân đầy vàng hay không?
[…]
Thư ký không nghĩ sẽ gặp lại vị đại gia đi nhầm phòng tối hôm ấy. Một trong những đối tác nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, nhìn là biết tên hoa tâm, vì ngửi được mùi tức tố quen thuộc của người kia khi bắt tay nên hắn nhận ra ngay. Im lặng tránh xa người này thì tốt hơn, trực giác của hắn nói như vậy.
“Hình như chúng ta nhận thức nhau?”, vị nào đó cười rạng rỡ hỏi.
“Anh nhận nhầm người rồi”, thư ký nghiêm túc đáp lại.
…
“Hình như chúng ta nhận thức nhau?”, vị nào đó tự nhiên khều trái dâu trên phần bánh của thư ký.
“Người với người trên thế giới này, đôi khi giống tướng mạo là bình thường”, thư ký điềm tĩnh đẩy phần bánh của mình qua cho người kia. Vị đại gia này thế mà nhỏ hơn hắn mười tuổi, vì năng lực xuất chúng nên nhanh chóng thăng chức dần dần, hiện tại là phó tổng công ty XZA rồi. Chỉ là tính cách có một phần trẻ con nên có hơi… Bám người, thư ký là người bị bám, vị đại gia nọ nói vì thư ký là Beta duy nhất ở cuộc họp mấy nay nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi tức tố Alpha đang âm thầm giương cung bạt kíp trong không khí.
A Ngạo tỏ vẻ “Beta vô dục vô cầu như cậu thì biết gì?! Tốt nhất nên thân cận Alpha sẽ giúp cậu mở lòng hơn, có khi lại tìm được ý trung nhân cũng không chừng”. Thư ký tỏ vẻ “thứ dục vọng quanh năm như anh thì biết gì?! Tốt nhất nên chui về ổ với vợ đi”.
…
“Thư, anh sẽ ở đây bao lâu?”, vị đại gia kia quyến luyến nhìn thư ký đi vào khách sạn.”Đầu tuần sau”, thư ký dừng cước bộ, xoay đầu lại nhìn vị đại gia nọ. Cậu thấy hắn xoay đầu nhìn mình thì cực kì cao hứng, liên tục gật gù “vậy thì tốt quá! Tôi sẽ dắt anh đi chơi!”.
Dắt đi chơi? Thư ký đã tự bổ não mãi với ba từ này. Bản thân hắn chẳng có gì nổi bật, cũng không phải một mình hắn là Beta, từ khi tiểu Điềm cùng A Ngạo bay đến thì còn dắt theo vài Beta bạn tiểu Điềm nữa, hai người họ là kiểu lão công đi công tác, lão bà đi du lịch.
Chẳng lẽ người kia nhận ra thư ký là người bị đè tối hôm đó? Nhấp nhẹ rượu vang, thư ký tiếp tục hành trình bổ não chính mình.
[…]
Đi chơi là đi thăm những đi tích văn hoá đặc sắc, đến viện bảo tàng, đi xem hoà nhạc..v..v.. Thư ký nghi hoặc nhìn xuống bàn tay đang tự nhiên nắm kéo tay hắn, cùng bước đi trên đoạn đường lát đá hoa cương để đến đài phun nước.
“Chúng ta thật sự không quen nhau, phải không?”, lại câu hỏi ấu trĩ này.
Rút tay mình khỏi tay người kia, thư ký vờ tìm đồng xu thảy vào đài phun nước, mỗi đài phun nước đều có phép màu khác nhau, mà đài phun nước hắn muốn thảy xu thì ban Phước lành đến tình yêu đôi lứa.
“Đây”, cậu đưa một đồng xu cho thư ký. Chờ thư ký ném xong rồi mới chậm rãi nói “đài phun nước này chính là ban phước lành cho những cặp yêu nhau. Anh, liệu có thể chấp nhận làm người yêu hợp pháp của em được không?”, tay thư ký một lần nữa được nâng lên, cậu nhẹ hôn mu bàn tay của hắn. Đêm say rượu loạn tình đó, chính là hương vị hoa hồng dịu nhẹ của người Beta này khiến cậu động tâm.
“Chúng ta cách nhau mười tuổi, mới quen biết gần một tuần”, thư ký trầm mặc nói.
“Anh tin tình yêu sét đánh không? Em thì tin vì em yêu anh từ lần đầu tiên ôm anh vào lòng, hôn lên khoé mắt anh, cọ mũi ở sống lưng thẳng tắp kia, còn có mùi hoa hồng nhàn nhạt…”
Thư ký sững người. Mùi hoa hồng là mùi hương đặc trưng của hắn khi còn là Omega, thế quái nào mà người này ngửi thấy được?! “Tôi là Beta, tôi không có tức tố nào tỏa ra cả”.
“Có, anh có, em ngửi thấy được!”
“Tôi… Cậu… Tôi cần thời gian suy nghĩ”, hắn vội vã đẩy cậu ra, vội vã chạy trối chết về khách sạn, bỏ lại vị đại gia tóc vàng mắt xanh lưu luyến sau lưng cùng câu nói cuối cùng “mong rằng trước ngày anh bay, anh có thể cho em câu trả lời thuyết phục!”.
[…]
Đối với kẻ lâu rồi chưa được ai yêu thì được tỏ tình chính là bị dọa hoảng. Từ sau ngày được tỏ tình thì không phải thư ký né tránh cũng là người kia theo đuổi quyết liệt.
Thư ký thừ người ở khu vực ngắm sao ở tầng thượng. Ngẩn ngơ không hề hay biết tiểu Điềm đến ngồi bên cạnh từ nãy giờ.
“Thư ký! Anh này!”, tiểu Điềm búng tay gọi sự chú ý từ thư ký.
“A?!”, thư ký giật mình nhìn tiểu Điềm ngồi cạnh mình tự bao giờ.
“Anh nghĩ gì mà xuất thần vậy?”, từ khi yêu A Ngạo, tiểu Điềm cũng dần thân quen với thư ký hơn, thư ký a, giống lão tam của cậu vậy, từ tính cách kiên cường đến nội tâm âm áp ấy khiến tiểu Điềm rất vui vẻ mà một tiếng “anh trai”, hai tiếng “anh trai”.
“Anh… Không nghĩ gì cả”
Tiểu Điềm cười cười nghiêng đầu tựa sát vào thư ký, ngửi một chút dưới ánh mắt khó hiểu của hắn “sao vậy?…”
“Không có mùi gì cả”, tiểu Điểm nhẹ cau mày “vị đối tác kia nói rằng không thích bất kì mùi hương nào ngoại trừ mùi hoa hồng trên người anh”.
“Em hoàn toàn không ngửi thấy. A Ngạo làm giám đốc của anh lâu như vậy cũng chẳng ngửi ra được mùi gì cả”.
Thư ký khó hiểu nhìn tiểu Điềm “ý của em là…?”
“Chỉ có Alpha tâm đầu ý hợp mới có thể ngửi ra được mùi của Beta”, tiểu Điềm cười rộ lên, đáp lời thư ký.
Để thư ký ở một mình suy nghĩ, tiểu Điềm lững thững rời khỏi. Chuyện tình cảm, phải có người ngoài cuộc khai thông thì kẻ trong cuộc mới sáng tỏ.
[…]
“Hẳn cậu cũng biết tôi là beta”, thư ký nhìn vị đại gia đang kích động nắm chặt tay mình.
“Beta thì vô dục vô cầu vô tình cảm, tôi sợ khi chấp nhận cậu thì một ngày nào đó cậu sẽ vứt bỏ tôi”, thư ký chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
“Không! Em đã nhận định anh thì sẽ không bao giờ vứt bỏ anh! Mình em yêu anh là đủ, con cái? Em không cần, chuyện giường chiếu? Em động anh hưởng, chỉ cần anh đồng ý bên em, em mãn nguyện rồi!”, cậu hấp hấp mũi, hùng hổ nói “em sẽ cho mọi người làm chứng những lời em nói hôm nay đều là thật, nếu một ngày em dám bỏ anh, em sẽ bị mọi người hội đồng chôn sống!”
“Ngu ngốc! Đừng nói xui như vậy!”, thư ký vội che miệng cậu lại, “tôi chấp nhận đấy, được chưa?”
“Anh chịu?!”
“Cậu không muốn?”
“Muốn!! Em muốn em muốn!!”
Trong phòng là bong bóng màu hồng bay bay. Núp sau cửa là những nhân chứng lén lút lau nước mắt.
Mẹ nó! Cuối cùng thư ký cũng được gả đi rồi.
[…]
Đây là hành trình diện kiến gia đình Alpha.
“Anh già bị thoái hoá ngôn ngữ sẽ lấy chú em?!”
Đúng vậy, thư ký gặp lại thằng nhóc không tiết tháo trên máy bay, hoá ra là cháu của vị đại gia nhà hắn.
“Ừ, chú trẻ của em hiểu ngôn ngữ của anh già này là đủ. Còn em? Lo mà đi học ghép vần cua gái đi!”
囧 thằng nhóc cạn lời rồi.
hoàn phiên ngoại
Tác giả cũng thấy chưa mỹ mãn… nhưng kết cục thế này chính là happy ending nha ヽ(;;)ノ