Cuối cùng thì cuối tuần cũng tới. Ngày mai là ngày đầu nhận việc, tiểu Điềm cảm giác bồn chồn giống như lần đầu đi học vậy.
Dò tuyến xe buýt, ngâm mình trong dược liệu, chăm mèo béo, ủ ở nhà cả ngày để hưởng thụ thời gian. Tiểu Điềm biết khái niệm ma mới, cậu là ma mới, sẽ bị tăng ca, bị giao việc cũ vì ma cũ muốn thấy ma mới bận rộn đến không thở được.
“Suýt quên… Không biết giờ đi làm của A Ngạo là khi nào nhỉ… Có khi lại được quá giang cũng không chừng”, tiểu Điểm đảo mắt suy nghĩ, uống cho xong ly sữa và lăn ra ngoài ban công gọi người. Mãi không thấy ai, cậu chắc anh chưa về. Tiểu Điềm tiến đến điện thoại bàn và nhấn gọi hàng xóm thân yêu.
“Tiểu Điềm?”, anh nghi hoặc bắt máy, ngay trong lúc đang tụ lại với bằng hữu trong một quán bar ở trung tâm thành phố. Tiếng nhạc xập xình xập xình ùa vào loa khiến tai tiểu Điềm khó chịu, cậu không đáp lại anh mà trực tiếp gác điện thoại xuống.
Vậy là mai không nhờ vả được gì rồi. Tiểu Điềm nhớ đến xe hơi sang chảnh của lão đại, mô tô của lão nhị và lão tứ, xe thể thao số lượng có hạn của lão tam… Mặt cậu khẽ co rút ‘lý do thả cậu ở đây là để không phải tốn xăng đưa đón sao?!’.
“Bắt xe buýt thì bắt xe buýt! Lão Ngũ ta cũng không phải khuê nữ hay Omega chân yếu tay mềm đâu!”, túm lấy mèo xám xám đang tung tăng cào thành ghế sofa, cậu dứt khoát đi ngủ sớm.
Tiếng đồng hồ báo thức reo nhiều đến mức mèo xám xám phải thay tiểu Điềm nhào lên và hất đồng hồ xuống. Cả căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Một vài tia sáng len vào các khe hở ở bức màn dày chưa đóng kín, rọi lên khuôn mặt thanh tú của tiểu Điềm khiến cậu cau mày và chầm chậm mở mắt.
Nhìn qua đồng hồ treo trên tường lớn. giờ phút. Hình như hợp đồng ghi giờ vào nhận việc? Trạm xe gần nhất cách nơi này phút?
囧 chết tiệt! Tiểu Điềm nhận ra bản thân dậy muộn mất rồi!! Dùng tốc độ ánh sáng mà chuẩn bị và lao ra khỏi nhà với mái tóc chưa kịp chải, miệng ngậm bánh bao sữa buổi sáng không kịp ăn.
Oanh oanh liệt liệt chặn không kịp thang máy đóng lại, tiểu Điềm âm thầm rơi lệ trong lòng. Nhìn qua thang máy còn lại, chờ đến mòn răng mới nghe tiếng ‘Đinh!’ Vang lên.
Đối những người vội vã thì nhìn nhầm số chính là chuyện thường xuyên, tiểu Điềm lên nhầm xe mà không mảy may nhìn kĩ lại số. Xe chạy sai tuyến và mãi đến trạm thứ ba cậu mới phát giác ra vấn đề nan giải… Cậu chỉ biết mỗi tuyến đường đi làm!
Từ khu căn hộ cao cấp lạc hẳn sang khu xí nghiệp. Đoạn đường ở đây trừ xe tải chở nguyên vật liệu, xăng dầu, …v…v… Thì cũng chỉ có cái xe buýt hồi nãy đi ngang. Trạm xe không thấy tuyến nào khác trừ tuyến cậu lên nhầm và chuyến ngược về là vào đầu giờ chiều chứ không có chuyến về lúc sáng sớm.
Lục túi lấy điện thoại gọi cho lão nhị cầu cứu, nhu nhu cái mũi hồng hồng mỗi khi bị ủy khuất, tiểu Điềm thở dài “Anh, em bị lạc rồi, khu xí nghiệp QSW…”.
“Được, em đợi một chút, phút nữa sẽ tới chỗ em ngay!”
Lão Nhị dở khóc dở cười bỏ quầy bar, lấy áo khoác từ tay bảo bối và lao mô tô thật nhanh hướng về phía khu xí nghiệp xa lắc mù khơi kia đón tiểu Điềm.
Đúng như giao hẹn, tận phút sau mới đến được chỗ tiểu Điềm đang đứng.
“Anh… Em muộn giờ nhận việc rồi…”, tiểu Điềm nức nở đứng yên để lão Nhị giúp cậu cài nón bảo hiểm, chậm Chạp leo lên yên sau, ôm chặt lão Nhị và nghe tiếng gió lùa qua tai.
“Nghỉ một hôm nữa đi! Người ta gọi đến thì nói rằng phát sốt từ hôm trước chưa khỏi. Xin ngày mai đến nhận việc!”, lão Nhị gào lên để không bị tiếng gió át đi giọng nói.
Tiểu Điềm thuận theo “dạ anh!” Thật to.
Sau đó, ở công ty, thư ký nhắn với giám đốc rằng tiểu Điềm cáo bệnh, xin nghỉ thêm một ngày cho khỏi hẳn và mai chính thức nhận việc. Giám đốc khẽ cau mày “theo ý cậu ấy đi”. Thư ký ngạc nhiên rời khỏi phòng giám đốc, hình như cô vừa thấy giám đốc mặt than của mình mang vẻ mặt lo lắng?
Lại nằm chết dí ở nhà và dứt khoát tắt báo thức. Sự kỷ luật cao của cậu sẽ bị đổ nát nếu đặt đồng hồ báo thức vì sẽ ỷ có đồng hồ mà ngủ một lèo… Đến trưa sau khi tắt báo thức trong vô thức…
“Điềm, tiểu Điềm”.
“Gâu! Gâu!”
Tiếng kêu quen thuộc từ ban công vọng vào cùng tiếng chó… Người và chó từ ban công kế bên hợp lực gọi để tiểu Điềm nghe thấy. Cậu vội vã chạy ra ban công, khó hiểu nhìn hai vị nhà bên kia.
“A Ngạo, sao đó?..”
“Sao hôm qua em gọi tôi rồi lại không nói gì đã tắt?”, lục túi lấy thuốc lá thì nhớ tới cậu chịu không được khói thuốc nên cất hộp thuốc lá vào túi lại, anh hướng ánh mắt về phía cậu.
“Em tính hỏi anh có thể cho em quá giang đi làm sáng hôm nay được không… Nhưng mà nghĩ lại thôi phiền anh quá.”, tiểu Điềm lúng túng niết vạt áo.
“Thế sáng nay em tự đi làm?”, anh nghi hoặc nhướng mày.
Sự lúng túng càng bùng hơn, cậu nhẹ lắc đầu, thành thật ấp úng đáp “kh… không… Em dậy trễ… Rồi đi nhầm chuyến xe, bị lạc qua khu xí nghiệp, phải nhờ anh trai đón và nói dối cáo bệnh a…”.
Anh trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào cậu, môi mỏng khẽ mấp máy “nếu em không ngại làm phiền xe tôi thì mỗi sáng tôi sẽ không ngại làm phiền điện thoại đánh thức em dậy”.
“A?”, cậu khó hiểu nhìn lại anh, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của anh… Khụ… Vậy là anh chịu chở cậu đi làm sao? Tiểu Điềm ngẫm nghĩ lời nói của anh. Nếu mình chịu để anh ấy chở thì sẽ không sợ lỡ ngủ quên vì anh ấy sẽ gọi mình dậy? Ý A Ngạo là vậy nhỉ?…
“Vậy… Vậy được… Cơ mà tiền xăng… Hằng tháng em giúp A Ngạo trả nhé!”, tiểu Điềm cương quyết.
A Ngạo cong môi cười “được, theo ý em”.
Trò chuyện thêm một lúc, cậu bị anh đuổi đi ngủ. Mang khuôn mặt 囧 đóng cửa ban công, cậu ghét bỏ hừ nhẹ cái thứ tên là thuốc lá.