Giữa những vạt lều che tạm, vài chú dê rui rúc dưới nền cỏ khô, tuyết lạnh, sơn dương hay cả bò núi đều khó có thể chịu được. Vậy nên một chút sữa dê ấm nóng đã là điều xa xỉ bậc nhất mà Thế Lân vừa đưa tay đón lấy.
Một dải người nghèo khổ quỳ rạp cúi chào.
Thế Lân lắc mái tóc tơ.
Cái tin Lãnh Vị xấu xí đến mức Chủ Tộc vừa gặp đêm đầu tiên đã chán ghét mà tách phòng. Như thế nào có thể là một Omega xinh đẹp nhường này?
Thế Lân cũng không để ý nhiều tới thế đâu. Xét cho tới cùng vẫn chỉ còn là một cậu nhóc mới hơn tuổi, lại sống trong sự bao bọc từ bé, chỉ đơn giản là thương cảm mà mở lòng. Trong tất cả, đều không có một chút nào suy tính.
Liền lệnh cho vài Beta theo hầu, lại cùng với Jan mở từng bao lương nhỏ, chất vài nhen củi khô đỏ lửa một nồi thật to.
Vụng về mà đưa cổ tay kia đảo bên nồi từng thìa từng thìa, vừa múc lên, bàn tay Jan đã đỡ vội lấy chiếc tô lớn sứt sẹo:
- Cẩn thận nóng.
Thế Lân nhìn thấy trên khuôn mặt đầy nét cương nghị kia, một vệt bẩn ngoạch qua từ khi nào, không khỏi bật lên cười:
- Jan, ngươi chính là cảnh vệ mèo nha!
Nụ cười rạng rỡ bao nhiêu lâu nay rồi mới có thể thực tâm nở ra được.
Nhìn lại chóp tai Jan vì ngượng mà ửng đỏ. Thế Lân lại càng muốn phá ra cười.
Thì ra, vẫn còn cái cảm giác nhẹ nhàng ấm áp đến như thế.
Thì ra, ngoài si dại một người, ngoài tổn thương vì một người. Bản thân lại có thể làm được nhiều việc đến thế.
Kia, nụ cười của một Beta đã già tới méo mó đi,
Kia, là một đứa trẻ vừa vui vẻ vừa tò mò men tới chạm tay lên vạt áo cậu, lại được Thế Lân ôm trọn vào người.
- Jan, Jan..
- Nhìn đứa bé này, có phải rất thích ta không?
Jan nghĩ gì,
Lồng ngực phải hai ba lần hít thở mới thông được. Nhẹ cười hiếm hoi:
- Rất thích.
Thế Lân lại như phát hiện ra cả một bầu trời mới:
- Jan!
- Ngươi vừa cười!
=========
Phủ bóng tối,
Thế Lân sau một chuỗi những ngày dài trong cung điện, mới có một hôm vui vẻ đến quên mệt, trên xe lắc lư như vậy mà đã ngủ gục trên tay Jan tự bao giờ.
Jan vuốt ve chút tóc mềm, hôn nhẹ lên trán người.
Thế Lân,
Cứ như thế này, thật tốt.
Cửa xe vừa mở, thoáng chút lạnh khiến Thế Lân hơi co người lại.
Vạt áo khoác mở rộng, Jan đưa tay trùm, một mực bế trong lòng.
Trên khuôn mặt tĩnh lặng kia, vành môi kéo lên thành một nụ cười đầy sủng nịnh.
Bước chân tới trước cửa phòng quen thuộc. Lại như thế mà dừng bước.
Trong phòng, thân ảnh cao lớn đã như chờ đợi từ rất lâu.
Uri đưa ánh mắt sáng sắc hướng về phía bậu cửa, bước tới, hướng đôi tay dài vươn ra.
Đầu ngón tay Jan bám trên vạt áo bông kia khẽ siết lại, chắc giọng không muốn buông người:
- Chủ Tộc, Lãnh Vị đang ngủ.
Uri hiển nhiên không lui một bước, dứt khoát không thu tay lại.
- Ngươi cũng biết đó là Lãnh Vị sao?
- .....
- Là Lãnh Vị của ta. Rai Uri.
Trên gương mặt Jan, hàm răn cắn chặt thành một đường xương hàm nổi rõ.
Im lặng, đến từng nhịp thở đều như không thể kìm lại nổi. Uri híp đôi mắt, chậm rãi nhả từng từ:
- Jan. Ngươi nên biết vị trí của mình.
Jan ngoảnh mặt, nén từng ngụm không khí kia cưỡng ép dồn xuống ngực. Đưa cả thân hình mềm nhỏ đó tới đôi tay Uri đang chờ sẵn.
Cánh cửa cũng như hiểu tâm người, không nỡ khép lại.
Jan hướng đôi mắt về phía trong, lại chỉ nhận được một bóng lưng rộng lớn của Uri xoay người.
Phía bên ngoài trời, tuyết rơi lạnh đầy trong tim.
Mùi Gỗ huyết long đau đớn gầm thét cô đặc một mảnh trời, mái tóc che ngang vành mắt kia, cáu đỏ, phủ đầy tuyết tan ướt đẫm.
Thế Lân.
Còn đâu nữa, một Omega nhỏ bé, cuộn tròn như một chú mèo con ngoan ngoãn, khi tỉnh dậy lại là đôi mắt nâu lười biếng duỗi hai tay về phía ta.
Jan, Jan.
Ngươi phải bế ta.
Thế Lân.
Nếu được, một đời này ta nguyện ý bế người trên tay, để đau khổ và lừa lọc kia dải lót dưới gót giày một mình ta gánh chịu.
Máu đang nhỏ đầu cuống tim ta,
Là tự hai tay trao đi kẻ mà mình yêu nhất.
Ảo ảnh cả thôi.
Cũng chỉ là do ta một mình tự tâm dệt lấy.
Alpha thì sao?
Thân phận thì sao?
Ta thật sự, thật sự, còn không biết rút cuộc bản thân là đã làm sai điều gì?
Cách cánh cửa kia.
Người....có thấu hay là người không thấu...?
Tuyết rơi dày thêm dày,
Lòng người thêm nhỏ máu.
Mái tóc phủ thêm phủ,
Đau đớn liệt tâm gan.
Đêm này, có một bóng dáng vuốt chuôi dao nhỏ, phủ gục bên ngoài sảnh, tuyết ướt đẫm vai người.
=========
Rạng sáng, từ ngay trên bàn kia nhìn xuống.
Uri vẫn không thể hiểu hết được.
Cảm xúc đầu tiên của khi đỡ Thế Lân trên tay mình.
Là ánh mắt day dứt của Jan.
Khí tức cực đại như bị dồn nén hết trên từng ngón tay run rẩy khi trao người.
Đó hiển nhiên không phải là một ánh mắt của kẻ dưới dành cho chủ nhân của mình.
Vì cái gì một kẻ Alpha cường đại như vậy, lại chịu nép mình ngang bằng với những đồ gả hôn mang theo sang Rai Tộc?.
Không lẽ... Thế Lân giữ hắn ta lại quả thực là để bồi giường?!
Một Omega đem hết cả phần lương thực của mình đi chia cho những kẻ đói nghèo thấp hèn, lại không vì bản thân mình chịu khổ mà đi vạch trần ta trước mặt Lý Tộc.
Nhìn một thân người mảnh dẻ nằm kia.
Như thế nào cũng đều không tin nổi.
Uri thực sự chìm trong một mớ hỗn độn bủa vây.
Rõ ràng biết rằng định mệnh của chính mình không nằm nơi đây, Sonu cũng chính vì mình mà nửa sống nửa chết.
Vậy mà vẫn không cản được mong muốn thấu hiểu gương mặt nghiêng góc sáng đẹp đẽ kia,
Thế Lân,ngươi rút cuộc là người như thế nào?
Uri chậm rãi đứng dậy, cởi chiếc áo khoác ngoài.
Phermone lan tỏa. Mùi Quế thơm nhàn nhã đưa hương.
Phép thử này. Dễ thôi.
- --------
Thế Lân dường như cảm được một mảnh ướt át dán trên môi, lười biếng xoay đầu...
Lại mơ nữa sao, mùi hương quế thơm nồng...
Vừa dẫn dụ lại vừa sợ hãi.
Hình ảnh một đôi mắt sáng như sao ấy, lo lắng hút đi chút máu độc từ vết thương tím bầm, liền muốn đưa tay đón lấy.
Nhưng nhận lại là từng cú ném người, từng chút nghiền nát bàn tay ta rớm máu..
Mùi quế thơm càng ngày càng nồng, càng ngày càng dày đặc..
Nóng ran.. Khó chịu như vậy..
Không...
Thế Lân choàng tỉnh.
Khuôn mặt kia gần kề đến mức hoảng hốt.
Đôi tay Uri dừng lại trên lồng ngực hé mở, nơi hai đầu v nhỏ vân vê một chút.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Thế Lân thoáng chốc thanh tỉnh, nhớ đến cái đêm đầu tiên đau đớn kia, sợ hãi co gập người lùi lại.
- Uri.. người...
- Người.. sao lại ở đây?
Uri bình thản cởi lưng quần,
- Đây vốn là phòng của ta, có gì là lạ?
- .....
- Ta... vậy ta... sẽ qua phòng khác.
Thế Lân nhận tình huống rồi, vội vã luống cuống kéo chiếc áo khoác bên cạnh, lại bị đôi tay kia ghìm giữ.
- Ngươi là Lãnh Vị của ta, Omega của ta, chẳng lẽ ngươi định cự tuyệt Alpha của chính mình tiến vào?
Thế Lân sững người.
Uri hướng khuôn mặt kia ngửi tới bên bả vai run rẩy, khóe miệng nhếch lên một đường cong:
- Mùi hoa trà.
- Được, ta cũng rất thích.
Đôi tay vờn quanh, vạt áo bật tung, trên cổ từng vết hôn ngân mờ đỏ tràn dần.
Làn da mềm như lụa, hương thơm ngào ngạt tuôn trào, hậu huyệt kia bắt đầu đón mở mấp máy.
Là cố tình thả Phermone kích tình kia.
Nhưng,
Sao thế này?
Không phải chỉ mới hơn hai tháng trước,
Là chính bản thân hắn còn quỳ xuống mong gặp được ta?
Giờ đây cả thân hình lại cứng ngắc, dương vt nhỏ bại lộ yếu ớt không dám ngẩng đầu kia, là gì đây?
Chính Thế Lân cũng không biết, không biết nữa...
Không dám cầu xin. Lại cũng không dám đón nhận lấy.
Là hạnh phúc hay bi ai, chính bản thân cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng... rõ ràng là không muốn!
Đôi môi mím chặt, vành mắt bật ra nức nở.
Uri đáy mắt khẽ động
Lại nói là thu nuôi một Alpha bồi giường ư?
Đến cả đầu ngọn nấm kia một mực vẫn còn chưa tuốt xuống hết.
Uri đỡ đôi mắt ngập nước kia,
- Ngươi sợ hãi?
Thế Lân cắn chặt môi,
Uri bao trọn thân hình kia vào trong lòng, thu lại Phermone.
- Ngủ đi.
Mỉm cười. Đúng, chính nó. Đôi mắt ngập nước của bảy năm trước.
Thật không ngờ, lý do chân chân chính chính khiến Lý Tộc một mực ép hôn ta,
Lại là vì mái tóc tơ mềm này, từ ấy đều đem theo sợi dây đỏ trong lòng.
Quả thực là không tưởng!. Những thứ kỳ diệu trên đời này, đã thực sự xảy ra.
Vậy mà suốt bảy năm qua ta không hề hay biết sự tồn tại của ngươi.
Hôn lên chóp mũi người.
Thế Lân.
Trái tim Uri đã tưởng như lạnh ngắt từ lâu, hôm nay nảy lên một nhịp rung động này.