Sáng sớm, ánh mặt trời lốm đốm xuyên qua cửa sổ, cánh tay Hạ Phỉ nhức mỏi như không phải của mình, hắn nín thở, nhẹ nhàng nâng đầu của Tạ Thư Diễn rồi chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường.
Đã sớm qua thời gian Tạ Thư Diễn nên thức dậy, lúc định đánh thức Tạ Thư Diễn dậy, hắn đột nhiên nhận ra rằng hôm nay dường như là thứ bảy.
Để xác định chương trình dạy học ngày hôm nay của Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, tìm được điện thoại di động, đúng thứ bảy không sai,
Hạ Phỉ sau khi đã yên tâm, cũng cảm thấy muốn đi tiểu, liền đi vào phòng tắm một cách thong thả tắm rửa, vừa đánh răng vừa loay hoay với các dụng cụ rửa trước bồn rửa mặt, tất cả đều thành đôi, và tất cả đều được đặt trở lại bởi Tạ Thư Diễn.
Hạ Phỉ nhìn vào gương thấy sáng, nước cũng trong, cả người sảng khoái, vừa soi gương vừa xú mỹ, tiếng chuông điện thoại nhàn nhạt truyền đến tai hắn, vội đánh răng xong ra tìm kiếm ngọn nguồn phát ra âm thanh.
Sau khi tìm kiếm một hồi lâu, hắn tìm thấy điện thoại di động trong khe hở của ghế sô pha, hắn thấy đó là điện thoại di động của Tạ Thư Diễn, ID người gọi là một số không quen thuộc và không có tên.
“Xin chào? Ai vậy?” Hạ Phỉ lo lắng rằng đó là một giáo viên ở trường, và đang suy nghĩ về việc có nên đánh thức Tạ Thư Diễn hay không.
Ở đầu bên kia của điện thoại là giọng của một người đàn ông, "Tạ tiên sinh đúng không?"
“À? Vâng, có chuyện gì không?” Hạ Phỉ vừa trả vừa bước vào phòng ngủ.
"Tạ tiên sinh, báo cáo y tế của cậu ngày hôm qua đã có.
Tôi đề nghị cậu nên thảo luận trước với alpha của mình."
Hạ Phỉ vừa mới bước được hai bước ổn định vị trí, Tạ Thư Diễn sức khỏe không tốt, khi nhìn vào báo cáo kiểm tra y tế, suy nghĩ đầu tiên của Hạ Phỉ là tình trạng thể chất của Tạ Thư Diễn đã chuyển biến xấu.
"Vì...!Vì cái gì?"
Bác sĩ bên kia truyền đến âm thanh sột soạt, ngữ khí có chút bất đắc dĩ "Cậu mang thai ba tháng, có chắc là không thảo luận với alpha của cậu về việc xoá bỏ dấu hiệu không?"
"Cái gì..." Hạ Phỉ không tự chủ được vươn tay mò túi ra, những động tác nhỏ này đều cho thấy hắn có chút không biết làm sao.
“Cậu thậm chí không phát giác được bản thân mang thai?” Nói một cách logic, ngay cả khi bạn không có kinh nghiệm, cơ thể của bạn sẽ có những thay đổi khác với bình thường.
Tạ Thư Diễn bàng hoàng tỉnh dậy, nhìn chiếc gối mà Hạ Phỉ đã ngủ, trên giường vẫn còn mùi pheromone của Hạ Phỉ, anh lật người bổ nhào lên gối Hạ Phỉ
Còn Hạ Phỉ người đâu rồi?
Anh chậm rãi bước ra ngoài, khi anh đang đứng ở cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy Hạ Phỉ tiếp tục cuộc gọi với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của Hạ Phỉ trùng hợp với anh.
Nhìn thấy Tạ Thư Diễn đến gần mình, Hạ Phỉ qua loa mà đáp lại, mắt hắn dính trên cơ thể Tạ Thư Diễn.
Khi Hạ Phỉ nghe điện thoại, Tạ Thư Diễn yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, cho đến khi hắn cúp điện thoại, Tạ Thư Diễn giọng điệu lạnh như băng, có lẽ là do vừa mới ngủ dậy, mang theo chút bập bẹ, "Muộn như vậy rồi, may thay hôm nay không có lớp dạy."
Hạ Phỉ không trả lời cuộc trò chuyện, Tạ Thư Diễn nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
“Vừa rồi bác sĩ gọi cho anh, nói rằng báo cáo bệnh án của em đã được đưa ra.” Hạ Phỉ cất điện thoại sang một bên.
Tạ Thư Diễn gật đầu, vì không cần xoá bỏ dấu hiệu nữa, nên bản báo cáo không quan trọng lắm.
"Không cần đi lấy nữa."
Tạ Thư Diễn vẻ mặt mê hoặc bộ dạng, Hạ Phỉ vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ, Tạ Thư Diễn hoàn toàn không cảm thấy gì.
Mặc dù Hạ Phỉ không biết quá trình mang thai omega sẽ thay đổi như thế nào, nhưng ít nhất khi nhìn lại, những chi tiết đó có thể theo dõi được, Tạ Thư Diễn thích ngủ hơn, sự thèm ăn của em ấy cũng được cải thiện, thậm chí cảm xúc của em ấy cũng dao động hơn trước.
Hạ Phỉ thái độ khác thường nói ít, lại để cho Tạ Thư Diễn càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, "Báo cáo y tế của em có chuyện gì sao?"
“Đúng vậy, vấn đề rất lớn.” Hạ Phỉ nắm lấy cổ tay Tạ Thư Diễn và lên giọng, “ Tạ Thư Diễn, xảy ra án mạng rồi aa"
Tạ Thư Diễn sáng sớm mới dậy đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, anh không thể hiểu được Hạ Phỉ đang nói cái gì.
Hạ Phỉ nắm chặt cánh tay của Tạ Thư Diễn, hai người đứng đối mặt với nhau, "Nào, đứng lên."
Tạ Thư Diễn ngoan ngoãn đứng trước mặt Hạ Phỉ, để Hạ Phỉ suồng sã đánh giá từ trên xuống dưới.
"Làm sao em còn có thể sinh khí? Nếu nổi điên lên thì phải làm sao?" Hạ Phỉ đau lòng, "Em gần nhất mấy tháng còn có...!Hay không uống thuốc, liền ly hôn mấy tháng nay rồi"
Tạ Thư Diễn lắc đầu, "Không có."
“ Bé cưng của anh, em có biết là em đang mang thai không?” Hạ Phỉ không biết tổ chức ngôn ngữ nên không nhịn được đặt tay lên bụng Tạ Thư Diễn "Chính em… em không cảm giác được sao? "
Tạ Thư Diễn nhìn xuống tay của Hạ Phỉ, "Em muốn nôn...!Em không biết..."
Hạ Phỉ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng lúc này, nội tâm của hắn và lo lắng đan xen, hắn kìm nén sự kích động trong lòng, tất cả những lo lắng về Tạ Thư Diễn đều được bộc lộ.
Hạ Phỉ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ ót, nói với Tạ Thư Diễn: "Đừng nhúc nhích, ở đây chờ."
Nói xong cũng không giải thích nhiều, lao ra khỏi nhà.
Hạ Phỉ tiến vào thang máy mới nhớ, tối qua nhân viên quán bar của Khôn Tử đưa hắn về, hắn cũng không lớn tiếng gọi người, đêm hôm người về hết, không có chìa khóa xe như nào hắn mở được.
Hạ Phỉ lo lắng, đi tới cửa xe, phát hiện người phục vụ vẫn còn đang ngủ trên ghế lái hắn gõ cửa kính xe, "Này anh bạn."
Người phục vụ bị Hạ Phỉ đánh thức, anh ta lau lau mặt, "Hạ lão bản...!Tối hôm qua vẫn chờ anh xuống...!cuối cùng đã ngủ thiếp đi."
Hạ Phỉ một bên vừa làm cho người ta xin lỗi, một bên ngồi trên ghế phó lái lục đồ trong tủ đựng nhỏ, "Xin lỗi, để cậu ngủ trong xe cả đêm."
"Không có việc gì, bây giờ về nhà là có thể ngủ tiếp."
Hạ Phỉ lật qua một lúc lâu trong hộp, cuối cùng tìm thấy chiếc nhẫn và đồ trang sức bằng vàng mà hắn đã mua trước đó, hắn liếc nhìn hộp trang sức bằng vàng.
Quả nhiên coi mệnh là tốt mất xấu linh, quá mẹ nó tà môn, cái đồ chơi này không thể lưu.
Hắn hỏi một câu: "Cậu đã từng coi mệnh chưa? Có kị kim không?"
Người phục vụ lắc đầu nở một nụ cười ngu ngu ngơ ngơ, "Hạ lão bản nói đùa, chúng tôi làm công ai còn kị kim."
() Kim ở đây cũng có nghĩa là tiền/vàng
“ Tốt lắm, thứ này cho cậu.” Hạ Phỉ nhét túi trang sức vàng vào tay người phục vụ, “Xem như bồi tội.”
Người phục vụ nhìn thoáng qua đồ trong túi, liền tỉnh lại từ trong mơ màng, "Cái này...!không ổn a..." Phí làm tài xế cũng không đắt như vậy.
"Cậu cầm đi." Hạ Phỉ chỉ chỉ lên lầu, "Tôi không tiễn.
Vợ vẫn đang đợi tôi trên lầu."
Chia tay với người phục vụ, Hạ Phỉ lại chạy lên lầu không ngừng, vừa mở cửa đã suýt chút nữa không phát ra tiếng động, Tạ Thư Diễn thật sự không nhúc nhích vẫn ở mặt đất, đứng yên ngốc nghếch nhìn phương hướng của cánh cửa chờ đợi.
Hạ Phỉ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho màn cầu hôn, hắn nghĩ nó sẽ rất hoành tráng, và không bao giờ nghĩ rằng vào một buổi sáng như vậy, Tạ Thư Diễn thụy nhãn mông lung mặc đồ ngủ.
Bình thường hơn một chút, nhưng không khí ấm áp của kiểu nhà này là độc nhất vô nhị, đây là thời điểm tốt nhất để hắn cầu hôn.
Hắn chậm rãi đi về phía Tạ Thư Diễn, Tạ Thư Diễn vẫn còn ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Hạ Phỉ quỳ một gối trước mặt anh, còn luống cuống thò tay ra đỡ.
“ Diễn Diễn, đêm qua em nói, anh sẽ không nhận nợ.” Hạ Phỉ kéo tay Tạ Thư Diễn, đeo nhẫn vào trước, “ Cái này em chạy không thoát.”
Tạ Thư Diễn chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay, không nói chuyện, cũng không có động tác khác.
Hạ Phỉ không chịu được nữa, "Sao vậy, em nhìn không ra anh đang cầu hôn hử."
Hắn đem chân kia cũng quỳ xuống, "Hay là anh dập đầu một cái cho em."
Tạ Thư Diễn chuyển ngón áp út, khóe miệng tự nhiên nở nụ cười, ngượng ngùng nói: "Em nhìn thấy được."
Hạ Phỉ không đứng dậy, vòng tay qua eo Tạ Thư Diễn, ghé tai vào bụng em ấy, "Em nói xem bây giờ có nghe được động tĩnh của con không?"
"Quá nhỏ, còn chưa nghe được."
Đôi khi mọi thứ dường như đều có ý riêng của nó, Hạ Phỉ cho rằng cuộc ly hôn của họ là kết cục của số phận.
Đứa trẻ này đã âm thầm đến và chứng kiến cách Hạ Phỉ theo đuổi Tạ Thư Diễn trở lại, và chứng kiến niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn và hạnh phúc trong mối quan hệ này.
Con đến trong thời kỳ động dục không mấy tốt đẹp, và nói với họ về sự tồn tại của con vào ngày này.
Luôn có một số định mệnh trong cuộc sống của con sẽ khiến mọi người tỏa sáng như ánh sáng.
"Em nói xem con là con gái hay con trai? alpha hay omega?"
Sự ấm áp từ gia đình mạnh mẽ đến mức Hạ Phỉ thậm chí không dám nói to vì sợ vợ con sợ.
Tạ Thư Diễn không thể trả lời, có lẽ tin tức quá đột ngột, dường như anh đang dẫm phải bông, nhẹ nhàng và không có thật.
Hạ Phỉ tỉnh táo lại, "Chúng ta phải đến bệnh viện lấy báo cáo y tế của em, rồi hỏi về thai kỳ của em."
Hạ Phỉ cũng không đem lo lắng của hắn nói ra, may mắn thay, mọi điều may mắn đã đến, sức khỏe của Tạ Thư Diễn vẫn trong tình trạng tốt, thai nhi không bị ảnh hưởng gì.
Trong xe, Hạ Phỉ cầm lên hình siêu âm lật qua lật lại, mênh mang một mảng, hắn nhìn không hiểu "Chỗ này một đống chính là con hả?"
Sự hưng phấn và mới lạ trong giọng nói khó có thể kìm nén được.
Tạ Thư Diễn khóe miệng vui vẻ "Anh không nói cho mấy người bố sao?"
Hạ Phỉ đặt ảnh siêu âm vào ghế sau, "Em đang nói về việc chúng ta tái hôn hay là con cái của chúng ta?"
"Em đều muốn nói a..."
“Anh không muốn nói.” Hạ Phỉ giả bộ không vui, nhìn thấy nụ cười của Tạ Thư Diễn liền cứng lại, hắn nhanh chóng nói: “Em theo anh đến cục dân chính lấy giấy đăng ký kết hôn rồi hắn nói chuyện"
Hạ Phỉ đưa tay nhéo nhéo má Tạ Thư Diễn, "Không trêu chọc em sẽ không cao hứng, thứ bảy cục dân chính vẫn làm, chúng ta trở về lấy giấy chứng nhận"
Bị Hạ Phỉ vừa nói, Tạ Thư Diễn có chút ngượng ngùng, nhìn phía trước hắn, xạo xạo nói: "Em không phải không vui."
“Điều đó thực sự sẽ không được nói ra.” Hạ Phỉ đủ táo bạo, không ngại đi quá đà.
"Anh…"
Tạ Thư Diễn trị không được cái này tật xấu khẩu thị tâm phi, Hạ Phỉ suy sụp "Nói, sao có thể không nói, chúng ta đem chuyện tái hôn làm, anh lập tức gọi cho bố vợ"
Hạ Phỉ đã sẵn sàng bị mắng té tát, mắng thì thắng, vì bảo vệ vẹn toàn, hắn sẽ tiền trảm hậu tấu, không lưu lại cho bố vợ chút xíu cơ hội nào cả.
Cuối cùng, Hạ Phỉ lại nói thêm một câu, "Còn không có cùng ông nội bọn họ nói đi?"
"Không có...!Em không biết anh họ có nói gì không."
"Ai quan tâm đến anh ta, anh còn chưa tìm anh ta tính sổ đâu "
...!
//
- Còn chương nữa thôi...!
NTT.