[Abo] Phục Hôn

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa mới thái độ mọi người vẫn còn đặt trên Tạ Thế Hữu, bây giờ sắc mặt ai cũng đại biến.

"Đi bệnh viện kiểm tra qua chưa? Thân thể Diễn Diễn thế nào? Đứa nhỏ ra sao?"

Người trong nhà vây quanh Tạ Thư Diễn và Hạ Phỉ hỏi lung tung này kia, Hạ Phỉ đều kiên nhẫn trả lời thẳng cho đến khi bà nội kéo Tạ Thư Diễn lên ghế sofa và ngồi xuống.

Hạ Phỉ mới đưa mắt liếc qua Tạ Thế Hữu đang đứng sang một bên.

Hai người bọn họ một trước một sau đi vào bếp, Hạ Phỉ đứng bên cạnh bồn nước nói ra "Nghe nói anh mua san hô?"

Hạ Phỉ đều có thể bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tạ Thế Hữu, phản ứng này dường như là hắn ta biết ưu và nhược điểm của việc mua bán san hô và hắn ta biết rằng mình đang vi phạm pháp luật.

Hạ Phỉ uống một ngụm nước, "Hai ngày trước anh mua nó từ một người tên là Lão Chu ở tiệm cơm xx.

Anh nghĩ là tự mình nộp lên đầu thú? Hay là đợi cảnh sát đến bắt?"

"Mày..." Tạ Thế Hữu chỉ vào Hạ Phỉ, đầu ngón tay đều run lên.

Hạ Phỉ đẩy tay Tạ Thế Hữu ra, đem cốc nước đặt vào tay hắn.

"Anh họ, tôi không đánh anh.

Anh phải cùng mấy người ông nội nói cho rõ ràng.

Còn chuyện của gia đình tôi, sau này cũng đừng có nói hươu nói vượn nữa.

"

Tay Hạ Phỉ đặt trên vai Tạ Thế Hữu, mỗi lần vỗ lại tăng thêm lực đạo, "Tôi đi ra ngoài trước."

Bữa cơm này nhìn thì mặt mày hớn hở nhưng Hạ Phỉ biết bố vợ không để hắn đi dễ dàng như vậy.

Trên đường trở về nhà, không ai nói chuyện, Hạ Phỉ cũng không dám nói miếng nào, thẳng đến khi bố vợ đứng cạnh xe hắn trong tiểu khu.

“Bố.” Hạ Phỉ lén lút nhìn Tạ Thư Diễn, quay đầu chuẩn bị bị mắng.

"Diễn Diễn, xuống xe."

"Chờ đã! Chờ một chút!" Hạ Phỉ "ba" một tiếng vỗ cửa xe, "Bố! Con và Diễn Diễn thậm chí đã làm thủ tục tái hôn, ngài đây là đang làm gì a!"

Tạ Hằng tức giận đến dựng râu trừng mắt, là ông biết thằng nhóc Hạ Phỉ này hảo tâm bất an, hồi hồi đều tiền trảm hậu tấu chiêu này.

"Anh có thể ly hôn, anh cho rằng cuộc hôn nhân này là đùa giỡn sao? Hai người muốn kết liền kết, muốn ly liền ly, muốn tái liền tái? Mở cửa xe ra cho tôi".

Mắt thấy Tạ Hằng nổi trận lôi đình, Tạ Thư Diễn đưa mắt nhìn Hạ Phỉ, ý bảo hắn chớ cùng bố tranh cãi làm gì.

Hạ Phỉ ngoan ngoãn cam chịu số phận, mở cửa xe trước, lại nói: "Bố, bố có thể rẻ rúng con, nhưng không thể đem Diễn Diễn đi.

Em ấy thật sự là mang thai."

“Đừng mang chuyện con cái uy hiếp tôi!” Tạ Hằng quay lại và nói với Chương Tuần một lần nữa, “Em đưa Diễn Diễn lên trước.”

Tạ Thư Diễn xuống xe cùng với Chương Tuần, chỉ đứng từ xa nhìn, Chương Tuần thở dài, "Diễn Diễn, Hạ Phỉ tùy tâm sở dục đã quen, như thế nào con cũng vậy?"

Tạ Thư Diễn đáp phi sở vấn, "Ngài như này có thể đi khuyên nhủ bố ư?"

"Con..." Chương Tuần không thể làm gì, "Con tái hôn với Hạ Phỉ là vì đứa con của mình?"

Tạ Thư Diễn lắc đầu, "Ba, anh ấy không tệ như mọi người nghĩ, đối với con còn rất tốt..."

"Chỉ vì đối với con tốt?"

Thật ra, Chương Tuần không nghĩ Hạ Phỉ xấu, có đôi khi nhìn hắn bị mắng còn phải cười lành, Chương Tuần cũng sẽ bí mật bảo Tạ Hằng đối với đứa nhỏ này nói tốt một chút đi.

Nhưng chuyện này đã kết thúc, kết thúc rồi lại tái, ông thực sự không biết đó là điều tốt hay điều xấu.

"Còn có..." Tạ Thư e đối mặt với cửa sổ xe đang đóng, "Con thích anh ấy..."

Trong xe một cửa sổ căn cách, Tạ Hằng so với Chương Tuần dữ tợn hơn nhiều, "Không có gì để nói hết, đừng gọi tôi là bố, nhà chúng ta cùng anh không có việc gì."

"Bố! Ngài đừng nóng giận, trước đây tôi khốn khiếp, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi, con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, bố nhất định phải cho tôi một cơ hội." Hạ Phỉ nói nhỏ, "Đừng nói là hiện tại Diễn Diễn đang mang thai sẽ không ly khai khỏi tôi, tôi cũng không muốn ngài cứ như vậy mang em ấy đi".

Tạ Hằng không ăn nổi bộ dạng này của Hạ Phỉ.

"Bác sĩ đương nhiên sẽ có cách, anh cũng không thể không lừa gạt, thời điểm lừa gạt chúng tôi, anh có nghĩ đến hậu quả bây giờ chưa?"

- Thực sự đến chỗ này phải nói một chút, tất cả mọi việc không chỉ mình Hạ Phỉ làm.

Ổng cũng oan ức lắm chứ bộ =)))

"Sao ngài còn chưa nghĩ tới, tôi không phải đang muốn khắc chế sao? Ngài dùng gậy đánh chết tôi cũng không được.

Lúc trước tôi không thành tâm, nhưng lần này tôi thành tâm, so với trân châu còn sáng hơn"

“Đã muộn.” Nói xong Tạ Hằng muốn mở cửa xuống xe.

Hạ Phỉ gào khóc kêu to: "Đi, ngài đi tôi cản không được, nhưng vợ con tôi phải ở lại."

"Anh nghĩ hay quá nhỉ, Diễn Diễn cùng anh một chỗ, không có ngày nào là tươi đẹp cả."

Hạ Phỉ cũng khó chịu, "Ngài như thế nào không hỏi ý em ấy? Tôi thích em ấy, sao ngài không hỏi em ấy có thích tôi hay không, ngài chỉ muốn đem em ấy bắt đi, ngài về sau định để em ấy một mình nuôi con sao? tôi muốn nói cho ngài biết là Diễn Diễn em ấy nguyện ý ở lại bên cạnh tôi, em ấy cùng tôi cao hứng, người khác em ấy không thèm, ngài một lần nữa tìm người, trong lòng em ấy vẫn nhớ thương tôi, rồi xem ngài làm thế nào?"

"Anh đang hù dọa ai đó?"

Hạ Phỉ không dám mạnh tay với người bố vợ già này, hắn chơi xấu hừ hừ, "Tôi đang hù dọa ai đó, tôi không phải đang cầu xin ngài sao? Tôi nói thật với ngài, tôi và Tạ Thư Diễn ly hôn hai tháng, tôi theo đuổi em ấy hai tháng như con thiêu thân, tôi cùng em ấy hảo hảo, trên thế giới này không ai hợp với Tạ Thư Diễn hơn tôi"

Hạ Phỉ ngao một tiếng cuống họng có chút vang, Tạ Hằng cười khan, "Anh thật không biết xấu hổ, trên đời này còn có một biển người so với anh mạnh hơn..."

“Người mạnh hơn tôi có một biển người, Đúng.” Vẻ mặt Hạ Phỉ đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Có thể làm cho Tạ Thư Diễn yêu thích, có thể trêu chọc em ấy vui vẻ, không phải chỉ có tôi sao?

Hạ Phỉ khua tay so sánh như hoa "Cái này...!cái này đã có sẵn rồi, làm gì còn phải bỏ gần tìm xa? Tôi không giỏi chuyện gì, chỉ cần đối tốt với Tạ Thư Diễn là được rồi."

Trong xe đột nhiên im bặt, Tạ Hằng yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Phỉ, hồi lâu sau mới lên tiếng, "Anh có phải hay không chính là lời ngon tiếng ngọt như vậy lừa gạt Diễn Diễn?"

"Hắc, vậy ngài nói sai rồi.

Mặc dù tôi đức hạnh không tốt, nhưng đến bây giờ tôi chưa từng lừa gạt Tạ Thư Diễn" Hạ Phỉ có phần thẳng thắn khi nói điều này, "Về sau tôi cũng sẽ không lừa gạt em ấy."

Tạ Hằng thanh âm nói chuyện nhỏ hơn, cho thấy ông đang dao động, Hạ Phỉ bắt đầu đánh bài tình cảm, "Diễn Diễn sức khỏe không tốt.

Ngài bằng lòng để em ấy mang thai một mình sao? Tôi sửa mà không thay đổi, bố nhìn xem là được, ngài cho tôi một cơ hội để thể hiện, sau khi Tạ Thư Diễn sinh em bé xong, ngài lại định đoạt tiếp a".

Đối với những bậc cha mẹ thế hệ này, con cái thành khẩn một chút, bọn họ sẽ dễ dàng mềm mỏng, Tạ Hằng hiểu con mình, Tạ Thư Diễn nguyện ý cùng Hạ Phỉ tái hôn, ngoại trừ yêu ra thì không có lý do thứ hai.

Ông sinh khí, một phần vì hai đứa che giấu sự thật của cuộc hôn nhân và ly hôn, và một phần vì ông biết rằng Hạ Phỉ không quan tâm đến Tạ Thư Diễn trước đây.

Tạ Thư Diễn thích nó, và nếu Hạ Phỉ có thể thay đổi nó, ông không thể tách chúng ra.

"Bố...!Diễn Diễn vẫn đang đợi ở bên ngoài, bây giờ trời rất lạnh."

Tạ Hằng liếc nhìn hướng Tạ Thư Diễn, "Được rồi, Hạ Phỉ, tôi vẫn trông nom anh, tại đây một lần, Diễn Diễn mà còn chịu một chút xíu ủy khuất, mặc kệ nó có thích anh hay không, cứ liệu thu dọn đồ đạc rồi xéo".

Sau khi xuống xe, Tạ Hằng vỗ vai Tạ Thư Diễn ông chưa từng nói năng lời với Tạ Thư Diễn bao giờ, lần này cũng vậy.

“Trở về sớm nghỉ ngơi.” Tạ Hằng dừng một chút “ Diễn Diễn, có chuyện gì con không muốn theo cùng bọn ta thảo luận, thì nói cho bố biết, biết là con muốn làm chủ, nhưng là con phải cho chúng ta "

Tạ Thư Diễn đi hai bước lại quay người lại, "Bố, người không thích Hạ Phỉ sao?"

"Hắn mở miệng đều là lợi hại, không làm sự thực rồi, bố còn không mắng được hắn."

Chương Tuần cười lắc đầu, "Coi như Hạ Phỉ là hoàng đế, bố của con cũng có thể cất tật xấu vào, làm con rể, cứ như vậy thành thuận mắt".

Lúc Tạ Thư Diễn quay lại xe, Hạ Phỉ vội vàng cúi người thắt dây an toàn cho, "Bố nói anh cái gì à?"

"Không có" Tạ Thư Diễn ngáp một cái, "Em có chút buồn ngủ..."

Hạ Phỉ vốn dĩ còn muốn hỏi chuyện khác, lập tức đem áo khoác choàng lên người Tạ Thư Diễn, cho ghê thấp xuống, thuận tay tháo kính của Tạ Thư Diễn.

"Em ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em."

Xe chạy không nhanh, thời điểm về đến dưới tiểu khu đã muộn, Hạ Phỉ dừng tốt xe, mở khóa dây an toàn, "Diễn Diễn."

Hô một tiếng Tạ Thư Diễn không phản ứng, Hạ Phỉ lướt qua hộp kê tay, đặt khuỷu tay lên đầu Tạ Thư Diễn, thấp giọng hô, "Diễn Diễn?"

Mi của Tạ Thư Diễn theo giọng nói bỗng nhúc nhích, đây là đang giả vờ ngủ a?

Hạ Phỉ nghiêng người tiến lại gần, mũi áp vào chóp mũi của anh, "Diễn Diễn, về đến nhà rồi."

Phản ứng của Tạ Thư Diễn quá rõ ràng, anh nín thở, gân xanh trên cổ nổi lên.

“Kỹ năng đóng giả ngủ của em quá tệ, con mắt đều chuyển động.” Hạ Phỉ cười nhẹ, “Em muốn anh bế lên sao?

Tạ Thư Diễn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có mở mắt ra, chậm rãi nói: "Anh cùng bố nói cái gì?"

Hạ Phỉ ngoan ngoãn"chịu thẩm" "Ăn ngay nói thật lắm, anh đã nói em cũng thích anh, không thể không có anh, nhất định phải ở bên anh."

Tạ Thư Diễn vẫn nhắm mắt lại, chẳng qua là quai hàm cắn chặt, hai má ửng hồng, không biết là xấu hổ hay tức giận.

Hạ Phỉ nói nhiều chuyện vô nghĩa một phen, sau đó lại bán đứng một phen, "Trêu chọc em, anh nói anh thích em, trên đời này không có ai thích hợp với em hơn anh, khỏi cho bố lại tìm cái hai hôn, nhưng mà lần này bố khảo nghiệm anh, xem biểu hiện của anh".

"Cái kia..." Tạ Thư Diễn kéo dài âm tiết, "Anh họ là do anh đánh?"

Hạ Phỉ đối với hành vi phạm tội của chính mình thú nhận bộc trực, "Là anh đánh"

"Vậy mà anh còn bảo anh với Khôn Tử hôm đó đi ăn đồ nướng".

"Đồ nướng là theo Khôn Tử một chỗ ăn, người cũng là cùng Khôn Tử một chỗ đánh, anh không có lừa em mà" Hạ Phỉ khua môi múa mép như lò xo, "Em xem, không chỉ đánh hắn ta, hôm nay hắn ta cũng không có biện pháp bắt anh về, về sau cũng không dám nói vớ vẩn về anh, em xem anh lợi hại không?"

Tạ Thư Diễn phốc một tiếng cười ra tiếng, cuối cùng cũng cam lòng mở mắt ra.

Hạ Phỉ bóp bóp má Tạ Thư Diễn, "Em vừa rồi nhắm mắt lại, cho rằng nếu anh nói vô nghĩa, em sẽ nhắm mắt làm ngơ đúng không?"

Tạ Thư Diễn muốn ngồi thẳng dậy tìm kính của mình, nhưng Hạ Phỉ vẫn đang lù lù trên đầu anh, "Không phải"

Hạ Phỉ không tin, "Vậy là cái gì?"

Tạ Thư Diễn không tránh khỏi ánh mắt của Hạ Phỉ, anh chỉ có thể thành thật khai báo, "Anh có phải sẽ thật sự bế em lên không?."

Hạ Phỉ tâm khảm đều nặng trịch, chuyện nhỏ này mà Tạ Thư Diễn còn phải suy nghĩ, Tạ Thư Diễn còn giả bộ ngủ.

Hắn cúi đầu cọ cổ Tạ Thư Diễn "Em không ngủ anh cũng sẽ bế em lên"

...

//

NTT.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio