Edit: @nynuvola(wp)
Tủ quần áo tối tăm chật hẹp giống như một nơi trú ẩn nhỏ nhoi, ngăn cách góc tĩnh lặng này khỏi những tiếng ồn ào và nguy hiểm từ thế giới bên ngoài.
Ngôn Dật nằm trong chăn bông, yên lặng nghe tiếng ba hoa lải nhải của Alpha đầu bên kia điện thoại.
"Anh muốn làm phẫu thuật gì?" Alpha vẫn rất quân tâm đến vấn đề này.
Ngôn Dật không nói.
"Bây giờ anh ở đâu?" Người kia chưa chịu từ bỏ.
Ngôn Dật nhỏ giọng trả lời: "Trong tủ quần áo, tôi có thai rồi, bụng đã nhô lên, muốn nằm trong ổ."
Cậu nghe thấy bên kia giống như đang ném vỡ thứ gì đó, để loa ống nghe ra xa bên ngoài chửi thề một tiếng, "Đm con mẹ nó, chết tiệt ".
Âm thanh của Alpha càng thêm rõ ràng, càng thêm nặng nề hơn lúc nãy: "Anh có Alpha? Tại sao lại không đánh dấu? Hiện giờ mang thai còn muốn anh làm phẫu thuật chó má gì? Là tên cẩu Alpha nào?"
Ngôn Dật co người, lỗ tai mềm bị chấn động đến mức cuộn lại như phomat kem bơ: "Cậu lớn tiếng quá đấy."
Alpha sững sờ, hạ thấp âm lượng.
Ngôn Dật toàn tâm toàn ý sờ bụng nhỏ: "Không trách hắn được... Đại khái mười mấy ngày trước xảy ra việc này, khi đó còn chưa định phẫu thuật, có lẽ ca mỗ sẽ phải hoãn lại."
Người bên kia im lặng.
Đây là học sinh lúc đi học môn sinh học ngủ gật à, Omega mang thai mười mấy ngày sao có khả năng nổi lên phản ứng, thậm chí bụng còn nhô lên?
Alpha buồn bực hỏi: "Anh chắc chắn chưa? Bên cạnh có ai không, lúc trước anh khó chịu như vậy cũng chẳng quan tâm, phải để tôi lặn lội đi một quãng đường xa... mang đồ ăn vặt cho anh."
Y sợ sẽ động chạm đến thỏ nhỏ, vì thế không nói thêm gì nữa.
Alpha ôm cậu trong phòng bệnh một đêm, liên tiếp thả ra tin tức tố động viên, xoa dịu cậu, khiến cậu có thể dễ chịu hơn phần nào.
Mặc dù phần lớn sự cống hiến này đều đến từ việc bị tin tức tố của Ngôn Dật hấp dẫn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Ngôn Dật ở trạm xăng trêи đường cao tốc, Alpha đã cảm thấy một lời mời gọi mang tên cám dỗ, độ khớp của bọn họ chắc chắn rất cao. (dành cho ai quên thì có thể đọc lại chương )
Chỉ cần chừng nào con thỏ tai cụp chưa bị ký hiệu, như vậy toàn thể Alpha trêи thế giới này đều có cơ hội theo đuổi cậu. Huống chi cậu còn vừa xinh đẹp vừa ghê gớm.
Cho nên Alpha không muốn buông tha dễ dàng.
Ngôn Dật nằm nghiêng người trong ổ, giọng nói khàn khàn lười biếng: "Đừng gọi điện đến nữa, Alpha của tôi đối với tôi rất tốt, không ở cùng tôi bởi vì công việc bận rộn mà thôi."
Hôm nay hắn nắm lấy tay tôi, tôi liền có thể mơ đến ngày hoàn toàn nhận được sủng ái.
Lời còn chưa dứt, tủ quần áo bỗng nhiên bị mở ra, ánh sáng chói mắt làm lỗ tai cậu dựng thẳng, Ngôn Dật giơ cánh tay lên che mắt, điện thoại di động rơi vào góc tủ, chưa tắt đi.
Lục Thượng Cẩm từ trêи cao nhìn xuống: "Sao em lại trốn ở đây? Bệnh viện vừa mới thông báo, Omega tạm thời sẽ chuyển sang bệnh viện khác trước, ngày mai là có thể tiến hành phẫu thuật đổi tuyến thể, em theo tôi quay lại để chuẩn bị."
Đôi mắt Ngôn Dật vẫn chưa thích ứng với ánh sáng bên ngoài, khẽ híp thành một đường nhìn Lục Thượng Cẩm: "Em không làm nữa... Đợi sau này rồi làm, em đang có..." . truyện ngôn tình
"Em bị sao vậy?" Lục Thượng Cẩm khó chịu đối với sự ngỗ nghịch của cậu ngày hôm nay, hắn nắm cổ tay Ngôn Dật lôi ra khỏi tủ quần áo, ném xuống dưới chân.
Thỏ khi mang thai sẽ trở nên hung dữ, dễ cáu kỉnh và tức giận, Ngôn Dật cũng bị hành động tràn ngập tính uy hϊế͙p͙ này làm cho phát bực, bàn tay nhỏ phản kháng nắm ngược lại khuỷu tay Lục Thượng Cẩm.
Sức mạnh nguyên bản của cậu vốn có thể đánh bật bất kỳ mối đe dọa nào ra xa vài mét, nhưng khi các tuyến thể liên tục bị tiêm thuốc tiến vào trạng thái ngủ đông, bất giác khiến cậu càng trở nên yếu ớt, mỏng manh giống như một nhánh dây leo cuốn trêи ống tay áo Lục Thượng Cẩm, nhẹ nhàng đụng vào cũng có thể đứt thành hai đoạn.
Cậu không thể làm gì khác hơn là lùi vào chân tường bảo vệ bụng nhỏ của chính mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Thượng Cẩm: "Tôi sẽ không làm giải phẫu, anh đừng lại gần đây."
Lục Thượng Cẩm cưỡng ép lôi cánh tay Ngôn Dật, dùng dằng kéo cậu ra bên ngoài: "Mau ra đây cho tôi."
Ngôn Dật vùng vẫy trong tuyệt vọng, muốn gỡ bỏ trói buộc từ cánh tay cứng như kìm sắt kia, cậu giống như một con thỏ nhỏ bị mắc kẹt trong móng vuốt của chim ưng, căn bản không sức đánh trả, chỉ đành trơ mắt chờ đợi bản thân bị mổ xẻ, dẫm nát, bộ xương đẫm máu bị ném vào nơi hoang dã, sau đó bị kiến ăn thành tiêu bản trắng hếu.
"Tránh xa tôi ra!" Ngôn Dật trừng hai mắt đỏ bừng gào thét, đá vào bắp chân Lục Thượng Cẩm một cái.
Cho dù là tiểu bạch thỏ, đạp một cú hết sức như vậy cũng không thể không có tí sát thương nào.
Bắp chân Lục Thượng Cẩm chợt đau xót, giống như những giọt nước đổ vào axit đậm đặc, làm toàn thân hắn trong nháy mắt nổ tung, nhấc cả người Ngôn Dật lên, mang ra ngoài cổng lớn, ném trêи bậc thềm.
"Cút." Hắn nói.
Lục Thượng Cẩm ngồi vào trong xe, mất kiên nhẫn nhưng vẫn thành thạo đánh lái chuyển hướng, khói bụi bay tứ tung, nhìn Ngôn Dật bất lực nằm trêи đá sỏi ven đường qua gương chiếu hậu, dần dần khuất bóng.
Hắn liếc qua danh bạ với một loạt Omega ngoan ngoãn nhu thuận đang chờ mình lâm hạnh, thầm nghĩ quả nhiên hắn đã ban cho cậu quá nhiều sự quan tâm.
Điện thoại di động bị bỏ quên trong tủ quần áo vẫn cứ lóe sáng, Alpha phía bên kia nghe thấy một loạt âm thanh ầm ĩ, kèm theo tiếng cãi vã sặc mùi thuốc súng dày đặc dần biến mất.
Bàn tay nắm điện thoại của y nổi gân xanh, dùng khả năng lắng nghe thấu xa cuộc cãi vã, thỏ nhỏ cơ thể quá yếu nhược, trong bụng còn mang theo thứ không biết cái gì, trận tranh cãi này hoàn toàn là cuộc bạo lực đến từ một phía.
Y cẩn thận nhận biết giọng nói quen tai của Alpha kia.
"Lục Thượng Cẩm?"
Rất nhiều người đều biết Lục Thượng Cẩm có gia đình, vợ hắn là một Omega ít giao du với bên ngoài, giản dị, ôn nhu và hiền lành.
Không thể ngờ được cái gọi là cầm sắt hòa minh lại có bộ dạng như thế.
(Cầm sắt hòa minh - 琴瑟和鸣: sự ân ái hòa hợp giữa hai vợ chồng)