ABO Quản Sự Cụp Tai

chương 25: tôi muốn em (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: @nynuvola (wp)

Buổi sáng kinh doanh quán bar vắng vẻ, Cố Vị một mình dọn dẹp cửa hàng ở tầng dưới, đồ đạc xung quanh trông khá gọn gàng thoải mái, anh ta nép vào chiếc ghế sofa êm ái trong góc, cầm đàn hát bài Happy Breakup.

Phòng ngủ lầu hai bị khóa trái, Ngôn Dật co chân ngồi trêи giường, luôn không dễ chịu, bàn tay không biết đặt ở đâu, chỉ có thể dè dặt tóm lấy mấy ngón chân mềm mại trắng nõn, cúi đầu chờ Lục Thượng Cẩn sấy khô tóc cho cậu

Đôi tai thỏ rũ xuống được lòng bàn tay rộng rãi bao bọc, vừa ngứa ngáy vừa khoan kɧօáϊ, nhưng Ngôn Dật không dám yên tâm hưởng thụ, cơ thể vẫn căng cứng lo lắng.

Lục Thượng Cẩm đặt máy sấy tóc xuống, ôm Ngôn Dật vào lòng, thỏ con cuộn tròn thành quả cầu nhỏ mềm mại, hồi hộp dựa lên vai của hắn.

Lục Thượng Cẩm đã rất lâu, rất lâu chưa từng chăm sóc quan tâm cậu thế này.

Cậu sống trong việc theo đuổi tình yêu quá nhiều năm, sau khi chia tay mỗi một lần Lục Thượng Cẩm chạm vào cậu đều mang đến thống khổ, dần dà, cậu hình thành thói quen chịu đau, giống như muốn ôm trọn đóa hồng thắm cần phải đánh đổi máu huyết của bản thân vậy.

Lục Thượng Cẩm lần nữa thả ra tin tức tố xoa dịu, hắn quả thật rất mệt, nhưng bây giờ chỉ có thể thông qua Ngôn Dật xác nhận cảm giác thuộc về và an toàn của chính mình, tựa hồ chỉ khi cơ thể căng thẳng của cậu từ từ mềm nhũn dịu đi trong lồng ngực mình, trái tim khủng hoảng khô cạn của hắn mới có thể có được cứu rỗi.

Ngôn Dật nhẹ nhàng dán sát mặt cậu trước khuôn ngực dày rộng kia, mùi hoa thủy tiên bao bọc cậu trong không gian nhỏ bé yên bình.

Nồng độ cực cao từ những mũi tiêm gây mê tuyến thể có tác dụng phụ là ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn, ngón tay gầy guộc vẫn yếu nhược tái nhợt, do dự một lúc lâu trong tay áo choàng tắm, cậu cực kì cẩn thận níu nhẹ vạt áo của Lục Thượng Cẩm, phảng phất như không muốn bị ai chú ý, cứ lén lút níu lấy.

Động tác nhỏ bé này rơi vào tầm mắt Lục Thượng Cẩm, hắn đổi tư thế ôm cậu, dựa người vào giường, để đầu cậu tựa lên hõm vai hắn, vuốt ve sống lưng gầy gò lộ rõ cả từng khớp xương, hắn kéo chăn kín cổ đắp Ngôn Dật.

"Lạnh không, người em run quá." Lục Thượng Cẩm cúi đầu hôn lên lông mi cậu.

Ngôn Dật trầm mặc không trả lời, chỉ lặng lẽ siết chặt vặt áo Lục Thượng Cẩm.

Thời điểm cậu được Alpha có độ khớp cao như Hạ Kính Thiên ôm lấy, tin tức tố hòa quyện trong chốc lát, Ngôn Dật chìm vào cội nguồn êm ái, say trong ảo giác mê hoặc, lại tựa như bị mạng nhện quấn chặt khó lòng thoát khỏi.

Nhưng chỉ có nhiệt độ hiện tại mới là sự dịu dàng mà trong mơ cậu không thể tìm thấy, cũng không thể cưỡng lại được.

Đẩy hắn ra lần nữa, có lẽ hắn sẽ đi thật, Ngôn Dật hiểu rõ sự kiên nhẫn của Lục Thượng Cẩm, từ trước đến nay càng xa xỉ càng tiêu hao nhanh hơn cả tiền bạc.

"Ngoan lắm." Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng xoa nắn tai cậu, thoả mãn một Ngôn Dật nghe lời, thuận thế vuốt ve lông mao mềm mại trêи đôi tai ấy, hắn kề sát môi, ngửi thấy mùi kẹo sữa thoang thoảng, thưởng thức hôn một cái.

Ngôn Dật khẽ rùng mình, tai thỏ vung lên, thu lại vào bên trong những sợi tóc.

Từng đêm khuya co rúc trêи ghế sofa đợi Lục Thượng Cẩm về nhà, bao nhiêu đèn đóm ở ngôi biệt thự trống rỗng đều bị cậu bật sáng, Ngôn Dật sợ trời tối, sợ cô đơn, sợ không thể chờ được đến khi Lục Thượng Cẩm quay lại.

Lục Thượng Cẩm sẽ về lúc hai, ba giờ sáng, mỗi lần như vậy Ngôn Dật luôn có thể bị âm thanh nhỏ bé đánh thức, vội vàng đi dép lê mở cửa nghênh đón hắn.

Lục Thượng Cẩm đưa cậu một cái áo khoác dính mùi rượu, thuốc lá và mùi tin tức tố lộn xộn, bảo mệt mỏi, đi tắm rồi ngủ.

Ngôn Dật giấu món tráng miệng mới học được hôm nay ra sau lưng, rũ lỗ tai yên lặng nhìn Lục Thượng Cẩm không hề quay đầu liếc cậu một cái mà đi thẳng vô phòng tắm.

Bất luận có bao nhiêu ngoan ngoãn, cũng không thể nhận được nụ hôn trêи tai.

Lục Thượng Cẩm phát hiện thỏ nhỏ trong lồng ngực đang ngơ ngẩn.

Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng áp lên mái tóc màu xám nhạt mềm mại của Ngôn Dật, hôn lên vành tai cậu, nâng cằm cậu để cậu phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Ngôn Dật khẩn trương, con ngươi màu tro nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh.

"Tôi có thể hôn em không?" Lục Thượng Cẩm thấp giọng hỏi bên tai Ngôn Dật, mang theo âm điệu tán tỉnh mê hoặc.

"Cái gì..."

Lục Thượng Cẩm dịu dàng chạm vào bờ môi mọng nước của cậu: "Để tôi hôn chỗ này của em một chút."

Ngôn Dật gấp gáp muốn tránh né, lại bị Lục Thượng Cẩm giữ vành tai mềm nhuyễn, cúi đầu ngậm lấy môi trêи như đang ngậm sữa của cậu.

Giây phút tách ra, Ngôn Dật càng thu mình nhỏ hơn, cơ hồ hoàn toàn vùi đầu vào lồng ngực hắn, gấp rút lau khóe môi.

Lục Thượng Cẩm chậm rãi xoa tóc cậu.

Hắn lâu rồi chưa từng nhìn kỹ Ngôn Dật, giống như muốn lãng quên đi khuôn mặt cậu, hiện tại mới phát hiện đôi mắt xám tro ấy vẫn động lòng như ngày nào.

Mấy năm u mê không tỉnh, chờ tới lúc quay về đã lạc mất nhau.

Xét đến cùng là bởi vì chưa đủ yêu thương và trân trọng, hắn từng muốn độc chiếm Ngôn Dật, không chia sẻ cậu với bất kì ai, mà bản thân lại trầm mê trong sắc ɖu͙ƈ phóng đãng, dần dần chán ghét thiếu niên mà mình từng nâng niu.

Căn nhà vắng vẻ, khoảnh khắc hắn hối hận khi nghĩ đến cảnh thỏ nhỏ chờ đợi hắn trong đêm khuya, cảm giác như chọc vào tổ ong vò vẽ, khó chịu đến mức muốn đòi mạng.

Mà thỏ nhỏ luôn vĩnh viễn chờ hắn, cho dù thỉnh thoảng tức giận bỏ ra ngoài, ồn ào mấy rồi cũng sẽ trở về.

Lần này cho dù khó dỗ dành hơn một chút, phần kiên nhẫn đó Lục Thượng Cẩm vẫn có.

"Muốn "làm" sao?" Lục Thượng Cẩm kề sát lỗ tai cậu dò hỏi.

"Không... Em... Trêи người đau lắm, không muốn..."

Tác dụng phụ do tiêm thuốc ức chế quá liều để lại khiến kỳ phát tình tạm thời bị áp chế, ɖu͙ƈ vọng thay thế bằng đau đớn, mỗi cử động của Ngôn Dật đều mang theo cảm giác nhói buốt tận xương tủy.

Bất cứ ai chưa tiêm ức chế nồng độ cao quá liều sẽ không thể hiểu được, thuốc ức chế thậm chí không chỉ xâm nhập trực tiếp vào tuyến thể, mà còn có thể làm hỏng các tế bào tuyến thể.

Loại đau đớn này Lục Thượng Cẩm không thể nào cảm nhận được, hắn chỉ nghĩ đến kỳ phát tình thì phải làʍ ȶìиɦ để giảm bớt khó chịu.

"Tôi muốn em." Giọng nói của Lục Thượng Cẩm trầm thấp ôn hòa, tựa như bóng ma trêи ngọn hải đăng khiến con tàu lạc lối, lại như ảo ảnh trêи sa mạc, từng bước dẫn dắt Ngôn Dật rơi vào luân hãm, không cách nào thoát ra.

=================

Lần đầu edit H, mà lại là cái H đau lòng thế này...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio