ABO Quản Sự Cụp Tai

chương 43: thứ tình cảm không ai hiểu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: @nynuvola (wp)

Ngôn Dật mở mắt ra, khắp nơi được bao phủ bởi thứ tin tức tố kì lạ.

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng xương cốt nặng như đeo chì, thử lấy tay sờ vào lưng, quả nhiên có một ống kim tiêm truyền vào cột sống, thuốc lỏng lạnh ngắt đang rót vào khoảng trống cơ thể, gần như các cơ quan đều lạnh ngắt và tê liệt.

Xung quanh tối đen như mực, cậu duỗi tay muốn lần mò, nhưng vừa mới giơ ra khoảng mười mấy centimet, liền chạm phải một tấm lưới sắt.

Dù chỉ là nhấc tay lên nhưng đã tiêu hao hết tất cả sức lực bản thân, cậu nghiêng người yếu ớt thở dốc, mất đi tinh thần tiếp tục dò dẫm.

Có người đẩy cửa đi vào, bật công tắc đèn.

Tin tức tố mùi thuốc phiện choáng ngợp như độc rắn nghiền ép cả căn phòng, nó thuộc về một Alpha cấp cao M.

Ánh sáng quá chói khiến Ngôn Dật không mở mắt ra được, hồi lâu sau, cậu híp mắt lại, mới nhìn rõ ràng tình cảnh của mình lúc này.

Ngôn Dật bị nhốt trong một cái lồng chật hẹp bằng thép gai.

Thiệu Văn Cảnh từ trêи ngồi xuống bên cạnh cậu, đầu ngón tay luồn vào trong lồng thép nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu, ɭϊếʍ môi dưới: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi, được tôi giải cứu thoát khỏi địa ngục kia, có thấy cảm kϊƈɦ chút nào không?"

Ngôn Dật cố gắng nâng mí mắt, ngơ ngác nhìn gã, con ngươi màu xám nhạt phảng phất một tầng bụi mờ.

Thiệu Văn Cảnh ngồi trước mặt cậu, mở cửa lồng, bắt đầu vuốt ve gò má Ngôn Dật.

Gương mặt ấy phủ kín nước mắt nhưng lại không có bất kì biểu cảm nào.

Ba năm trước gã điều tra được Lục Thượng Cẩm kim ốc tàng kiều một Omega thỏ tai cụp nắm giữ tuyến thể A quý hiếm, sau đó hắn lập tức nghĩ biện pháp cướp con thỏ đó về tay.

Nhưng Lục Thượng Cẩm lại là người vô cùng cực đoan điên rồ, cướp đồ của hắn, không biết hắn sẽ nghĩ ra cách trả thù ghê rợn nào.

Vì vậy gã chỉ có thể chờ đợi, khiến Lục Thượng Cẩm dần dần chán ghét con thỏ này, chỉ cần thỏ nhỏ tin chắc rằng mình đã mang thai, vì Lục Thượng Cẩm mà dẫn đến sinh non, khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện mỗi người đi một ngả, còn gã trở thành ngư ông đắc lợi.

Thiệu Văn Cảnh cảm thấy thật ra gã cũng không làm cái gì, chẳng qua ngay lúc mấu chốt nắm được thiên cơ, nhanh chóng giải thoát cho hai người đang dằn vặt lẫn nhau mà thôi, nếu thật sự một đôi uyên ương tâm đầu ý hợp, làm gì có chuyện dễ dàng bị chia rẽ như thế.

Ngôn Dật không hề nhúc nhích, đôi tai thỏ bệnh tật rủ xuống.

Ánh mắt cậu đã bị nỗi cô đơn tuyệt vọng bao trùm, không thể nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào, tựa một cái xác di động.

Thiệu Văn Cảnh cười một tiếng, mở lồng ôm Ngôn Dật ra, để thân thể mỏng manh mềm mại nằm trong lồng ngực gã: "Nào, chúng ta ra ngoài một lát."

Ngôn Dật yếu ớt đẩy gã, thất thần nói: "Không muốn."

"Đi đi, ra bên ngoài nhiều mới tốt cho thân thể." Thiệu Văn Cảnh thân thiết cười với cậu.

Những cây phong trong sân xanh um tươi tốt sinh trưởng bên dòng suối nước nóng, Thiệu Văn Cảnh nắm tay cậu, kéo cậu đến ngồi trêи ghế dài cạnh suối.

"Vài tháng nữa, những cây phong này sẽ biến đỏ, lá phong rơi trêи mặt nước bốc hơi này cực kì đẹp mắt."

Thiệu Văn Cảnh tựa hồ một con nhện đang đánh giá côn trùng bị dính bẫy, chậm rãi áp sát đợi làm thịt con mồi.

Ánh mắt gã mấy lần quét qua tuyến thể trêи cổ Ngôn Dật, tình trạng hiện tại của thỏ tai cụp còn quá suy nhược, có lẽ không chịu được việc bị răng nanh cắn xé.

Gió nhẹ thổi bay cổ áo Ngôn Dật, lộ ra số hiệu màu xanh lam PBB trêи khuôn ngực gầy gò.

Dòng seri này là minh chứng mạnh mẽ.

Thiệu Văn Cảnh không thể chờ đợi việc gã muốn cắn ngập rồi đi vào bên trong cậu, xóa hết tất cả vết tích mà Lục Thượng Cẩm lưu lại nơi thân thể Ngôn Dật.

Omega A đúng là không có chỗ nào chê, nhưng nhược điểm trí mạng nhất chính là bản năng ỷ lại bởi Alpha đã kí hiệu mình, để hắn điều khiển, điên cuồng yêu hắn, trở thành lưỡi dao sắc bén vô tình trong tay hắn.

Cho nên cậu mới lưu luyến sự sủng ái của hắn như vậy, càng không có cách nào phản kháng.

"Cậu buồn ngủ à?" Thiệu Văn Cảnh đỡ đầu Ngôn Dật, cho cậu dựa vào vai gã, "Muốn ngủ ở đâu?"

Ngôn Dật đờ người tựa vào hắn, không động đậy, như một bức tượng điêu khắc.

"Lục Thượng Cẩm đúng là lạnh lùng vô cảm, cậu cứ bám dính hắn thì sẽ luôn bị xem thường. Cậu không lay động được hắn, càng không thể lay động cảm giác của chính mình." Thiệu Văn Cảnh ngả người trêи lưng ghế, duỗi thẳng đôi chân dài, lười biếng bắt chéo.

Ngôn Dật hơi nhấc mí mắt lên, có chút phản ứng.

Không ai có thể xuyên qua đôi mắt cậu nhìn thấy tiểu vương tử trong tòa lâu đài ấy, họ không thể nghe được âm thanh từ chiếc đàn dương cầm đã cứu rỗi cậu khỏi vực thẳm, họ cũng không thể cảm nhận được hơi ấm làn gió thổi qua khi Lục Thượng Cẩm ôm cơ thể đẫm máu của cậu rời khỏi khu căn cứ phân hóa, cũng chính hắn xông vào biển lửa dẫn dắt cậu thoát khỏi nó.

Cho nên thâm tình của cậu trong mắt người khác đều là khinh bỉ.

Điều này làm cho Ngôn Dật càng thêm đau khổ, sự toàn tâm toàn ý đó không ai hiểu, chẳng ai quan tâm, chỉ có xem thường và cười nhạo.

Căn bản không có bất cứ ai hiểu được tình cảm của cậu.

Ngôn Dật lại sờ vào bụng dưới bằng phẳng.

Hiện tại, chính cậu còn không hiểu nổi mình.

Lục Thượng Cẩm tự tay giết chết con của họ.

Cho dù nhận được sủng ái hay mang ơn lớn đến đâu, thời điểm Lục Thượng Cẩm kiên quyết giết chết sinh mệnh bé bỏng mà cậu thai nghén, tất cả đều đã vỡ vụn, hoàn toàn cạn kiệt.

Lục Thượng Cẩm tàn nhẫn phá tan căn nhà gỗ nhỏ, đổi bình địa thành tòa nhà cao tầng, những sợi dây leo quấn quanh chân tường ấy trở thành vết tích cần phải xóa bỏ.

Ngôn Dật đã từng đao thương bất nhập.

Như một tấm kính cường lực, bất kể va chạm cỡ nào nó vẫn có thể nằm yên.

Nhưng chỉ cần tìm thấy bộ phân yếu ớt dễ vỡ nhất rồi gõ nhẹ lên nó, toàn bộ tấm kính sẽ nổ tung ra từng mảnh, thoáng chốc hóa thành cát bụi.

Có thứ gì bỗng tự nhiên bốc hơi được chứ?

Nhìn thấy một thân cây cổ thụ già cỗi ngã xuống đất, trong đầu liền nghĩ chắc là do bị mưa gió bẽ gãy.

Còn nghĩ, nó mong manh quá đi mất.

Một mình chịu đựng sự mục nát đục khoét hàng trăm năm, nhưng những con chim trêи cành cây chỉ trách móc nó tại sao lại phá đi tổ của chúng.

Ngôn Dật nhìn làn nước trước mặt đến thất thần.

Trầm mình trong nước sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Nước tràn vào khoang mũi, dần lấy đi không khí và hơi thở, đâm vào khí quản đến đau nhói, cuối cùng vĩnh viễn ngủ say dưới nước, cảm giác lúc đó sẽ thế nào đây?

Cũng không thể so sánh với đau đớn hiện tại.

Cậu sờ vào chiếc kim tiêm nối liền với cột sống, muốn rút nó ra.

"Đừng rút, chỉ là để nạp năng lượng cho tuyến thể, giúp cậu thoải mái hơn chút." Thiệu Văn Cảnh quan tâm thả ra tín tức tố động viên, điều đáng ngạc nhiên là độ khớp không hề thấp.

Ngôn Dật không còn chút sức lực nào kháng cự sự kϊƈɦ thích từ độ khớp mãnh liệt này.

Đây là một thế giới man rợ không cảm xúc, chỉ có ham muốn thú tính và cướp đoạt, không có luật pháp hay nguyên tắc, kẻ mạnh làm vua, mối quan hệ giữa hai người chỉ nảy sinh vì độ phù hợp, sự sinh sản là để đời sau càng có thêm nhiều ưu tú hơn.

Tuyến thể A vốn đã không phù hợp quy luật tiến hóa tự nhiên, vượt qua mọi đạo luật của thế giới này, trở thành biến dị tồn tại đặc biệt.

Tình cảm và sự tận tâm của họ là thứ không nên xuất hiện nhất trêи thế giới này, những cái đó trong mắt người khác chỉ là điều lố bịch và thấp kém. Giống như con người yêu động vật, động vật sẽ đáp lại, nhưng cũng đáp lại những người khác, bởi vì tình cảm của chúng quá mỏng, không có nhiệt tình, không có cảm xúc lâu dài, chỉ có độ phù hợp.

Cho nên Diệp Vãn lựa chọn rời đi.

Mà cậu cũng sắp biến thành tro bụi.

Sống quá mức đau đớn, để dòng nước cuốn đi thì có làm sao.

"Tội gì phải trói mình vì một cái cây, tôi tận tâm hơn Lục Thượng Cẩm rất nhiều, huống chi độ khớp giữ chúng ta là %, tôi vừa mới đi kiểm tra thử, động tâm lắm đúng không?"

Ngôn Dật thờ ơ.

"Chà, tôi thì rất là động tâm đấy." Thiệu Văn Cảnh ôm Ngôn Dật đặt lên chân gã, nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu.

"Thiệu gia chờ cậu trở thành phu nhân, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nghe lời của tôi, vô cùng đơn giản."

"Bất cứ lúc nào cậu cần, tôi đều có thể ở bên cạnh cậu, được ở cùng một Omega có độ khớp cao là chuyện cực kì thoải mái."

"Lục Thượng Cẩm phung phí của trời, hắn không đánh dấu cậu mà lại để cậu đi chém giết vì hắn. Cậu vốn là một cỗ máy giết người trời sinh, cớ gì phải cam chịu ở trong phòng bếp đầy mùi khói dầu? Sau này tôi sẽ tìm cho cậu nhiệm vụ thích hợp, làm những gì cậu nên làm, bộ dạng cậu lúc cầm súng mới hấp dẫn.

Ngôn Dật nhìn xuống bàn tay mình, vết hằn súng đã sớm biến mất, chừa lại những ngón tay mảnh khảnh và mềm mại chỉ có thể làm việc nhà.

"Nếu cậu muốn có một đứa con." Thiệu Văn Cảnh ôm cậu từ phía sau lưng, cằm đặt lên bả vai, kề sát vào tai cậu ôn nhu mê hoặc.

"Từ trước đến nay tôi chưa từng làm thương tổn Omega nào, có muốn thử cân nhắc tôi không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio