Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên nghe thấy giọng nói của Lục Cẩn, lập tức lao tới chỉ vào tấm ảnh trong điện thoại hỏi: "Đây là cái gì, năm đó không phải tôi đã ký giấy ly hôn rồi sao? Vì sao chúng ta vẫn chưa ly hôn?"
"Ồ, cái đó à." Lục Cẩn cười nói: "Là giả đó, không có tác dụng gì hết, tôi lấy nó để lừa mẹ tôi thôi."
"Anh! Anh cái tên lừa đảo này!" Tô Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói, vừa nghĩ tới năm đó mình bị lừa thảm như vậy thì rất tức giận!
Lục Cẩn đi tới vòng tay ôm lấy Tô Nguyên, mặt dán trên bả vai cậu, cực kì đáng thương nói: "Em là Tiểu Nguyên Bảo mà anh khó lắm mới tìm về được, sao tôi nỡ buông tay chứ."
"Buông ra." Tô Nguyên đẩy Lục Cẩn ra, "Con trai tôi đang ở đây, anh đừng có tấy mấy tay chân với tôi."
An An nghe vậy, lập tức giơ tay che mắt mình lại, "Con không thấy gì hết á, hai người cứ tự nhiên."
Nói xong, còn không quên nhắm mắt trở về phòng.
"Tô Nguyên!"
Từ An chạy đến nhà Tô Nguyên nhìn thấy Lục Cẩn cũng ở đây thì thôi đi, hai người còn ôm ôm ấp ấp, làm anh tức thêm.
"Hai người rốt cuộc là có chuyện gì!"
Ba người ngồi trên sofa, Tô Nguyên nhún vai vô tội nói, "Anh đừng nhìn em, em cũng không biết gì đâu."
Lục Cẩn khẽ ho một tiếng, nói: "Chuyện rất đơn giản, tôi từ chức ở nhà họ Lục rồi, hiện giờ định quay lại với Nguyên Bảo."
"Đơn giản vậy à?!" Từ An còn hơi nghi ngờ hỏi: "Không có chuyện lớn nào khác sao?"
"Trước mắt thì không" Lục Cẩn nói: "Mặc dù không biết nhà họ Lục dùng cách gì, nhưng những chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa"
Từ An nhìn Lục Cẩn, rồi lại nhìn sang Tô Nguyên, anh đứng dậy kéo Tô nguyên vào trong phòng, định hỏi riêng cậu.
"Em nghĩ thế nào?" Từ An hận rèn sắt không thành thép nhìn Tô Nguyên: "Em đã quên năm đó?"
"Từ ca" Tô Nguyên cúi đầu nói: "Tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra, em đều nhớ rõ, em không quên, nhưng hiện giờ Lục Cẩn đã quyết định tách khỏi nhà họ Lục, em cảm thấy mình có thể tin tưởng anh ấy."
"Em tin anh ta?" Từ An cười nhạt, "Năm đó lúc anh ta bỏ rơi em, trong năm năm này một chút tin tức cũng không có, em dễ dàng tha thứ cho anh ta vậy sao?"
"Em..."
"Đợi đã" Từ An đột nhiên hỏi: "Có phải Lục Cẩn biết An An là con anh ta, nên mới đột nhiên muốn quay lại với em? Tiểu Nguyên, em nhất định đừng bị anh ta lừa."
"Anh ấy không biết" Tô Nguyên nói: "Cơ thể anh ấy có một số triệu chứng, rất khó làm Omega mang thai, cho nên anh ấy nghĩ cả đời anh ấy sẽ không có con."
Từ An: "À ờ, vậy anh ta nghĩ An An là con của em với người khác? Anh ta không để ý sao, xem ra là thích thật rồi, thấy em như vậy, em cũng đã tha thứ cho anh ta từ lâu rồi đi."
Tô Nguyên ngồi trên đầu giường, nhìn ảnh chụp của An An, cười nói: "Vâng, năm đó do quá nhiều nguyên nhân, hai người rõ ràng đều yêu thương lẫn nhau, không cần thiết phải giày vò nhau như vậy, anh ấy đã sẵn sàng bước chín mươi chín bước vì em, vậy em cũng bằng lòng bước lên bước còn lại vì anh ấy."
"Được rồi." Từ An vẻ mặt thỏa hiệp nói: "Tùy hai người vậy, anh giúp em làm quan hệ công chúng."
Tô Nguyên nhìn Từ An cười bảo: "Cám ơn anh, Từ ca"
"Chậc, việc người đại diện nên làm, đừng khách sáo" Từ An xoa đầu Tô Nguyên cười rồi rời đi.
Tối đến, Lục Cẩn mặt dày mày dạn chui vào trong phòng Tô Nguyên, không biết xấu hổ nói: "Tiểu Nguyên Bảo, trời lạnh như vậy, tôi giúp em làm ấm giường nha."
.... Bây giờ là giữa tháng tư và tháng năm, còn lạnh cái búa, Tô Nguyên ánh mắt sắc lạnh nhìn Lục Cẩn: "Ra ngoài, đã chuẩn bị phòng xong cho anh rồi."
"Đừng mà" Lục Cẩn bổ nhào lên áp đảo Tô Nguyên, cố ý cọ vào cần cổ cậu, "Lần đầu tôi ngủ ở bên ngoài, tôi sợ, muốn Nguyên Bảo ngủ cùng tôi."
"Ba ơi"
Ngoài cửa truyền vào giọng nói của Tô Tử An, Tô Nguyên lập tức đẩy Lục Cẩn ra, vội vàng chạy ra cửa.
"Sao thế An An?" Tô Nguyên hỏi.
Tô Tử An nhìn vô trong phòng, cười nói: "Ba à, ba với chú Lục làm hòa rồi ạ? Vậy con có thể ngủ cùng hai người không?"
"Ba..."
"Đương nhiên có thể, con trai ngoan của cha." Lục Cẩn cười lớn rồi bế Tô Tử An lên, khều khều chóp mũi nhóc nói: "Sau này không cho kêu chú Lục nữa, kêu cha lớn."
Tô Tử An cũng lanh lợi, lập tức kêu: "Cha lớn!"
Tô Nguyên nhìn hai cha con này, cười bất đắc dĩ, "Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi."
Tô Tử An nằm giữa hai người, một tay kéo cha lớn, tay còn lại kéo ba nhỏ, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Lục Cẩn mở mắt ra, lén lút bế Tô Tử An sang bên cạnh, còn mình thì cẩn thận dè dặt ôm lấy Tô Nguyên.
Vẫn là ôm vợ mình ngủ thấy thoải mái hơn.
Tô Nguyên tưởng là Tô Tử An, cũng không nghĩ nhiều, ôm lại anh rồi tiếp tục giấc ngủ.
Sáng sớm Lục Cẩn dậy sớm, sau khi trao một nụ hôn chào buổi sáng cho một lớn, một nhỏ, sau đó đi làm bữa sáng cho hai người.
"An An, chờ chút nữa trợ lý của cha sẽ đưa con đi học, hôm nay bên chương trình tạp kỹ nói sẽ tiếp tục quay." Lục Cẩn nói.
"Tiếp tục quay?" Tô Nguyên ngẩn người một lúc.
Lục Cẩn: "Khi đó chỉ ký quay một kỳ, nhưng không phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn sao, nên chỉ quay được một nửa, kết quả vẫn chưa lên sóng, cho nên phải tiếp tục ghi hình, do là còn thiếu đoạn kết, nên ê-kíp cũng không muốn để Lý Trình Trình rút khỏi chương trình."
Tô Nguyên nghe thấy vậy, vừa rồi còn hơi đỏ mặt, thoáng cái lại thấy hơi phiền, "Sao còn quay tiếp nữa, lỡ như lại xảy ra chuyện thì làm sao?"
Lục Cẩn: "Hết cách, không phải bởi vì cô ta đột nhiên phân hóa nên mới như vậy sao."
"Chậc." Tô Nguyên khinh thường nói: "Loại chuyện ngoài ý muốn này thật là "ngoài ý muốn"."
Vì để đẩy nhanh tiến độ, khung cảnh trực tiếp trở lại vào buổi tối ngày hôm đó.
Lục Du nhìn thấy anh trai mình, lập tức khóc lóc lao tới, vừa khóc vừa nói: "Anh à, sao anh lại đột nhiên từ chức không làm nữa vậy, anh biết mấy ngày nay em mệt cỡ nào không! Em sắp bị mấy lão già đó bức chết rồi!"
Lục Cẩn lạnh nhạt đẩy Lục Du ra, "Ồ, nếu em dám chùi nước mũi lên trên áo anh, anh sẽ khiến em chết thật luôn."
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tô Nguyên cố ý kéo Lục Cẩn sang bên cạnh, cách Lý Trình Trình xa nhất.
"Lý Trình Trình nếu dám tiếp cận anh, anh hãy cách xa cô ta chút, nghe thấy chưa!" Tô Nguyên nhỏ giọng cảnh cáo.
Lục Cẩn nghe vậy thì gật đầu, "Nghe bà xã hết, tôi sẽ không để người phụ nữ đó lại tiếp cận tôi!"
MC: "Đã nghỉ ngơi cả đêm, chắc hẳn mọi người đều thoải mái hơn nhiều rồi đúng không, vậy thì tiếp theo tôi sẽ công bố số tiền còn lại của mọi người."
"Đội còn ít nhất là Cố Tích và Lý Trình Trình, chỉ còn lại tệ."
"Tiếp đến là Giang Thành và Thái Văn Kỳ, còn lại tệ."
"Xếp thứ hai là Lục..."
"Nhất định là anh tôi, tôi với Tiểu Ninh kiếm được rất nhiều tiền, anh tôi tuyệt đối thua tôi rồi!" Lục Du vô cùng tự tin nói.
Tô Nguyên cũng nghĩ như vậy, ngày đó số tiền còn lại cũng không nhiều hơn Giang Thành bao nhiêu, rất khó lấy được giải nhất.
MC tiếp tục nói: "Xếp thứ hai là Lục Du và Hạ Tử Ninh, còn lại tệ."