Editor: Lạc Y Y
"Sao thế?" Tô Nguyên sau khi tỉnh lại ở bệnh viện thì nhìn thấy Lục Cẩn sa sầm mặt nhìn mình, không khỏi có chút sợ hãi.
Có lẽ là không khí quá yên tĩnh, lúc Tô Nguyên định nói gì đó để làm không khí sôi động hơn, Lục Cẩn lại đột nhiên vươn tay sờ vào bụng cậu hỏi: "Còn đau không?"
Tô Nguyên sững người, lời vừa nghĩ xong đã bị nghẹn lại trong cổ họng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn, "Tôi..."
"Bảo sao lúc trước Hạ Tử Ninh không chịu nói tình trạng của em cho tôi biết, hóa ra là như vậy." Giọng nói của Lục Cẩn đều đều, không lên cũng không xuống, "Tô Nguyên, em cũng biết tôi không thể làm em mang thai."
Tô Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lục Cẩn, cậu há miệng nhưng một chữ cũng không lọt ra ngoài.
Hai người cứ giằng co qua lại, mãi đến khi Liễu Cam dẫn theo một đám người tiến vào mới đánh vỡ cục diện trước mắt, An An thấy ba mình càng lo lắng hơn hỏi: "Ba ơi, ba có sao không ạ? Em bé trong bụng có bị thương không?"
Lục Cẩn nghe thấy vậy thì cười khẩy một tiếng rồi đi ra ngoài, thì ra ai cũng biết cả, chỉ có mình như một thằng ngốc vậy.
Tô Nguyên thấy Lục Cẩn đã hiểu lầm, muốn xuống giường đi tìm anh, nhưng bị Liễu Cam ngăn lại, "Cậu làm gì, còn đang truyền nước đó, đừng làm loạn!"
"Xin lỗi nha, hôm nay là đêm tân hôn của cậu mà lại thành ra thế này, hai người mau về đi, tôi không sao đâu, một lát nữa Từ ca sẽ đến đón tôi." Tô Nguyên cười miễn cưỡng nói.
Nhưng Liễu Cam vẫn không yên tâm, "Đừng để trong lòng, đám người kia miệng thối lắm, tôi muốn tẫn bọn chúng từ lâu rồi, có điều tôi quả thật muốn về rồi, Nhâm Thần còn đang đợi tôi."
"Mau đi đi" Tô Nguyên khua tay xua đuổi, để An An tiễn bọn họ ra cửa.
Chờ mọi người đều về hết, An An nằm sấp trên giường bảo: "Ba ơi, cha lớn giận rồi hả ba?"
"Ừm" Tô Nguyên đáp lời.
An An hỏi tiếp: "Vì sao cha lớn lại giận ạ? Là vì ba đã đánh nhau sao?"
Tô Nguyên lắc đầu, "Cha lớn giận là vì ba có chuyện rất quan trọng vẫn chưa nói cho cha lớn biết, An An không cần lo lắng, ba sẽ dỗ cha lớn thật tốt mà."
Dù sao An An vẫn là một đứa nhỏ, năng lượng trong một ngày đã cạn kiệt từ lâu, không bao lâu thì đã ngủ thϊếp đi.
Tô Nguyên nằm trên giường, vừa nghĩ tới Lục Cẩn gọi mình là Tô Nguyên, không phải Nguyên Bảo, trong lòng rất không thoải mái.
"Tôi đã đem bữa tối đến cho em."
Đột nhiên Lục Cẩn quay lại, trên tay còn xách theo bữa tối, "Em ăn trước đi, chờ truyền nước xong cũng đến nửa đêm rồi, về nhà ăn sẽ không kịp."
"Không ăn" Tô Nguyên quay đầu đi không muốn để ý đến anh.
Lục Cẩn nhíu mày, tự bày bữa tối của mình ra, "Tô Nguyên, trong bụng em đang có em bé, đừng tùy hứng như vậy."
"Có liên quan gì đến anh sao?" Tô Nguyên cười khẩy, "Dù sao đứa bé đâu phải của anh, không cần anh phải lo lắng."
Nói xong, Tô Nguyên liền hối hận, cậu nghĩ nếu Lục Cẩn tiếp tục dỗ mình, cậu sẽ nhận lỗi với anh.
Nhưng Lục Cẩn chỉ nhìn Tô Nguyên, ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.
Thấy thái độ của Lục Cẩn như vậy, đôi mắt Tô Nguyên đỏ hoe vì tủi thân, nhưng vẫn cố kìm lại không khóc thành tiếng.
"Ài" Lục Cẩn lại thở dài bỏ sách xuống, đi đến bên cạnh Tô Nguyên, dịu dàng lau nước mắt cho cậu, "Em khóc gì chứ? Người nên khóc phải là tôi mới đúng, tôi đội trên đầu cả vùng thảo nguyên còn chưa khóc."
Không dỗ còn đỡ, vừa dỗ Tô Nguyên liền khóc không dứt, nước mắt nước mũi thi nhau nhiễu xuống, làm người ta vô cùng đau lòng, Lục Cẩn nhẫn nại lau đi, nhẹ giọng nói: "Em đừng khóc, còn khóc nữa là sẽ khó chịu đó, ăn cơm trước đi."
"Em, hức, anh... anh xấu xa! Anh gọi em là Tô Nguyên." Tô Nguyên cố gắng khắc chế tiếng khóc nấc của mình, tiếp tục nói: "Em không phải, không phải Nguyên Bảo của anh nữa, anh....huhuhu..."
Đau lòng quá, muốn khóc.
"Đó là vì tôi muốn nói cho em biết, tôi tức giận rồi." Lục Cẩn an ủi Tô Nguyên: "Em biết rõ mình đang mang thai, còn đi đánh nhau với người ta, tôi ở cách em không xa, mà em lại không tìm tôi giúp đỡ, em có biết tôi sợ hãi cỡ nào không, lỡ như em bị thương thì làm sao, lỡ như..."
Tô Nguyên không để cho Lục Cẩn nói xong đã hôn lên môi anh, cậu cảm nhận được nổi sợ hãi của người đàn ông này, lúc nói ra những lời đó, cơ thể còn đang khẽ run.
"Em xin lỗi, Lục Cẩn, em sai rồi." Tô Nguyên vùi đầu mình vào trong lиg ngực anh, nghẹn ngào nói: "Là em quá bồng bột, sau này sẽ không như vậy nữa, thật đó."
"Biết sai rồi thì ăn cơm đi, hiện tại em không chỉ một mình nữa." Lục Cẩn nói, lấy bữa tối còn ấm nóng qua đút từng muỗng cho Tô Nguyên.
Sau khi ăn xong, Tô Nguyên sờ cái bụng phình ra của mình, vô cùng mãn nguyện nói: "Món cá này ngon lắm, ngày mai em muốn ăn nữa."
"Ừm"
"Lục Cẩn" Tô Nguyên nhìn người đàn ông vẫn đang dọn dẹp chén đũa, nhỏ giọng nói: "Thật ra đứa bé này là của anh."
"Ừm, tôi biết." Lục Cẩn đầu cũng không ngẩng lên nói.
Tô Nguyên: "Anh biết?"
Lục Cẩn: "Cái thai sắp được mười tuần rồi, tính thời gian chắc là lần tôi phát tình kia, mặc dù tôi biết pheromone của mình rất bá đạo, nhưng em là Omega % của tôi, cho nên em có thể mang thai con của tôi."
Dứt lời, Lục Cẩn đi đến bên cạnh Tô Nguyên, kéo người vào trong lòng mình: "Sau khi xem xong bảng báo cáo kiểm tra thì đoán ra được, nhưng tôi vẫn muốn em chính miệng nói cho tôi."
"Cho nên An An cũng là con của tôi đúng không, em nói cha nó đã mất vào năm năm trước chỉ để lừa tôi nhỉ."
Tô Nguyên hừ hừ hai tiếng không nói gì.
"Xin lỗi, Nguyên Bảo của tôi." Lục Cẩn ôm chặt người vào lòng, "Một mình em nuôi An An rất vất vả phải không, ngày đó tôi hoàn toàn quên mất, không biết đã đâm vào bên trong, xin lỗi em."
Tô Nguyên: "Được rồi, tha thứ cho anh đó, chuyện năm đó đã qua, không cho anh nhắc lại nữa."
Sau khi truyền nước xong, Lục Cẩn đưa cả gia đình về nhà, An An ngủ đến mơ mơ màng màng, không hề hay biết mình đang ở đâu, bị cha lớn của mình ném vào trong phòng ngủ.
Sau đó Lục Cẩn ôm Tô Nguyên, không ngừng cọ vào sau gáy của cậu.
"Tiểu Nguyên Bảo, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh, Lục Cẩn, em yêu anh."
Tô Nguyên cảm thấy ngón áp út của mình có hơi lạnh, nên lấy nó ra từ trong bàn tay to lớn của Lục Cẩn.
Dưới ánh trăng, vật trên ngón áp út hiện lên rất rõ ràng.
"Anh chuẩn bị nó khi nào thế?"
"Mấy ngày trước" Lục Cẩn uể oải nói: "Vốn anh định buổi tối cầu hôn em, nhưng mà, ừm... kế hoạch không theo kịp sự thay đổi."
Tô Nguyên quay đầu lại, tức xì khói nói: "Vậy cũng không thể tùy tiện đeo lên cho em, em còn muốn một chút cảm giác nghi lễ!"
"Cảm giác nghi lễ sao?"
Lục Cẩn nâng khóe môi, lật người đè trên người Tô Nguyên, dịu dàng hôn xuống cánh môi cậu, bàn tay cũng không nghe lời sờ soạng khắp nơi.
"Ưʍ... không được..."
"Đừng sợ, anh không làm đến bước cuối cùng."
Lục Cẩn cũng kiêng dè đứa bé, chỉ cọ qua cọ lại những nơi có thể.