Editor: Lạc Y Y
Tô Tử An nhìn Lục Cẩn đang đứng ở trước mặt, nhóc rất vui vẻ, lập tức đưa tay dán miếng nhãn dán lên trên mặt Lục Cẩn.
Còn Chu Thiệu Minh ở phía đối diện lại không được vui vẻ như vậy, nhóc đó nhìn ba của mình gắng sức như vậy cũng không thể tới chỗ nhóc, tức thở hổn hển hét: "Ba, ba làm gì thế, mau tới đây đi!"
Ba của Chu Thiệu Minh cũng không ngừng dùng sức chạy về phía con trai của mình, nhưng dù chạy đến đổ mồ hôi cũng không qua đó được.
Cuối cùng, Tô Tử An đã hoàn thành việc dán nhãn dán đầu tiên và giành chiến thắng trong cuộc thi.
Tô Tử An lập tức bổ nhào tới ôm lấy Lục Cẩn, cười bảo: "Cha lớn! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi."
Lục Cẩn cũng vui theo, nhìn nhãn dán trên mặt Lục Cẩn, Tô Nguyên cũng nhịn không được cười lên.
Sau khi chơi thua, Chu Thiệu Minh tức đến nghiến răng, Tô Tử An lần nào cũng thua mình, lần này lại thắng như vậy, nó rất không cam tâm.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, cô Vương lên trước nói: "Buổi trưa hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị tiệc buffet, các vị phụ huynh có thể dẫn bạn nhỏ của mình cùng thưởng thức món ngon, nhưng nhất định phải nhớ, không được lãng phí đồ ăn đầu đấy!"
"Đi nào con trai, cha lớn dẫn con đi lấy món ngon." Lục Cẩn ôm Tô Tử An đi lựa món ngon.
Nhưng Tô Tử An lại lộ ra sắc mặt khó coi, xấu hổ ghé vào tai Lục Cẩn nói: "Cha lớn, con muốn đi ấy ấy!"
Lục Cẩn sững sờ chốc lát, hỏi: "Vậy con biết nhà vệ sinh ở đâu không?"
"Biết ạ!" Tô Tử An kéo Tô Nguyên lại nói: "Cha lớn và ba, hai người lấy món con thích trước, con đi chút rồi quay lại!"
Chu Thiệu Minh thi thoảng nhìn về phía Tô Tử An, thấy vẻ mặt nhóc luống cuống chạy vào lớp học, nên kéo một đám đàn em của mình cùng nhau đi theo.
"La lá là, là lá la, hôm nay là một ngày đẹp." Tô Tử An vừa rặn trên bồn cầu, vừa hát, hết cách, hôm nay đã thắng Chu Thiệu Minh, nhóc kì thực quá là hạnh phúc.
"Đầu to" Chu Thiệu MInh vỗ nhẹ một đứa trong đám, "Mày đi lấy cây lau nhà đến, bọn mình chặn cửa nó lại, để nó không ra được!"
Đầu to nghe lời đi lấy cây lau nhà, mấy đứa hì hục lấy cây lau nhà chặn cửa lại.
"Hôm nay mày thắng tao thì thế nào, Tô Tử An! Mày bữa nay ở trong nhà vệ sinh đừng hòng ra ngoài!" Chu Thiệu Minh cười dẫn mấy đứa trở về.
"Chu Thiệu Minh! mày đã làm gì?" Tô Tử An nghe thấy giọng nói của Chu Thiệu Minh, liền giải quyết xong mở cửa đi ra, nhưng bất luận dùng sức thế nào, cửa cũng không mở được.
Tô Nguyên với Lục Cẩn đang ngồi vào chỗ, hai người không động miếng nào, ngồi chờ Tô Tử An quay lại rồi cùng nhau ăn.
"Sau lâu vậy rồi còn chưa quay lại?" Lục Cẩn hoài nghi hỏi: "Lẽ nào thằng nhỏ này bị táo bón rồi?"
"Đừng nói bậy, đường ruột An An khỏe lắm" Tô Nguyên cũng nghĩ, An An đã đi hơn nửa tiếng rồi, sao còn chưa quay lại? Lẽ nào té ngã ở chỗ nào rồi?
"Chú là ba của An An phải không?"
Đột nhiên có một cô bé đi đến hỏi, Tô Nguyên gật đầu, "Sao thế?"
Cô bé: "Cháu vừa thấy Chu Thiệu Minh đi vào nhà vệ sinh, không biết chúng nó có bắt nạt An An không, bình thường chúng nó rất hay bắt nạt An An."
"Cảm ơn cháu" Tô Nguyên nói xong liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Lục Cẩn cũng rất nhanh đã đuổi theo.
Hai người vừa đi đến nhà vệ sinh đã nhìn thấy một cánh cửa trong số đó đã bị một cây lau nhà chặn lại, còn nghe thấy tiếng đập cửa.
"An An!" Tô Nguyên đi tới đá cây lau nhà ra, thuận tiện mở cửa.
Tô Tử An nghe thấy giọng nói của ba mình, lớn tiếng gọi: "Ba ơi! Ba ơi!"
Lục Cẩn nhìn thấy cảnh này, tức đến nắm chặt thành quyền, "An An, bọn nó bình thường đều bắt nạt con như vậy sao?"
"Dạ" An An uất ức nói: "Bọn chúng sẽ nhốt An An ở trong phòng, không cho An An ra ngoài."
Lục Cẩn: "Vậy sao con không nói cho giáo viên biết?"
"Con nói rồi, mà cô giáo không tin con, bạn của Chu Thiệu Minh nói đỡ cho nó, nói cái gì mà đang đùa giỡn với con."
Một nhà ba người cũng không về lại sảnh lớn, trực tiếp đến văn phòng của hiệu trưởng, đây không còn là trò đùa của bọn trẻ nữa, mà có thể nói là bắt nạt được rồi.
Hiệu trưởng nhìn thấy phụ huynh tức giận đùng đùng, trước tiên là ngây người, sau đó hỏi: "Vị này chắc là phụ huynh của em Tô Tử An, cậu Tô Nguyên đúng không. Tôi từng xem qua chương trình của cậu trên tivi, hôm nay không phải là hoạt động với phụ huynh sao? Sao lại đột nhiên đến chỗ tôi rồi?"
Tô Nguyên: "Hiệu trưởng, tôi thấy hệ thống quản lý của nhà trẻ này của ngài có vấn đề quá rồi, con trai tôi học tập ở đây vẻn vẹn chỉ có một học kỳ, vẫn luôn bị nhiều em học sinh bắt nạt, như vừa nãy, em học sinh đó đã nhốt con trai của tôi trong nhà vệ sinh không ra ngoài được, tôi nghĩ sự việc này vô cùng nghiêm trọng, đồng thời yêu cầu nhà trường xử lý nghiêm túc."
Hiệu trưởng nghe thấy vậy, cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng nổi, mình đã điều hành nhà trẻ này nhiều năm như vậy, nhưng một chút tin xấu cũng không có.
"Phụ huynh em Tô Tử An, cậu khoan hãy kích động, tôi sẽ bảo cô Vương qua đây làm rõ tình hình một chút."
Rất nhanh cô Vương cũng qua tới, sau khi đã biết rõ tình hình nói: "Thật xin lỗi nha phụ huynh em Tô Tử An, tôi thường xuyên phải đào tạo ở bên ngoài, tình hình trong lớp đều do cô Phạm trông coi, về phần tình huống của An An, tôi thật lòng xin lỗi."
"Sự việc này không phải nói xin lỗi là xong, đứa nhỏ kia còn làm ra hành vi đó dưới sự có mặt của phụ huynh chúng tôi, vậy nếu lúc không có chúng tôi thì sao?" Tô Nguyên nóng nảy bảo: "Cô có hiểu sự việc này sẽ làm tổn thương cho đứa nhỏ đến cỡ nào không? Nếu con trai tôi có bất cứ chướng ngại tâm lý gì, tôi nhất định sẽ bắt mấy người truy cứu trách nhiệm đến cùng."
Rất nhanh cô Phạm cùng với phụ huynh của Chu Thiệu Minh đã tới.
"Tô Nguyên phải không" ba của Chu Thiệu Minh liếc nhìn Tô Nguyên, coi thường nói: "Cậu cũng là người của công chúng, không cần thiết phải làm khó hiệu trưởng và giáo viên ở chỗ này đi? Càng huống hồ cậu có bằng chứng không? Tại sao cứ nói Minh Minh nhà tôi làm? Đừng nói cậu thấy nhà tôi có tiền thì doạ dẫm chứ."
"Vị tiên sinh này, chuyện này rành rành ra đó, huống hồ còn có camera giám sát." Tô Nguyên cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, cả người thì phủ kim phủ bạc, mà cách cư xử và phát ngôn thì như nhà giàu mới nổi, tuy nói trông mặt mà bắt hình dong là không tốt, nhưng hạng người này nuôi dưỡng con cái chắc hẳn cũng không tốt hơn là bao.
Ba của Chu Thiệu Minh trực tiếp lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, "Mặc cho cậu nói, muốn bao nhiêu thì trực tiếp điền vào, không cần thiết phải đôi co ở chỗ này, nói con trai tôi bắt nạt người, cậu cũng không nghĩ lại coi chúng nó vì sao lại bắt nạt con trai cậu, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tin tức trước kia của cậu mọi người vẫn chưa quên đâu, đừng có quên, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng."
Lục Cẩn nghe thấy lời này, thình lình vung một cái tác vào mặt đối phương, anh cười lạnh hỏi: "Thế nào? Có vỗ thành tiếng không?"
"Chu Thành, ba năm trước trúng xổ số được triệu, hiện đang mở một sở thú, tài sản cá nhân hiện tại còn dư lại tám triệu." Lục Cẩn không nhanh không chậm nói: "Có điều, công ty đầu tư là giả, bí mật buôn bán động vật quý hiếm mới là thật, không sai chứ, cũng không biết sự việc này có thể ngồi tù mấy năm nữa đây?"