Chương :
Trường học của Hề Hòa gần đây có hơi náo nhiệt, tùy lúc đều có thể nhìn thấy các nhóm Omega tụ tập để nói về mấy chuyện mới mẻ, trong đó đều đa số nói về mấy chuyện tình yêu chút chít, mà ở chỗ hội trường được bảo vệ là khu vực khởi nguồn của các tin nóng, cơ hồ mỗi người đi ngang qua đều ngó vào một cái dù không thấy gì hết.
Hề Hòa xưa nay đều hay học bắt chước, cậu chưa được học qua lớp sinh lý học nên đã lén lút, ah không, là quang minh chính đại thích Bùi Nhược Mộc, nên với những chuyện thế này đều thấy khó chịu, không thèm để tâm đến nhưng lại muốn nghe ngóng tý kinh nghiệm từ mọi người, thường ở một bên đỏ mặt mà nghe mọi người kể chuyện, đủ loại chuyện, nào là một tiểu thiếu gia theo đuổi không buông Omega, gì mà một đôi AO rủ nhau ra bờ sông nhỏ còn cùng nhau leo qua khỏi hàng rào bảo vệ, rồi gì mà nghe được âm thanh này nọ qua lớp tường của ký túc xá!.
.
Thế nhưng những chuyện thế này nghe mãi cũng chán, nghe vài lần đã chán rồi, Hề Hòa thế là tò mò chịu không nổi liền chạy đi tìm anh trai mình.
Hề Hòa cùng Hề Nhiễm bởi vì một chút hiểu lầm mà năm rồi không gặp nhau, nhưng huyết thống vẫn là điều không thể chối từ được, một khi đã giải trừ hiểu lầm thì hai người hầu như là khôi phục lại như lúc đầu thậm chí là còn muốn thân mật hơn.
Hề Nhiễm vì có chức vụ hơn nữa còn là đã được ký hiệu rồi nên gần đây thường xuyên được ra vào chỗ hội trường, cũng nghe được vài chuyện nhưng mà lười đi tám, khi được em trai hỏi đến thì liền lựa vài chuyện thú vị kể.
Hề Hòa nghe đến say sưa thì thình lình Hề Nhiễm đổi chủ đề - "Không phải đã cho em phiếu đăng ký sao? Làm sao không đăng ký tự vào, là chú Bùi không cho em đi hả?"
Hề Hòa nhất thời cứng họng, há miệng chưa biết nói sao.
Hề Nhiễm liền xoa xoa mặt cậu - "Sao? Sợ hả?"
Hề Hòa lúng túng mà đáp, thế nhưng lại đỏ mặt ấp úng, Hề Nhiễm cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, tỉ mỉ mà nhìn cậu, hỏi - "Làm sao? Đã có người thích rồi hả?"
Hề Hòa liền luống cuống - "Không!.
Không! !.
không phải"
Hề Nhiễm híp mắt nhìn.
"Là!.
có!.
.
người!.
.
"
Hề Nhiễm liền hỏi - "Là ai?"
Hề Hòa nghiêm túc nói - "Là chú Bùi"
Hề Nhiễm làm bộ như hờ hững, nghiêng đầu hỏi lại - "Ai?"
Hề Hòa điếc không sợ súng, lớn tiếng nói - "Bùi Nhược Mộc, là chú Bùi! Em thích chú ấy".
Chương :
Hề Nhiễm nghe tin làm chấn động đến nửa ngày mới hoàn hồn lại - "Em có phải là vì ít tiếp xúc với Alpha quá....nên..."
Hề Hòa lắc đầu. Hề Nhiễm trầm tư một lát lại nói - "Chú ấy tốt với em, em có thể thích, dù sao chú ấy lớn tuổi hơn em cũng không nhiều....Chỉ là trước giờ anh vẫn luôn xem chú ấy là trưởng bối....nhưng quan trọng hơn là...Chú ấy có thích em không?"
Hề Hòa tiếp tục lắc đầu, nhỏ giọng nói - "Không thích, chú ấy còn đồng ý ký lên cho em đi lễ hội"
Hề Nhiễm có chút không phục - "Sao chú ấy lại không thích em được chứ?"
Hề Hòa suy nghĩ một chút, hơi ủ rũ nói - "Em không biết, em cũng không biết về công việc của chú ấy, không có tiếng nói chung, cũng không ưu tú, vẫn còn cần chú ấy chăm sóc, không chừng chú ấy thích nữ thì sao....Hơn nữa em còn chưa thành niên, cũng chưa có tin tức tố...chỗ nào em cũng chưa đủ tốt...."
Hề Nhiễm xoa đầu cậu - "Không cần để ý những cái đó, tình cảm không phải là một chương trình, quan trọng nhất là phải phù hợp, nếu như em đã thích thì cứ thử một chút đi. Để anh đi dò hỏi dùm em một chút nhé?"
Hề Hòa vội từ chối - "Không cần,...em tự mình tới" - Đã có hai người khuyên cậu như vậy rồi, cả thầy Ôn và anh trai đều nói thế, thì có lẽ cậu cũng nên thử một chút.
Hề Nhiễm cười - "Được rồi, nếu em muốn, anh chờ tin tốt từ em nhé"
Hề Hòa lặng lẽ nhìn y, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi - "Anh, anh và anh Lăng Vân có chuyện gì sao....lần trước....ở nhà anh, em thấy anh vẫn có phòng ngủ riêng, nhưng không phải anh nói là anh đã được ký hiệu sao?"
Hề Nhiễm vừa nghe thì liền đỏ mặt, không nhịn được mà ngồi thẳng dậy, hơi run nói - "Là đánh dấu tạm thời thôi"
Hề Hòa rụt cổ, rồi lại nhìn về phía sân bóng, cậu nhìn thấy có vài thiếu niên ngồi trên khán đài, tụm năm tụm ba tán gẫu, tiếng cười nói vang đến. Hai người cậu lúc này cũng không ai nói gì, cả hai đều rơi vào trầm tư riêng.
Mỗi người chìm vào nỗi lo lắng riêng của bản thân. Một người thì nghĩ về chàng công tử nhà họ Phó đang phải làm việc cho công ty của nhà nhưng lại không được việc, bị cha mình dạy dỗ đến sức đầu mẻ trán. Một người thì nghĩ về ông chú của mình cả ngày bị các nữ nhân viên tươi cười vây quanh.
Hề Hòa nâng cằm nghĩ, chờ cuối tuần phải rủ Trần Thần cùng đi xem phim một lần, nếu như hay thì có thể rủ chú đi cùng. Nhất định phải chuẩn bị hoàn hảo một chút thì mới có thể ôm được ông chú của mình.
Mùa hè cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua......