Phố người Hoa ở New York có không ít người Trung Quốc mở tiệm ăn, Ôn Ngải đi thử ăn mấy nhà, không biết có phải do nguyên nhân tâm lý không, chung quy cảm thấy những đồ ăn đó không phải như vậy, những nguyên liệu nấu ăn mọc trên mảnh đất này chỉ có thể làm ra hương vị kém một bậc.
May mắn là Ôn Ngải rất nhanh phát hiện trên mạng có mở một cửa hàng cơm hộp mới, ở ngay vùng phụ cận đại học, hương vị cơ hồ giống như đúc cửa hàng nhỏ mở trước cồng trường mà cậu thích ăn nhất thời cao trung, trước kia cậu cùng Hứa Trường Châu ba ngày hai bữa đều đến nơi đó, tất cả đồ ăn trên mấy trang menu bọn họ đều đã nếm thử. Hiện tại ở nước ngoài có thể tìm được cửa hàng cơm hộp có độ tương tự cao như vậy, quả thực là nhặt được bảo bối.
Tốc độ đưa cơm của cửa hàng cơm hộp này đặc biệt nhanh, lần đầu tiên là một người đàn ông da trắng cường tráng đưa tới, mặc một thân tây trang đen, biểu tình nghiêm túc, chỗ nào cũng không giống mấy anh đi đưa cơm hộp, nếu không phải trong tay hắn có mang theo túi cơm hộp, Ôn Ngải thực sự không dám mở cửa.
Người đàn ông đưa túi cho Ôn Ngải liền đi, lúc xoay người, Ôn Ngải thấy trên gáy hắn có một vết sẹo lõm, có điểm giống sẹo mà súng gây nên.
Ôn Ngải lập tức liên tưởng đến Hứa Trường Châu, thậm chí hoài nghi đồ ăn có độc, nửa ngày không dám hạ miệng. Đây cũng không phải do cậu thần hồn nát thần tính nghi thần nghi quỷ, chủ yếu là lần quyết liệt cuối cùng đó cậu thực sự đã đắc tội với Hứa Trường Châu, hơn nữa xem từ thái độ chênh lệch trước sau của Hứa Trường Châu, đắc tội có chút tàn nhẫn.
Từ lần thứ hai, người đưa cơm hộp liền biến thành một cô gái người Việt Nam, mặc đồng phục màu vàng đất của cửa hàng, ngũ quan hàm hậu, vừa nhìn liền thấy không giống như có tâm nhãn. Ôn Ngải nói bóng nói gió một hồi hỏi chuyện người đàn ông lúc trước, cô gái cười cười với cậu, nói người đàn ông đó là chủ cửa hàng, ngày đó trong tiệm nhiều việc quá lo không hết nên hắn tự mình ra trận, vết sẹo sau cổ là lúc trước đi lính gặp chuyện để lại.
Ôn Ngải nhìn cô gái lớn lên thành thật, không giống như đang nói dối, lại cảm thấy lấy tính cách của Hứa Trường Châu, muốn trực tiếp xử ai sẽ trùm bao tải lên chứ không vòng vo rắc rối như vậy, vì thế hoài nghi trong lòng rất nhanh liền buông xuống.
Từ đó về sau, Ôn Ngải bắt đầu yên tâm lớn mật gọi cơm hộp, cửa hàng cơm hộp thấy cậu là "Đại hộ khách", mỗi lần đều biếu tặng cậu một phần đồ ngọt, đa số thời điểm đều là mousse xoài.
Ôn Ngải có quan hệ đôi bên cùng có lợi với cửa hàng cơm hộp tốt bụng này suốt ba năm, ba năm này, sinh hoạt của Ôn Ngải vẫn luôn gió êm sóng lặng, Ôn Ngải liền không hề lo lắng chuyện Hứa Trường Châu tới trả thù, cậu cảm thấy nói không chừng Hứa Trường Châu đã quên cậu cái người vô tâm vô phế này rồi.
Gánh nặng tâm lý không có, Ôn Ngải dần dần thả lỏng chân tay, làm quen được rất nhiều bạn bè mới, thậm chí đồng ý lời mời tới quán bar chơi của bọn họ.
Tưởng Thành không biết từ chỗ nào nghe được chuyện này, lập tức bỏ chuyện trong tay chạy đến.
Lúc Tưởng Thành tìm được chỗ của Ôn Ngải, người trong bàn đang chuẩn bị chơi trò dùng miệng truyền bài poker, một người hút bài poker, một người khác dùng miệng nhận lấy, nếu bài poker vô ý rơi xuống mặt đất, môi hai người sẽ không thể tránh khỏi tiếp xúc với nhau.
Đây là trò chơi rất ái muội, từ lúc bắt đầu đã mang ý vị sắc tình.
Tưởng Thành tại loại vũ trường này như cá gặp nước, tự giới thiệu xong liền nhanh chóng dung nhập với bọn họ, hơn nữa mãnh liệt kiến nghị đổi trò chơi thành nói thật hay mạo hiểm, mọi người cảm thấy có điểm mất hứng, tuy nhiên nể mặt bạn mới vẫn lấy vỏ chai rượu ra chơi.
Sau khi trò chơi bắt đầu, Tưởng Thành vẫn luôn thất thần nhìn di động, Ôn Ngải ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn như vậy liền nói thẳng: "Anh có việc cứ đi trước đi, em cũng lớn như vậy rồi, trường hợp này có thể ứng phó được."
Lúc này, di động Tưởng Thành sáng lên, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn mới, Tưởng Thành quay lưng nhìn thoáng qua, khi quay đầu nhìn Ôn Ngải, trong ánh mắt phức tạp có nhiều hơn một tia đồng tình.
Hắn lắc đầu với Ôn Ngải: "Anh ở lại một tí."
Một vòng mới bắt đầu, vỏ chai rượu ở giữa bàn xoay mạnh, sau đó giảm dần tốc độ, cuối cùng lúc dừng lại , miệng chai đối diện Ôn Ngải.
Một đám người bắt đầu ồn ào vỗ tay, đập bàn kêu "Mạo hiểm", trong đầu bọn họ đã có một trăm các loại bẫy rập mạo hiểm đang chờ thanh niên Đông phương nhu thuận này nhảy vào.
Ôn Ngải lần đầu tiên cảm nhận được không khí high như vậy, nhiệt huyết dâng trào, không màng tới lời can ngăn của Tưởng Thành chọn mạo hiểm.
Tưởng Thành không có biện pháp, đành phải đoạt vị trí người thách đố, nhưng lần này mọi người không nhường hắn nữa, chiếu cố bạn mới cũng phải có hạn độ.
Cuối cùng, mọi người trao tư cách thách đố cho một mỹ nữ tóc vàng, trước ngực mỹ nữ là một đôi bán cầu, bắn ánh mắt ái muội về phía Ôn Ngải: "Cậu chơi đầu tiên nên tôi không làm khó cậu. Thách đố thường gặp, cậu đi ra ngoài quán bar thổ lộ với người đầu tiên thấy đi."bg-ssp-{height:px}
Ôn Ngải thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với người xa lạ một câu thôi mà, xoay người đi mọi người cũng không biết ai với ai.
Mỹ nữ cười xấu xa bổ sung: "Phải là nam nha."
"Woa~~ Woa~~ Woa~~" Trong tiếng ồn ào không có ý tốt của đám người, Ôn Ngải đi ra ngoài quán bar.
Quán bar này có vị trí rất không tồi, ngoài cửa chính là đường cái, trên lối đi bộ có rất nhiều người qua đường ABC.
Chính là vận khí của Ôn Ngải không tốt, vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt nam chính, hơn người qua đường mấy chục cấp bậc.
Ba năm trôi qua, Ôn Ngải vẫn là thiếu niên mặt mày tinh xảo, khí chất sạch sẽ, ngay cả vẻ thiên chân vô tà cũng không giảm chút nào.
Mà Hứa Trường Châu lại bất đồng, ba năm mài giũa đã khiến hắn hoàn toàn tiến hóa thành một người đàn ông chân chính, trầm ổn, cơ trí, thành thục, đây là khí chất trải qua chém giết tàn khốc mới có thể lắng đọng lại, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đã đủ khiến lòng người sợ hãi.
Tuy hiện tại hắn đang cười ôn hòa, Ôn Ngải lại không nhấc nổi khí thế lúc trước, không dám đối diện với hắn la lối om sòm, không dám tùy ý ức hiếp hắn, thậm chí còn không dám ngẩng đầu cùng hắn đối diện.
Ôn Ngải hiện tại chính là một con thỏ con gặp phải thiên địch, kinh hoảng, vô thố, run bần bật.
Mấy người cách đó không xa đang chờ xem kịch vui, khi thấy Ôn Ngải đụng phải một cực phẩm tràn đầy hormone nam tính, hứng thú nháy mắt bay tới đỉnh điểm, ồn ào phát ra âm thanh ái muội, còn huýt sáo vỗ tay, thúc giục cậu nhanh chóng hoàn thành mạo hiểm.
Hứa Trường Châu nhìn bọn họ, lại đem tầm mắt khóa lên người Ôn Ngải: "Hình như em có điều muốn nói với anh?"
Ôn Ngải ngay cả đứng cũng không đứng được, làm gì có chuyện mở miệng được, cậu gắt gao cúi đầu, quay người trốn trở lại quán bar.
Bỏ qua mạo hiểm nghĩa là phải tiếp thu trừng phạt.
Mười ly rượu mạnh chỉnh chỉnh tề tề đặt trên bàn, chỉ nhìn liền cảm thấy đau gan. Ôn Ngải đầu nặng chân nhẹ đứng trước bàn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống nổi của mình.
Cậu cảm thấy mình như con thỏ vui vẻ trốn trong ổ ba năm, mà Hứa Trường Châu đột nhiên xuất hiện như vậy chẳng khác nào mở ra toàn bộ ổ của cậu ra.
Trong đầu Ôn Ngải là một mảnh hỗn độn, vựng vựng hồ hồ cầm lấy một chén rượu, còn chưa đưa đến miệng đã bị một bàn tay khác đoạt lấy.
Hứa Trường Châu xuất hiện khiến tất cả mọi người xao động, tầm mắt bọn họ ái muội đảo quanh Hứa Trường Châu cùng Ôn Ngải.
Hứa Trường Châu bưng rượu, nói với mọi người vây quanh bàn: "Tôi uống giúp em ấy."
Mỹ nữ tóc vàng làm khẩu hình "Woa", ánh mắt nhìn hai người giống như đang nhìn hiện trường GV: "Đại soái ca, uống rượu hộ là phải uống gấp đôi nha."
Ôn Ngải cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, ngây ngốc vươn tay kéo kéo tay áo Hứa Trường Châu: "Không phải cậu dị ứng với cồn sao?"
Khóe miệng Hứa trường Châu giương lên với cậu, ngửa đầu một hơi cạn sạch ly rượu mạnh.