Ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày thời gian Ôn Ngải đợi ở dược phòng cũng ngày càng dài ra, độc phương cậu đã nghiên cứu được hơn phân nửa, còn một bước mấu chốt cuối cùng lại không thể nghĩ ra, mắt thấy tiến độ mắc kẹt trong mấy ngày này, Ôn Ngải bắt đầu nôn nóng, trước khi đi ngủ đều nghĩ đến chuyện này.
Họa đơn vô chí, chuyện xấu cứ thế tìm tới cửa, hôm nay Ôn Ngải rời khỏi giường, vừa mở cửa, dưới mái hiên có một cái tổ ong siêu bự, lớn bằng hai đầu người gộp lại, chung quanh tổ ong có không ít ong bay qua bay lại, tiếng vù vù khắp nơi, thoạt nhìn vô cùng hung dữ.
Ôn Ngải vung tay lên, nhanh chóng đóng cửa trở lại.
Những con ong này hơn nửa là bay từ trên núi xuống, trong một đêm xây một cái tổ ong bự chảng ngay trước cửa phòng cậu, ỷ thế nhiều ong bắt nạt người đúng không?
Bất quá bắt nạt thì cứ bắt nạt, Ôn Ngải đúng là không dám làm gì cái tổ ong này, đây đều là ong rừng quen thói nóng nảy, đầu to, tính công kích mạnh, đuôi trên mông còn có độc, vô tình bị chích, không chết cũng bị lột mất một lớp da.
Lúc này Ôn Ngải đứng sau cửa, thường nghe thấy tiếng vang trầm đục khi ong đụng phải cửa, cạch cạch cạch, nghe đặc biệt có lực, khiến Ôn Ngải sợ kinh hồn táng đảm lui vài bước, không dám đứng cạnh cửa.
Lần đầu ong không làm đổ được cửa, Ôn Ngải cũng không biết phải làm thế nào cho tốt, trừ bỏ cửa chính, trong phòng cũng chỉ có một cái cửa sổ, ngay ở mặt bên, không chừng còn trùng hợp đối diện với tổ ong, hoàn toàn chỉ có đường chết.
Giờ này khẳng định đã qua thời gian đệ tử đưa bữa sáng, nhưng cách bữa trưa ít nhất cũng phải ba bốn giờ, chẳng lẽ mình tiếp tục bị nhốt lâu như vậy sao? Vậy sẽ rất bức bối đi?
Ôn Ngải cầm lấy cốc uống hai ngụm trà đã để qua đêm, kêu lên với cánh cửa: "Trác Dật Khanh!"
Phòng Trác Dật Khanh ở ngay đối diện phòng Ôn Ngải, lỗ tai hắn lại thính, sau khi nghe Ôn Ngải gọi hắn rất nhanh liền trả lời: "Làm sao vậy?"
Ôn Ngải kể chuyện mình bị ong chắn phải ở trong phòng, Trác Dật Khanh bình tĩnh nói: "Ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Ôn Ngải cào phiến trúc trên cửa, nghĩ thầm ngươi có thể có biện pháp gì? Bị xích sắt khóa, ngay cả cửa cũng không ra được.
Một lát sau, thanh âm Trác Dật Khanh lại truyền đến: "Ngươi tìm mấy bộ quần áo bọc mình lại, bọc thật kín, ngoại trừ mắt thì đừng lộ cái gì. Chuẩn bị xong nói với ta một tiếng, sau đó mở cửa chạy về phía phòng ta là được, ta mở cửa cho ngươi."
Biện pháp này kỳ thực rất được, Ôn Ngải vừa đi ra ngoài khẳng định sẽ bị ong đuổi, nếu kịp thời trốn vào phòng Trác Dật Khanh, ong ngoài cửa bay một hồi không có người sẽ tự động bay đi. Đến lúc đó cậu lại ra khỏi phòng đến ngoại cốc tìm người, vấn đề này lập tức được giải quyết dễ dàng.
Hơn nữa may là có xích sắt, cậu không cần phải khóa cửa phòng Trác Dật Khanh, bằng không cậu còn phải chống chọi với đàn ong đứng ở ngoài cửa tìm khóa mở khóa.
"Được rồi, ngươi đợi ta đổi chiến bào đã." Ôn Ngải nói một tiếng với Trác Dật Khanh, đi tới tủ quần áo lục ra vài cái áo dài, quấn lên tất cả bộ phận lộ ra bên ngoài, bao tay lại như cái bánh chưng, cổ cùng mặt cũng được bọc nghiêm nghiêm thực thực.
Ôn Ngải gõ cửa hai lần, hô với Trác Dật Khanh: "Ta sắp qua đó, ngươi chú ý chút!"
Trác Dật Khanh: "Ừ, chạy nhanh lên."
Ôn Ngải lúc đẩy cửa lại do dự một chút: "Ngươi đừng có mà không mở cửa cho ta đó!"
Trong thanh âm Trác Dật Khanh mang theo một tia bất đắc dĩ: "Ngươi nghĩ ta dám làm thế sao?"
Ôn Ngải hít một hơi sâu, choàng áo lên đầu, thấy chết không sờn xông ra ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự kiến, đàn ong kia thấy cậu liền giống như ruồi bọ thấy trứng thối, vù vù bay tới chỗ cậu, hoàn hảo giải thích cho cụm từ "ùa lên".
Ôn Ngải nghe thấy tiếng ong ong dày đặc phía sau, sợ tới mức biến giọng: "Mở cửa mở cửa mở cửa!"
Lỗ tai Trác Dật Khanh rất tốt, dựa vào tiếng bước chân của Ôn Ngải, lúc cậu cách cửa đúng một bước liền mở cửa.
Ôn Ngải ném áo choàng trong tay đi, cả người nhào vào lòng Trác Dật Khanh, mặt úp lên lồng ngực người ta, tay ôm chặt thắt lưng người ta.
Trác Dật Khanh kịp thời đóng cửa ngăn đàn ong không đuổi kịp ở ngoài, buông tay xuống nhẹ nhàng ôm lại Ôn Ngải.
Vừa rồi chạy quá nhanh, hơn nữa vừa sợ vừa kích thích, đến bây giờ Ôn Ngải còn hơi run.
Không riêng gì cậu, thân thể Trác Dật Khanh cũng run rẩy, Ôn Ngải cảm thấy kỳ quái, đầu cậu đang chôn trong lòng Trác Dật Khanh ngẩng lên, nhìn mặt Trác Dật Khanh --
Người ta nhịn cười đến mức mặt đều đỏ.
Ôn Ngải dùng đầu củng vào ngực Trác Dật Khanh: "Cười cái gì mà cười!"
Trác Dật Khanh vờ như bị đau, xoa xoa ngực, thuận tay véo véo mặt cậu: "Nếu sợ, thì sao không đợi trong phòng."
Ôn Ngải quay đầu tránh tay hắn: "Đợi đến tận trưa, như vậy liền lãng phí cả một buổi sáng rồi."
"Vừa rồi có sợ lắm không?" Trác Dật Khanh nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, "Hiện tại đỡ hơn chưa?"
Ôn Ngải cẩn thận cảm thụ tần suất đập hơi nhanh của tim mình, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa bình thường trở lại."
Trác Dật Khanh ấn đầu cậu vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve: "Không sợ, có ca ca ở đây."
Nghỉ ngơi một lúc, Ôn Ngải nhẹ tay nhẹ chân ra cửa, tránh đi đàn ong kia, tới ngoại cốc gọi người đến.
Tổ ong dựng trong một đêm kia, nháy mắt liền không còn.
Trải qua phen giật mình này, não đang bí của Ôn Ngải như bị dọa thông, linh quang hiện lên, cậu được bổ sung bộ phận mấu chốt nhất của độc phương.
Vài ngày sau, Ôn Ngải cầm một cái hộp gỗ nhỏ đi vào phòng Trác Dật Khanh, cậu mở nắp hộp, đưa ra trước mặt Trác Dật Khanh, không nói chuyện.
Hộp được lót một tầng tơ lụa thật dày, trên đó có duy nhất một viên thuốc, đỏ như máu.
Trác Dật Khanh liếc một cái: "Máu của ta chính là dùng để nghiên cứu thứ này?"
Ôn Ngải khẽ gật đầu: "Ừm."
Trác Dật Khanh nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Ăn vào sẽ bị làm sao?"bg-ssp-{height:px}
Ôn Ngải rũ mắt nhìn chằm chằm chân bàn: "Võ công tẫn phế."
Trác Dật Khanh bình tĩnh để chén trà lên mặt bàn: "Ngươi muốn cho ta thử?"
Môi Ôn Ngải mím lại, nếu có thể, cậu đương nhiên không muốn cho Trác Dật Khanh thử, viên thuốc này là độc dược, mặc dù Trác Dật Khanh về sau trong họa có phúc, nhưng bù lại hiện tại sẽ sinh ra thống khổ triền miên.
Ôn Ngải biết mình hẳn nên cứng rắn ép Trác Dật Khanh ăn hết, thậm chí là bóp miệng hắn cưỡng chế nhét vào trong, nhưng cậu là Ôn Ngải, không phải Doãn Thiên Sương, cậu không có biện pháp ở lúc hại người khác hô hấp bình thường như trước, thậm chí cậu còn không dám đối diện Trác Dật Khanh.
Trác Dật Khanh nhìn Ôn Ngải vẫn luôn cúi đầu không hé răng, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Ta thí nghiệm thuốc cũng không phải ngươi thí nghiệm thuốc, ngươi suy sụp như vậy làm gì?"
Ôn Ngải cắn môi: "Ta..."
"Luyến tiếc ta?" Trác Dật Khanh hơi nhíu mày, "Vậy chúng ta không thử nữa?"
Ôn Ngải siết chặt tay, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi: "Thử."
Trác Dật Khanh nhận cái hòm trong tay Ôn Ngải, đáp ứng vô cùng sảng khoái: "Cũng được, nhưng ta có điều kiện."
Ôn Ngải giương mắt nhìn hắn: "Điều kiện gì?"
"Không cần khóa ta lại." Trác Dật Khanh nói, "Dù sao đến lúc đó ta cũng không có võ công, nội cốc của ngươi khắp nơi đều là tuyệt bích, bên ngoài lại có hộ vệ canh gác, ta muốn trốn cũng không trốn được, cho nên ta hi vọng có thể tự do hoạt động trong cốc."
Ôn Ngải có chút do dự: "Ngươi muốn khiến ta..."
Trác Dật Khanh một tay chống cằm, một tay đùa nghịch nắp hộp thuốc: "Nếu ngươi lo ta chạy trốn, có thể cho ăn loại độc dược cần thuốc giải đúng giờ."
Ánh mắt hắn dời lên người Ôn Ngải: "Như vậy ta liền không thể rời khỏi ngươi."
Ôn Ngải không ngờ Trác Dật Khanh không chỉ đồng ý thử thuốc, mà còn gấp gáp muốn uống thuốc độc, ánh mắt nhất thời mở lớn, kinh ngạc nói: "Không phải ngươi bị bệnh chứ?"
Trác Dật Khanh hướng cậu cười cười: "Ta đây không phải vì theo đuổi tự do hay sao?"
Ước định cứ thế liền sinh ra, buồn cười chính là, chuyện này vốn dĩ nên là Ôn Ngải nắm quyền chủ đạo, kết quả cậu chỉ nổi ở phần đầu, còn lại tất cả đều là Trác Dật Khanh phụ giúp.
Trác Dật Khanh lấy viên thuốc từ trong hộp ra, không chút do dự nuốt vào.
Độc dược lợi hại đều cần một thời gian nhất định mới có thể phát tác, trong lúc chờ độc phát, hai người đều không nói gì, cũng không có động tác dư thừa, trong phòng im lặng, ngay cả tiếng dựa ghế, nghịch chén trà cũng không có.
Ôn Ngải nghĩ một chút, khi trước cậu ở cùng Trác Dật Khanh lúc nào cũng cãi nhau, không khí trước mắt vẫn là lần đầu tiên, trầm mặc có chút xấu hổ.
Cậu cũng không trông cậy vào Trác Dật Khanh thời điểm này vẫn còn giữ được dí dỏm như lúc ban đầu, cho nên cậu chủ động mở miệng: "Ừm, thuốc này có phải rất ngọt không?"
Câu hỏi này của cậu không đầu không đuôi, Trác Dật Khanh sửng sốt một chút: "Hình như có."
"Đó là đương nhiên, lúc ta chế thuốc cho rất nhiều mật vào." Ôn Ngải dùng ngón tay chỉ về phía phòng mình, "Ngươi có nhớ mấy hôm trước ngoài phòng ta có một cái tổ ong không? Lúc đó Bất Cứu xử lý, kết quả đào được mật ở trong đó, cực kỳ ngọt, ta liền cho vào trong thuốc."
Trác Dật Khanh tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu: "Ừm, rất ngọt."
Phòng một lần nữa an tĩnh.
Ôn Ngải nhìn chằm chằm ấm trà trên bàn, bộ dáng đứng ngồi không yên.
Môi Trác Dật Khanh trở nên có chút trắng, khóe miệng vẫn treo nụ cười: "Ngươi thế nào trông còn khẩn trương hơn cả ta?"
Ôn Ngải sợ hãi nhìn hắn một cái: "Ngươi không tức giận sao... Ta nhốt ngươi lại, mỗi ngày đều lấy máu ngươi, giờ lại phế võ công của ngươi."
Dược hiệu bắt đầu phát tác, sắc mặt Trác Dật Khanh hoàn toàn tái nhợt, hắn rất đau, kỳ kinh bát mạch như đang bị người xé rách, hắn cắn răng không dám kêu, quay đầu cười cười với Ôn Ngải: "Không tức giận, nếu không phải ngươi cứu ta, ta đã sớm thành nấm mồ rồi. Võ công bị phế còn có thể -- a!"
Trác Dật Khanh cắn chặt khớp hàm, đau đến nỗi không thể nói hết.
Ôn Ngải tay chân luống cuống đứng bên cạnh: "Ta đỡ ngươi lên giường..."
Tay cậu vừa đụng tới bả vai Trác Dật Khanh, Trác Dật Khanh liền té xỉu trên mặt đất.
Ôn Ngải cố sức đưa Trác Dật Khanh lên giường, giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán, xoay người đi đến kho dược liệu lấy một liều thuốc giảm đau.
Lúc sắc thuốc, Ôn Ngải đi ra khỏi phòng bếp, vô lực ngồi xuống cầu thang, vành mắt chậm rãi biến hồng, cuối cùng rơi xuống nước mắt.
Cậu cảm thấy bản thân rất ích kỷ rất xấu xa, vì phần thưởng, vì tìm lại trí nhớ, cứ thế đi tra tấn một người.
Hệ thống cảm thấy cảm xúc của ký chủ không thích hợp, tạm pause rắn săn mồi, chạy đến an ủi cậu: "Cậu không cần tự trách, đây là vận mệnh của hắn, đã sớm được xác định rồi."
Ôn Ngải không để ý đến nó, cúi đầu yên lặng khóc.
Hệ thống tiếp tục khuyên: "Phế đi võ công, về sau hắn sẽ học được độc môn tuyệt học của thế ngoại cao nhân, cậu không cần lo lắng cho hắn."
Ôn Ngải vẫn không nói chuyện, trong lúc khóc thỉnh thoảng hít hít mũi một chút.
Hệ thống sốt ruột lượn vòng vòng tại chỗ: "Không sao đâu mà, cậu nhìn đi, người làm nhiệm vụ có rất nhiều, cậu không đến, sẽ có những người khác đến. Bọn họ sẽ không mềm lòng giống cậu đâu, nam chính càng phải nhận nhiều hành hạ hơn, trong nhiều trường hợp như vậy, gặp được cậu, là may mắn của hắn."
Ôn Ngải khóc một lát, nước mắt dần ngưng, cậu lau mặt, đứng dậy vào phòng bếp coi thuốc.
"Tôi sẽ khiến hắn càng may mắn thêm một chút."