Tiết ngữ văn do một thầy giáo trung niên mập mạp dạy, ngữ điệu tương đối độc đáo, một khi mở miệng, giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trong chốc lát thong thả leo lên, trong chốc lát ngã thẳng xuống đáy cốc, phập phập phồng phồng như đang hát, làm người nghe không khỏi thất thần. Thầy không ngồi trong lớp vài phút, học sinh ở dưới liền bắt đầu lười biếng.
Loại thời gian này cơ bản Ôn Ngải dùng để quan sát Hứa Trường Châu. Giữa bọn họ chỉ cách một lối đi nhỏ chừng cm, muốn biết đối phương đang làm gì, chỉ cần dùng dư quang khóe mắt liếc một cái là biết đại khái.
Nhưng Ôn Ngải không muốn liếc đại khái.
Cậu thường sẽ đem một đống sách lớn lớn nhỏ nhỏ so le không đồng đều đặt chồng lên mép bàn, đầu ghé vào sau đống sách, tầm mắt xuyên qua đống sách là có thể nhìn thấy cái đầu của Hứa Trường Châu. Hơn nữa có vật che đậy, dù cậu nhìn thế nào, Hứa Trường Châu cũng sẽ không phát hiện.
Hôm nay Hứa Trường Châu vẫn an tĩnh như cũ, trước mặt mở ra một quyển sách vẽ bìa xám, tay phải nắm bút chì than, thuần thục biến hóa góc độ hạ bút, động tác phi thường lưu loát.
Không bao lâu, một con cún con rất sống động hiện lên mặt giấy. Nó giấu mặt mình sau đống sách, vụng về thò ra nửa người, đôi mắt tròn xoe linh khí mười phần, một lỗ tai mềm mại rủ xuống, cái còn lại dựng lên, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, hoàn toàn là đang bán manh.
Ôn Ngải che miệng cười trộm, Hứa Trường Châu bên ngoài cao lãnh như vậy, hóa ra trong lòng lại thích loại tiểu sủng vật ngốc manh này. Bức tranh này thay đổi đột ngột thế giới nội tâm, thật là ---
Ha ha ha!
Cậu nằm bò ra bàn, cười đến bả vai rung rung, hệ thống nhảy ra ngăn lại, chẳng qua âm điệu rất kỳ quái, giống như đang ở trạng thái lắc lư: "Đừng ~ cười ~ nữa ~ tôi ~ muốn ~ nôn ~"
Ôn Ngải bị dọa cho kinh ngạc, lập tức dừng lại: "Làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ."
Sau khi cậu trấn định, hệ thống liền bình thường trở lại: "Vừa rồi cảm xúc của cậu quá kích động, điện lưu vỏ đại não truyền tới thiếu chút nữa đánh chết tôi! Tôi rất íu đúi, tôi cần được thế giới này đối xử ôn nhu."
Ôn Ngải trầm mặc một lát: "Được, về sau tôi sẽ tận lực nhẹ nhàng."
Thời điểm cậu cùng hệ thống giao lưu, Hứa Trường Châu vẫn còn đang tinh chỉnh bản phác thảo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình có thể tìm thấy một tia ý vị nhu hòa hiếm thấy, đáng tiếc Ôn Ngải hoàn toàn bỏ lỡ.
Trường học quý tộc thích không giống người thường ở trên các phương diện, nói dễ nghe là thích sáng tạo, nói khó nghe là muốn trang bức. Lấy ví dụ như tiết thể dục, trường học bắt đầu dùng hình thức tự chọn, từ các loại vận động đến thể dục thẩm mỹ, mọi người có thể tự do lựa chọn nội dung chương trình học.
Giờ ra chơi, lớp trưởng phát cho mỗi người một tờ danh sách tự chọn để họ điền trước khi vào lớp.
Tưởng Thành tìm kiếm trong chỗ ngồi lộn xộn của mình một trận, cuối cùng quay xuống mượn bút Ôn Ngải, ăn vạ trên bàn Ôn Ngải liền bắt đầu điền tên, rồng bay phượng múa viết tên vào, sao đó tiêu sái tích vào ô bóng đá.
Hắn chuyển mắt sang nhìn tờ giấy của Ôn Ngải: "Em chọn cái gì? Không bằng học bóng đá với anh đi?"
Ôn Ngải lấy lại bút từ trong tay hắn: "Em đang suy nghĩ."
Tưởng Thành điền xong liền đi sang lớp bên cạnh thả thính các bạn gái, Ôn Ngải nhìn chằm chằm tờ của mình, tầm mắt bồi hồi ở mấy mục Tae Kwon Do, tán thủ (Sanshou), Judo, trong một giây ngắn ngủi, cậu đã não bổ ra hơn một trăm loại phương pháp trị Hứa Trường Châu. Nhưng cậu nghĩ nhiệt tình thế nào cũng vô dụng, mấu chốt còn phải xem Hứa Trường Châu chọn cái gì.
Ôn Ngải gõ gõ hệ thống: "Nam chủ chọn học cái gì?"
Hệ thống: "Tennis."
Ôn Ngải tích vào mục tennis, sau đó đặt tờ danh sách tự chọn ở góc phải bàn học để lớp trưởng tiện thu.
Mắt thấy còn thời gian, cậu chuẩn bị đi xi xi một chút, lúc đứng dậy lại vô tình liếc liếc tờ của Hứa Trường Châu một cái, trên bàn học sạch sẽ là một tờ danh sách tự chọn sạch sẽ, sạch sẽ đến một một dấu tích cũng không có.
Ôn Ngải kinh ngạc hỏi hệ thống: "Hắn còn chưa chọn, sao cậu lại nói với tôi là hắn chọn tennis?"
Hệ thống hẳn là đang chơi rắn săn mồi, vội vàng nhả cho cậu hai chữ: "Cốt truyện."
Ôn Ngải "À" một tiếng, hóa ra là trong cốt truyện có nói, tuy nhiên cậu lại không biết cốt truyện. Kỳ thật ngoại trừ cốt truyện đại khái, có rất nhiều tình tiết cụ thể cậu không rõ ràng lắm. Hệ thống nói, đây là vì phòng ngừa người sắm vai biết được cốt truyện hoàn chỉnh lại lợi dụng sơ hở, phá hỏng hướng đi của cốt truyện.
Ôn Ngải cảm thấy cái quy tắc này thật mâu thuẫn, một mặt yêu cầu cậu tuân theo cốt truyện, đi đến kết cục, mặt khác lại không nói kỹ càng tỉ mỉ cốt truyện cho cậu, toàn cho tự do phát huy. Giống như đi đường trong đêm vậy, nói cho cậu điểm đến, lại không thắp nổi một cái đèn đường cho cậu, nếu không may mắn không phải là trực tiếp ngã xuống cống luôn rồi sao!
Buổi chiều trường học liền công bố danh sách lớp thể dục, Ôn Ngải lấy danh sách lớp tennis liền thấy phần lớn tên đều rất xa lạ, là học sinh lớp khác. Lớp họ cũng chỉ có người chọn môn này, ngoại trừ cậu cùng Hứa Trường Châu còn có Tôn Mộng Chân.
Đầu tháng thời tiết khá nóng bức, động một chút là mồ hôi ra toàn thân, khi học thể dục mọi người đều thay đồ vận động mùa hè mà nhà trường quy định, vô luận nam nữ tất cả đều thống nhất áo ngắn tay quần đùi.
Ôn Ngải thay xong quần áo liền ra sân tennis tập hợp, lúc đó đã có hơn nửa lớp tụ tập ở đằng kia.
Cậu vừa tới gần, mấy chục tầm mắt "xoạt xoạt xoạt" quét lên người cậu. Dù sao cũng làm thiếu gia mấy chục năm, dưỡng ra một thân non mềm trắng nõn, dưới ánh nắng chói đến nỗi người ta không mở mắt được.
Các nữ sinh yên lặng giấu tay mình ra phía sau, không có so sánh liền không có thương tổn.
Thế giới này chung quy là nhan khống thiên hạ (sắc đẹp khống chế thiên hạ), Ôn Ngải đứng giữa sân, tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái tôn lên ngũ quan tinh xảo, khí chất trong suốt sạch sẽ, rất nhanh liền thu hút các học sinh khác tới nói chuyện. Ôn Ngải lễ phép nói vài câu với bọn họ, liền lấy lí do đi tìm bạn học thoát thân.
Ôn Ngải tìm được Hứa Trường Châu ở sân tennis bên cạnh, hắn một mình tách khỏi đám người, thả lỏng dựa vào lưới sắt, cả người so với ngày thường nhiều hơn một phần lười biếng.
Ôn Ngải đứng trước mặt hắn, khoanh tay đen mặt, ngữ khí rất khó chịu: "Cậu cư nhiên cũng chọn môn này, thật đáng ghét."
Hứa Trường Châu giống như bình thường, chỉ im lặng nhìn cậu, lại bởi nhìn xuống nên tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi vào cổ áo mở rộng của cậu, một mảnh phong cảnh dũng mãnh xông vào nơi đáy mắt, Hứa Trường Châu bỗng dưng cứng đờ, nhanh chóng quay đầu đi.
Ôn Ngải cho rằng đây là biểu hiện phản cảm với mình, trong lòng mừng thầm, xem ra bản thân siêng năng giở trò bới móc vẫn rất có thành quả.
Cậu nỗ lực ngăn cản khóe miệng muốn giương lên, chống tay vào eo nói lời tàn nhẫn với Hứa Trường Châu: "Tôi nói cho cậu biết, về sau học thể dục, cậu đừng nghĩ có thể dễ dàng qua được!"bg-ssp-{height:px}
Thời điểm nói những lời này, trong đầu Ôn Ngải đã có sẵn kế hoạch, nhưng là không ngờ tới người không dễ dàng qua được lại là cậu.
Người dạy tennis cho bọn họ là một nữ huấn luyện viên rất nghiêm khắc, cực kỳ coi trọng kiến thức cơ bản, sau khi truyền thụ trọng điểm cho người mới liền yêu cầu bọn họ bắt đầu tiến hành luyện tập vung tay. Hai mươi học sinh xếp thành bốn hàng, dùng tay thuận để luyện tập, tay không thuận để đằng sau lưng, tiếng huýt sáo còn chưa vang lên thì không được ngừng động tác.
Sau khi học xong một tiết, Ôn Ngải cơ bản không cảm nhận được sự tồn tại của tay phải, từ vai phải cậu trở xuống chính là tay giả.
Luyện tập vung tay buồn chán nhạt nhẽo liên tục suốt ba tiết cuối tuần, lúc huấn luyện viên cất đồng hồ bấm giây vào trong túi, tuyên bố tiết này tiến hành đánh đôi, toàn bộ ban đều sôi trào.
Hai người một tổ, Ôn Ngải bước nhanh tới trước mặt Hứa Trường Châu, cực kỳ cường thế đơn phương tuyên bố tạo thành một nhóm. Mấy nữ sinh bên cạnh muốn mời Hứa Trường Châu lại ngại không dám mở miệng ngẩn người, phỏng chừng là không ngờ Ôn Ngải sẽ chủ động tạo nhóm với Hứa Trường Châu, dù sao sau ba tiết học mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều cảm giác được cậu có địch ý không biết từ đâu đến với Hứa Trường Châu.
Tôn Mộng Chân xa xa liếc bọn họ một cái, biểu tình có chút lo lắng.
Huấn luyện viên mang hai sọt lớn tennis ra, bảo các nhóm cử ra một người tới lấy. Ôn Ngải cong eo lựa nhặt trong sọt, Tôn Mộng Chân không biết từ chỗ nào nhảy ra, ngồi xổm bên cạnh cậu: "Cậu là người tốt."
Ôn Ngải bị mạnh mẽ gắn thẻ người tốt: "..."
Tôn Mộng Chân: "Cậu đối với thầy cô cùng bạn học rất lễ phép, mình có thể cảm nhận được, cậu kỳ thật rất dễ mềm lòng."
Ôn Ngải cầm một quả bóng tennis nhéo nhéo, cảm thấy không đủ cứng lại ném vào sọt.
Cậu liếc Tôn Mộng Chân một cái: "Nhưng là?"
Tôn Mộng Chân cười cười: "Nhưng là một khi gặp Hứa Trường Châu, cậu lại đột nhiên biến thành một người khác. Ngạo mạn, táo bạo, lòng dạ hẹp hòi."
Đấy là nhiệm vụ yêu cầu, cậu không hiểu được đâu.
Ôn Ngải ngồi dậy, trong tay mấy quả tennis ngàn chọn vạn tuyển ra, tất cả đều mới tinh, đủ căng, đủ cứng, nện vào người khẳng định sẽ rất đau. Cậu nhìn Hứa Trường Châu đã chiếm được sân ở đằng kia, khóe miệng âm hiểm nhếch lên một cái.
Tôn Mộng Chân tiện tay cầm hai quả bóng đi lại gần, hạ giọng nói: "Mình chính là muốn nói, mọi người có thể được học cùng một lớp cũng là duyên phận, có hiểu lầm gì thì sớm hóa giải một chút, về sau còn phải chiếu cố lẫn nhau."
Ôn Ngải hiểu cô đang lo lắng cái gì, đơn giản thấy mình chủ động làm cộng sự với Hứa Trường Châu, cảm thấy đây là chuyện cần làm.
Không sai, đúng là chuyện cậu cần làm, vì thế, cậu đã phải chịu đựng ba tiết tập vung vợt, cánh tay đến bây giờ vẫn còn đau nhức, hiện tại rốt cuộc cậu cũng có cơ hội!
Hứa Trường Châu cúi người đùa nghịch vợt tennis, thấy Ôn Ngải lại đây cũng không hỏi cậu làm gì mà đi lâu vậy, đi đến vị trí trên đứng vững, chuẩn bị đấu.
Ôn Ngải cũng không khách khí với hắn, ném quả bóng lên cao, tay phải phát lực, bóng ở không trung vẽ ra quỹ đạo màu vàng, hùng hổ bay về phía đối diện.
Quản nó có đánh ra ngoài vạch hay không làm gì, có thể đánh trúng người thì chính là bóng tốt.
Đáng tiếc không đánh trúng.
Một quả, hai quả... Ôn Ngải mỗi một quả đều nhắm vào thân thể Hứa Trường Châu, chính là ngay cả quần áo người ra cũng không đánh trúng. Nhưng khiến cậu bực mình nhất chính là, cậu dùng sức đánh một quả bóng siêu nhanh, Hứa Trường Châu nhẹ nhàng bâng quơ liền có thể đánh trở về, còn cố ý đánh cho cậu quả chậm rì rì, là học sinh tiểu học cũng đánh lại được không chút áp lực.
Đây tuyệt đối là trào phúng không tiếng động! Phiên dịch ra chính là: Tới đánh tôi đi, cho cậu cơ hội cậu cũng không đánh được.
Ôn Ngải bị chính mình bổ não làm cho tức giận, nắm chặt vợt tennis, nhắm đánh vào ngay vùng dưới rốn ba tấc của Hứa Trường Châu.
Có lẽ là ông trời có mắt, Hứa Trường Châu không nghĩ cậu sẽ nhắm vào cái loại địa phương này, tư duy không theo kịp, thân thể liền làm ra phản ứng theo bản năng, lực đạo lập tức không thể khống chế được.
Ôn Ngải đã quen với tốc độ bóng chậm như load video, đột nhiên tới nhanh như vậy cũng không kịp tránh, cứ đứng ngốc tại chỗ chờ đánh trúng.
Một tiếng va chạm trầm đục qua đi, Ôn Ngải nhìn nhìn cẳng chân của mình, lại nhìn quả tennis rơi ở dưới chân, bỗng nhiên đặt mông ngồi bệt xuống.
"Ai nha!"
Mày Hứa Trường Châu nhăn lại, nhanh chóng chạy tới, quỳ một gối trên mặt đất, giúp cậu kiểm tra miệng vết thương.
Trên đùi Ôn Ngải không có cơ bắp gì, bắp chân chạm vào một cái là lõm xuống, mềm mại vô cùng, còn trắng nõn khiến người rất muốn xoa bóp. Hứa Trường Châu đè đè mấy cái trên xương cậu, xác định không bị thương liền thu tay.
Ôn Ngải vẫn rầm rì kêu đau, Hứa Trường Châu lại kiểm tra lần nữa, bị in ra một vòng tròn lớn màu đỏ nhưng ở dưới không bị sưng, càng không bị tụ huyết, phỏng chừng qua mười phút liền không thấy dấu vết.
Hơn nữa vừa rồi quả bóng kia đánh quá thấp, lúc qua lưới bị vướng một chút, lực va đập cuối cùng sẽ không quá lớn.
Hứa Trường Châu không nói một lời, đứng lên.
Ôn Ngải hạ quyết tâm muốn ăn vạ, ăn vạ trên mặt đất không chịu đứng lên. Những bạn học khác chú ý tới, bu lại thành một vòng tròn quanh cậu, cậu một lời tôi một câu, đều nói nhanh đến phòng y tế. Một nam sinh cao to muốn tới đỡ lại bị cậu cự tuyệt quyết đoán.
Ôn Ngải ôm lấy mắt cá chân Hứa Trường Châu: "Ai làm người ấy phụ trách!"
Hứa Trường Châu cúi đầu nhìn cậu: "Cậu muốn tôi phụ trách?"
Ôn Ngải lao lực bám lấy, ngẩng đầu, ngược sáng nên không thấy không biểu tình trên mặt Hứa Trường Châu, nhưng cậu vẫn khẳng định: "Muốn."