Lần này Ôn Ngải ra khỏi nhà, tuy rằng lấy danh là đi làm việc, nhưng trên thực tế tính chất du sơn ngoạn thủy lại nhiều hơn một chút, trên đường ngắm phong cảnh, gặp được chuyện náo nhiệt gì đều chen một chân vào, đi một chút lại ngừng, cứ như thế kéo dài hành trình một tháng ra thành hai tháng.
Sau khi tiến vào địa giới Tây Vực, nơi nơi đều là đất vàng cát bay, chủ tớ ba người đi qua một sa mạc không quá rộng lớn, rốt cuộc gặp được thành trì phồn vinh được thành lập trên một ốc đảo.
Sau khi vào thành, Ôn Ngải hưng phấn nhảy xuống xe ngựa, dùng cặp chân di chuyển trên đường cái, cặp mắt đen lúng liếng tò mò nhìn quanh bốn phía.
Người Tây Vực có huyết thống nước ngoài, màu mắt khác với người Trung Nguyên, hơn nữa mũi cao mắt sâu, thân hình cao lớn, Ôn Ngải đi dọc đường nhìn, chỉ cảm thấy người người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng người người lớn lên lại không khác nhau lắm.
Quần áo nữ nhân nơi này mát mẻ bạo dạn, thân thể đầy đặn như ẩn như hiện dưới sa y mỏng manh, chân này ngực này, dù sao Ôn Ngải nhìn một cái liền đỏ mặt quay đầu đi, tỷ tỷ mang mạng che mặt bên cạnh thấy bộ dáng cậu đáng yêu, vui cười ném cho cậu một cái túi hương, Ôn Ngải theo bản năng nhận lấy, sau đó xấu hổ ngay tại chỗ.
Bất Trị tiến lên một bước: "Cốc chủ, vật ấy cứ giao cho thuộc hạ bảo quản đi."
"Không cần." Ôn Ngải cảm thấy làm như vậy trước mặt người ta không tốt lắm, vì thế giắt túi hương bên hông.
Tỷ tỷ che mặt có chút ngoài ý muốn, lập tức để tay phải lên lồng ngực bên trái, hướng cậu cúi đầu hành lễ.
Bất Cứu kịp thời giải thích cho Ôn Ngải: "Đây là động tác có ý cảm ơn."
Khóe môi Ôn Ngải cong lên, bắt chước trả lễ.
Ba người ở khách điếm đã được sắp xếp trong thành, Bất Cứu ở lại bên người Ôn Ngải hộ vệ, Bất Trị ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Ma giáo kỳ thực không gọi là Ma giáo, người ta có tên, gọi là Thánh Hỏa Giáo, chính là võ lâm Trung Nguyên tuyên truyền quá mức yêu ma hóa, thế nên người ta mới có cái ngoại hiệu hung tàn như vậy. Thánh Hỏa Giáo có quan hệ rất hòa hợp với dân bản địa, Bất Cứu thám thính tin tức cũng tương đối thuận lợi.
Ngày thứ hai, Ôn Ngải mang theo Bất Trị Bất Cứu bước vào lãnh địa của Thánh Hỏa Giáo.
Thánh Hỏa Giáo sừng sững trên đỉnh núi, Ôn Ngải chính thức bái thiếp, người ta cũng không bởi cậu là người Trung Nguyên mà phân biệt đối xử, rất nhanh mời cậu vào đại sảnh tiếp khách.
Người Tây Vực không thịnh hành lá trà xay nhuyễn, hạ nhân đưa tới trà sữa chính tông, hương vị cũng không sai, Ôn Ngải ngồi ngay ngắn trên ghế, một bên nhấp nhấp trà sữa, một bên suy nghĩ đợi lát nữa muốn dựa theo cốt truyện bàn điều kiện với Giáo chủ như thế nào.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ôn Ngải buông cốc quay đầu nhìn về phía cửa, một nam tử uy vũ cao lớn sải bước đi tới, một thân khí thế lãnh liệt khiến Ôn Ngải dù cách xa cũng sợ run cả người, chắc chắn đây là Giáo chủ Lục Minh Khiếu không sai.
Chờ Lục Minh Khiếu đến gần, Ôn Ngải mới nhận ra sau lưng y còn có một nam một nữ đi theo, nam khí chất xinh đẹp, nữ trang điểm hào sảng, có lẽ chính là Tả Hữu hộ pháp Bất Trị đề cập tới.
Lục Minh Khiếu vốn định đi thẳng lên chủ vị ở sảnh, kết quả dư quang vô tình nhìn thấy khách quý Ôn Ngải, liền chuyển phương hướng, trực tiếp đứng trước mặt cậu.
Giọng nói Lục Minh Khiếu lãnh ngạnh: "Là ngươi."
Ôn Ngải nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện mới một đôi mắt xanh thẳm: "Lục giáo chủ biết ta?"
Lục Minh Khiếu mấp máy môi, nói ngắn gọn: "Phúc Nhân trấn."
Ôn Ngải nháy mắt thất thần trên chỗ ngồi.
Lục Minh Khiếu phất tay với người phía sau: "Tất cả các người lui xuống đi."
Vừa dứt lời, bất kể là cặp Tả Hữu hộ pháp chuyển đổi khí chất, hay hạ nhân bưng trà đưa nước bên cạnh, tất cả đều nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Ôn Ngải thấy thế, cũng nói với tùy tùng của mình: "Bất Trị Bất Cứu, các ngươi cũng ra bên ngoài chờ đi."
Bất Cứu cảnh giác liếc Lục Minh Khiếu một cái, do dự không đi, đang muốn mở miệng thì lại bị Bất Trị mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Hai người ngồi như vậy nửa ngày, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Lục Minh Khiếu: "Ngươi..."
Ôn Ngải: "Cái kia..."
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngừng lại.
Lục Minh Khiếu mất tự nhiên ho hai cái: "Ngươi nói trước đi."
Ôn Ngải tỏ rõ ý của mình, đi thẳng vào vấn đề: "Lục giáo chủ, ta tới chỗ này là muốn đổi với ngươi vài thứ."
Lục Minh Khiếu sảng khoái gật đầu: "Được."
Ôn Ngải sửng sốt: "Ta còn chưa nói ta muốn cái gì mà..."
"Khụ khụ." Lục Minh Khiếu lại ho khan hai cái, "Được, ngươi nói đi."
"Gần đây ta có nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới, cần ấn Sa Liên làm thuốc dẫn, nghe nói --" Ôn Ngải nhìn về phía Lục Minh Khiếu, "Ấn Sa Liên nằm trong tay Giáo chủ, đúng không?"
"Không sai." Nói là nói với Ôn Ngải, nhưng ánh mắt Lục Minh Khiếu lại nhìn thẳng về phía trước, dù sao chính là không nhìn cậu, "Ta gọi người mang tới cho ngươi."
"Đợi một chút." Ôn Ngải đứng dậy ngăn cản Lục Minh Khiếu sắp đi, "Ngươi không hỏi ta lấy cái gì đến đổi sao?"
Cánh tay Lục Minh Khiếu bị cậu nắm trực tiếp cứng lại: "Không cần, ngươi đã cứu ta, đây là quà cảm ơn."
Tả Hữu hộ pháp bị gọi vào, Lục Minh Khiếu đơn giản rõ ròng nói tóm tắt truyền mệnh lệnh, Hữu hộ pháp lĩnh mệnh lập tức lui xuống lấy thuốc.
Lục Minh Khiếu quay lại ngồi bên cạnh Ôn Ngải, cứng đơ không nói một lời, Tả hộ pháp nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh khẩn trương của y, nhãn cầu xoay một vòng liền hiểu rõ tại sao lại như vậy.
"Giáo chủ." Tả hộ pháp trang điểm xinh đẹp, thanh âm cũng rất quyến rũ, "Trước đó không lâu không phải vừa nhận được điểm tâm từ Trung Nguyên sao, không bằng phân phó hạ nhân lấy ra cho Doãn cốc chủ nếm thử."
Ôn Ngải khoát tay: "Không cần phiền toái --" ta nhận được đồ rồi sẽ đi ngay.
Lục Minh Khiếu ngắt lời cậu, nói với Tả hộ pháp: "Khinh công của ngươi tốt, ngươi đi lấy, đi nhanh về nhanh."
Nụ cười của Tả hộ pháp cứng đờ, không ngờ mình lại đào hố cho mình nhảy xuống: "Thuộc hạ... lĩnh mệnh."
Tả hộ pháp vừa đi, đại sảnh trống trải an tĩnh trở lại, Ôn Ngải nhìn thoáng qua sườn mặt cứng đờ của Lục Minh Khiếu, do dự hỏi: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"
Mặt Lục Minh Khiếu đã căng lại càng căng, ngữ khí cứng nhắc: "Không có."
Người ta đã nói như thế rồi, Ôn Ngải cũng ngại hỏi lại, ngoan ngoãn ngồi uống trà sữa.bg-ssp-{height:px}
Không bao lâu sau, Hữu hộ pháp đi lấy thuốc hai tay trống trơn trở lại, quỳ trước mặt Lục Minh Khiếu: "Giáo chủ thứ tội, Tỏa Nguyệt lâu bị mất, ấn Cát Liên bị đánh cắp rồi ạ."
Lục Minh Khiếu nhướng mày, khí thế quanh thân nháy mắt khiến người ta sợ hãi: "Sao lại thế này?"
Hữu hộ pháp: "Nhìn từ dấu vết hiện trường, hẳn là người nọ ba ngày trước đột nhập vào Tỏa Nguyệt lâu, những thứ khác không bị chạm vào, chỉ đánh cắp mỗi ấn Sa Liên."
"Ầm" một tiếng, cái bàn dưới tay Lục Minh Khiếu bể thành bột phấn: "Việc này tra xét cho rõ ràng, người có liên quan nghiêm trị không tha!"
Hữu hộ pháp: "Thuộc hạ làm ngay!"
Ôn Ngải ngây ngốc ngồi trên ghế, một mặt mộng bức: "Hệ thống, trong cốt truyện có chi tiết "Ấn Sa Liên bị trộm" không?"
Hệ thống đau đớn kịch liệt: "Kịch tình tên tiểu kỹ nữ này lại bỏ nhà ra đi rồi."
Ôn Ngải: "Tôi cái gì cũng không làm mà???"
Lục Minh Khiếu tức giận không chỉ bởi có người thần không biết quỷ không hay đánh cắp bảo khố, mà còn bởi vì chuyện này lại bị phanh phui trước mặt Ôn Ngải, thể diện mất hết!
Sắc mặt Lục Minh Khiếu xanh mét, quay đầu, nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Ôn Ngải, trong lòng nhảy dựng, cho rằng bản thân dọa tới cậu rồi.
"Ngươi... Thật có lỗi, vừa rồi ta thất thố." Lục Minh Khiếu nhanh chóng bình phục cảm xúc của bản thân, nói khẽ, "Có phải đã dọa đến ngươi rồi không?"
Ôn Ngải lấy lại tinh thần, hướng y lắc đầu: "Không sao đâu, nếu là ta ta cũng tức giận."
Lục Minh Khiếu nghiêm túc hứa hẹn: "Nhất định ta sẽ tìm lại ấn Sa Liên cho ngươi."
Ôn Ngải gật đầu cười cười: "Ừm, cảm ơn ngươi."
Ôn Ngải tạm thời ở lại Thánh Hỏa Giáo, vẫn còn giữ những thói quen cũ, chủ yếu là để thể hiện sự biết ơn của Lục Minh Khiếu, chi tiêu ăn mặc an bài cho cậu đều dựa theo tập tục bên Trung Nguyên, nho lớn cùng dưa đỏ (dưa Hami) sung túc bên Tây Vực mỗi ngày đều chọn quả tươi mới đưa đến, những ngày này so với những ngày ở Ẩn Tiên cốc còn muốn tốt hơn.
Lúc đầu Ôn Ngải còn không khỏi ngượng ngùng, kỳ thực lúc trước cậu cũng không làm chuyện gì, chỉ là cho túi nước để lại chút bạc vụn, thực sự không cần hồi đáp quá trọng đại như vậy. Ôn Ngải tìm Lục Minh Khiếu nói ra, nhưng Lục Minh Khiếu cảm thấy cậu đáng giá, bộ dáng cậu có ân lớn với mình, khiến cho Ôn Ngải cũng không biết nên từ chối như thế nào.
Lục Minh Khiếu chơi lớn, trên trên dưới dưới Thánh Hỏa Giáo đều nhìn thấy, trước kia y lạnh như băng ngay cả người hầu tùy thân cũng không có, hiện tại đột nhiên có động tĩnh lớn như vậy, lời đồn cứ như vậy mà truyền khắp.
"Nghe nói chưa? Hôm qua Doãn công tử nói chưa thấy qua dương đà (lạc đà Alpaca), Giáo chủ không nói hai lời liền phái Tả hộ pháp dẫn người ra ngoài bắt, bắt mười con trở về, trong viện còn không đủ chỗ chứa."
"Ngươi nghe tin bậy ở đâu ra đấy? Chỗ Doãn công tử ở so với chủ viện còn lớn hơn, không có khả năng không đủ chỗ, đó là nơi chuẩn bị cho Giáo chủ phu nhân tương lai mà."
"Ngươi có thể bỏ hai chữ "tương lai" đi, đãi ngộ hiện tại của Doãn công tử, chắc chắn chính là Giáo chủ phu nhân."
"Không phải là chưa thành công sao? Mỗi ngày Giáo chủ vẫn nghỉ trong chủ viện, vẫn chưa qua đêm ở chỗ Doãn công tử đâu!"
"Đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi! Ngày vui của Thánh Hỏa Giáo chúng ta không còn xa nữa rồi."
Hai đại nương giặt quần áo ngươi một câu ta một lời bát quái, một người trong đó ngẩng đầu, thấy người cách đó không xa, sắc mặt bùm một cái trở nên trắng bệch.
"Giáo chủ, Giáo chủ tha mạng!" Đại nương giặt quần áo run run đầu lưỡi, "Chúng ta không có ý khác, dù sao thì, cũng không dám nữa rồi!"
"Giáo chủ tha mạng, chúng ta không dám nói lung tung nữa!" Một người khác cũng quỳ bịch xuống đất, tay giữ chặt ống quần Tả hộ pháp, "Tả hộ pháp, xin ngài hãy cầu tình giúp chúng ta!"
Tả hộ pháp một cước đá người văng ra, đối với các nàng không hề nổi lên chút đồng tình nào, từ trước đến nay Giáo chủ chán ghét nhất là mấy lời đồn đại linh tinh này, rõ ràng trước kia đã cấm rồi, hiện tại các nàng va vào họng súng cũng là đáng đời.
"Giáo chủ, người muốn xử trí hai người kia thế nào?"
Lục Minh Khiếu nhìn thoáng qua các nàng, ngược lại rời đi, trước khi đi để lại hai chữ: "Tiếp tục."
Tả hộ pháp đứng tại chỗ, suy nghĩ hơn nửa ngày mới tỉnh táo được.
Sau hôm đó, lời đồn về Giáo chủ phu nhân càng lợi hại hơn, Ôn Ngải đi qua nhà vệ sinh ven đường cũng có thể nghe thấy hai ba câu, nhưng là Lục Minh Khiếu vẫn không tỏ thái độ, Ôn Ngải cũng không muốn tự mình đa tình mà đi hiểu lầm, càng không thể chạy đến trước mặt Lục Minh Khiếu cáo trạng những hạ nhân đó, vì thế chỉ có thể yên lặng nhịn xuống.
Lúc trời tối, Ôn Ngải ngại ở trong phòng buồn chán, ngồi một mình trong sân, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
"Ngắm trăng?" Lục Minh Khiếu đi tới cửa viện, "Có muốn lên nóc nhà ngắm không?"
Ánh mắt Ôn Ngải sáng lên: "Được."
"Đắc tội." Lục Minh Khiếu nắm lấy tay Ôn Ngải, đưa cậu bay lên nóc nhà.
Ôn Ngải nằm xuống ngay tại chỗ, gối đầu lên nóc nhà, lại động động thân thể, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.
Mặt trăng Tây Vực đặc biệt lớn, hiện tại nằm ngửa như vậy ngắm, cảm giác cái bánh vàng to tròn này sắp đập lên mặt mình luôn.
"Nghe nói người Trung Nguyên ngắm trăng sẽ nhớ tới cố hương." Lục Minh Khiếu ngồi một bên, quay đầu nhìn Ôn Ngải, "Ngươi nhớ nhà?"
Ôn Ngải giật mình, nhớ tới nội cốc vằng vẻ trống không, lại nghĩ tới chuồng gà đầy ắp, một lúc lâu sau mới trả lời: "Có chút."
Lục Minh Khiếu trầm mặc một chút: "Chuyện ấn Sa Liên còn chưa có manh mối, ta sẽ điều thêm người đi tra."
Ôn Ngải vươn tay miêu tả mặt trăng tròn trịa: "Không sao đâu, ta... không quá vội."
Nghe cậu nói như vậy, tâm tình Lục Minh Khiếu nhất thời thả lỏng không ít: "Muốn xuống núi không? Ngày mai ta rảnh rỗi, đưa ngươi đi dạo?"
Ôn Ngải hơi nâng khóe miệng: "Được."
Lục Minh Khiếu không nói nhiều, hai người nói vài câu sau lại không nói gì, Ôn Ngải nằm trên nóc nhà, trực tiếp ngủ say.
Lục Minh Khiếu nhẹ nhàng lay cậu, không lay tỉnh nổi, vì thế cẩn thận cẩn trọng ôm cậu trở về phòng, đặt lên trên giường.
"Trác Dật Khanh..." Ôn Ngải nhỏ giọng nỉ non, "Sáng mai ta muốn ăn mì trứng gà..."
Bàn tay cầm chăn của Lục Minh Khiếu ngừng lại, thật lâu sau mới phủ chăn lên người Ôn Ngải.