Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiệc sinh nhật mười tuổi của trẻ nhỏ muốn tổ chức long trọng, tiệc sinh nhật lần này của Ôn Ngải, cha An mẹ An tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ở nhà hàng lớn gần nhà, bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng, quan hệ gần xa đều mời hết, cuối cùng còn bảo Ôn Ngải mời toàn bộ bạn bè thầy cô trong lớp đến.
Những năm gần đây, việc làm ăn của cha An ngày càng thuận lợi, mở được mấy chi nhánh, còn được báo địa phương phỏng vấn một lần, quan hệ cứ thế tăng lên, ông tổ chức tiệc cho con trai, có rất nhiều người tới tham dự.
So với người lớn có tâm tư phức tạp, trẻ nhỏ đơn thuần hơn nhiều, đầu năm nay mua thịt mua dầu đều cần dùng đến phiếu, phần lớn các gia đình đều ăn tiết kiệm, trẻ nhỏ háu ăn, năm trước ở sinh nhật Nhạc Kiêu đã được thể nghiệm cái gì gọi là sơn hào hải vị, liền muốn mỗi ngày đều là sinh nhật của hai anh em này, hiện tại vừa nghe có thể tới nhà bọn họ ăn ngon, mọi người vui vẻ vỗ tay.
Khách tới nhiều, tiệc có bàn, cha An mẹ An vội vàng đón tiếp, Nhạc Kiêu cũng giúp đỡ chạy qua chạy lại, tiểu thọ tinh (chỉ người được tổ chức sinh nhật) Ôn Ngải không phải làm cái gì, cũng không phải lo chuyện gì, chỉ cần đút tay vào túi quần, thỉnh thoảng giơ tay ra nhận tiền mừng tuổi từ người lớn.
Ở nhà họ An, cậu là lớn nhất!
Cha An mẹ An cho trẻ con ngồi riêng mấy bàn, vì không có người lớn ở đây, bọn trẻ chơi đùa khá thoải mái.
Ba bàn tròn xếp song song bày đầy đồ ăn, Nhạc Kiêu đưa các bạn tới chỗ này ngồi, Ôn Ngải cũng chọn bừa một chỗ ngồi xuống, lúc ngồi quần bị chật, vỏ tiền mừng tuổi chọc vào đùi khiến cậu đau.
Ôn Ngải lấy tiền mừng tuổi ra, nhét vào tay Nhạc Kiêu: "Cầm giúp em."
"Ừ." Nhạc Kiêu vuốt phẳng lì xì, bỏ vào trong túi áo khoác, lấy hai chai thủy tinh từ mặt đất lên, quơ trước mặt Ôn Ngải, "Em uống nước cam hay coca?"
Ôn Ngải chỉ vào bên trái: "Coca."
Nhạc Kiêu dùng dụng cụ mở nắp chai, "Ca ca" hai tiếng, để lại nước cam, đưa coca cho cậu, "Đừng uống hết, ăn đồ ăn trước đã."
"Biết rồi mà." Ôn Ngải nhận lấy uống hai ngụm, lau miệng khẽ ợ một cái, liếc hắn, "Thật dong dài."
Nhạc Kiêu nhìn cậu cười cưng chiều.
"Tránh ra! Cậu béo như thế sẽ đè phải Miêu Miêu!"
"Không muốn! Tớ muốn ngồi gần Miêu Miêu!"
Các bạn nhỏ đã bắt đầu động đũa đoạt đồ ăn, La Đông Đông cùng nhóc mập vẫn còn cãi nhau về vấn đề chỗ ngồi.
Miêu Miêu cùng nhóc mập học lớp bên cạnh, La Đông Đông vừa mới biết Miêu Miêu trong bữa tiệc sinh nhật năm ngoái của Nhạc Kiêu, cô nhóc vừa xinh xắn vừa biết khiêu vũ, La Đông Đông lại thuộc phái nhìn mặt, liền vội vàng muốn làm bạn tốt với người ta, thường xuyên tranh giành với nhóc béo, xem hôm nay đi, vẫn đang tranh nhau.
Miêu Miêu có giao tình cùng chơi với Ôn Ngải từ nhỏ, chắc chắn sẽ ngồi gần cậu, bởi vậy, gần cô nhóc cũng chỉ thừa một chỗ. Nhóc mập béo thì béo, nhưng người ta khiêu vũ rất linh hoạt, đặt mông ngồi trước được, còn lại mỗi La Đông Đông tóc chổng lên mặt nghệch ra.
Hai nhóc cãi vã um sùm, Nhạc Kiêu khuyên bảo, cuối cùng xếp cho La Đông Đông ngồi gần nhóc mập, cũng không tính là xa Miêu Miêu nhỉ?
Nhóm nhóc càn quét xong một bàn đồ ăn, mẹ An bưng tới một cái bánh kem siêu lớn, nhóm nhóc đều đứng lên nhìn cô cắt, một nhóc hai nhóc đều duỗi dài cổ, ngày thường chỉ có thể nhìn thấy đồ ăn hiếm lạ cách một lớp kính ở cửa hàng bách hóa, rốt cuộc hôm nay có thể nếm được vị của nó rồi!
Công nghệ làm bánh kem trong nước không thuần thục, ruột bánh nướng cứng ngắc, lớp bơ hồng nhạt cũng bị cứng.
Ôn Ngải bóc lớp bơ ăn như bánh quy, thích thú nhai nhai, ăn xong còn chưa đã thèm liếm liếm miệng.
"Ăn của anh đi." Nhạc Kiêu đẩy đĩa bánh kem của mình cho cậu, "Sạch sẽ, anh chưa động vào miếng nào."
Ôn Ngải liếc hắn, bóc lớp bơ, đẩy ruột bánh kem gộp cả phần ruột bánh của cậu lại: "Trao đổi công bằng."
Đỡ thiếu nhân tình của anh.
Nhạc Kiêu cười: "Được, trao đổi công bằng."
Em trai vui là được.
La Đông Đông thấy hai người đổi tới đổi lui, tật xấu bắt chước lại xuất hiện, lấy phần bánh kem của mình, lướt qua nhóc mập, để vào đĩa của Miêu Miêu: "Tớ cho cậu ăn nè!"
Động tác gặm bánh kem của nhóc mập dừng lại, khó xử nửa ngày, cuối cùng bị ánh mắt diễu võ dương oai của La Đông Đông kích thích, nhịn đau từ bỏ nửa miếng bánh kem dính nước miếng trong tay: "Miêu Miêu, tớ cũng cho cậu!"
Miêu Miêu cạn lời nhìn bọn họ: "Ấu trĩ!"
Cô nhóc này chạy theo mốt, cả ngày chỉ nghĩ chuyện bảo trì dáng người, không ăn mấy thứ dễ béo như thế này đâu.
Nhóc mập thấy cô nhóc không cần, lại cầm bánh kem của mình về gặm, tiện tay trả luôn phần của La Đông Đông: "Này, của cậu."
La Đông Đông nhìn nhìn bánh kem, lại nhìn nhóc béo: "Này! Cậu tên là gì?"
"Trần Phi Dương." Nhóc béo lau sạch bơ trên miệng, "Tớ tên Trần Phi Dương."
Các bạn học vây quanh bàn bánh kem, lớp phó học tập đột nhiên đề nghị: "Mỗi người chúc ban hoa một câu đi, không được trùng nhau!"
Mọi người đồng ý, liền dựa theo chỗ ngồi mà chúc.
"Chúc ban hoa muốn gì được nấy!"
"Học hành tiến bộ!"
"Đại cát đại lợi!"
"Sống lâu trăm tuổi!"
"......"
Nửa vòng trôi qua, đến lượt một cô nhóc không giỏi văn lắm, cô nhóc nghẹn nửa ngày, cuối cùng lắp bắp nói: "Chúc ban hoa... trăm năm hạnh phúc... với ban thảo..."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Từ đó không phải dùng như vậy!"
"Trăm năm hạnh phúc! Trăm năm hạnh phúc!"
Lúc này, các bạn trong lớp ồn ào vừa đập bàn lại vừa gõ đũa cười ầm ĩ, khiến mặt Ôn Ngải đỏ bừng, một nửa là giận dỗi một nửa là xấu hổ.
Nhạc Kiêu quay đầu, thấy Ôn Ngải cúi đầu, mặt đỏ bừng trông đáng yêu như Hồng Quả Quả (), đột nhiên cảm thấy từ trăm năm hạnh phúc dùng với bọn họ rất hợp lí, dù sao thì hắn sẽ bảo vệ em trai cả đời.
Kết thúc tiệc sinh nhật, cha An giúp Ôn Ngải cầm một đống quà sinh nhật của các bạn nhỏ về nhà. Ôn Ngải ngồi trong phòng bóc quà, bóc được một nửa liền thấy mệt không muốn động, dù sao thì trong nhà cái gì cũng có, không thiếu thứ gì, cậu nhận tâm ý của mọi người là được rồi.
Ôn Ngải đứng dậy lui về phía sau, thẳng đến khi cẳng chân đụng đến mép giường, dang tay ngã ra đằng sau, thoải mái nằm lên giường.
Nhạc Kiêu tắm xong trở về, nhìn quà tặng chưa bóc trong góc, vừa lau tóc vừa đến cạnh mép giường ngồi xuống: "Em không bóc à?"bg-ssp-{height:px}
Ôn Ngải khi đã dính vào giường liền lười đến mức không muốn nói: "Ừm."
Nhạc Kiêu vắt khăn qua cổ, quay đầu nhìn cậu: "Không thích à?"
Ôn Ngải nhắm mắt, nhẹ "Ừm" một tiếng.
Qua một hồi lâu, Ôn Ngải cảm thấy mình sắp ngủ đến nơi rồi, đột nhiên nghe thấy Nhạc Kiêu nói: "Thật ra anh cũng chuẩn bị quà."
"Anh?" Ôn Ngải mở to mắt, ngồi vụt dậy, "Vậy sao anh giấu không đưa cho em?"
"Sợ em không thích." Nhạc Kiêu cúi người cầm cặp sách trên mặt đất lên, lấy hộp bút ra, lấy ra một cái vòng cổ có dây hồng từ bên trong, đưa ra trước mặt Ôn Ngải, "Cho em nè."
Ôn Ngải không cầm, dùng tay sờ sờ mặt dây chuyền dưới dây tơ hồng, đó là một chú ngựa nhỏ được khắc từ trúc , tư thái nhẹ nhàng dẻo dai cất vó chạy, phiến trúc rất dày, mặt chính diện màu xanh lá, mặt trái màu trắng gạo, từng góc cạnh được mài cực kỳ cẩn thận, không ráp tay chút nào.
Ôn Ngải nghĩ, cậu sinh năm , đúng tuổi ngựa.
Nhạc Kiêu có chút khẩn trương: "Em thích không?"
Ôn Ngải nâng mắt nhìn hắn, cúi đầu xuống tạo thành góc độ với cơ thể.
Nhạc Kiêu cầm vòng cổ nhìn, không hiểu cậu có ý gì.
"Còn ngốc ở đó làm gì?" Ôn Ngải thúc giục, "Đeo giúp em đi!"
"À!" Trong lòng Nhạc Kiêu vui vẻ, vừa cười vừa đeo vòng lên cổ Ôn Ngải, "Được rồi!"
"Chậm hiểu, em chờ mỏi hết cả cổ." Ôn Ngải ngẩng đầu xoay cổ vài cái, khảy ngựa trúc nhỏ trước ngực, lẩm bẩm, "Ngựa gì mà xanh thế..."
"Nếu không thì..." Nhạc Kiêu do dự nói, "Anh tước mặt trúc cho em? Gỗ bên trong màu nhạt."
Ngón tay Ôn Ngải vuốt ve trên mặt trúc bóng loáng, lắc đầu: "Thôi, cứ để như thế đi."
Nhạc Kiêu cười rộ lên: "Được, nghe em."
Ôn Ngải nắm chặt ngựa trúc nhỏ trong tay, tầm mắt đặt lên tay Nhạc Kiêu: "Anh làm mất mấy ngày?"
Tay Nhạc Kiêu giống hệt cây xấu hổ cuộn lại, ngón tay giấu kín trong lòng bàn tay: "Tầm một tuần, cơ bản là làm hỏng hai cái nên tốn thời gian..."
"Anh dùng dao khắc?" Tầm mắt Ôn Ngải chuyển đến mặt Nhạc Kiêu: "Không bị thương đấy chứ?"
"Dùng dao dễ gãy." Nhạc Kiêu lắc đầu, "Anh dùng giũa trong thùng dụng cụ của cha, mài dần."
"À." Ôn Ngải dịch đến mép giường, nhảy xuống, đến tủ quần áo lấy áo ngủ ra, "Em đi tắm."
"Ừm." Nhạc Kiêu ngồi ở mé giường nhìn cậu, đến lúc cậu đi tới cửa đột nhiên nói một câu, "Trúc không sợ nước, em không cần gỡ xuống."
"Biết rồi."
Đóng cửa phòng tắm lại, Ôn Ngải cúi đầu lật qua lật lại ngựa trúc nhỏ nhìn thật lâu.
Hệ thống: "Trông thật đáng yêu, nam chính khéo tay thật."
Ôn Ngải không thèm để ý: "Anh ấy? Tay vụng muốn chết."
Hệ thống kinh ngạc: "Meo meo meo? Thế cậu làm ra cái tốt hơn đi?"
Ôn Ngải lật mặt trái màu trắng lên, chỉ vào điểm đỏ nhỏ xíu trên đuôi ngựa: "Chắc chắn tay anh ấy bị thương!"
Hệ thống nghe ra có chỗ không thích hợp: "Cậu đau lòng à?"
"Đau lòng gì chứ." Ôn Ngải nhanh chóng phủ nhận sự thật, "Trước khi tặng không thèm kiểm tra một chút, không để tâm gì cả."
Bình nóng lạnh trong nhà phải bật nước một lúc, nước lạnh mới chuyển ấm, Ôn Ngải mở vòi sen ra, xả nước lạnh ra trước, một bên đứng cởi quần áo, cầm dây hồng trên cổ do dự một lát, coi như nể ngựa nhỏ đáng yêu, miễn cưỡng để nó lại.
Quốc gia thực hành chế độ năm giáo dục bắt buộc, học trường trung học phân chia theo địa chỉ trên sổ hộ khẩu, Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu cùng hộ khẩu đương nhiên học cùng trường, lại bằng chút duyên phận, học cùng lớp, trở thành bạn cùng bàn.
Toàn bộ sơ trung đều bị tuổi dậy thì chi phối, học sinh tâm sinh lý đang phát triển bắt đầu hiểu chuyện, trở nên chú trọng vẻ ngoài hơn, bắt đầu để ý bạn khác phái, bắt đầu thảo luận thích ai.
Lúc trước Nhạc Kiêu làm ban thảo vốn không phải vô căn cứ, sau sáu năm tiểu học, không những không xấu trai đi, ngược lại càng gần danh hiệu giáo thảo, ngày càng đẹp trai hơn.
Ở niên đại hàm súc này, gửi thư tình đã là cách bày tỏ tình yêu rất lớn mật, mà ở bàn học Nhạc Kiêu mỗi ngày đều xuất hiện mấy lá thư màu hồng nhạt, hắn cảm thấy trực tiếp vứt vào thùng rác thì không nên, vì thế mang về nhà nhét vào một góc cho bụi phủ.
Hôm nay, Nhạc Kiêu học thể dục xong về nhà, tay với vào bàn học cầm ly nước, không cẩn thận làm thư tình rơi ra, vừa lúc dừng bên chân Ôn Ngải đang dùng áo quạt cho mát.
Nhạc Kiêu nhặt lá thư lên, phủi bụi, Ôn Ngải nhướn mày: "Anh định xem à?"
Nhạc Kiêu sửng sốt:"Em biết anh chưa bao giờ xem mà."
Ôn Ngải bĩu môi: "Dù sao cũng đã giữ lại rồi, xem chút đi."
Nhạc Kiêu cho là cậu nhàm chán, muốn tiêu khiển một chút, vì thế mở thư ra.
Chữ nữ sinh viết rất bình thường, có lẽ là một người nội liễm, không tỏ tình nóng bỏng, chỉ chép lại một bài thơ tình trên báo.
"Chữ hơi xấu." Ôn Ngải ngó đầu qua, bổ sung, "Hợp với anh đấy."
Nhạc Kiêu bị câu nói của cậu làm nghẹn lại, tiến thoái lưỡng nan rất khó chịu.
Cực kỳ vô tội.
----------------------------------
() Hồng Quả Quả
Hai dòng cuối bản gốc nó là thế này "岳骁被他呛得一口气堵在喉咙,不上不下的挺难受。
特别无辜。", bạn nào biết chỉ mình với ;-;, chứ để thế kia mình thấy củ chuối kiểu gì đó...