Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Ngải tự nhận nhiệm vụ ở thế giới này cậu thực hiện không tệ lắm, bắt nạt Nhạc Kiêu xoay vòng vòng, mỗi ngày đều không giống nhau, chẳng qua ----
"Hệ thống." Ôn Ngải nói, "Tôi sợ tôi cứ thế này sẽ thành thói, về sau không sửa nổi mất."
Hệ thống: "Làm một hệ thống từng trải, tôi có thể khẳng định với cậu, đúng là trước kia cậu không tài nào sửa nổi."
Ôn Ngải: "Trước kia? Là thế giới thứ nhất hay thế giới thứ hai?"
Hệ thống: "Cả hai."
Ôn Ngải ôm đầu nhỏ nghĩ nghĩ: "Nếu trước kia tôi cũng làm như vậy, thì sao nhiệm vụ lại thất bại?"
Hệ thống không nói.
Ôn Ngải bĩu môi: "... Làm gì mà thần bí như vậy, chế độ của các cậu cực kỳ vô nhân tính, thất bại liền xóa ký ức, tôi chẳng rút ra được tí kinh nghiệm nào, rất có thể cả hai lần đều phạm cùng một sai lầm!"
Hệ thống ngầm vỗ tay cho cậu --- phân tích cực kỳ chuẩn xác.
"Thật là chán." Hiện tại cấp hai đang được nghỉ hè, bên ngoài nắng như đổ lửa, Ôn Ngải trốn trong phòng điều hòa không ra khỏi cửa, nằm trên ghế dựa chán muốn chết, "Trò rắn săn mồi của cậu chơi vui không, cho tôi xem với."
Ngữ khí hệ thống đầy kiêu ngạo: "Cho cậu mở mang tầm mắt."
Đại não Ôn Ngải rất nhanh nhận được hình ảnh, chậc, trên bản đồ không chỉ có một con sâu, à không, một con rắn.
"Đây đều là người chơi." Hệ thống dựa vào thủ pháp cao siêu động chết một con rắn nhỏ, hưng phấn nói, "Thấy chữ trên đầu không? điên cuồng giết chóc !"
Ôn Ngải: "... Nick game của cậu hay đấy."
Ôn Ngải thực sự không hứng thú với những con rắn sặc sỡ bò quanh này, nhìn một chút liền bảo hệ thống tắt màn hình.
"Cậu coi thường rắn săn mồi đúng không?" Hệ thống đột nhiên giận dỗi, "Tôi muốn cấm ngôn cậu một ngày! Đừng tìm tôi nói chuyện, đi mà tìm nam chính chơi trứng!"
"Không phải, tôi ---"
Ôn Ngải thử một chút, đúng là không liên hệ được nó!
Cha An thấy Ôn Ngải kêu chán cả ngày, liền nhờ người mua máy chơi game Tiểu Bá Vương (), Ôn Ngải cao hứng, mang máy chơi game tới phòng khách, có thể chơi cả một ngày không dừng, muốn ăn kem que chân gà gì đó, chỉ cần há mồm sai Nhạc Kiêu, dù sao cha An mẹ An đều đã đi làm, cậu giày vò Nhạc Kiêu thế nào cũng không ai biết!
Ôn Ngải cắm trò Super Mario vào máy chơi game, vừa mới ngồi xuống đã mở miệng kêu: "Nhạc Kiêu ----! Em muốn ăn dưa hấu!"
Nhạc Kiêu đang ngủ trưa, nghe thấy cậu gọi liền xuống tầng, vào phòng bếp bổ một quả dưa hấu, tách tâm dưa hấu ngọt nhất vào trong bát, đưa tới cho Ôn Ngải: "Nè."
Ôn Ngải nhìn chằm chằm màn hình TV, tay cầm máy chơi game: "Hết tay rồi! Anh không thấy à?"
Nhạc Kiêu ngồi cạnh cậu, dùng tăm chọc vào một khối dưa hấu, bón cho cậu như bón cho trẻ nhỏ: "A -----"
Ôn Ngải cũng há miệng: "A -----"
Dưa hấu vừa mua sáng nay, vừa mới lại ngọt, Ôn Ngải dùng đầu lưỡi là có thể ép được nước dưa hấu ra.
"Tại sao lại không lạnh?" Ôn Ngải nuốt thịt quả xuống, "Không phải trưa vừa cho vào tủ lạnh rồi sao?"
"Đây là quả ở ngoài, anh vừa bổ xong." Nhạc Kiêu dùng tăm tách hạt ra, đưa tới bên miệng Ôn Ngải, "Ngọt không?"
Ôn Ngải nghiêng đầu không chịu ăn: "Em muốn ăn dưa trong tủ lạnh cơ!"
Nhạc Kiêu lắc đầu: "Hôm nay em đã ăn hai que kem rồi, nếu ăn thêm đồ lạnh nữa sẽ tiêu chảy."
"Không dễ tiêu chảy như thế đâu." Chơi đến chỗ quan trọng, mắt Ôn Ngải dán chặt vào màn hình, một bên điều khiển, một bên dùng khuỷu tay chọc chọc Nhạc Kiêu, thúc giục, "Anh lấy cho em đi!"
Nhạc Kiêu không động đậy.
Ôn Ngải: "Có nghe thấy không, nhanh đi đi ---- a!"
TV truyền đến âm thanh thua cuộc, Mario đã bị hoa ăn thịt ăn mất.
Ôn Ngải chơi bàn ba này lâu lắm rồi, mắt thấy đã sắp qua, kết quả lại chết ở ngưỡng cửa chiến thắng.
"Lại chết nữa!" Ôn Ngải tức giận duỗi chân, quay đầu đổ lỗi cho Nhạc Kiêu, "Đều tại anh! Anh đi lấy thì phải đã xong rồi không, lải nhải dài dòng hại em phân tâm!"
Giữa hè, thân dưới Ôn Ngải chỉ mặc một chiếc quần đùi, cặp chân trắng trẻo vốn đang khoanh lại, lúc này duỗi thẳng vung loạn xạ, khiến Nhạc Kiêu nhìn chằm chằm.
Ôn Ngải không cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Nhạc Kiêu, duỗi tay đẩy hắn một cái: "Đừng giả vờ làm người câm! Anh hại em thua, chuyện này không thể để yên!"
Lúc này Nhạc Kiêu mới hoàn hồn, nhanh chóng dời mắt khỏi đùi Ôn Ngải, chuyện này còn chưa xong, hắn còn phải quản thúc mình không được dời mắt xuống dưới nữa.
Từ đêm giao thừa năm đó, Nhạc Kiêu liền phát hiện mình không thích hợp, cứ hở ra một chút là lại nhìn Ôn Ngải, có đôi khi nhìn đến thất thần, hoặc là nhìn đến nỗi cả người nóng lên như phát sốt.
Nhạc Kiêu không biết mình bị bệnh gì, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy loại khác thường này hẳn nên giấu đi, không được để người khác biết.
Ôn Ngải ở bên cạnh còn đang ôm chặt cánh tay hắn, Nhạc Kiêu đành phải chủ động chuộc tội: "Anh giúp em qua ván này nhé."
"Anh?" Ôn Ngải nửa tin nửa ngờ đưa máy chơi game cho hắn, "Anh có thể chơi một hai lần mà, đừng khoác lác."
"Không khoác lác." Nhạc Kiêu cười cười, chọn start, "Chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Ôn Ngải hừ hừ một tiếng, xoay đầu nhìn về phía TV, nhìn Nhạc Kiêu thao túng Mario chọc nấm: "Nếu không qua được, anh phải cho em ăn dưa hấu lạnh."
Nhạc Kiêu gật đầu: "Được!"
Tuy Nhạc Kiêu mới mười bốn tuổi, nhưng người ta biết chừng mực, nếu không chắc người ta sẽ không hứa, ấn máy chơi game, hoàn mỹ qua được ván ba từng khiến Ôn Ngải rối rắm không thôi.
"Rốt cuộc cũng qua!" Ôn Ngải hưng phấn, trực tiếp nghiêng người, đoạt đi máy chơi game trong tay Nhạc Kiêu, cậu không hề có ý định đứng lên, khuỷu tay chống lên đùi người ta, nửa nằm nửa dựa chơi tiếp, tay ấn phím kêu tạch tạch tạch.
Tư thế này, tay Nhạc Kiêu vừa nhấc là có thể ôm cậu vào trong lòng, nhưng Nhạc Kiêu nào dám động, hay tay chắp ra sau lưng.
Tay đã đặt tốt, vậy nên để mắt ở đâu?
Nhạc Kiêu cúi đầu, đập vào mắt là cái cổ mảnh khảnh của Ôn Ngải, hắn nhanh chóng xoay đầu sang một bên, lại trùng hợp nhìn thấy hai chân của Ôn Ngải, trơn bóng, lõa lồ dưới mí mắt hắn, thỉnh thoảng lại động hai cái.
Nhạc Kiêu miệng khô lưỡi khô.
"Em chơi đi, anh về phòng." Nhạc Kiêu rút chân mình khỏi khuỷu tay Ôn Ngải, đứng dậy chạy lên tầng.
Ôn Ngải lại thua tiếp, nhàn nhã nhét một miếng dưa hấu vào trong miệng, thuận tiện nhìn bóng hắn: "Vội gì chứ, chạy như thể có ma quỷ đuổi theo vậy..."bg-ssp-{height:px}
Trong nhà chỉ có phòng khách lắp máy điều hòa, cũng may buổi tối tương đối mát mẻ, mở cửa sổ cho gió đêm lùa vào, không cần mở quạt máy.
Ôn Ngải say ngủ, Nhạc Kiêu ở phòng đối diện lại cả người khô nóng, mồ hôi thấm ra làm ướt khăn trải giường.
Trong giấc mộng, Nhạc Kiêu lại thấy cặp chân thon dài trắng nõn của Ôn Ngải, chẳng qua ---
Đang quấn trên eo hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đũng quần Nhạc Kiêu ướt sũng.
Thầy giáo dạy sinh nói, con trai khoảng - tuổi sẽ mộng tinh, Nhạc Kiêu nghĩ hắn khá bình thường.
Nhưng khi nhớ lại người trong giấc mộng tối qua, Nhạc Kiêu vô lực ngồi trên giường, che mặt.
Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu khi còn nhỏ được bà Vương chăm sóc, có cảm tình sâu đậm với bà, tuy rằng đã chuyển đi, nhưng vẫn thường xuyên trở về thăm bà.
Cha An nhận được hai hộp sâm Mỹ từ đối tác, gọi Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu bảo đến lúc đưa cho bà Vương, mắt thấy sắp đến khai giảng, ăn cơm trưa xong Ôn Ngải liền kéo Nhạc Kiêu đi ra cửa.
Xuống xe bus công cộng, còn phải đi một đoạn mới tới khu nhà tập thể.
Nhạc Kiêu mỗi tay cầm một hộp sâm Mỹ, không xa không gần đi sau Ôn Ngải.
"Anh làm sao vậy?" Ôn Ngải không chịu nổi cảm giác có cái đuôi lẽo đẽo theo sau, dừng lại xoay người nhìn hắn, "Lấy tốc độ của anh, trời tối cũng chưa đến được!"
Nhạc Kiêu cách cậu năm bước: "Em muốn chạy trước cứ chạy đi, anh theo sau."
"Không phải." Ôn Ngải nhíu mày, "Chúng ta không thể đi song song sao? Cùng đi, chứ cứ một trước một sau, rõ là quái."
Nhạc Kiêu đứng tại chỗ nhìn cậu một lát, nhấc chân đi đến bên cạnh cậu: "Đi thôi."
"Hừ, anh không muốn à?" Ôn Ngải trừng hắn một cái, "Lần sau không thèm đi cùng anh nữa, em tới gặp bà Vương một mình."
Nhạc Kiêu gật đầu: "Ừm."
Ôn Ngả sửng sốt, trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa không tên, nắm chặt tay Nhạc Kiêu, "Anh lại "Ừm" một lần nữa thử xem?"
Cậu phản ứng mạnh như vậy, Nhạc Kiêu cũng sửng sốt, do dự: "Vậy đổi thành 'được'?"
"Đồ đáng ghét!" Ôn Ngải hung hăng đạp Nhạc Kiêu một cái, quay người chạy đi, quay được một nửa lại trở về đoạt hai hộp sâm trong tay Nhạc Kiêu, "Tí nữa nhớ mua thêm hai túi gạo!"
Ôn Ngải đi thẳng đến nhà bà Vương, không quay đầu nhìn lại.
Nhạc Kiêu đứng tại chỗ ngây ngốc hơn nửa ngày, đột nhiên thông suốt, đáy mắt nhiễm một tia vui sướng.
Nếu chỉ mình hắn đơn phương, hắn sẽ lựa chọn xa cách, sau đó đứng ở một chỗ không xa, lặng lẽ bảo vệ người đó.
Nhưng phản ứng của Ôn Ngải khiến hắn thấy được một tương lai khác.
Người bán quà vặt ở khu tập thể vẫn là Lưu Đả Thiết, chẳng qua con chó săn đáng sợ kia đã già đến mức chỉ có thể nằm trên mặt đất sủa.
Nhạc Kiêu mua hai túi gạo, khiêng một mạch lên tầng tám, bà Vương ra mở cửa, duỗi tay muốn ôm gạo giúp hắn: "Lại làm các con tốn tiền rồi."
"Không sao đâu ạ, tiện đường thôi ạ." Ôn Ngải kéo bà Vương sang một bên, giận dỗi nói với Nhạc Kiêu, "Khiêng vào phòng bếp đi."
"Ừm." Nhạc Kiêu thành thật mang gạo vào phòng bếp, đặt bên cạnh lu gạo.
"Kiêu Kiêu vất vả rồi." Bà Vương cầm một chiếc khăn tay muốn lau mồ hôi cho Nhạc Kiêu, nhưng hiện tại Nhạc Kiêu đã cao m, bà Vương không lau tới.
"Để con tự lau ạ." Nhạc Kiêu nhận lấy khăn tay lau mặt, cười với bà lão, "Con cảm ơn bà."
Bà Vương không có con cháu, Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu lại chỉ có một ông ở quê, tuy ba người không có quan hệ huyết thống, nhưng trên thực tế thân thiết hơn không ít các cặp bà cháu khác.
Bà Vương bảo bọn họ ra ghế sô pha ngồi, bà tới phòng ngủ lấy ra một hộp sắt, hộp sắt này Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu rất quen thuộc, trước kia bị ngã, bà Vương luôn dùng kẹo bên trong dỗ dành bọn họ.
Chỉ là hiện tại, lớp vỏ bên ngoài hộp sắt đã sớm bong tróc, bọn họ cũng đã lớn khôn, song tấm lòng bà Vương một chút cũng không thay đổi.
Ba người vừa ăn kẹo vừa nói chuyện, Nhạc Kiêu ngồi giữa vẫn luôn nhìn Ôn Ngải, Ôn Ngải hoặc nhìn mặt đất, hoặc nhìn bà Vương, dù thế nào cũng không muốn nhìn mặt hắn.
Nói chuyện một lúc, bà Vương khom lưng đi về phía nhà bếp: "Các con cứ đi chơi đi, đến giờ cơm chiều thì về nhé."
Hiện tại Ôn Ngải đang nhìn không vừa mắt Nhạc Kiêu, không muốn ở cùng một chỗ với hắn tí nào. Ôn Ngải muốn ăn vạ trong bếp dưới danh nghĩa giúp đỡ, kết quả bà Vương phất tay: "Thôi, tay nghề con thế nào bà không biết chắc? Đừng thêm việc cho bà."
Hai người bị đuổi ra ngoài cửa, ở cầu thang, Ôn Ngải khoanh tay đi đằng trước, Nhạc Kiêu nhìn gáy cậu đi theo sau.
Hiện tại Ôn Ngải nghe thấy tiếng bước chân của Nhạc Kiêu cũng cảm thấy phiền, cậu đẩy nhanh tốc độ, kết quả Nhạc Kiêu cũng bịch bịch bịch chạy theo.
Trong lòng Ôn Ngải càng phiền, bạn nói xem người này có tật xấu gì vậy, vừa nãy thì muốn bảo trì khoảng cách, hiện tại lại muốn sán lại gần.
Ôn Ngải dừng chân, xoay người trừng mắt nhìn Nhạc Kiêu, còn chưa kịp nói chuyện, Nhạc Kiêu đã giơ hai tay lên nói: "Em đừng giận mà, cầu thang nhỏ quá, anh không đi song song với em được."
Ôn Ngải bĩu môi: "Ai cần chứ?"
Nhạc Kiêu khẽ nói: "Anh cần."
Ôn Ngải không nghe thấy: "Gì cơ?"
Nhạc Kiêu lắc đầu: "Không có gì."
Hai người một trước một sau ra khỏi cầu thang, tầm nhìn trở nên thoáng đãng.
Nhạc Kiêu đi ở phía sau gọi Ôn Ngải, trong mắt có một tia chờ mong: "Cùng đi được không?"
Ôn Ngải quay đầu: "Đi đến đâu?"
"Ý anh là----" Nhạc Kiêu cực kỳ nghiêm túc, "Em muốn sánh vai cùng anh không?"
Ôn Ngải lầm bầm, nhưng Nhạc Kiêu đã hiểu.
Hắn cười đi đến bên người Ôn Ngải, dùng ngữ khí hứa hẹn nói: "Về sau chúng ta cùng sánh vai nhé."
Cả đời.
------------------
() Máy chơi game Tiểu Bá Vương