Lão phật gia Đoan Mộc Tú ngồi trên ghế hiền lành nhìn Cường Tử, sau đó thì kinh ngạc. Từ câu chuyện bà vừa kể, toàn thân Cường Tử run lên không thể bình tĩnh.
Giọng bà kể chuyện bình đạm, câu chuyện cũ kịch liệt như vậy, lại được kể đến êm tai. Chính từ giọng nói đều đều thong thả này Cường Tử có thể cảm nhận được những thứ khiến cho cảm xúc của hắn muốn vỡ tung.
Chuyện từ sáu mươi năm trước, không lâu sau khi thoát khỏi màn sương mù mịt. Mọi người đều nghèo đều khổ, phải ăn vỏ cây, rễ cỏ, thậm chí ăn những thứ này cũng khó mà no bụng, nghèo đói đến mức chưa từng thấy. Nhưng khi ấy tinh thần của mọi người lại cực kỳ phong phú, dù ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trong ba năm thiên tai khốn khổ đến khó mà tưởng tượng nổi, siết chặt lưng quần vẫn còn ôm nợ, một quốc gia vừa mới tự lập vẫn đang cần xây dựng, cần phải giữ vững ý chí chiến đấu, người lãnh đạo của quốc gia ấy chính là tấm gương gương mẫu nhất. Vị lão giả ấy, ba năm không biết vị thịt, vì thiếu dinh dưỡng mà gần như hôn mê, tình cảnh này, biết cảm nhận thế nào đây?
Sau đó, dù đuổi được kẻ thù xâm lược, đánh bại kẻ địch không ai bì nổi, khắp đất nước đều là cùng một cảnh khốn khốn khổ khổ.
Dưới bề mặt có vẻ yên tĩnh kia là những dòng nước chảy xiết gợn sóng.
Không chỉ người lãnh đạo nhất định không đầu hàng, cả quốc đảo chiến bại đều không cam lòng ngủ đông, ở ẩn. Từng đoàn đặc vụ và phần tử phá hoại không ngừng đột nhập vào đất liền, gây nên một loạt tai nạn thê thảm cho đất nước đó.
Sáu mươi năm trước, một đám võ giả Nhật Bản lặng lẽ đột nhập vào đại lục. Suốt ngày đêm bọn họ không ngừng gây rối loạn cho võ lâm Hoa Hạ vừa mới yên bình, liên tục thảm sát rất nhiều cao thủ võ lâm danh môn chính phái, ngay cả lão đạo trường Nhất Niệm Chân Nhân đức cao vọng trọng của Thượng Tam Thanh quan trên núi Chung Nam cũng bị bọn ác đồ này hạ độc ám sát.
Đúng lúc đó, một thiếu niên gặp được kỳ duyên, sau ba năm bế quan trên núi Nga Mi đã luyện thành môn võ công tuyệt thế trong một bộ kỳ thư từ thời thượng cổ. Khi anh ta xuất quan cũng chính là ngày Nhất Niệm Chân Nhân bị ám sát. Thiếu niên nọ đã từng được Nhất Niệm Chân Nhân chiếu cố nên khi biết được tin tức cực kỳ đau khổ, đã thề sẽ tự tay giết kẻ ác kia, an ủi linh hồn Nhất Niệm Chân Nhân.
Thiếu niên này vốn là một người thiên tư thông minh, trong gần ba năm đã luyện môn võ đó lên tới cảnh giới đại thành. Mười sáu tuổi bế quan, mười chín tuổi xuất quan, luyện thành một thân bản lĩnh đây nhưng cảnh còn người mất.
Thiếu niên này chính là chồng của Lão phật gia Đoan Mộc Tú, Hách Liên Thiết Thụ!
Suốt đêm, Hách Liên Thiết Thụ bôn tẩu sáu trăm dặm chém giết đám võ giả Nhật Bản thối nát kia tới hầu như chẳng còn ai. Y dùng sức một người chém giết ba mươi bảy người, vạt áo đẫm máu!
Trong số đó, đáng kể nhất là hai gã cao thủ tên xếp thứ năm trong Kim Bảng Nhật Bản. Còn bốn gã Ngân Bảng, mười hai tên thượng nhẫn, mười chín trung nhẫn.
Y cứ thế tay không giết người, máu tươi đẫm theo từng bước chân, khí thế như cầu vồng!
Cao thủ đứng thứ ba trong Kim Bảng Nhật Bản đối đầu với y không đỡ nổi ba chiêu! Chỉ với một chiêu Long đẳng cửu uyên đã giết ba cao thủ Ngân Nảng!
Sau khi giết người, Hách Liên Thiết Thụ đứng chắp tay, toàn thân đẫm máu.
Khi đó trong nước nguy cơ tứ phía, có rất nhiều đặc công ngoại quốc và hắc bang tiềm phục trong bóng tối đều cùng nhau ra tay. Bọn họ không chỉ phá chính quyền, càng không thương tiếc phát động một trận tàn sát dân chúng, gây ra hỗn loạn.
Ba mươi bảy võ giả Nhật Bản này chính là nhóm nhân sĩ chủ chốt trong võ lâm Nhật Bản lẻn vào đại lục, liên tục gây ra huyết án tại mười bốn môn phái. Chỉ với ba mươi bảy người do hai cao thủ Kim Bảng, bốn cao thủ Ngân Nảng cầm đầu, có thể nói đủ để khiếu chiến với bất cứ danh môn đại phái nào trong nước.
Cùng với ba mươi bảy người này còn có không dưới năm sáu trăm người lén lút vào đại lục. Đây mới chỉ là người Nhật Bản, còn các nước Châu Á khác, thậm chí có cả xã hội đen nước Mỹ cũng trà trộn vào. Lúc ấy, trật tự võ lâm đã bị quấy loạn đến mức không thể cứu vãn.
Chính quyền mới vừa thành lập vẫn còn non nớt. Không riêng gì chính quyền, võ lâm cũng là trăm năm tàn tạ đợi chờ hưng thịnh. Rất nhiều chí sĩ võ lâm tràn đầy lòng nhân ái đều anh dũng hy sinh trong cuộc kháng chiến tám năm kia, đổ hết máu nóng của mình tưới lên ba thước đất vàng Tổ quốc. Rất nhiều võ giả Hoa Hạ đã chết trong trường chiến tranh đó. Bọn họ đã góp sức cho thắng lợi cuối cùng.
Ví như hai mươi chín đạo quân uy danh lừng lẫy, trong cuộc kháng chiến, kẻ địch nghe danh mà mất mật. Hay như đội ngũ cận chiến vô địch đều phái ra toàn bộ đệ tử của Bát Quái Đao!
Trong cuộc chiến trên cầu Lô Câu ở Bắc Bình, hàng trăm nam nhi tốt của Bát Quái Đao môn đã đổ máu nơi chiến trường!
Mà khi Hách Liên Thiết Thụ xuất quan, chính là khi võ lâm Trung Hoa đang cạn kiệt. Lần đầu tiên y ra tay đã chém giết ba mươi bảy uy nô Đông Doanh. Đường đường uy nghi của Hoa Hạ, há lại để cho bọn giặc cướp đó khi dễ sao?
Từ ngày đó, Hách Liên Thiết Thụ bắt đầu tung hoành khắp đại giang nam bắc, tru sát hết đám thối tha dám làm bậy trên đại địa Hoa Hạ. Y như một kẻ chấp pháp, tay không giết người, trong vài năm, tru sát không dưới ba trăm yêu ma quỷ quái, trở thành cứu tinh của võ lâm Trung Hoa!
Bốn mươi năm trước, Hách Liên Thiết Thụ sắp xếp ra hai bảng Thiên Địa.
Y đã tìm ra và ủng hộ một nhóm lớn các thanh niên nhiệt huyết, trong đó có Lý Mục Nhất, người sau này một mình đột nhập Đông Doanh giết liên tục bốn đại cao thủ Kim Bảng.
Dùng sức một người, quấy quốc đảo kia tới long trời lở đất, bễ nghễ thiên hạ như hổ lạc bầy dê.
Sau khi giết đệ nhất cao thủ Kim Bảng ở Đông Doanh, Lý Mục Nhất dùng kiếm khắc tám chữ lớn “Võ công Hoa Hạ thiên hạ vô song” lên cung điện của Thiên Hoàng, sau đó nhẹ nhàng bỏ đi, trở thành một truyền kỳ.
Năm ba mươi hai tuổi, Lý Mục Nhất đã leo lên vị trí thứ nhất của Thiên Bảng, cũng là người Hách Liên Thiết Thụ nhận làm người nối nghiệp chấp pháp. Tiếc rằng, sau đó y mắc bệnh hiểm nghèo mà chết khi còn rất trẻ, truyền kỳ dừng quá sớm, trở thành tiếc nuối lớn nhất của võ lâm lúc bấy giờ.
Mặc dù Hách Liên Thiết Thụ không lớn hơn Lý Mục Nhất mấy tuổi, nhưng nhiều năm sát phạt liên tục cũng khiến cho y mỏi mệt. Nửa đời trước y bước qua giết chóc, đôi tay đã nhuốm máu cả ngàn người. Tới trung niên, y ngộ đạo tu Phật, dù trái tim giết người đã bớt sôi sục nhưng vẫn giữ cái danh Chấp Pháp Giả giữ gìn uy nghiêm của Hoa Hạ.
Ban đầu, y đã tìm được người nối nghiệp cực kỳ vừa ý là Lý Mục Nhất, cũng định quy ẩn điền viên, bình bình an an mà sống. Nhưng Lý Mục Nhất lại bất ngờ bỏ mạng, khiến cho dự định thoái ẩn của y bị trì hoãn. Y cần tìm một cường giả khác nối nghiệp Chấp Pháp Giả của mình.
Nhưng một lần trễ nãi, kéo dài những ba mươi năm.
Trong ba mươi năm này, dù y đã phát hiện một số thanh niên tài tuấn rất có tài, thậm chí có năng lực, nhưng tiếc rằng không một ai, không có bất kỳ ai đồng ý gánh cái trách nhiệm này. Có người tự ti, có người lại quá lương thiện so với trách nhiệm đó, lại có người không gánh nổi trọng trách, cũng có người chỉ một lòng tu luyện.
Hách Liên Thiết Thụ đã từng muốn truyền thân phận Người chấp pháp này cho con cháu mình. Dù sao không phải ai cũng nguyện ý cả đời đều phải sống trong bóng tối và giết chóc. Chỉ tiếc rằng, con cháu y lại thiếu thiên tư luyện võ. Con trai lão, Hách Liên Xuân Mộ, mặc dù có tư chất kiêu hùng nhưng không thể luyện võ, thậm chí khả năng sinh con cũng không có.
Điều này khiến cho Hách Liên Thiết Thụ lao lực quá độ, khi hy vọng tìm người kế nghiệp của lão gần như tắt ngúm, thì cậu thanh niên của mười năm trước đã lọt vào mắt xanh của lão, chính tư thế oai hùng ngút trời của cậu ta đã khiến cho hai mắt lão sáng rực!
Người thanh niên này, chính là Mạc Địch!
Mạc Địch cùng sáu người anh em kết nghĩa của mình đã nổi danh trong giới xã hội đen phương bắc như một cơn bão khí phách lẫm lẫm, không ai có thể ngăn cản. Trong giới xã hội đen phương bắc, cái tên Thất Hùng nổi bật như mặt trời buổi trưa, ngay cả Hách Liên Xuân Mộ đã đứng vững ở ba tỉnh Đông Bắc cũng phải nhượng bộ lui binh để tránh mũi nhọn của họ.
Thất Hùng hành động quả quyết sát phạt, trổ hết tài năng thi thố trong giới xã hội đen phương bắc, gần như thu được cả nửa giang sơn. Hiện tại Tiêu Lôi vẫn được người cùng đường gọi là Thất gia, là vì trước kia ông ta đứng hàng thứ bảy trong nhóm Thất Hùng. Chỉ có điều, sau mười năm khói lửa tan dần, rất nhiều người biết ông ta là Thất gia, nhưng những người biết sự thật ông ta đã từng là Thất Hùng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Trong Thất Hùng, Mạc Địch cũng không phải đại ca, mà là đứng thứ tư. Nhưng trong số bảy Huynh đệ, ông ta là người có nhiều tâm phúc, nhiều người xin theo nhất.
Cùng bảy người anh em, ông ta đã trải qua thời kỳ gian nan khốn khổ nhất, vượt qua vô số bẫy rập chông gai, cuối cùng đã tiến gần gới cảnh giới gần với đỉnh cao nhất trong giới xã hội đen.
Mặc dù Hách Liên Xuân Mộ không thể tập võ, nhưng nhờ cái bóng của Hách Liên Thiết Thụ, cũng bị đám xã hội đen thối tha âm thầm xâm nhập vào đại lục căm thù đến tận xương tủy. Ông ta dựa vào Hách Liên Thiết Thụ dần dần cắm rễ ở ba tỉnh Đông Bắc, còn đánh đuổi băng nhóm Nga ra khỏi vùng Đông Bắc.
Nhưng đến tận lúc già Hách Liên Xuân Mộ cũng không còn được can đảm của thời trẻ nữa. Khi mới gây dựng sự nghiệp, ai ai cũng mang theo một trái tim sôi sực hết sức chân thành, nhưng một khi đã có được địa vị, được một thành công nhất định, thường là quên đi hoặc tận lực lảng tránh tín niệm trước đó của chính mình.
Mười năm trước, Mạc Địch quần lâm phương bắc.
Vị trí thống trị của Hách Liên XUân Mộ ở phương bắc trở nên nguy hiểm, có điều, lúc ấy, ông ta vẫn còn ôm một trái tim muốn bảo vệ Hoa Hạ thuần túy, nên mới cam tâm nhượng ngai bảo tọa ông trùm xã hội đen mà quy ẩn. Ông ta đã hẹn Mạc Địch, đồng ý giao ra ba tỉnh Đông Bắc, nhưng với điều kiện Mạc Địch phải cam đoan ba tỉnh này sẽ không bị kẻ thù bên ngoài xân nhập một bước, không cho băng đảng xã hội đen Nga bước vào Đông Bắc một bước.
Chính cái đêm hẹn ước này, Hách Liên Thiết Thụ, khi ấy đã là một ông già, gặp được Mạc Địch.
Mạc Địch cũng là một cô nhi. Ông ta lớn lên ở cô nhi viện, trong số bảy người anh em cùng nhau kết bái kia cũng có ba người cùng lớn lên với ông ta, trong đó có Tiêu Lôi.
Mạc Địch là anh tài ngút trời, không có bất kỳ một cuốn sách nào làm nền tảng, đã tự luyện võ công từ nhỏ, cứ như vậy mà sáng lập ra một bộ quyền pháp độc nhất vô nhị, hơn nữa, từ khi chinh phạt xã hội đen phương bắc, mọi trận chiến đều trôi qua rất thuận lợi.
Ngay cả một vài cao thủ thành danh cũng không phải đối thủ của ông ta. Ngộ tính và thiên tính của ông ta về võ đạo đã khiến cho Hách Liên Thiết Thụ động tâm.
Khi Hách Liên Thiết Thụ và Mạc Địch gặp mặt, hai người đã nói chuyện suốt đêm.
Ngày hôm sau, Mạc Địch đơn thương độc mã đi gặp Hách Liên Xuân Mộ, chỉ vứt lại một câu rồi nghênh ngang rời đi:
- Ta rời khỏi ba tỉnh Đông Bắc, từ nay trong xã hội đen không còn Mạc Địch.
Sau khi trở về, Mạc Địch giải tán huynh đệ, chưa hết, để dập tắt hy vọng của họ còn tự chặt một chân của mình. Sau đó ông tập trung tu luyện kỳ thư thượng cổ mà Hách Liên Thiêt Thụ truyền thụ cho mình. Bế quan ba năm, đại công cáo thành, một thân tu vi trò giỏi hơn thầy, mà ông ta lại không muốn phải sống cuộc đời cả ngày không thấy ánh mặt trời nữa, bèn dùng thân phận người què mở một quán ăn nhỏ.
Cái danh xưng Trrung Hoa Chấp Pháp Giả cứ như vậy mà rơi lên người Mạc Địch,, không lâu sau, Sở Ly Hỏa mang theo Phong Đao nam hạ, cũng chính là một mình Mạc Địch nhẹ nhàng giết chết hai gã cao thủ Kim Bảng.
Cái chân què của Mạc Địch đã lành trở lại từ lâu.
Lúc trước Sở Ly Hỏa đã biết về truyền kỳ Chấp Pháp Giả Trung Hoa, cho nên mới cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Truyền kỳ bắt đầu từ sáu mươi năm trước rúng động cả võ lâm.
Mạc Địch nhận lấy danh xưng Chấp Pháp Giả, cũng nhận lấy một trách nhiệm nặng như núi!
Cường Tử nghe bà lão bình bình đạm đạm thuật lại như kể chuyện cổ tích, không nhận ra toàn thân mình đầm đìa mồ hôi.
Người què năm năm trước vẫn dẫn mình tới quán ăn lớn Cật Hát Đổ lại giỏi hơn cả người đứng đầu hai bảng Thiên Địa của Hoa Hạ.
Còn một việc nữa cũng khiến hắn rúng động là vì vị trí trên hai bảng Thiên Địa năm năm trước chính là do sư phụ què Mạc Địch của mình sắp xếp định ra!