Cường Tử mấy ngày nay rải hết thuộc hạ ra ngoài, do Cáp Mô sắp xếp truy tìm bốn phía Tiểu Dã Tam Mộc ở chỗ nào. Trận chiến ngày hôm đó Cường Tử tuy rằng nói không có chịu thiệt thòi nhưng Tiểu Dã Tam Mộc trong tay có Thôn Chính Yêu Đao rõ ràng vẫn là chiếm được thượng phong. Nếu như lúc đó không phải Cáp Mô vừa khéo đến nơi tiếp tục đánh nữa, Cường Tử cuối cùng có lẽ cũng không có chút phần thắng nào.
Liên minh chấp pháp Trung Hoa mang tới năm mươi người thiện chiến dưới sự chỉnh đốn dạy dỗ của Chu Bách Tước và Cáp Mô ngày càng trưởng thành hơn, sau khi đến Đông Bắc Cường Tử nảy ra ý tưởng sai Chu Bách Tước bắt đầu dùng danh nghĩa tuyển dụng nhân viên cho công ty tiếp tục tuyển thành viên. Trong số những người nhàn rỗi trong xã hội ưu tiên thu nhận một số thanh niên có tâm huyết hơn nữa không có tật xấu gì.
Những người này thực ra cũng không phải người xấu gì, mà thông thường trong con mắt dân chúng bình thường cho rằng các tiểu tử xấu nói chung là có tính xấu nhiều hơn so với học sinh tốt. Mà đại học Cát Lâm bây giờ của Cường Tử là một nguồn tài nguyên khác trong đội ngũ lớn mạnh của Cường Tử, các sinh viên là một tập thể có ý chí chiến đấu vô cùng cao và hưng phấn trào dâng mãnh mẽ. Đám đàn ông nhiệt huyết này nếu như cho bọn họ một cái đài cao thi triển khát vọng của mình, vậy tuyệt đối là một luồng sức mạnh không thể bỏ qua.
Trong khoảng thời gian ngắn cho đến nay Cường Tử trải qua rất nhiều lần quan sát tỉ mỉ, ở trong trường đại học Cát Lâm có mấy chục nhân tài được hắn nhắm đến. Trong chuyện này không chỉ là số mầm non tốt có tố chất thân thể học võ cực kỳ xuất sắc, còn có phương diện khác ưu tú nổi bật không kém. Triệu Long Tượng chủ trì công ty mới vừa mới đi bước chân đầu tiên còn chưa có đi vào quỹ đạo, đang lúc cần có số lượng lớn thanh niên tài năng thông mình có gan quyết đoán. Sau khi Cường Tử quan sát một thời gian ngắn, hắn chuyển một số tài liệu cá nhân sinh viên sắp tốt nghiệp giao cho Triệu Long Tượng, bảo anh ta dùng danh nghĩa công ty trực tiếp tiếp xúc, kê ra rất nhiêu điều kiện ưu đãi để mời chào nhưng thanh niên hăng hái này.
Mà thành viên mới tiến vào Liên minh chấp pháp Trung Hoa, nội trong thời gian ngắn này cũng đạt đến mấy trăm người. Thời gian hai người Chu Bách Tước và Cáp Mô gần như dùng hết vào việc huấn luyện người mới, việc trong công ty có Triệu Long Tượng một mình tuy rằng hết sức bận rộn nhưng vẫn là quyết định không đi làm phiền hai người đối với công việc công ty không để vào trong đầu kia. Hai người đều không phải loại có năng lực phù hợp với việc sáng chín chiều năm thậm chí ngày ngày tăng ca kia, đặc biệt là Cáp Mô anh sai hắn mặc đồ tây thẳng thóm chải một cái đầu chẻ ngôi giữa kia đi ra đi vào toà nhà công ty thực sự không có một tí trợ giúp gì về mặt thể diện đối với hình tượng công ty.
Cáp Mô thực ra rất vô tội, trưởng thành không có một chút liên quan với suy nghĩ chủ quan của anh ta. Hơn nữa anh ta vẫn luôn cho rằng ngoại hình của mình kỳ thật rất có phong cách, mặc dù không bằng ngọc thụ lâm phong như Phan An Tống Ngọc, cũng là cực phẩm ngàn dặm khó tìm.
Dáng vẻ bên ngoài vấn đề này ai đều không có quyền cười nhạo ai, là việc trước khi sinh ra đã sắp đặt xong không phải việc trong khả năng con người làm được. Lời này tuyệt đối là chân thành, đoán chừng không có người có thể trước khi sinh ra thiết kế khuôn dạng của mình làm cho xinh đẹp từ đầu đến cuối.
Cáp Mô mang theo năm mươi thành viên trong Liên minh chấp pháp Trung Hoa giỏi tìm kiếm thả hết ra ngoài lục soát, ít nhất một nửa thành viên giống như một giọt nước nhanh chóng hoà tan mình vào trong biển rộng sông lớn thành phố Trường Xuân này. Nội trong khu vực thành phố to lớn như vậy muốn tìm ra được một người tận lực che giấu bản thân không khác nào tìm kim trong biển rộng, nhưng người này nếu như không tìm ra đây vậy đối với an ninh khu vực Đông Bắc chính là một quả bom hẹn giờ tuỳ lúc đều có thể phát nổ.
Tiểu Dã Tam Mộc bây giờ chính là một con chó điên, từ chỗ Cường Tử không có chiếm được tiện nghi kia gã không chừng sẽ lúc nào đó nhảy ra cắn bậy một cái.
Lúc Cường Tử đề xuất muốn sai Trần Tử Ngư đến làm người hỗ trợ thuộc hạ của Triệu Long Tượng, Trần Tử Ngư không một chút do dự đáp ứng ngay. Điều này ít nhiều có chút ngoài dự liệu của Cường Tử, hắn vốn cho rằng nàng sẽ không đồng ý trợ giúp làm việc cho mình.
Nhìn vẻ mặt Cường Tử không biết sai ở chỗ nào Trần Tử Ngư lúc ấy chỉ cười, nàng nói với Cường Tử:
- Anh có phải cho rằng tôi sẽ cự tuyệt hay không? Tôi không có ngu như vậy, tôi biết rõ anh không phải muốn tôi đến giúp đỡ anh làm cái gì mà là muốn khiến cho tôi sẽ không bởi vì không có việc gì mà cả ngày nghĩ quẩn làm cách nào giết anh. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu như đã giết không được anh thì kiếm lợi nhuận từ tiền của anh không phải một việc tốt à.
Nàng thản nhiên cười:
- Có đôi khi kiếm lợi từ tiền của một người còn ác hơn so với lấy mạng của người đó.
Cường Tử không nói gì, hắn hô nhẹ với bóng lưng yên kiều của Trần Tử Ngư lúc xoay người rời đi:
- Chớ vội mừng, cô kiếm được bao nhiêu tiền còn phải do tôi định đúng không?
Trần Tử Ngư duỗi ra một ngón tay trắng nõn lắc lắc nói:
- Anh nói không tính là gì cả.
Triệu Long Tượng sau khi nhận được tin Cường Tử báo cho biết một mình nói chuyện một lần với Trần Tử Ngư, hai người nói chuyện trong phòng hơn hai giờ, cửa phòng đóng chặt cũng không biết cô nam quả nữ bọn họ nghiên cứu những cái gì. Ngược lại Cường Tử bưng một ly trà sữa ra vẻ nghiêm trang đi qua đi lại cửa phòng nửa ngày. Có khối người còn trực tiếp hơn Cường Tử, Cáp Mô ca không có tiểu nhân như Cường Tử, anh ta treo mình ở ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong xem người ta còn không phải mọi việc rõ như ban ngày hay sao.
Kết quả sau một cuộc nói chuyện rất lâu Triệu Long Tượng vẻ mặt hưng phấn đi ra khỏi phòng ngủ của Trần Tử Ngư, nét cười trên mặt anh ta như tắm gió xuân bất kể thế nào cũng đều giống cây già nở hoa…
Khiến cho Cường Tử lần nữa ngoài dự liệu chính là, Triệu Long Tượng sau khi về công ty lập tức đã ra một lời bổ nhiệm. Anh ta bổ nhiệm Trần Tử Ngư làm giám đốc bộ phận thiết kế, hơn nữa kín đáo đưa bảy tám thanh niên tài tuấn tuyển dụng từ đại học Cát Lâm đến làm thuộc hạ của nàng. Quyết định này về sau mới được thực tế chứng mình là anh minh đến dường nào, những người trẻ tuổi đầu tiên tiến vào bộ phận thiết kế đó trên con đường phát triển sau này của tập đoàn từng người chói sáng rực rỡ!
Sau khi tan học Cường Tử lái xe ra cổng trường mới phát hiện một chiếc Audi A màu đen vẫn luôn bám theo mình, lúc hắn nhìn thấy chiếc xe kia khoé mắt co giật không kiềm được, sau đó khoé miệng cong lên một nét cười đùa cợt.
Chiếc Audi A đằng sau rõ ràng cũng không dự định cố ý che giấu, vẫn luôn đi theo phía sau xe hắn giữa ban ngày ban mặt. Cường Tử cũng không vội không nóng, hắn không có ngay lập tức trở về Húc Nhật Nhất Phẩm mà là dừng xe ở trước cửa quán cà phê Starbucks.
Sau khi dừng xe xong Cường Tử xuống xe tựa ở trên cửa xe châm một điếu thuốc, tuy rằng đồ đạc cả người trên mình cộng lại cũng không quá hai trăm đồng, nhưng điều kiện tuyệt vời của bản thân hắn cộng với một loại khí chất thành thục không giống thiếu niên cộng thêm chiếc Audi A giá trị hơn hai trăm vạn, những điều kiện này khiến cho hắn thành công câu dẫn không ít ánh mắt của các thiếu nữ.
Đối với quyền lợi thưởng thức sự vật tốt đẹp đặc biệt có lý tính không chỉ có đàn ông mới có, trên đường lớn có rất nhiều con bê nhàn rỗi đi dạo trên đường phố chỉ để nhìn xem vẻ đẹp, cũng tự nhiên sẽ không ít củ cải trắng nhìn thấy chàng đẹp trai cảm thấy vui lòng loá mắt.
Audi A đằng sau chầm chậm lái tới, sau khi dừng lại kế bên xe của Cường Tử tài xế ngược lại vẫn chưa có xuống xe.
Cường Tử cũng không vội, hắn dựa vào cửa xe rít thuốc từng hơi rất là thoải mái, ra vẻ như có điều suy nghĩ kỳ thật khoé mắt không ngừng đánh giá thân thể xinh đẹp của các cô gái qua lại.
Trường Xuân không thiếu mỹ nữ, đặc biệt không thiếu chính là mỹ nữ tích cách nóng bỏng.
Cho nên lúc Cường Tử nhìn thấy có mỹ nữ từ chỗ không xa đi qua thì không nhịn được quay đầu nhìn đuổi theo, tuy rằng không thể coi là hiển rõ dáng vẻ gì nhưng cũng không thể nói là bí ẩn gì. Hắn luôn cho rằng thưởng thức sự vật đẹp đẽ là một việc rất cao thượng, mà mỹ nữ thì là tốt nhất trong tất cả những sự vật đẹp đẽ khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ.
Một mỹ nữ đeo bộ nữ trang tinh sảo, mang giày cao gói màu đen xách một chiếc túi xách tay hàng hiệu lướt qua trước mặt Cường Tử. Một luồng mùi hương trên thân thể mỹ nữ mới có được phát tán ra xung quanh, mùi vị kia khiến cho Cường Tử vô cùng sảng khoái. Dùng sức hít một hơi, Cường Tử xúc động muốn huýt sáo.
Mỹ nữ đi qua vài bước, bỗng nhiên xoay người thản nhiên cười nói với Cường Tử:
- Chàng đẹp trai, nhìn cái gì đấy.
Cường Tử vuốt cái mũi nói:
- Tuyệt sắc giai nhân.
Mỹ nữ cười ha hả, trong ánh mắt nheo lại loé lên mấy phấn giảo hoạt và uỷ mỵ. Càng khó có được chính là dáng mạo của cô ta trong gợi cảm thành thục lộ ra vài phần thuần khiết còn chưa có hoàn toàn biến mất, nháy mắt một cái cô ta hỏi một câu đầy thâm ý.
- Có ý đồ gì đó?
Cường Tử lắc đầu nghiêm trang nói:
- Chỉ có thể ngắm từ xa không thể chơi đùa.
Mỹ nữ mím môi nở nụ cười cô ta cười hai ngọn núi đồ sộ sum suê trên ngực run lên từng đợt. Hình ảnh này khiến cho Cường Tử hít vào một hơi khí lạnh, híp mắt ngắm nhìn một thoáng định nghĩa lại phạm vi cho bộ ngực giết người hàng loạt hiếm có này. Vũ khí giết người hàng loạt này nếu như là nuôi nấng em bé quả thực là hai kho lương a, nếu như nuôi nấng đàn ông…
Mỹ nữ chải xuống một mái tóc dài thẳng tắp, bước chân gợi cảm đi trở lại phía Cường Tử. Nhìn tư thế bước đi cố ý như gió vờn liễu rũ của cô ta, Cường Tử nhủ thầm cô bày ra một bộ dạng dục vọng chưa thoả mãn đi nữa tôi cũng không thể không có làm gì được đâu nha.
Đây là lời nói thật, khiến cho hắn nhìn xem như là chưa có gì, khiến cho hắn gạt bỏ chướng ngại trong lòng.
Lúc mỹ nữ sắp đi đến đứng bên cạnh Cường Tử, cửa xe chiếc Audi A chợt mở ra. Cửa xe bị dùng sức đẩy ra suýt nữa đâm vào người cô gái xinh đẹp kia. Mỹ nữ vốn vẻ mặt mơ hồ tích tắc kia nhảy tránh cửa xe mở ra có chút khó coi.
Một cô gái mặc bộ vét màu đen, tuy rằng không có mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp nhưng mái tóc ngắn quá tai làm nổi bật rõ nét tươi sáng chỉ riêng mình có từ trên xe sải chân bước xuống. Cô gái này mang một cặp kính mát rất lớn, một tấm mạng che một nửa khuôn mặt tinh sảo khiến cho người ta đố kỵ. Trong khôn khéo giỏi giang không mất đi nét ôn nhu uỷ mỵ, giống như một con búp bê nhỏ loại tốt nhất.
Nàng xuống xe bày ra một phong cách rất gợi cảm, trong nháy mắt nét mỹ miều tràn ngập ra ngoài khiến cho Cường Tử suýt nữa chảy máu mũi. Cô gái này xuống xe thể hiện ra một loại khí thế toàn trường mạnh mẽ, mục tiêu nhằm vào đó chính là cô gái mắt nai đưa tình với Cường Tử kia.
Trước tạm đừng so về tướng mạo, cô gái từ trên xe bước xuống chiều cao và dáng người đều vững vàng hơn cô gái tay mang túi xách hàng hiệu kia.
Cô gái từ trên xe bước xuống cười câu dẫn hồn phách của Cường Tử cố ý dùng một giọng điệu nũng nịu nói:
- Tiểu đệ…đệ, nhiều ngày như vậy không gặp nhau nhớ chị hay không?
Nàng cố ý kéo dài tiểu đệ… đệ ba chữ kia, khiến cho người ta không thể không sinh lòng hồ nghi.
Cường Tử trịnh trọng nhẹ gật đầu:
- Nhớ!
Cô gái vốn muốn chơi trò mập mờ một lần với Cường Tử nhìn thấy biểu tình của hai người bọn họ, thầm than trách một tiếng giẫm giày cao gót lộc cộc lộc cộc đi mất.
Cường Tử bắn đầu mẫu thuốc lá chuẩn xác vào sọt rác xa vài mét, cười khổ với mỹ nữ tóc ngắn:
- Tỷ, chị biết phá hoại thú săn cái đẹp của người khác là việc rất không đạo đức hay không?
Lân Cửu mở trừng hai mắt, sau đó ưỡn ngực nói:
- Tỷ cho đệ săn, chị xinh đẹp hơn so với cô ta.
Cường Tử ánh mắt sáng lên như tên trộm hỏi:
- Thật chứ?
- Thật!
Cường Tử cắn răng nói:
- Đi, nhà trọ bình dân! Đệ hôm nay bất cứ giá nào, em mở hết kho đạn dược lăn lộn trên giường đôi!
Lân Cửu híp mắt, giống như một con hồ ly tinh dài tới chín đuôi.
- Đệ lặp lại lần nữa đi?
Cường Tử bị bộ dạng đủ để làm loạn thiên hạ đó của nàng doạ sợ nhảy dựng, theo phản xạ muốn lui về sau ngược lại bởi vì chiếc xe ngăn đường lui nên không thể lui.
Lân Cửu từng bước một bước đến trước người Cường Tử, sau giơ tay ra rất có khí chất dân anh chị dùng ngón tay trỏ khèo cái cằm Cường Tử.
- Muốn săn tôi tỷ tỷ của anh, lại định ở nhà trọ bình dân rẻ tiền nhất hả?
Cường Tử thật giống như một gã đàn ông bị vợ bé đùa giỡn, thật đáng thương nói:
- Không có… quả thật em cảm thấy dã chiến (chiến đấu ngoài trời) cũng tốt.