Cường Tử lúc này trông thật giống với một chiếc lá cây đang bay trong bão lốc, khiến cho mọi người đều phải lo sợ thay hắn nhưng trái lại, hắn lại đứng rất vững trên người con rắn, mặc dù con rắn này ra sức vùng vẫy nhưng hắn vẫn không bị rơi xuống. Đến lúc này thì con mãng xà đã điên thực sự, nó không ngừng lắc lư, uốn người, miệng thì không ngừng thở ra những luồng khí tanh tưởi. Con mãng xà này đã phát điên, cho nên tất cả những con mãng xà mà đứng gần nó thì đều gặp họa. Trong lúc con mãng xà này lăn qua lăn lại thì vô số con rắn nhỏ bị đã bị nó nghiền qua, đặc biệt là những con rắn mà bị chính chất lỏng mà nó phun ra làm cho bị thương, rất nhanh sau đó thì đã phải từ giã cõi đời này.
Trong khi Kiếm Thập Nhất vẫn đang trố mắt lên vì kinh ngạc thì Cường Tử đã men theo người con mãng xà chạy về phía trước. hắn cố gắng phát huy tối đa tính phối hợp của cơ thể, thuận theo quán tính lắc đầu qua trái phải để tiến lên phía đầu của con mãng xà. Rồi Cường Tử giơ cao thanh kiếm Trạm Lô trong tay, sau đó mạnh mẽ cắm phập xuống dưới.
Bình thường trông thanh kiếm Trạm Lô này cũng không có gì sắc nhọn nhưng lúc này đây thanh thần khí này được nằm trong tay của Cường Tử thì nó lại biến thành một thanh kiếm sắc bén có thể cắt vàng chém ngọc. Có thể là thanh trường kiếm trong tay Kiếm Thập Nhất không thể nào phá được sự phòng ngự của con mãng xà nhưng Cường Tử thì lại có thể dùng thanh kiếm Trạm Lô này đâm sâu vào đỉnh đầu nó! Cường Tử dẫm chân lên đầu nó, hai tay nắm chặt lấy thanh thần kiếm Trạm Lô mà dùng lực ấn xuống.
Thoạt nhìn thì nhát kiếm này giống như một dòng nước xoáy xoay tròn với tốc độ cao, thanh kiếm Trạm Lô xuyên thủng đầu con mãng xà nhưng trên lưỡi kiếm lại không dính bất cứ một giọt máu nào.
Oanh!
Người con mãng xà cực lớn này đột nhiên bị Cương Tử ép phát ra một áp lực cực lớn rồi rơi rầm xuống đất.
Thanh thần kiếm Trạm Lô không dính một gợn máu tanh, mạnh mẽ bổ đôi đầu con mãng xà rồi đóng đinh đầu nó xuống đất. Nếu như so sánh với thân hình to lớn của con mãng xà này thì thanh kiếm Trạm Lô này quá nhỏ bé và yếu ướt, nhưng đầu con mãng xà lại bị thanh kiếm này đóng đinh xuống đất, mặc cho nó có ra sức vùng vẫy, giãy dụa thì cũng không thể nào nhấc nổi đầu lên.
Cường Tử đứng thẳng người, ngẩng đầu lên trời và hét lớn một tiếng.
Hắn mạnh mẽ giáng mạnh một chưởng xuống, và cái đầu to tướng của con mãng xà này đã bị một chưởng đầy nội lực của Cường Tử nện sâu xuống đất. Ngay lập tức con mãng xà này cuộn ngược người lại, đập về phía cường Tử như một ngọn núi sắp đổ.
Cường Tử đưa tay ra rút mạnh thanh kiếm Trạm Lô ra khỏi đầu của con mãng xà sau đó nhảy xuống khỏi người của nó. Cơ thể to lớn khổng lồ của con mãng xà đập mạnh xuống đất, khiến cho bụi bay mù mịt.
Lúc này từ đằng xa chợt vang lên những tiếng hô quát, phương hướng chính là được phát ra từ chỗ mà Kiếm Nhị nơi mà y vừa mới chạy qua đó. Từ những tiếng gào thét này rất có thể Kiếm Nhị đã tìm thấy người điều khiển đám mãng xà và rắn độc này, và hiện tại có lẽ hai người này đang giao đấu với nhau.
Cường Tử liền hét lên một tiếng, dẫn theo Cừu Thiên và Yêu Ma chạy về phía Kiếm Nhị.
Kiếm Thập Nhất nhìn thấy bóng lưng bay lên trên không trung của Cường Tử, khóe miệng bất giác nhếch lên, tạo thành một nụ cười. Đó là một nụ cười vui vẻ, nó đã phá vỡ hoàn toàn cái vẻ mặt lạnh lùng hơn cả băng đá của y trước đó, nhưng đáng tiếc là đám người cường Tử lại không có diễm phúc nhìn thấy cảnh tượng hi hữu này.
Kiếm Thập Nhất thu kiếm về, nhanh chóng chạy theo đám người Cường Tử về phía đó.
Cùng với những âm thanh đánh nhau được phát ra từ bên đó, vô số con mãng xà và rắn độc ngay lập tức thoát khỏi sự khống chế, chúng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Bảy người trong nhóm Yến Vân Thập Bát nhanh chóng bắt lấy cơ hội này và mở một đường máu, trực tiếp phá vòng vây, chạy thẳng về phía Kiếm Nhị.
Đúng lúc này, trên trời không biết từ đâu bay tới một đàn chim ưng, rồi những tiếng kêu của chúng liên tiếp vang lên. Cường Tử vừa chém giết mãng xà vừa ngẩng đầu lên nhìn. Hắn chỉ nhìn thấy trên đầu có một cái bóng màu trắng như tuyết dẫn theo rất nhiều cái bóng màu đen đang từ trên cao bổ nhào xuống.
Trên bầu trời, một cái bóng màu trắng đột ngột xuất hiện, phía sau là một bầy chim ưng đen kìn kịt đang lao thẳng xuống dưới đây!
Cường Tử biết cái bóng màu trắng khổng lồ kia, đó chính là Trích Tiên!
Trích Tiên của Hải Đông Thanh với hai chiếc cánh màu trắng dài khoảng m cùng với sát khí ngợp trời đang chuẩn bị giáng xuống. Sau khi một con mãng xà có bề ngang khoảng hai mươi tấc bị nó quắp chặt ngang người thì chỉ nhìn thấy hai móng vuốt giống như đao thép quặp chặt lấy rồi ngay lập tức con mãng xà khổng lồ đó đã bị nó xé toạc thành hai mảnh.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng có chút hư ảo này, Cường Tử đã bị trấn động mạnh mẽ. Những cái bóng đen kia chính là những con chim ưng hùng tráng. Những con chim ưng này sau một vài vòng bay lượn trên cao thì đã lao xuống rồi quắp lấy từng con rắn một bay lên trời, sau đó thì thả mấy con rắn này từ một nơi vô cùng cao, chỉ trong nháy mắt mà đã có vô số con mãng xà, con rắn độc bị đàn chim ưng thần tuấn này giết chết, đặc biệt là Trích Tiến, nó chỉ chọn những con mãng xà với kích thước lớn mà tấn công, chỉ trong vài ba phút đã có ba bốn con mãng xà to lớn đã phải bỏ mạng trong móng vuốt miệng sắt của nó.
Tinh thần của Cường Tử đã bị trấn động mạnh, trong khi bầy rắn đang loạn xì ngậu lên thì hắn liền bật người lên phi thẳng đến chỗ của Kiếm Nhị.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy những con rắn kia đều đã bắt đầu tán loạn. Chúng nhìn thấy đàn chim ưng từ trên trời lao xuống đều sợ hãi theo bản năng, một thế trận được dàn ra bởi vô số con mãng xà và rắn độc chỉ trong nháy mắt đã bị phá vỡ, con nào con nấy bò loạn cả lên. Những âm thanh sột soạt được tạo ra khi những con rắn này bò phát ra vẫn khiến cho người cảm thấy không thoải mái.
Những con rắn nhìn thấy bầy chim ưng đang chao lượn trên bầu trời, rồi thỉnh thoảng đáp xuống đã bị dọa cho sợ mất mật, chúng lần lượt bỏ chạy đủ mọi hướng, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Uy phong của Vương giả Trích tiên Hải Đông Thanh lẫm liệt, giống như một vị tướng quân thống lĩnh thiên binh vạn mã, mỗi một lần đáp xuống là một lần giết gọn một con mãng xà to lớn. Mặc dù số lượng những con mãng xà to lớn, khổng lồ không quá nhiều nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị nó tiêu diệt sạch sẽ.
Trích Tiên rung rung đôi cánh khổng lồ, quắp lấy con mãng xà cuối cùng lên không trung. Sau khi nó dùng móng vuốt xé đứt đôi người con mãng xà này thì liền ngẩng cổ lên trời kêu vang một tiếng, như một cách thể hiện khí thế của những vị cao thủ tuyệt thế.
Bốn người Cường Tử xông thẳng đến chỗ Kiếm Nhị, cũng không biết rằng đã có bao nhiêu con rắn đã chết trong tay của họ, đặc biệt là Yêu Ma, cây cửu tiết tiên trong tay gã mặc dù không sắc nhọn như thanh kiếm như lại vô cùng có lực, mỗi một lần tấn công là lại đập nát một con rắn.
Rất nhanh sau đó bốn người đã chạy đến chỗ mà Kiếm Nhị đang giao tranh. Nhưng chỉ là khi bốn người họ chạy đến gần thì mới phát hiện ra rằng cuộc giao đấu đã kết thúc. Kiếm Nhị chỉnh sửa lại bộ áo đen, chắp tay ra đằng sau, đứng thẳng người bình tĩnh nhìn họ. Còn đằng sau lưng y là không ít thi thể đang nằm ngổn ngang, la liệt trên mặt đất, còn người y thì lại không dính một giọt máu nào.
Bốn người Cường Tử dừng lại, Kiếm Nhị liền đưa tay kiếm ra đằng sau lưng rồi nói với bốn người họ:
- Các ngươi đến muộn mất rồi!
Trong lòng Cường Tử liền bị một đả kích rất lớn thì ra những lo lắng trước kia của hắn đều là dư thừa.
- Ngươi đúng là không hiền hậu chút nào cả, nhanh như vậy mà đã giải quyết xong rồi?
Kiếm Nhị vẫn không trả lời, rồi đột nhiên một thân ảnh to lớn vĩ đại xuất hiện. Y từ trên trời đáp xuống, đứng ở trước mặt Cường Tử không xa. Thân hình vạm vỡ, cường tráng, đầy khí chất sừng sững hiên ngang giống như một dãy núi khiến cho ai ai cũng phải ngước nhìn, đây chính là bá khí trời sinh.
Rồi chỉ nhìn thấy vị đại hán này vẫy tay một cái, Vương giả Trích Tiên của Hải Đông Thanh kêu vang lên một tiếng rồi vỗ cánh bay tới. Đông Hải Thanh đột nhiên lại đáp xuống nhưng cánh tay này lại không hề bị chuyển động.