Năm ngày sau ở trụ sở Thúy Trúc Hiên.
Triệu Phù Sinh ngồi ở trước mặt Cường Tử vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh ta thưởng thức trà xem báo, dường như nhàn rỗi không việc gì làm. Yên tĩnh, lạnh nhạt dường như bản thân đã thoát ra khỏi cuộc sống trần thế ầm ĩ. Trong tay anh ta là một tờ tạp chí, không phải báo bình thường ra hằng ngày, cũng không phải đang dò xét tin tức.
Cường Tử ung dung ngồi ngay ngắn đối diện anh ta, cầm trong ta một cây bút lông cự đại vạch đi vạch lại thoăn thoắt trên giấy như hoàng thượng ra chiếu chỉ. Một bộ sơ mi trắng tinh, một mái tóc bạc trắng dài ngang eo buộc ở sau đầu, điều này làm cho hắn trông có vẻ có chút tao nhã phiêu dật, ra vẻ cao nhân đắc đạo.
Đọc báo một lát, Triệu Phù Sinh nhịn không được tò mò đứng lên đi đến bên cạnh Cường Tử nhìn hắn đang viết cái gì. Trên tờ giấy Tuyên Chỉ có một hàng chữ to, theo lối chữ viết nhìn có vẻ đã giống như một người lão luyện rất có phong cách. Nếu như chỉ nhìn nét chữ đã đến mức được xét vào hàng thư pháp gia, lấy ra từng chữ một đặt trong một khung tranh treo ở trên tường cũng coi như hơn người, nhưng khi đặt cùng nhau lại khiến cho Triệu Phù Sinh túa ra một tầng mồ hôi lạnh trên đầu.
Thôi thì, Cường Tử viết một câu thơ, chỉ có điều thoáng sửa lại mấy chữ mà thôi.
Cường Tử viết chính là:
NHẬT, TRIỆU HƯƠNG LÔ, SINH TỬ, YÊM...
(Ngày Triệu Hương Lô sinh con ra không có trứng...)
Triệu Phù Sinh rét lạnh, cuộc sống đến bây giờ đã mười mấy năm trời sập cũng không sợ hàm dưỡng lớn hơn nữa cũng không nhịn được lay động. Anh ta rốt cuộc đã hiểu rõ được, dưới túi da đầy đủ của Cường Tử, có một quả tim như thế nào rồi nha.
Cường Tử viết một câu thơ như thế quả thật vô địch thủ... Thôi được rồi, tạm thời tính là vậy đi. Bởi vì câu này biểu đạt một ý nghĩa rất rõ ràng, một Triệu Hương Lô rất bi thảm, có đứa con càng bi thảm hơn. Vô địch nhất chính là, trong lúc Triệu Phù Sinh nhìn soi mói, Cường Tử không ngờ tim không đập mặt không đỏ vẫn làm ra vẻ đạo mạo muốn ăn đòn.
Một người đã đứng ở đỉnh cao nhất xã hội đen phương bắc Trung Quốc, nghiêm trang viết xuống một câu thơ như vậy hẳn có thể để lại tiếng xấu muôn đời. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, da mặt của hắn cũng rất xứng đôi vừa lứa với địa vị hiện tại của hắn. Có câu danh ngôn phàm là người muốn nên sự nghiệp lớn, cần phải chuẩn bị hai tố chất, thiếu một thứ cũng không được. Mà Cường Tử, không ngờ đã chuẩn bị đầy đủ cả hai tố chất khiến cho người ta phải ngưỡng mộ như nhìn thấy núi cao.
Thứ nhất, phải không sợ chết. Thứ hai, phải thật chai mặt.
Đôi khi, thực ra không chai mặt còn khó hơn không sợ chết.
- Thấy như thế nào?
Cường Tử chẳng biết xẩu hổ hỏi Triệu Phù Sinh. Anh ta ái chà một tiếng, cố gắng tìm từ sửa sang giọng điệu nói:
- Không tệ, lời ích mà ý nhiều...
Cường Tử không ngờ vẫn không biết xấu hổ nhẹ gật đầu nói:
- Quả thật câu này kể tóm tắt hết một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa vừa đẹp tuyệt vời vừa đau khổ vô ngần...
Triệu Phù Sinh:
- Tôi nhìn ra rồi...
Cường Tử cười khúc khích nói:
- Với thân phận cao như ngài đây nói như vậy, thật làm khó rồi.
Triệu Phù Sinh xì một tiếng nở nụ cười xấu xa nói:
- Thật không biết đem cả cái phương bắc giao trong tay cậu có phải là sai lầm lớn nhất cả đời ta hay không nữa. Lão đại xã hội đen như cậu đây nếu như có thể mười năm không đổ, cũng đủ để trở thành câu truyện lưu danh sử ký truyền đến ngàn năm, mãi mãi lưu truyền.
Cường Tử treo bút lông lên, sau khi thổi khô nét mực trên tờ giấy hô về phía cửa ra vào:
- Triệu Cường!
Bảo vệ vốn ở Linh Điểm Nhất Khắc được Cường Tử xem là nhân tài mới nhìn ra lập tức từ ngoài cửa bước chầm chậm vào, cười hi hi hỏi Cường Tử:
- Ông chủ có chuyện gì dặn dò?
Cường Tử chỉ bản vẽ của mình ở trên bàn nói:
- Đi lồng khung vào, tôi muốn treo ở trong văn phòng.
- Dạ, sẽ làm ngay!
Triệu Cường lên tiếng, đi gần đến vừa muốn nịnh nọt mấy câu thật là tài năng hiếm có, nhưng vừa nhìn thấy nét chữ trên mặt giấy Tuyên Chỉ biểu tình trên khuôn mặt chợt biến đổi màu sắc. Cường Tử cười hỏi:
- Sao vậy? Có ý kiến gì sao?
Triệu Cường cố gắng nuốt nước bọt nói:
- Có hai chữ có thể hình dung rõ ràng thư pháp và câu thơ này của ngài, chỉ có điều tôi sợ nói ra ngài đánh tôi.
Cường Tử xua tay lên nói:
- Cứ nói đừng ngại.
Triệu Cường:
- Rất lợi hại.
Triệu Phù Sinh lại rét rung một cái, tự nhủ người bên cạnh tên Lâm Cường này thật không thể trông cậy được. Rất lợi hại, hai chữ...
Cường Tử lườm anh ta một cái nói:
- Vậy được, thưởng cho anh, lồng khung xong treo ở phòng nhà anh đi.
Triệu Cường:...
Sau khi đợi Triệu Cường đi ra Cường Tử đưa cho Triệu Phù Sinh một điếu thuốc nói:
- Khi nào thì rời khỏi?
Triệu Phù Sinh đốt thuốc hít một hơi nói:
- Lần đầu tiên đến Đông Bắc trở về tôi cai thuốc, lần thứ hai đến Đông Bắc tôi lại bắt đầu hút, cũng không biết là cậu phá tấm thân ngàn vàn của tôi hay là định lực của tôi giảm sút. Hay cũng có thể là, những năm qua tôi quá đè nén bản thân vừa ra ngoài đã rơi rụng mất không do mình làm chữ nữa rồi?
Anh ta không có trả lời câu hỏi của Cường Tử.
Cường Tử nhìn điếu thuốc trong tay nói:
- Thực ra tôi hiểu rõ, thứ anh hút không phải thuốc.
Triệu Phù Sinh hai mắt vụt sáng hỏi:
- Vậy là thứ gì?
Cường Tử:
- Là nỗi cô đơn...
Triệu Phù Sinh:
- Được rồi, tôi rốt cuộc biết tại sao đi cùng cậu trên một con đường lại chiến bao nhiêu thua bấy nhiêu rồi.
- Tại sao?
- Đối thủ của cậu đều bị chọc tức chết.
Cường Tử nói:
- Triệu ca, ngài cũng quá thành thật rồi.
Triệu Phù Sinh nói:
- Bỏ đi, đi với cậu vẫn phải đi thẳng đến thẳng mới tốt, quanh co lòng vòng ngược lại rơi xuống dưới cậu. Thật giống như đàn gảy tai trâu, chỉ có điều trâu còn có thể vắt sữa, cậu chỉ có thể đánh đàn muốn chết cũng vậy thôi.
Cường Tử nói:
- Ngài đánh giá tôi quá cao rồi.
Triệu Phù Sinh nói:
- Không còn gì nữa, tôi ngày mai sẽ quay về.
Cường Tử sững sờ hỏi:
- Tại sao vội vã như vậy? Vừa nãy anh không phải nói còn rất nhiều việc còn chưa có xử lý xong sao? Tôi nhớ được lần gặp mặt trước anh mặc dù không có nói ra, nhưng từ ý trong lời anh nói tôi đoán các cấp lãnh đạo Đông Bắc chỉ sợ đều sẽ có thay đổi không nhỏ, bây giờ việc gì cũng không xảy ra lại trở về là sao?
Triệu Phù Sinh hít một hơi thuốc lá nói:
- Cậu hiện tại đã đứng ở một vị trí rất cao, nhưng việc ở bên trong nhà nước cậu vẫn chưa hiểu hết được. Mặc dù Bắc Kinh quyết tâm lớn hơn nữa cũng không có khả năng một tay áp đặt hết thảy đại tướng trấn giữ biên giới ba tỉnh Đông Bắc, tôi nhắc một câu có lẽ cậu sẽ hiểu rõ.
Anh ta liếc nhìn Cường Tử nói:
- Viên chức cấp tỉnh đến bây giờ một người cũng không thay đổi.
Cường Tử hít thật sâu một hơi thuốc, những lời này hắn hiểu được, mà trong lời nói này lộ ra một cỗ ý nghĩa thê lương và bất đắc dĩ, viên chức không thay đổi, nhưng chính lệnh này chỉ sợ sớm đã đưa ra ngoài qua cánh cửa khác. Chỉ sợ đã từng có mấy vị đại nhân vật tuy rằng chuyển nhà khỏi Đông Bắc nhưng vẫn có quyền thế ngập trời, giờ đã thành hoa tàn.
Điều này làm cho Cường Tử nhớ đến Hách Liên Xuân Mộ, bốn mươi năm cố chấp tận xương tủy cuối cùng đứng ở đỉnh cao nhất quan sát xã hội đen ba tỉnh Đông Bắc, kết cục cuối cùng tuy rằng không thể coi là quá thê thảm, nhưng nếu như không có Cường Tử, bây giờ chắc chắn đã thành một nắm đất vàng.
Tối thiểu nhất hắn tìm được phương hướng mình theo đuổi mất bốn mươi năm để thực hiện, cho dù là quá trình hay là kết cục đều phải hoàn mỹ. Tuy rằng bề ngoài trông hắn có vẻ như từ trên đám mây cao tuốt trên trời rơi xuống phàm trần, nhưng ai lại biết được trong lòng hắn sẽ không cam lòng như lúc trước? Dù rằng con đường hắn đi tới là cực đoan, nhưng điều hắn cuối cùng có được chính là mơ ước tha thiết của mình.
- Hầy.
Cường Tử thở dài một tiếng, không có nói ra suy nghĩ của mình.
Triệu Phù Sinh nhìn sắc mặt của hắn, muốn từ trong đó nhìn thấy điều gì nhưng anh ta nhận ra chàng thanh niên này sớm đã quen đeo mặt nạ phù hợp trước mặt từng người khác nhau. Có lẽ, chỉ có trước mặt người thân bạn bè của hắn mới thật sự là chính hắn, thẳng thắn thành khẩn mà lại thành khẩn thẳng thắn.
Triệu Phù Sinh cảm thán thở dài trong lòng nói.
- Có câu, xuất phát từ khía cạnh bạn bè tôi muốn nói cho cậu biết.
Triệu Phù Sinh dùng sức hút một hơi thuốc sau đó có chút tham lam nuốt luôn khói thuốc vào trong bụng, phun ra một ngụm khói nho nhỏ. Diệt tắt lửa điếu thuốc trong gạt tàn thuốc, anh ta nhạn ra hai ngón tay của mình đã có màu vàng nhàn nhạt.
Cường Tử rót thêm đầy nước vào trong chén trà của anh ta nói:
- Ngài nói đi.
Triệu Phù Sinh nói sáu chữ.
- Xem vinh nhục, biết tiến thoái.
Nói xong anh ta đứng lên sửa sang lại bộ đồ vét của mình nói:
- Phải đi rồi, không mong đợi còn có thể gặp mặt lần nữa với cậu. Con người của ta là kẻ thọc gậy bánh xe, ai gặp tôi người đó sẽ gặp vận rủi, nhất là gặp mặt đến lần thứ hai. Chỉ có điều cậu cần phải tiễn tôi ra khỏi cửa, xem như là đuổi ôn thần đi.
Cường Tử cười, không có phản bác.
Hai người dường như nói mấy câu chuyện phiếm rất nhàm chán, nhưng ý nghĩa bên trong đó đều đã được đối phương biết được rất rõ ràng. Cường Tử trước mặt Triệu Phù Sinh ra vẻ hoang đàng buồn cười viết câu thơ kia, thực ra đơn giản là cách này biểu đạt một suy nghĩ, đó chính là hắn chỉ muốn là một người làm thuê. Mà Triệu Phù Sinh tự nhiên cũng hiểu rõ, anh ta đưa cho Cường Tử sáu chữ, là để Cường Tử yên tâm.
Dù sao với địa vị hiện giờ của Cường Tử, nhớ đến Hách Liên Xuân Mộ, nói thỏ chết hổ buồn (đạo đức giả) cũng không quá đáng.
Đến trước cửa Thúy Trúc Hiên, Triệu Phù Sinh quay đầu nói với Cường Tử:
- Được rồi, đưa đến đây thôi, cậu nếu như thật muốn đưa tiễn nhà vua đi xa ngàn dặm khiến cho tôi lưu luyến, nửa đời sau của cậu coi như đi tong rồi.
Cường Tử cười từ trong túi quần lấy ra nửa gói thuốc đưa cho Triệu Phù Sinh:
- Hút trên đường.
Triệu Phù Sinh ngây ra một lúc cười nhận lấy, bỏ vào trong túi áo nói:
- Nửa hộp Trung Nam Hải bốn đồng, tôi đoán chừng đám lão già quân ủy trung ương kia cũng không đến mức làm khó mình. Được, nửa gói thuốc, đáng để tôi nói câu cảm ơn.
Cường Tử cười nói:
- Tôi đã không bảo anh để lại một điếu thuốc cho tôi.
Triệu Phù Sinh ho khan một tiếng nói:
- Rốt cuộc cảm nhận được cái tên keo kiệt cậu trong miệng của Tiểu Chu, ha ha không nói câu hẹn gặp lại. Mà phải nói mãi mãi về sau sẽ không gặp nhau nữa.
Nhìn Triệu Phù Sinh rời đi, Cường Tử nheo mắt lầm bầm:
- Một người chắc chắn sẽ lần nữa cai thuốc, nhận lấy nửa gói thuốc, điềm báo không sai nha.
Trần Tử Ngư không biết từ khi nào đứng ở bên cạnh Cường Tử, vươn tay nắm tay Cường Tử im lặng nhìn chiếc xe của Triệu Phù Sinh càng đi càng xa.
- Người này, rốt cuộc đến Đông Bắc làm cái gì?
Cường Tử hỏi.
Trần Tử Ngư nhíu mày, giọng điệu bình thản nói:
- Anh thiếu Chu Lâm Nhã một nhân tình lớn bằng trời, chỉ sợ không trả được.
Cường Tử trong lòng rung lên, xem ra Trần Tử Ngư cũng nhìn ra được điều đó.
Nắm chặt tay Trần Tử Ngư hắn thở dài.
- Cũng làm khó Triệu Phù Sinh rồi, mặc dù với thân phận của anh ta bây giờ sau khi trở về tốt nhất không nên cùng bọn lão già kia hơn thua. Dự định là muốn dọn dẹp sạch sẽ thế lực ba tỉnh Đông Bắc, hiện tại nâng tôi lên, áp lực trên người anh ta không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần so với tôi. Đặt hết tất cả cục diện hiện nay lên tiểu nhân vật không có một ai chống lưng như tôi khiến cho anh ta phải đánh cuộc một lần, làm khó anh ta.
Trần Tử Ngư nói:
- Người khó đâu chỉ có anh ta? Chỉ sợ cô giáo Chu kia trả ra cái giá còn vượt xa hơn so với tưởng tượng của anh. Cô ta ngày hôm qua đã rời khỏi Đông Bắc rồi, đặt vé máy bay đi Bắc Kinh.
Cường Tử ngơ ngẩn lần nữa.
Bắc Kinh sao? Chỉ sợ bày ra trước mặt Chu Lâm Nhã chính là một tòa núi đao, một cái biển lửa a. Bởi vì một tiểu nhân vật như hắn đây, khiến cho Triệu Phù Sinh thay đổi vi phạm kế hoạch bên trên đưa xuống, nếu như không có Chu Lâm Nhã lại có khả năng như thế sao?
- Đi thôi, chúng ta cũng nên về nhà rồi, sư phụ và mấy người Lôi Tử thúc muốn về Đông Đỉnh.
Trần Tử Ngư nói.
Sư phụ, Lôi Tử thúc, tên gọi như vậy đều là từ ngữ thường dùng trong miệng Cường Tử, hiện tại Trần Tử Ngư nói ra cũng tự nhiên như vậy. Cái này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là phu xướng phụ tùy. Trần Tử Ngư đã hoàn toàn đứng ở góc độ của Cường Tử nhìn vấn đề, cũng giống như vậy, nàng cũng đã hoàn toàn dựa theo góc độ Cường Tử đối đãi mọi người như người thân.