Ác Bá

chương 280: núi hạ lan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường đi Nội Mông, Cường Tử nhận được điện thoại của Tôn Văn Văn.

- Cường Tử, hôm nay ba mẹ theo em đi bệnh viện kiểm tra, em rất khỏe, bệnh viện cũng rất khỏe. Con người ba cả đời tác phong ngay thẳng không ngờ muốn biết giới tính em bé trước chạy chọt, lôi ra các mối quan hệ, đi cửa sau, kết quả vừa may phó viện trưởng bệnh viện là học sinh cũ của ông vì nể tình quen biết không tuân theo quy định bệnh viện, khiến cho ông già mừng rỡ mông như bị chích đứng ngồi không yên.

Cường Tử:

- Ha ha.

- Anh đoán xem là con trai hay là con gái nè?

Cường Tử:

- Con gái.

- Sao được?

- Nghe nói có con gái đầu lòng về già có chỗ nương tựa, con trai cũng không thể tin tưởng được. Cho nên vì tương lai không ở trong viện dưỡng lão anh dồn hết nội công biến đổi nhiễm sắc thể, xác định vững chắc là con gái.

- Công lực của anh rất lợi hại đó, dồn thêm lần nữa em xem thử được không?

- Đây là công pháp bí mật, một năm chỉ có thể sử dụng một lần.

- Được, em chờ anh thêm một năm, em muốn có một đứa con trai.

Tôn Văn Văn không đợi Cường Tử nói tiếp tục hỏi:

- Cường Tử, con gái gọi Lâm Phàm nghe có hay không?

Cường Tử cười nói:

- Nghe hay lắm, chữ phàm này thích hợp với các loại giới tính...

Tôn Văn Văn cười thật lớn đầu bên kia điện thoại, cười đến nước mắt nước mũi chảy ào ào.

Nàng nói:

- Cường Tử, mọi việc nên cẩn thận.

Cường Tử gật đầu thật nhanh:

- Chờ anh trở về, anh còn thiếu cha chúng ta một bình rượu gạo ngon của Đông Bắc, một cân thuốc phiện đặc sản của Kháo Sơn Truân, còn thiếu mẹ chúng ta một đôi vòng tay phỉ thúy, còn thiếu nợ em... cả cuộc đời.

Cúp điện thoại Cường Tử cười, lộ ra chút hài lòng. Cái ngày đi ra khỏi chợ bán thức ăn thành phố Đông Đỉnh, hắn đánh chết cũng sẽ không đoán trước được mình sẽ đi đến mức độ như hôm nay. Chỉ có điều đây cũng không phải điều quan trọng gì, quan trọng là hắn chiếm được rất nhiều chân tình nóng như lửa.

Đã tính toán xong chủ ý, sau khi chuyến đi Nội Mông lần này kết thúc hắn sẽ về Đông Đỉnh, làm học trò nhỏ cả ngày buôn bán bên cạnh sư phụ. Liên minh chấp pháp Trung Hoa có Lý Vạn Thanh, Háo Tử và Chu Bách Tước, việc công ty có Trần Tử Ngư, Kim Tiểu Chu, Cáp Mô hắn hoàn toàn có thể buông tay, trải qua cuộc sống có tiền có phụ như mình mong muốn đã đủ có thể thỏa mãn rồi, cái loại giang sơn xã tắc gì đó không phải thứ hắn mong muốn.

Chăm sóc người thân của mình cả đời, có thể đủ rồi.

- Cường Tử, nghĩ cái gì mà cười hi hi như thằng ngố vậy.

Cáp Mô tò mò hỏi.

Cường Tử cười nói:

- Không có việc gì, nghĩ tới sau khi đến Nội Mông sẽ có gặp gỡ tình cờ nào hay không. Gặp được cô gái Mông Cổ ngực lớn mông to còn cưỡi ngựa tuyệt vời trèo lên người mình, thật là tốt biết bao.

Cáp Mô lườm hắn một cái lựa chọn ngậm miệng, anh ta từ trên mặt đến tận trong tim vẻ khinh bỉ in sâu trong lòng với Cường Tử. Hắn đang có Trần Tử Ngư, Tôn Văn Văn, Bùi Nhược, thậm chí còn quan hệ mập mờ với Chu Lâm Nhã nữ thần trong lòng Cáp Mô ca nhưng vẫn còn dự định chú ý đến phụ nữ Mông Cổ trong trắng.

- Báo Tử, cậu nói người nào đó có phải là sống vì cái phía dưới của mình không?

Cáp Mô quay đầu hỏi Kim Tiểu Chu. Trong lời nói của anh ta chẳng chỉ chỗ nào, không nhằm vào ai nhưng không cần nói cũng biết.

Kim Tiểu Chu nhẹ gật đầu nói:

- Ừ, xác thực là như vậy, người nào đó chỉ cái phía dưới mình mà sống, đặc biệt đáng buồn đáng buồn nhất chính là sống cả nửa đời người rồi mà nửa phần dưới đóng gói hết chưa có xé ra, nhưng cuối đời có hi vọng phá cái thân ngàn vàng hay không khó thể biết được, nhưng kẻ đó khiến cho tôi hoài nghi là có thái độ mang thiên hướng chối bỏ việc này.

Cáp Mô ngây ra một lúc lập tức mắng:

- Tôi mắng, cậu có còn nguyên tắc nữa hay không?

Kim Tiểu Chu nói:

- Có, chắc chắn đứng về kẻ trai tân kia, đặc biệt là liên tục không ngừng đả kích cùng chung trận tuyến hơn nữa thề quyết chí không di dời với kẻ trai tân sắp đến bốn mươi tuổi kia, đây là ý chí chiến đấu của đàn ông hào hoa phong nhã không còn là trai tân sau hai ba tuổi.

Cường Tử vỗ tay đôm đốp:

- Tôi kiên quyết theo đuổi chính sách đánh chó rơi xuống nước, nhưng niệm tình anh cũng không dễ chịu gì không tiếp tục công kích điểm yếu của anh nữa. Chúng ta hay là nói chuyện khác đi, Cáp Mô ca về sau nói về vấn đề như thế tốt nhất đừng ngẩng đầu lên, thật không điểm mạnh của anh.

Cáp Mô:

- Được được lắm, hai ta đánh cuộc xem thế nào?

Cường Tử nhướng mày nói:

- Đánh cược gì đây? Dù sao nếu như đánh cược xem trước đây ai là cha anh thì không được rồi.

Cáp Mô:

- Ta mắng! Đánh cược trong ba tháng chúng ta đi Nội Mông, ai thu phục được một cô gái Mông Cổ mông to ngực bự còn phải hiền lành đoan trang cưỡi ngựa tuyệt vời!

Cường Tử:

- Được rồi, Báo Tử ca anh làm chứng cho hai tôi.

Kim Tiểu Chu:

- Được rồi, Cáp Mô ca tôi đánh cược anh thắng.

Cường Tử:

- Ha ha, người biết tôi chỉ có Báo Tử ca.

Xe chạy thật nhanh, hiện tại đã tiến vào trong phạm vị Nội Mông Cổ. Nhưng cách chỗ họ đến trong chuyến đi lần này còn cần thời gian rất lâu nữa, nơi bọn họ muốn đến, là một cái làng không lớn không nhỏ tên A Lạp Thiện Minh dưới chân núi Hạ Lan. Nơi đó có người đang đợi bọn Cường Tử, một người quen không được coi là người quen.

Cường Tử không quen biết cái tên mập gọi là Mãi Mãi Đề kia, nhưng lại nghe Trác Thanh Chiến và Thẩm Hổ Thiền nói qua chuyện cũ của người này. Một nhân vật rất có màu sắc kỳ bí, một gã mập có suy nghĩ không được coi là máu nóng nhưng còn chưa có lạnh như bằng đến mức không còn nhân tính.

Người này ở Tân Cương được coi là kẻ ác ôn không lớn không nhỏ, bên ngoài chưa từng làm qua việc ác làm xằng làm bậy độc địa lớn gì, nhưng cũng thật không ít người, thậm chí là rất nhiều rất nhiều người chĩa giáo vào y. Nhưng hiện tại y vẫn mỗi ngày ăn ngon ngủ yên không đụng đàn bà mười ngày nửa tháng cũng sẽ không cảm thấy nghẹn muốn sống muốn chết, một ngày chơi năm em cũng không coi là chuyện chấn động trời đất gì. Gã chính là thân tín của Vưu Nỗ Tư Đại kiêu ở Tân Cương trước đây, sau khi Vưu Nỗ Tư chết gã chỉ là trợ thủ đắc lực cho tên đầu lĩnh tổ chức khủng bố chém đầu Vưu Nỗ Tư. Nhưng không cần biết gã đi theo ai, cuối cùng ông chủ của gã cũng không được chết già.

Con người Mãi Mãi Đề căn bản không cần nói tới nhân lễ nghĩa trí tín gì cả, những đạo đức luân thường trong mắt người Hán còn chẳng bằng một đống cức trâu mới ị nống hầm hập trong con mắt của gã. Gã thật giống như một vũ công nhón chân xoay tròn trên mũi dao, cuộc sống tràn đầy mạo hiểm lại vẫn sống thoải mái tự nhiên như cũ.

Lần này, gã nghênh đón ông chủ thứ ba của mình, một người trẻ tuổi tên gọi Lâm Cường đến từ đồng bằng phía bắc Trung Quốc.

Mãi Mãi Đề chỉ tôn thờ một tông chỉ, ai chết cũng được, mình chết thì không được.

Càng thần kỳ hơn chính là, gã làm việc dưới quyền hai Đại kiêu đối lập nhau như nước với lửa, cũng đều giống như một đóa hoa cức chó nở rộ trên bãi phân trâu tươi tắn làm cái gì cũng trót lọt.

Cường Tử trước khi đến dùng thời gian cả một ngày đêm nghiên cứu việc Nội Mông, trong số đó thời gian nghiên cứu người bên cạnh Mãi Mãi Đề chiếm phần lớn. Người này... có mặt người này trên đời quả thực là không cách gì giải thích nổi. Trên giấy tờ nhìn con người này hoàn toàn là một con người ngay thẳng ống tay áo thẳng thóm không làm việc mờ ám có thể so với Tô Tần, Trương Nghi. Trên hình ảnh nhìn gã này ngược lại hoàn toàn là một con quỷ đoản mệnh hẳn nên xuống địa ngục cắt lưỡi nhận hết mọi cực hình.

Chính một con người như vậy lại là một người Trác Thanh Chiến trăm lần ngàn lần vạn lần coi trọng, cho dù Trác Thanh Chiến không có nói rõ nhưng Cường Tử ngược lại ngửi được trên người Mãi Mãi Đề có mùi giống Triệu Phù Sinh.

Đây cũng là nguyên nhân Cường Tử coi trọng Mãi Mãi Đề này trong lòng, một tên thủ hạ có thể khiến cho hai ông chủ trước sau rơi từ trên đài xuống chết oan chết uổng, tuyệt đối không phải tướng giúp người lợi ta gì.

Đến đêm khuya ngày hôm sau, bọn Cường Tử đã mấy ngày rơi vào cảnh màn trời chiếu đất cuối cùng đã đến được thôn nhỏ chắc chắn rất khó xuất hiện ở trên bất kỳ một tấm bản đồ nào giống như Kháo Sơn Truân. Trong thôn nhỏ này không đến hai căn nhà chăn nuôi gia súc sinh sống, theo như cuộc sống biến đổi hiện tại dân du mục đã rất ít người sống theo kiểu du mục, đã sống cố định ở một nơi, đã tạo ra thời đại bước chân có thể ngừng lại không cần đi nhiều nữa.

Ở không xa cái thôn nhỏ đến ngay cả tên tuổi cũng không có này, chính là núi Hạ Lan nổi tiếng trên thế giới.

Từ mấy năm về trước trên núi Hạ Lan đã phát hiện ra hươu đỏ động vật được bảo vệ cấp hai của quốc gia đã không còn được nhìn thấy từ rất lâu rồi, loại động vật này chính là thứ yêu thích nhất của mấy tay săn trộm. Thôn nhỏ này tuy rằng cuộc sống cũng coi như nửa ẩn cư, nhưng các cư dân vẫn thật không thấy qua ít lần các tay săn trộm lái xe như mãnh thú bằng sắt thép vác AK vào núi đi săn hươu, hai năm từ năm trước đến năm nay không ít người có được thắng lợi hài lòng quay lại, nhưng bắt đầu từ hai tháng trước tất cả tay săn trộm vào núi không thấy có một ai quay lại.

Các thôn dân đều nói là ngài thần núi tức giận chôn sống những tay săn trộm từng người một vào trong núi Hạ Lan, cũng có người nói là Thượng Đế giáng sấm sét xuống bổ đám súc sinh kia tan tành mây khói. Tuy nhiên cũng có một ông lão du mục trông có vẻ khùng khùng điên điên nhưng thật ra còn giảo hoạt hơn so với sói hoang ở trên thảo nguyên nói:

- Đây là bởi vì trong thôn có một tên mập đến, một con sói đội lốt cừu.

Chỉ có điều mặc kệ có phải là cái gã người tộc Duy Ngô Nhĩ tên gọi Mãi Mãi Đề được bọn thôn dân nhìn qua rất ít lần giở trò quỷ sau lưng hay không, tóm lại trong thời gian hai tháng nay gần như nhìn không thấy tay săn trộm ở bên ngoài tới nơi này để vào núi. Tuy rằng mất đi số tiền được các tay săn trộm trả cho khi tiếp tế cho bọn chúng, nhưng các thôn dân cũng không coi đó là tổn thất gì lớn lao.

Bảy chiếc xe hơi trước sau có năm nhóm người lái đến vứt ở trong thôn, đây cũng coi như là trợ giúp cực lớn cho quá trình cái thôn nhỏ này từ ấm no đến giàu có. Chiếc xe kém nhất chính là chiếc Jeep Bắc Kinh đã cải tiến qua, chiếc giá trị nhất rõ ràng là chiếc LandRover giá trị trên trăm vạn đô la, những con mãnh thú sắt thép này tạo thành một dãy phong cảnh đặc biệt ở trong thôn, nghe nói, từ cái gã mập tộc Duy Ngô Nhĩ kia những chiếc xe này bán hết có thể để cho tất cả người trong thôn sống trong căn nhà cao mấy chục tầng.

Nhưng ở vùng đất hoang vu trong vòng hai trăm cây số cũng nhìn không thấy một trạm xăng dầu này, thứ này cũng không còn giá trị gì nữa. Nhất là muốn khởi động những chiếc xe này ít nhất điều kiện đầu tiên là phải có chìa khóa xe, mà những tay săn trộm kia tự nhiên sẽ không ngu ngốc đem chìa khóa đưa cho bọn thôn dân nói bốn chữ 'giúp tôi coi xe'.

Mà chỉ có gã mập kia, trước sau gì cũng chỉ có gã mập kia, gã có thể giống như đàn ông Mông Cổ nhảy lên lưng ngựa dễ dàng khởi động chiếc xe, thật giống như gã là một tên mập Duy Ngô Nhĩ có thể biết làm... ảo thuật.

Gã mập này, sống cách xa thôn ba mươi cây số, dựa theo lời gã nói dùng mấy chiếc xe kia bán đi đổi tiền có thể lấy được mười mấy cô gái lá ngọc càng vàng về làm vợ, có thể tìm về một cô gái nhỏ không tệ lái chiếc LandRover chạy năm ngàn vòng thổi gió bụi mịt mù. Nếu như bán lấy tiền mua thuốc cũng mua được Đông Trùng Hạ Thảo nổi tiếng trên Nội Mông Cổ một trăm năm mươi đồng một bao.

Nhìn thấy bụi mùi bốc lên từ nơi xa, Mãi Mãi Đề nheo mắt mỉm cười tự nói với mình.

- Quý nhân của tôi... đến rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio