Trước khi tiếng súng vang lên, mấy người bọn Cường Tử lập tức phản ứng kịp thời. Thật sự nói ra bởi vì lên núi lần này tâm trạng mọi người rất thoải mái, cho nên khó tránh khỏi đều có chút quên hết tất cả rõ ràng không cảm giác được còn có người khác ở gần hồ nước nhỏ này!
Cường Tử xoay người núp ở đằng sau một tảng đá, hơi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy con Bạch mao lang vương đối ở bên bờ đối diện dường như đã bị thương, một mảng đỏ thẩm dưới cổ. Hồ nước nhỏ này, là một mảnh đất sạch không có đấu tranh sản sinh từ hiệp ước tự nhiên của tất cả động vật trên núi. Cho nên, mặc dù cẩn thận như Bạch mao lang vương, vẫn bị người ta bắn lén ở chỗ này.
Mãi Mãi Đề là người hiểu rõ con Bạch mao lang vương này, nếu không phải ở chỗ này, với kinh nghiệm và trí khôn của Bạch mao lang vương, không bao giờ bị người ta bắn trúng. Kỹ thuật bắn súng của Mãi Mãi Đề, ở chỗ khác liên tiếp bắn ba phát cũng phải để cho Bạch mao lang vương chạy thoát, điều này đã có thể nói rõ Bạch mao lang vương giảo hoạt cỡ nào.
Nhưng, chính ở mảnh đất nhỏ hòa bình vốn không nên xuất hiện tranh đấu này, giết chóc vẫn có mặt, mà phá hư hoàn toàn chốn yên tĩnh này chính là loài người tự nhận mình văn minh.
Mấy con sói Mông Cổ trưởng thành hú một tiếng, tiếng sói tru bén nhọn này chấn động trời đất. Mấy con sói xông về hướng Bạch mao lang vương, kết quả bị một tiếng rên thê lương của Bạch mao lang vương ngăn lại. Mặc dù cách đó khá xa, nhưng Cường Tử nhìn thấy rõ ràng ánh mắt bi ai và giận dữ của mấy con sói trưởng thành. Đây là một loại ánh mắt khiến con người chùn tim xuống, Cường Tử chưa bao giờ nghĩ qua loại ánh mắt này sẽ xuất hiện ở trên người súc sinh.
Bước chân Bạch mao lang vương rất chậm rãi, một một bước máu trên vết thương không ngừng chảy ra. Theo bước chân của nó, một hàng vết chân đầy máu xuất hiện trên đá cuội bên bờ hồ nhỏ sạch sẽ. Màu lông trắng như tuyết trên lồng ngực Bạch mao lang vương bị máu nhuộm thành sắc màu khiến cho người ta kinh hãi, đó là một loại màu đỏ khiến trong lòng người rung động.
Mấy con sói trưởng thành cách nó không xa đứng không yên, lo lắng rên gừ gừ, mà mấy con sói đó đi thêm mấy bước nữa sẽ hiện ra trong tầm mắt của tên vừa mới bắn súng kia, cho nên Bạch mao lang vương không ngừng rên gừ gừ ngăn chặn bọn con cháu của mình tới gần. Bước chân của nó chậm rãi mà nặng nhọc, vết thương khủng khiếp khiến cho mỗi bước chân của nó đều vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, cách chỗ con cháu của mình chưa đến ba thước, Bạch mao lang vương rên thảm một tiếng nằm vật ra đất, đứng không dậy nổi nữa. Từ trong mồm nó, máu không ngừng tuôn ra. Bạch mao lang vương cố gắng ngẩng đầu nhìn hết một lượt bộ tộc của mình sau đó nhắm mắt lại.
Hú!
Tất cả sói có mặt ở đó đều hú lên thảm thiết, thanh âm kia làm cho người ta đau buồn. Một con sói trưởng thành rốt cuộc kiềm nén không được nữa từ đằng sau tảng đá phóng vụt ra chạy thẳng đến xác của vua sói, nhưng con sói trưởng thành này vừa mới lộ mặt tiếng súng kia lần nữa vang lên! Bắn chính xác nát đầu! Viên đạn trúng ngay đầu con sói trưởng thành này, trong nháy mắt hoa máu tung bay, uy lực từ sức mạnh viên đạn thật khủng khiếp bắn con sói trưởng thành này văng thẳng về đằng sau.
Con sói trưởng thành đó rên một tiếng bi thảm chết liền tức khắc, nó trước lúc chết ánh mắt còn nhìn thẳng về hướng Bạch mao lang vương.
- Là cao thủ!
Kim Tiểu Chu nói khẽ.
- Đây không phải là âm thanh súng bắn tỉa, hẳn là AK vũ khí nhẹ đặc trưng của Liên Bang Nga. Có thể ngồi sau tẳng đá nhắm bắn chuẩn xác như vậy cũng không phải chỉ sử dụng súng thành thạo là có thể làm được, người bắn súng này chắc chắn là một cao thủ hạng nhất.
Mãi Mãi Đề gật đầu nói:
- Đúng, thật không ngờ được trong bọn săn trộm còn có nhân vật lợi hại như vậy.
Cáp Mô nằm sát ở đằng sau một tảng đá nói:
- Thực con mẹ nó nha, nếu như mới vừa rồi hắn bắn không phải là con sói lông trắng kia mà là bất kỳ người nào trong chúng ta, chỉ sợ chúng ta chết còn thảm hơn so với con sói già lông trắng kia.
Kim Tiểu Chu quan sát một chút địa hình nói:
- Cũng không chắc chắn lắm, từ vị trí tiếng súng phát ra đoán chừng chỗ chúng ta vừa may là góc chết của đối phương.
Anh ta giơ tay chỉ về một hướng nói:
- Khối đá lớn kia vừa may che khuất được chúng ta, bằng không tôi không nghi ngờ gì một phát súng sẽ bắn trúng một người trong chúng ta.
Cường Tử đè giọng thật thấp nói:
- Đây là một người không tôn trọng phép tắc thiên nhiên.
Tất cả cảm nhận được cơn giận của Cường Tử, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày đến nơi này Cường Tử lộ ra sát ý. Dù bầy sói Mông Cổ này không được coi là động vạt quý hiếm gì, càng là bọn quấy nhiễu mục dân xung quanh đây. Nhưng chỗ này , nổ úng chính là đang phạm tội.
Hơn nữa, nếu như phát súng đầu tiên của tên bắn súng kia không phải nhắm vào con sói lông trắng kia mà là bọn Cường Tử, để tranh giành con mồi bọn săn trộm chắc chắn sẽ không do dự nhắm ngay bọn Cường Tử nổ súng. Đầy là một đám sát nhân không có đạo đức, trong mắt bọn chúng chỉ có tiền tài bạo lực.
- Bọn họ là từ chỗ nào lên núi? Theo như tính toán đường xung quanh đây để lên núi đều bị người của chúng ta khống chế hết rồi sao, bọn săn trộm chắc chắn sẽ không thể nào thoát qua khỏi nhiều cặp mắt như vậy.
Cáp Mô nghe ngờ nói.
Mãi Mãi Đề ngẫm nghĩ nói:
- Chỉ có một khả năng, đó chính là nhóm người này đã tiến vào trong núi từ rất lâu trước đây. Bọn chúng chắc chắn là mang chiến lợi phẩm trong núi sau trở về, giết con vua sói này chẳng qua là trên đường quay về mà thôi.
- Anh đã tới mấy tháng, lẽ nào lại không biết bọn chúng vào núi?
Kim Tiểu Chu hỏi.
Mãi Mãi Đề nhướng mày khó chịu nói:
- Tôi nào có phải ba đầu sáu tay gì, một người làm sao có thể bao quát hết được tất cả lối vào. Hơn nữa, mục dân mảnh đất này quan niệm về luật pháp cực kỳ bị xem nhẹ, bọn họ sẽ không chủ động lộ ra tung tích đội ngũ săn trộm lớn mạnh, pháp luật bảo vệ không được bọn họ. Bọn săn trộm đều là kẻ giết người không chớp mắt, bọn mục dân cho dù nhận ra cũng sẽ không nói.
Kim Tiểu Chu nhẹ gật đầu nói:
- Mãi Mãi Đề, thật xin lỗi.
Mãi Mãi Đề thở dài:
- Nói xin lỗi với tôi không có tác dụng gì, có bản lĩnh bây giờ dùng súng trong tay anh dọn dẹp sạch mấy người bọn chúng đi.
Kim Tiểu Chu nghiến răng:
- Vậy anh hãy xem tôi bắn nát đầu những tên kia như thế nào nha!
Cáp Mô và Triệu Bá cùng nhau giữ chặt Kim Tiểu Chu nói:
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chú đi ra ngoài chỉ sẽ trở thành bia ngắm bắn.
Cường Tử thì nghiêng người ngăn ở trước mặt Kim Tiểu Chu nói:
- Muốn dọn dẹp chúng, anh phải nghe tôi đã.
Kim Tiểu Chu:
- Cường Tử, cậu định làm như thế nào?
Cường Tử thật thà nói:
- Anh bây giờ có thể xác định chính xác vị trí cụ thể của tay súng kia không? Anh không thể! Cho nên phải để cho hắn lộ ra một lần nữa.
Mãi Mãi Đề bỗng nhận ra được điều gì, gã một tay nắm chặt cánh tay Cường Tử nói:
- Cậu đừng nói với tôi rằng cậu nghĩ ra cách thu hút sức chú ý của chúng đó nha, đối với một cao thủ sử dụng súng cậu đi ra chỉ là để làm bia tập bắn cho hắn đùa chơi thôi.
Cường Tử cười nói:
- Vậy cũng chưa chắc!
Hắn quay đầu hơi Kim Tiểu Chua:
- Lúc tiếng súng của đối phương vang lên, anh liệu có thể tìm được hắn hay không?
Kim Tiểu Chu gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Cường Tử nói:
- Vậy thì được rồi, thực ra việc này rất đơn giản. Tôi xông ra dẫn dụ hắn bắn, anh làm gỏi hắn. Đơn giản như thế thôi, đừng có suy nghĩ phức tạp như các anh. Yên tâm đi, tay súng có thể bắn chết được tôi vẫn còn chưa sinh ra trên đời này đâu.
Hắn vừa mới nói xong, Cáp Mô bỗng nhiên xông thẳng ra ngoài.
- Báo Tử, làm gỏi hắn!
Cáp Mô hô xong người đã xông ra khỏi che chắn của tảng đá.
Cường Tử mắng lớn tiếng một câu ngu ngốc, điểm dưới chân một cái phát huy tốc độ cực hạn đến mức cao nhất. Hắn đi sau mà tới trước ôm ngay lấy Cáp Mô núp vào đằng sau một tảng đá, đúng lúc này, đằng sau một cây cổ thụ bên trái lóe lên ánh sáng, ngay sau đó tiếng súng vang lên. Viên đạn bắn ngang qua sát rạt bả vai Cường Tử, để lại trên bả vai hắn một đường vết thương rất sâu.
- Cáp Mô ca, anh hùng không phải làm chuyện đổ máu như vậy.
Cường Tử nhìn Cáp Mô không việc gì khẽ cười nói.
Hắn vừa nói xong câu đó, súng trong tay Kim Tiểu Chu vang lên. Tiếp theo đó trong cánh rừng phía đối diện thét lên một âm thanh kinh hãi, Cường Tử đảo mắt nhìn quanh, vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng người ngã sóng xoài trên mặt đất.
- Báo Tử ca, giỏi lắm!
Cường Tử cười nói.
- Giỏi cái con mẹ cậu!
Cáp Mô hung dữ mắng một câu. Hắn tiện tay xé một mảnh quần áo băng bó miệng vết thương cho Cường Tử, vừa băng lại vừa mắng:
- Lão tử nếu như đã dám xông ra có cách chắc chắn né được đạn, cần tên trứng thối như cậu cứu tôi à? Con mẹ nó cậu đây là xem thường ta, tên chó má tự cho mình là đúng kia, mẹ nó!
Cường Tử xì một tiếng nở nụ cười nói:
- Chưa từng thấy qua người như cậu vậy, cho dù không mang ơn lấy thân báo đáp, cậu cũng không thể há mồm đã mắng ân nhân cứu mạng của mình được a.
Cáp Mô:
- Thối lắm! Lão tử chết không có gì để lại, con mẹ nó cậu chết rồi đứa con trong bụng Tôn Văn Văn phải làm thế nào?!
Cường Tử:
- Tôi chết đi Lâm gia chúng tôi dù gì cũng có người nối dõi, anh chết rồi Hách gia các anh ai nối dõi tông đường?
Cáp Mô há to miệng, cuối cùng không biết nói gì.
Lúc này đối diện phát ra mấy giọng nói lớn tiếng:
- Mẹ nó, có kẻ địch, các anh em chú ý.
- Không nên đi đứng lung tung, là súng bắn tỉa!
Cường Tử nhướng mày, nhìn Kim Tiểu Chu đang ở đằng sau một khối đá lớn khác. Mấy người đằng sau tảng đã kia cũng đang dò tìm anh ta, anh ta cười ra hiệu mình không sao.
- Báo Tử ca, khoảng chừng bao nhiêu người?
Cường Tử nhép miệng nói bằng khẩu hình.
Kim Tiểu Chu lắc đầu cũng làm như thế:
- Xem không được rõ lắm, đại khái có mười mấy người. Gã bắn súng giỏi kia rất tự đại, không cố giấu mình đi.
Mãi Mãi Đề nói khẽ:
- Mười mấy người, một đám lang đầu lớn lắm nha.
Tào Liên cũng nói khẽ:
- Nếu như cận chiến, đừng nói mười mấy tên, hơn một trăm tên cũng không có khó khăn gì quá lớn. Nhưng bây giờ không nói được, hai bên ai cũng không dám chạy bậy.
Y vừa xoa bụng vừa nói.
Hóa ra Cường Tử vừa mới bắt đầu nói muốn xông ra dẫn dụ chú ý của tay súng đối phương, Tào Liên cũng muốn xông ra. Kết quả y bị Cường Tử một cước đạp ngã nhào trên mặt đất, bằng không Cường Tử cũng sẽ không để cho Cáp Mô xông ra trước.
Cường Tử một cước này tuy rằng không dùng sức mạnh quá lớn, nhưng với nội công hiện tại của hắn chỉ sợ người bình thường chịu một cước này sớm đã ngã nhào trên đất nhảy đành đạch rên la hừ hừ nửa sống nửa chết.
Cường Tử vừa thấy Tào Liên như vậy muốn cười:
- Ta nói này Tào Liên, bọn Vạn Thanh đều nói võ công của tên tiểu tử cậu đứng hành thứ ba, khả năng chống đỡ các loại đòn thế đứng đầu, quả nhiên có chút đạo hạnh.
Tào Liên cười ha hả nói:
- Tôi nói này ông chủ, lần sau không cho phép như vậy nữa. Ngài nếu như không cẩn thận chết yểu, ai phát tiền công hàng tháng cho tôi đây.
Cường Tử cười hỏi:
- Người anh em Mãi Mãi Đề thân yêu của ta ơi, làm sao bây giờ?
Mãi Mãi Đề giật bắn mình, cúi đầu nghĩ ngợi nói:
- Chúng ta hiện tại chiếm thế chủ động, có Báo Tử đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy đi, bên phía chúng ta chọn ra hai người nhanh nhẹn, dưới yểm hộ của hỏa lực của Báo Tử dùng súng bắn tỉa áp chế bọn chúng vòng qua từ đằng sau. Đánh lén từ phía sau lưng, bao vây đánh từ hai phía.
Đại Hùng nói cộc lốc:
- Được rồi, tôi cảm thấy mình là người nhanh nhẹn nhất trong số những người ở đây.
Tào Liên:
- Cậu coi như cũng được đấy, cái đầu này của cậu thì...
Cường Tử nói:
- Như vậy đi, tôi và Tào Liên vòng ra sau lưng.
Tào Liên cười nói:
- Ông chủ uy vũ!
Cường Tử:
- Uy vũ cái con mẹ nhà anh!
Dừng lại lấy hơi chốc lát, Cường Tử hô lớn với Kim Tiểu Chu:
- Báo Tử ca, nổ súng!
Nói xong, hắn và Tào Liên từ đằng sau tảng đá nhảy ra, hai người một trước một sau chạy thật nhanh về phía bên trái. Cừng lúc này, súng bắn tỉa trong tay Kim Tiểu Chu cũng vang lên. Mấy tiếng súng liên tục vang lên, người của đối phương ở đằng sau khối đá hoặc là gốc cây không thể lộ mặt, mà hai người Cường Tử và Tào Liên tốc độ cực nhanh, mấy cái lên xuống đã vọt đi rất xa.