- Tám mươi!
- Tám mươi mốt!
- Tám mươi hai!
- Tám mươi ba!
Trác Thanh Đế che mắt, coi như không nhìn thấy.
Cường Tử trước sau như một, sau một cái bạt tai tát Trịnh Kiến Huy bay ra lập tức đuổi theo, sức lực một cái tát của hắn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có thể vừa vặn đánh bay Trịnh Kiến Huy mặt mũi bầm dập không ngất xỉu được, Trịnh Kiến Huy hoảng hồn. Vương Bưu đứng ở một bên xem Trịnh Kiến Huy bị một gã thiếu niên tóc dài ngang eo bạc trắng cả đầu trước mặt áp bức phát điên, dở khóc dở cười.
Nói Cường Tử cố chấp, cũng không phải bởi vì hắn chỉ đè một mình Trịnh Kiến Huy đánh mà không để ý tới Vương Bưu. Sở dĩ nói hắn cố chấp, là bởi vì con bê tơ này tát mười bốn cái tát đều tát ở phía bên trái mặt Trịnh Kiến Huy, mặt bên phải một cái cũng không chạm tới. Sau mười bốn cái tát, mặt bên trái và mặt bên phải Trịnh Kiến Huy… Thật giống như anh em khác họ, tìm không thấy một điểm giống nhau.
Nếu như có người nói má trái và má phải của ông ta có quan hệ huyết thống, đoán chừng khẳng định không ai tin.
Cái má trái kia à, thật giống như một đoá hoa cức chó nở rộ. Má trái kia à, vẫn trắng nõn nà như cũ.
Quả nhiên, chuyện gì cũng phải sau khi so sánh mới ra chân tướng.
Cường Tử ngồi xổm ở trên đất nhìn Trịnh Kiến Huy bị đánh giống như một con cua nước lớn đã hoàn toàn không còn khí thế, cười khúc khích.
- Thật rất xin lỗi, sắp phá nhanh đến trăm vạn. Trịnh tổng trượng nghĩa a, ông đúng là Tống Giang, Cập Thời Vũ Hô Bảo Nghĩa Thuần Nhị Hoá. (Tên hiệu của Tống Giang trong truyện Thuỷ hử của La Quán Trung.)
- Tôi cho anh tiền, không cần đánh nữa…
- Tiền ông khẳng định phải cho, nhưng đánh hay không đánh ông không quản được. Như vậy đi, ông có thể tìm ngoại viện a, thật sự chịu không thấu có thể tìm bạn đồng hành của ông giúp ông chịu chốc lát, đánh ai cũng được, tôi vẫn thật không ngại cảm giác tay không quen.
Trịnh Kiến Huy nghe được lời này của Cường Tử, thật giống như một người rơi xuống nước nắm được một cây rơm rạ cuối cùng dường như nhìn thấy được ánh sáng vô hạn. Ông ta cố sức ngẩng đầu nhìn Vương Bưu, trên mặt đều là chờ mong.
- Vương sở trưởng, giúp dùm tôi…
Vương Bưu cười ngượng ngùng nói:
- Như vậy đi Trịnh tổng, ông tiếp tục bị đánh đi, tiền tôi ra được không?
Trịnh Kiến Huy…
Ha ha ha ha!
Trác Thanh Đế nhịn không được ôm bụng cười lớn, điếu thuốc cũng rơi trên mặt đất. Bọn binh sĩ ghìm súng gần như nhịn không được, trên từng khuôn mặt dùng hết toàn lực bảo trì sự nghiêm túc, cơ thịt run run khiến cả người nhộn nhạo.
Cường Tử buông tay ra nói:
- Không còn cách nào, tôi chỉ quản người vung tiền ra, tiền này ai ra đều được, chẳng qua bị đánh chỉ có thể là một người. Hai người xem cách nào đi.
Cường Tử dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trịnh Kiến Huy.
- Tuy nhiên ông có thể ngẫm lại những biện pháp khác nha, ông xem, gia đình Vương sở trưởng bây giờ đã ra một vạn đồng tiền một cái bạt tai để cho tôi tát ông rồi. Ông không muốn ra chút gì sao?
Cường Tử theo đà tận dụng, ra vẻ để cho Trịnh Kiến Huy suy nghĩ.
- Ái chà…
Trịnh Kiến Huy có chút căm tức, Vương Bưu này, đây không phải đẩy mình vào trong hố lửa sao, ta sử dụng mi ra tiền? Cái lão tử có là tiền? Lão tử có rất nhiều tiền… Đúng vậy, ta có tiền!
- Lâm Cường, Lâm thiếu gia! Tôi ra hai vạn, hai vạn một cái bạt tai, anh tát hắn được không?
Vẻ mặt Trịnh Kiến Huy nịnh nọt nói, má trái sưng phù đã bịt kín con mắt, mắt híp thành một khe nhỏ. Nói thật bộ dạng bây giờ của ông ta, heo cũng ghét bỏ khuôn mặt béo của ông ta.
- Sao?
Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, khoé miệng cong lên một nét cười, ánh mắt hắn quan tâm quay đầu liếc nhìn Vương Bưu, nét cười trên khoé miệng kia khiến cho nhịp tim Vương Bưu bỗng nhiên tăng tốc đập nhanh. Y nhìn ánh mắt thiếu thiện cảm của Cường Tử kìm không được run rẩy, cơn lạnh buốt tự nhiên sinh ra trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
- Lâm… Lâm thiếu gia, tôi ra hai vạn mốt
- Lâm thiếu gian, tôi ra ba vạn!
- Ba vạn mốt!
- Bốn vạn!
- Bốn vạn mốt!
Cường Tử trừng mắt liếc Vương Bưu, tự nhủ đứa cháu nội này thật không tức thời.
- Như vậy đi, hai người tát nhau đi, tôi không tát nữa. Ai tát đẹp mắt tát vang dội, tôi sẽ thu tiền người đó.
Cực kỳ vô sỉ.
Nếu như bây giờ Vương Bưu và Trịnh Kiến Huy còn có chút lý trí, lời nói này của Cường Tử bọn họ khẳng định cho rằng là đầu óc cháy hỏng rồi. Nhưng bây giờ hai người đều đã đỏ con mắt, cũng không phân biệt được ý vị khiêu khích trong lời Cường Tử.
Hai người giương nanh múa vuốt vừa muốn động thủ, Trác Thanh Đế từ trên xe nhảy xuống nói:
- Được rồi, bảy giờ rồi, tan lớp đi.
Cường Tử quay đầu lại trừng mắt liếc anh ta một cái, tự nhủ phần thưởng sắp đến tay lão tử còn bị hớ thế này. Phần thưởng phần thưởng, đánh xong còn phải thưởng.
- Bỏ đi, thanh toán tiền đi, hôm nay đến đây kết thúc.
Cường Tử rất không bằng lòng.
Trịnh Kiến Huy vội vàng móc một tấm thẻ từ trong bóp ra đưa cho Cường Tử nói:
- Lâm thiếu gia, trong thẻ có một trăm vạn, đủ rồi nha?
- Ừ, chẳng những đủ rồi, còn vượt quá ba vạn. Con người của tôi rất giữ chữ tín, làm sao có thể chiếm tiện nghi của ông sao?
Nhìn nụ cười tà ác tràn ra cả khuôn mặt của Cường Tử, trong lòng Trịnh Kiến Huy bay lên một nỗi dự cảm không hay.
Chát! Chát! Chát!
Sau ba cái tát tai cực kỳ vang dội, Trịnh Kiến Huy rốt cuộc ngất đi trong hạnh phúc.
Vương Bưu lau mồ hôi trên ót, dè dặt nói với Cường Tử:
- Lâm thiếu gia, chuyện hôm nay ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, ngày mai tôi ở Hậu Đức Lâu mời ngài ăn cơm rau dưa bồi tội với ngài, ngài xem có thể cho chút thể diện hay không?
- Thể diện thì không cần, tát mặt tôi khá thích.
Chát!
Đánh không hề lo lắng, Cường Tử xoa tay, nhìn Vương Bưu nằm ở trên đất dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mình nói:
- Vừa rồi ngài nói thay Trịnh tổng ra tiền đúng không, tôi không để chỉ mình ông ta chịu thiệt, khẳng định cũng không thể khiến cho ngài không phải chịu thiệt, làm người muốn tử tế, một vạn đồng, cầm ra đi.
- Tôi…
Trong bóp Vương Bưu cũng có thẻ, không chỉ một tấm. Nhưng không có một tấm thẻ nào trong đó vừa đúng một vạn đồng, một tấm ít nhất cũng có ba mươi vạn. Y không dám đưa, hai mươi chín cái tát tát qua tát lại, mặt của y cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Trịnh Kiến Huy. Sau đó bỗng nhiên linh cơ vừa động Vương Bưu cười nịnh nọt nói:
- Trong tấm thẻ tôi vừa hay có một vạn, một phân cũng không thừa.
Nói xong Vương Bưu từ trong bóp tuỳ tiện móc ra một tấm thẻ đưa cho Cường Tử, cung kính.
- Mình hay là đi máy ATM ngân hàng tra thử số dư nha, con người này của tôi sợ chiếm tiện nghi của người ta. Trong thẻ nếu như thật thừa ra đến mấy vạn, trong lòng tôi sẽ rất áy náy.
- Sẽ không! Vừa vặn một vạn, một phân cũng không thừa!
- Thật không?
- Dạ! Lâm thiếu gia tôi bảo chứng, lấy nhân cách của tôi đảm bảo!
- Vậy vẫn là đi tra thử đi…
Vương Bưu: …
Trác Thanh Đế rút thẻ từ trong tay Vương Bưu ra, vẫy vẫy tay nói:
- Cám ơn Vương sở trưởng toàn lực duy trì đối với lần diễn tập quân sự này, tôi sẽ thông báo cho đơn vị các anh, đợi qua mấy ngày tôi tìm người làm một lá cờ lụa viết lên bốn chữ lớn 'Nhất tâm vi công' đưa qua chỗ của các anh, hiệu triệu tất cả đều phải học tập giống như anh.
- Không cần! Không cần!
Trác Thanh Đế ghé sát bên tai Cường Tử nói:
- Có chừng có mực, còn có việc nói với cậu.
Cường Tử nhẹ gật đầu, sau đó trợn tròn mắt nhìn Trác Thanh Đế rất không khách sáo cất thẻ của Vương Bưu bào trong bóp của mình. Cường Tử hận cả hàm đều ngứa ngáy, tiền mồ hôi nước mắt lão tử mệt chết mệt sống kiếm được, bị mất trắng như thế này ư.
- Coi như là phí sữa chữa xe cho tôi đi, dù sao chỉ một vạn, cậu cũng không quan tâm phải không?
Trác Thanh Đế cười khúc khích nói.
Cường Tử nói:
- Anh có thể đưa tấm biên lai cho tôi không?
Trác Thanh Đế: …
Bên trong một chiếc Audi A bên đường, hai người Tiêu Lôi và Trần Đông Thanh chia nhau ngồi ở vị trí tài xế và phụ lái. Sau khi liếc nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nhau cười khổ một tiếng. Một trận xích mích nói nhỏ cũng không nhỏ, rõ ràng dùng phương thức khôi hài này kết thúc, thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
- Anh nói Cường Tử tên tiểu tử này cần phải chúng ta bảo vệ sao?
Trần Đông Thanh vuốt mặt, vừa nghĩ đến cách tát bạt tai không gì sánh kịp đăng phong tạo cực kia của Cường Tử, ông ta cũng cảm thấy trên mặt mình rất không tự nhiên. Tiêu Lôi liếc nhìn ông ta, đưa cho ông ta một điếu thuốc nói:
- Tôi làm sao thấy được tiểu tử này bây giờ càng lúc càng tà ác, tôi bây giờ cũng có chút sợ hắn đi sai đường. Hắn làm hư việc giống như trời sinh ra đưa tay bắt lấy, một chút cũng không cần phải trải qua tôi luyện.
- Anh nói Cường Tử tại làm sao kiếm tiền chăm chỉ như vậy? Hắn một người học sinh cấp ba muốn nhiều tiền như vậy có thể dùng vào cái gì? Hơn nữa theo tôi được biết hắn là loại keo kiệt mua xong vớ còn phải lấy người ta kềm cắt móng, mua củ cải còn phải trộm người ta một khúc dưa chuột. Bản thân hắn giống như không nỡ tiêu tiền cho mình, mua thuốc cũng không mua một hộp năm đồng trở lên.
Tiêu Lôi cười khổ một tiếng nói:
- Hắn keo kiệt với chính mình, nhưng không keo kiệt với người khác. Tìm thấy mấy người cần giúp đỡ tiện tay vung ra hai mươi vạn cho người ta, còn tặng chiếc Audi A của tôi luôn rồi. Mấy ngày trước tôi biết chính hắn mân mê thứ gì, hình như là một chiếc điện thoại rất tiên tiến, bảo người bán biệt danh gọi là Cáp Mô làm cho xí nghiệp điện thoại XX, bán lại qua tay tám mươi vạn bỏ vào trong gương để quyên tiền tai nạn lũ lụt phía nam. Mỗi tháng hắn đều mua một xe đồ ăn đi một chuyến đến viện dưỡng lão, cùng những lão già kia đánh cờ nói chuyện phiếm. Ở Nhất Trung giải quyết Hàn Băng Đường lấy tới hơn một trăm vạn, Cường Tử bảo tiểu đệ của hắn từ trong đó lấy ra một trăm vạn chia làm hai ngàn một phần, tặng cho từng nhà từng hộ mẹ goá con côi người già trong thành phố. Buổi trưa Chu Bách Tước gọi điện thoại cho tôi nói Cường Tử muốn mua xe, toàn bộ gia sản của hắn cũng chưa đến mười vạn tiêu chín vạn mua chiếc Trung Hoa cho sư phụ hắn. Xe mới nha, chưa đến một ngày để cho đụng giống như Bin Laden đánh bom, người nói hắn là keo kiệt hay là hào phóng?
Trần Đông Thanh trầm mặc một lát, phun ra hai luồng khói dày đặc từ trong lỗ mũi. Ông ta thở dài nói:
- Hắn là một đứa bé tốt, đứa bé tốt rất xấu xa.
Tiêu Lôi nhẹ gật đầu, hai người lâm vào trầm mặc.
Cách đó không xa trên lầu hai một quán cơm nhỏ, ba người Triệu Long Tượng, Cáp Mô, Kim Tiểu Chu đang ăn cơm tối, tuy rằng bây giờ ở trong tay Triệu Long Tượng là năm mươi vạn tiền Cường Tử cho, nhưng ba người bất kể ăn uống ở đều rất tiết kiệm, chưa hề tiêu xài lãng phí một phân tiền. Năm mươi vạn nói nhiều không nhiều nói ít không ít, ba người đủ để vượt qua một khoảng thời gian sinh sống tương đối xa xỉ. Nhưng bất kể là Cáp Mô hay là Kim Tiểu Chu đều không có dị nghị đối với cách làm như vậy của Triệu Long Tượng, ba người đều là người chân chính biết rõ tiền là thứ tốt.
Người trên đường cái đã bị quân đội xua tan, ba người ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai thấy rất rõ ràng hành động vĩ đại của Cường Tử. Ba người không có nói chuyện với nhau, không hẹn mà cùng lúc bỏ đũa trong tay xuống nhìn ngoài cửa sổ. Đợi Cường Tử khởi động xe Tunghua sau đó thong thả rời khỏi, Triệu Long Tượng thu hồi tầm mắt hít một hơi thật sâu sau đó thở ra từ trong cổ họng.
- Ông chủ! Mang cho bình rượu!
Cáp Mô quát một tiếng, Kim Tiểu Chu dụi mắt nói hai chữ:
- Sảng khoái!
Trước đây đã nói không uống rượu, bây giờ Triệu Long Tượng lại không ngăn cản Cáp Mô, bởi vì anh ta bất ngờ nhận ra nếu như bây giờ không uống chút rượu, thật sự có lỗi với kịch hay vừa mới xảy ra!