Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm hôm đó, trăng sáng như gương, dòng nước chậm rãi chảy qua bóng cây.

Bạch Thanh ngay cả Thanh Ca cũng không mang theo, trên tay cầm đèn cung đình, một mình đi về phía thư phòng.

Bên trong thư phòng, sau khi phụ tử Bạch Triệt nhận được tin của nàng, đã sớm cho hạ nhân lui xuống hết, yên tĩnh ngồi đợi nàng.

Bạch Thanh đi vào thư phòng, tắt đèn cung đình, không giống như ngày thường, vừa nhìn thấy phụ huynh liền thân thiết nói cười.

Ngược lại chọn một góc khuất bước đến, đem chính mình che dấu ở trong bóng tối.

Nàng không nói một câu dư thừa, cũng không có biểu lộ một chút cảm xúc dư thừa nào, hết sức bình thản, đem mọi chuyện chính mình đã từng trải qua, từ từ nói ra.

Bao gồm nàng như thế nào bị đám người Viên Mậu Lâm lừa gạt trong tay, như thế nào mà khiến cho phụ huynh, hoàng thượng, thái tử vì nàng mà để bọn hắn mưu cầu lợi ích.

Cũng bao gồm nàng như thế nào mà mang tội danh, bị hoàng thượng ban thưởng rượu độc, lại chết ở trong tay tẩu tử Đồ thị.

Thậm chí, nàng còn kể chuyện sau khi nàng chết đi, đã đến một nơi kì quái là phán quan lâu, bên trong gặp người như thế nào, thấy được tình cảnh thế nào, trong quyển sách kia đều miêu tả tất cả, toàn bộ đều kể hết cho bọn họ không hề dấu giếm.

- Sau khi nữ nhi chết, hoàng thượng bị bệnh, Ký Vương lâm triều trị quốc, Đồ gia sớm đầu quân cho hắn nên được phong quang vô hạn, ngày đó bọn hắn dẫn người đến Bạch gia của chúng ta, phụ thân bị tức đến hộc máu mà chết, thi thể còn chưa lạnh, Đồ thị đang ở gia ngoại được Đồ gia hết sức bảo hộ, nàng ta vừa khóc vừa nháo la hét om sòm buộc ca ca viết xuống hưu thư, ngày hôm sau nàng liền gả cho biểu huynh đã chết thê tử làm kế thê, sau đó rời kinh.

Trong mắt Bạch Thanh đầy nước mắt, nghẹn ngào tiếp tục nói:

- Mọi người trong gia tộc nói, Ký Vương khắp nơi chèn ép Bạch gia, là vì phụ thân tình nguyện để nữ nhi gả cho một tên ti tiện đình thê tái thú, cũng không chịu đem nữ nhi gả cho hắn vì phi. Nữ nhi, chính là nguyên nhân khiến Bạch gia diệt vong, cho nên một chi huyết mạch của Bạch gia, không xứng được mai táng trong phần mộ tổ tiên của gia tộc Bạch thị. Ca ca dẫn theo chất nhi còn nhỏ tuổi, mang theo hài cốt của nữ nhi cùng phụ thân hồi hương, chẳng những không thể đem chúng ta mai táng vào phần mộ tổ tiên, ngược lại còn liên luỵ tới mộ phần của tằng cố phụ mẫu, tổ phụ mẫu cùng hài cốt của mẫu thân, bị người trong gia tộc cưỡng chế móc mộ phần đem hài cốt ra ngoài.

Hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của chính mình, nàng nói:

- Cuối cùng, ca ca đành phải đem tất cả hài cốt của chúng ta hợp táng đốt thành tro cốt, sau đó mang theo chất nhi, rời khỏi Nam Tầm, không biết tung tích. Trong phần cuối cùng của quyển sách, có ghi sau khi Bạch gia diệt vong khoảng một năm, hoàng thượng băng hà, hạ di chiếu để Ký Vương đăng cơ làm đế, hơn nữa ở trong di chiếu, còn nói đến hoàng hậu nương nương đã mất từ lâu, nói nàng(hh) dung túng nhi tử là thứ dân Liên Chân mưu đồ soán vị, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ của một nước, hạ lệnh cưỡng chế móc mộ phần ra khỏi hoàng lăng, chôn cất chổ khác, không cho cúng bái. Sau đó sắc lập Thục Phi mẫu phi của Ký vương làm thái hậu, hạ lệnh sau khi chết hợp táng với hoàng thượng chôn cất ở hoàng lăng, hoàn toàn đem nhất mạch của hoàng hậu diệt sạch. Tô Mai, được tân hoàng phong làm đại trưởng công chúa, sau khi Lại Bộ Thị Lang Viên Mậu Lâm bị tịnh thân (Yul: thiến...), thì đưa đến phủ của đại trưởng công chúa, làm tiểu thái giám.

Nói đến chỗ này, Bạch Thanh không khỏi cong khóe môi, lộ ra ý cười châm chọc.

Lúc Tô Mai trở lại kinh thành, đưa ra chứng cớ chứng minh nàng là người "Hỏa thiêu lương thực giúp thiên tai" khi đó, nàng đang bị hoàng thượng hạ lệnh cưỡng chế cấm túc, Tô Mai từng đến gặp nàng.

Lúc đó nàng nói, đối với Viên Mậu Lâm, từ đầu tới cuối nàng đều không có thương hắn.

Bất quá là vì nàng nhìn thấy hắn có tiền đồ, tài cán có thể giúp nàng báo thù cho mẫu thân báo thù cho huynh trưởng, nên mới ủy thân gả cho hắn.

Nhưng cuối cùng, nàng sẽ không giết chết hắn, mà giết nữ nhân của hắn, sau đó đem hắn biến thành hoạn quan lưu lại bên cạnh nàng.

Nói là hành hạ vũ nhục, sao lại có cảm giác là không bỏ được đây?

So với nàng độc phụ ngu xuẩn, Tô Mai khôn khéo lưu loát như vậy, về mặt tình cảm, lúc đó chẳng phải đều hồ đồ giống nhau sao?

Có lẽ, nhờ vậy mà sau này nàng sẽ lợi dụng thật tốt.

Nói xong chuyện xưa, phụ tử Bạch Triệt đều không có lên tiếng, bên trong thư phòng, đều là một mảnh yên tĩnh.

Chỉ là khuôn mặt của hai người bọn họ, đều có vẻ mặt giống nhau như đúc là khiếp sợ cùng hoảng sợ.

Chuyện quỷ thần xưa nay có chút vô căn cứ, đã từng đọc rất nhiều sách vở có kiến thức uyên bác, bọn họ vẫn không quá tin tưởng.

Nhưng mà, sau khi Bạch Thanh bị thương trở về từ am Huyền Từ, khi tỉnh lại, mọi lời nói của nàng trong mộng đều trở thành sự thật.

Trong lòng bọn họ rốt cục dần dần dâng lên một chút kính sợ.

Dù sao cũng có thói quen nhiều năm, trong lòng rốt cuộc còn nhiều nghi vấn, mấy ngày nay, Bạch Thanh đột nhiên thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ thực sự rất lo lắng.

Bất quá tính tình của Bạch Thanh bướng bỉnh, nếu nàng không muốn nói, dù bọn họ có bức bách như thế nào, nàng cũng sẽ không nói cho biết.

Vì thế, bọn họ chỉ có thể im lặng chờ, theo ý tứ của nàng, xử trí giúp nàng người mà nàng muốn xử trí.

Cuối cùng đợi đến ngày nào đó,nàng nguyện ý mở miệng nói ra chân tướng.

Quả nhiên, ngày bọn họ chờ đợi rất nhanh đã đến, nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không có nghĩ đến, sự thật nhưng lại kinh người như thế.

Chết rồi mà sống lại, xuyên qua thời gian, trở về nhân gian.

Những từ ngữ này, vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.

Nếu là lời nói của người khác, bọn họ chỉ sợ sẽ cho rằng đó là truyền thuyết chuyện xa xưa, nghe một chút cũng không sao.

Nhưng cố tình lại là Bạch Thanh, mỗi một câu của nàng, nói rõ ràng sáng tỏ tương lai của mười năm sau sẽ phát sinh, từng chi tiết cũng không từng xem nhẹ.

Bọn họ biết, đây là thật sự, ít nhất đối với Bạch Thanh mà nói, chính là đã trãi qua một vở tuồng nhân sinh.

Nhìn nàng trên mặt đầy nước mắt, ánh mắt mờ mịt hoảng loạn, giống như đối với tương lai, nàng không còn chờ mong, không còn hi vọng, lòng bọn họ đau như cắt.

Giờ khắc này, bọn họ không quan tâm những lời nàng nói về tình huống nghiêm trọng trong triều đình.

Cũng chẳng quan tâm Thục Phi cùng Ký Vương hiệp tâm bày mưu tính kế hoàng thượng, hoàng hậu cùng thái tử.

Trong lòng bọn họ, chỉ muốn kéo Bạch Thanh đang giãy dụa thống khổ trong nhân sinh trở về.

Đây là cô nương bọn họ nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay a! Bọn họ làm tất cả mọi chuyện cùng mưu tính, đều là vì muốn nàng có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Vì nàng không được mẫu thân nuôi dưỡng, sủng ái quan tâm như bao cô nương khác, nên bọn họ phải bù đắp cho nàng, càng sủng nàng lên đến tận trời.

Nhưng mà, cuối cùng nàng lại có kết cục bi thảm như vậy, phụ tử bọn họ, quả thực không thể nào tiếp nhận. Khiến bọn họ phẫn nộ.

Bạch Thanh tính tình như thế nào, là thân nhân duy nhất của nàng, bọn họ đều biết rõ như lòng bàn tay.

Đơn thuần thiện lương, ngây thơ không tỳ vết, cũng có chút kiêu căng, có chút ương ngạnh.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì tính thiện lương vô hại của nàng.[Truyện đăng ở ]

Đã qua mười lăm năm, trừ bỏ hai ba tháng gần đây nàng đột nhiên thay đổi, thì trên tay của nàng, chưa bao giờ lây dính máu.

Không thể nào dự đoán được, nàng cuối cùng lại mang ác danh "Độc phụ", để tiếng xấu muôn đời.

Lúc đám người trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí, sợ là chưa bao giờ nghĩ tới, nàng ta được bọn họ cực lực tán dương là "Nông thần nương nương" lại là người vu oan hãm hại đi!

Bất quá là người thắng viết lên lịch sử mà thôi, hôm nay bọn họ đã thấy được tiên cơ, cho dù Bạch Thanh thật sự trở thành một người tay nhiễm đầy máu tươi "Độc phụ", chỉ cần bọn họ thắng lợi, liền có thể vì nàng mà tạo ra mỹ danh.

Sao phải e ngại một cái thôn phụ nho nhỏ, sao phải e ngại nàng kia có được kỹ năng cùng tri thức của người khác?

Đương nhiên, cũng không cần e ngại một thằng nhãi mới vừa vào triều đình, ngay cả nửa điểm tư cách để kế vị cũng không có...Ký Vương.

Trong lòng âm thầm cân nhắc, trầm mặc hồi lâu sau, cuối cùng Bạch Tể Viễn cũng có chút phản ứng.

Hắn nhíu mày, có mấy nếp nhăn nơi khoé mắt, cũng không tổn hại tới phong độ của hắn.

Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt hắn có chút khó lường, giống như là phẫn nộ, lại giống như là lạnh nhạt vô vị, giọng nói còn có chút lành lạnh:

- Tay của ngươi bị thương, là vì ngăn cản thay Thanh Ca, hay là cố ý muốn mượn chuyện này chậm lại hôn sự?

Bạch Thanh ngẩng đầu thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, trong lòng có chút chần chờ.

Đề cập lại chuyện này, nàng kỳ thật có chút xấu hổ và hối hận.

Ngày đó nàng hạ quyết tâm muốn làm chính mình bị thương, tìm một cái cớ có thể thuận lợi chậm trễ hôn sự.

Nàng vốn nghĩ rằng, chỉ cần nàng cố gắng bảo trụ Thanh Ca, nàng ấy sẽ không bị thương như kiếp trước.

Ai ngờ đến cuối cùng, nàng cũng như nguyện làm mình bị thương, chậm lại hôn sự, còn Thanh Ca vẫn giống kiếp trước không có tránh được tai họa này.

Cũng may cũng là không nghiêm trọng, sau khi mời danh y chẩn trị, dĩ nhiên khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng nàng áy náy rất nhiều, lúc đó mới hơi thả lỏng.

Sau đó, nàng biết được, bởi vì nàng bị thương, bọn hạ nhân cùng đi tới am Huyền Từ với nàng, toàn bộ đều bị phụ thân dùng trượng sử phạt.

Chỉ có Thanh Ca, bởi vì bị thương, mới may mắn thoát khỏi, nhưng vẫn bị trừ nửa năm tiền tiêu hàng tháng coi như là trừng phạt.

Nàng mới biết được, nếu ngày đó nàng bị thương, Thanh Ca cùng nàng ngồi chung một xe lại không bị thương tổn gì, tất nhiên Thanh Ca sẽ bị phụ huynh phạt trượng đánh chết, tuyệt đối sẽ không sống được đến bây giờ.

Nàng rốt cục hiểu được, chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn như thế nào, sau đó, liền không để bất luận kẻ nào đề cập đến chuyện bị thương nữa.

Nhưng mà lúc này, là phụ thân hỏi nàng, nàng dù không muốn nói, cũng không thể không trả lời. Nàng gục đầu xuống, thấp giọng than thở nói:

- Nữ nhi biết chuyện mã sẽ bị trấn kinh, cố ý làm mình bị thương, nữ nhi không muốn vừa sống lại, liền gả đi ra ngoài, lặp lại bi kịch kiếp trước.

Bạch Tể Viễn nghe vậy, giọng lạnh như băng hỏi:

- Ngươi nghĩ rằng, dù ngươi không muốn gả, chúng ta cũng sẽ ép buộc ngươi xuất giá sao?

- Thánh chỉ, không thể trái.

- Thánh chỉ không thể trái?

Bạch Tể Viễn tức giận đến bật cười:

- Ngươi chẳng lẽ không có nhìn kỹ, thánh chỉ tứ hôn mà ngươi cầm lấy, căn bản là chưa từng đóng dấu ngọc tỷ sao?

- A!

(Yul: ớ)

Lần này, ngay cả Bạch Triệt cũng kinh hãi kêu lên.

- Thánh chỉ tứ hôn, không có đóng dấu ngọc tỷ?

Bạch Tể Viễn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không tốt nhìn nhi tử, liếc mắt một cái, giải thích nói:

- Nàng là một cô nương, chạy vào trong cung đi cầu cái gì thánh chỉ tứ hôn, căn bản chính là trò đùa, hoàng thượng sao có thể theo nàng cùng chơi đùa? Ngươi có từng thấy qua nhà ai được ban thánh chỉ tứ hôn, mà không phải hoàng thượng phái công công đi đến hai nhà tuyên chỉ, hơn nữa còn không ban thưởng cả đôi như ý? Mà chỉ ban thưởng một phần, còn là chính nàng mang về? Bởi vì không kiên nhẫn khi thấy nàng khóc nháo, nên tùy tiện viết vài chữ, dụ dỗ nàng mà thôi.

- Vậy còn nhi tử đâu?

Trong mắt Bạch Triệt tràn đầy chờ mong. Lúc trước tứ hôn, chẳng phải cũng là muội muội đi cầu sao? Nếu đã giống nhau như thế, có phải hắn sẽ không còn gì vướng mắc hay rối rắm, mà xử lý nữ nhân dương hoa (lẳng lơ) kia?

- Ngươi làm sao có thể đồng dạng?

Bạch Tể Viễn trợn mắt, ánh mắt như đao, trừng mắt nhìn hắn:

- Có công công tuyên chiếu chỉ, còn được ban thưởng một đôi ngọc như ý, cùng tình huống của muội muội ngươi, hoàn toàn bất đồng. Chuyện của ngươi, sớm xử lý sạch sẽ cho ta, đừng có kéo dài thời gian, đến lúc đó xảy ra vấn đề, tổn hại thanh danh của ngươi, còn liên luỵ đến muội muội ngươi.

Dám đối đãi với Bạch gia như vậy, đối đãi với nữ nhi của hắn như thế, không xứng làm thê tử của Bạch Triệt, cũng không xứng sinh dục nhi tử nối dòng cho Bạch phủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio