Bạch Thanh đột nhiên nhìn thấy "Sát Nhân Vương" trong truyền thuyết, làm sao còn lo lắng cho dáng vẻ của chính mình, lúc này trong đầu liền hiện ra những lời miêu tả về hắn của bọn người Đồ thị cùng Vương Thục Nghi.
"Sát Nhân Vương" hay " Ma Vương" Tiếu Túc tính tình thô bạo, ham mê giết người. [Đăng ở ]
Mỗi khi đem người chém chết đều thay đổi hình dạng, đem thịt người cắt thành từng mảnh, xé ra đầu óc, móc ra trái tim, trơ mắt nhìn tuỷ não cùng trái tim nhảy lên, càng ngày càng chậm, sau đó dần dần không nhúc nhích.
Nếu có như thế cũng liền thôi, lại làm người ta ghê tởm hơn, hắn còn có thể đem người nọ đầu óc, trái tim, máu, thịt này nọ gì đó, đưa vào phòng bếp làm đồ ăn, ngay tại trong phòng máu thịt bầy nhầy bê bết, cùng với đám thuộc hạ 'Ác quỷ' giáo úy, cùng nhau đánh chén...
Nhưng nếu chỉ nói như vậy, có lẽ nàng cũng không nhớ được bao lâu sẽ quên, bởi vì nàng hoàn toàn không biết hắn, cũng chưa thấy qua hắn, cũng vô pháp đem hắn cùng chuyện khủng bố liên tưởng đến nhau.
Với tính tình của nàng, chỉ cần nỗ lực khuyên bảo bản thân không thèm nghĩ nữa, rất nhanh liền quên.
Nhưng mà đám người Đồ thị lại hiểu rõ tính tình của nàng. Cho nên, các nàng cho nàng nhìn thấy bức họa của hắn.
Sau đó lại miêu tả rất kĩ càng về hắn, bất quá cũng chỉ nói nhiều về hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào, hành hạ đến chết phạm quan trong ngục ra sao.
Từ đó về sau, hắn liền trở thành ác mộng của nàng, thị huyết quỷ mị.
Ở trong ác mộng, bộ mặt tuấn lãng của hắn chưa bao giờ xuất hiện, chỉ xuất hiện bộ dạng ngoan độc, trên môi mỏng của hắn, luôn nhuộm đỏ máu tươi.
Rất nhiều lúc, nàng tự thôi miên chính mình, ngươi cùng hắn, sẽ không bao giờ cùng xuất hiện.
Cho nên không cần sợ hãi, sau khi bị ác mộng làm giật mình tỉnh ngủ, liền tự thôi miên rồi tiếp tục ngủ tiếp.
Lúc nàng nghe nói sẽ bị gả cho hắn, liền sợ tới mức không để ý tới phụ mẫu chi mệnh môi chước, trực tiếp chạy nhanh tìm một người, vội vàng muốn gả ra ngoài tránh họa.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách nàng, dù sao tâm tính của con người đều là hướng lợi tránh hại, Bạch Thanh là tiểu thư khuê các, cho dù tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, lúc đối mặt với người có uy danh hiển hách, trong lòng liền rất e ngại, muốn tránh còn không kịp.
Trải qua hai kiếp, nàng kỳ thật đã sớm hiểu được, năm đó Đồ thị cùng Vương thị nói những lời khủng bố kinh hãi như vậy, là vì các nàng cố ý khuyếch đại muốn dọa nàng, chỉ vì muốn làm cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho Viên Mậu Lâm mà thôi.
Cho nên, nàng liền cưỡng chế cước bộ của chính mình không được lui về phía sau, cố gắng duy trì lễ phép, gian nan rặn ra một cái tươi cười.
Nói về điều kiện của Tiếu Túc, ở kinh thành trong đám nam tử chưa có hôn phối, cũng coi như đứng số một số hai.
Tuổi còn trẻ đã là nhất phẩm đại thần, còn được hoàng thượng hết sức tín nhiệm, nắm trong tay Kiêu kỵ binh, ngay cả kinh đô phòng vệ cũng nhúng tay vào, đúng là quyền cao chức trọng.
Điều quan trọng nhất, là hắn có quân công, lấy được phong thừa kế võng thay hầu tước, chỉ cần nàng gả qua, chính là nhị phẩm hầu phu nhân.
Nếu không phải hắn có tiếng là khắc thê cùng thủ đoạn tàn nhẫn lan truyền quá mức, chỉ sợ sẽ có vô số nữ tử lao đến, khiến hắn phải xua như xua vịt mới đúng.
Kiếp trước, mãi cho đến lúc hắn bị người hại chết, nàng mới dần dần không gặp ác mộng này nữa.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đột nhiên có một ngày, trong mộng quỷ mị, lại rõ ràng xuất hiện trước mặt nàng, làm sao nàng lại không hoảng sợ vạn phần đây.
- Tiếu, Tiếu Túc, Tiếu đại nhân......
Nàng mở miệng kêu, nội tâm kinh hãi, làm cho âm thanh của nàng cũng run rẩy theo, nghe giống như người cà lăm đang nói.
Bạch Thanh liền đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ ửng một mảnh.
- Bạch tiểu thư.
Trong lòng Tiếu Túc có chút ảm đạm, lại có chút kích động. Biết nàng, cũng chú ý nàng đã lâu, lúc này lại là lần đầu tiên có cơ hội đứng gần nàng như vậy, mặt đối mặt cùng nàng nói chuyện.
Nhìn ra được nàng đối với mình là sợ hãi, hắn cố gắng đem biểu tình nhu hòa một chút, cưỡng chế muốn rặn ra một cái tươi cười.
Đáng tiếc hắn nghiêm túc đã lâu, tựa hồ quên mất như thế nào là cười.
Khóe miệng cứng ngắc cong lên, nhìn rất quái dị làm cho Bạch Thanh càng sợ hãi, dựa người vào Thanh Ca, mới có thể đứng vững thân mình, không có đứng run rẩy.
Tiếu Túc thấy thế, ánh mắt lại càng buồn bã, khóe môi vừa nhếch lên, cũng liền nhanh chóng suy sụp xuống.
Hắn không phải chưa từng nghe người bên ngoài đồn đãi, nói hắn độc ác thị huyết như thế nào.
Trước kia hắn cũng không để ý, tùy ý người khác muốn nói gì thì nói, cũng không biện giải nửa câu.
Lúc này thấy người trong lòng, cũng vì những lời đồn đãi như thế mà sợ hãi hắn, nhìn thấy hắn giống như thấy quỷ thấy ma, trong lòng hắn có chút khổ sở.
Bạch Thanh từ lúc trùng sinh trở về, trong lòng luôn có nhiều loại tình cảm phức tạp, lại tập thói quen bắt buộc chính mình đi quan sát ánh mắt người khác đang dấu diếm cái gì.
Giờ phút này thấy cảm xúc của hắn biến hóa không ngừng, trong lòng nàng cũng tiêu tan một chút sợ hãi.
Người này tuổi so với tuổi thực của nàng còn nhỏ hơn một ít, bất quá cũng chỉ vừa mới nhược quán (), lại thấy người bên ngoài đối với hắn hết sức kiêng dè cùng sợ hãi, sao lại giống như các nàng đã nói rất khủng bố?
Nhìn hắn, chính là không giỏi biểu đạt tâm tình của chính mình mà thôi, dù muốn cười, cũng không biết như thế nào là cười.
Có lẽ lúc còn trẻ đã trà trộn ở trên sa trường, nhuộm một thân sát khí, mới có thể có bộ dạng như vậy làm cho người ta sợ hãi mà thôi.
Sau khi trấn định, Nàng đứng thẳng thân thể, hơi hơi phúc thân, lời nói thập phần chu toàn hiểu lễ:
- Gia phụ, gia huynh mấy ngày gần đây đều có công vụ trong người, bình thường phải đến cuối giờ tuất đầu giờ hợi (khoảng h) mới hồi phủ, không biết Tiếu đại nhân có chuyện gì quan trọng, nếu là sốt ruột, tiểu nữ liền sai hạ nhân an bài một xa mã, đưa đại nhân tiến đến nha môn gặp mặt.
Tiếu Túc thấy nàng đột nhiên điều chỉnh cảm xúc từ hoảng sợ, thành thong dong tự đắc, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Hơi ngẩn ra một lát, hắn mới vội vàng xua tay đáp:
- Bạch tiểu thư không cần phiền toái, mới vừa rồi vào phủ, đã trùng hợp gặp Bạch bá phụ, đã gặp qua rồi. Bá phụ nói ta vào phủ chờ, hắn đã sai người, đi nội các thông truyền cho sư huynh, chắc sư huynh cũng sắp trở về.
Khó khăn lắm hắn mới được tiến vào Bạch phủ một lần, còn nhìn nàng chưa đủ, sao hắn có thể dễ dàng rời đi được?
Bạch Thanh giật mình, không hiểu tại sao phụ thân an bài như thế là có ý tứ gì!
Rõ ràng trong phủ chỉ có một mình nàng, còn để hắn nhập phủ chờ đợi huynh trưởng trở về, chẳng lẽ là cố ý làm cho chính mình với hắn gặp mặt một lần?
Hay là, quả thực đúng như lời Đồ thị đã nói, hoàng thượng cùng phụ huynh muốn mình thành hôn với dạng nam nhân, lại là người này.
Nghĩ đến đây, gương mặt nàng vừa mới rút đi đám mây đỏ ửng, lại một lần nữa nóng rát tăng lên, lại theo bản năng bắt đầu nhìn chằm chằm đối phương, tỉ mỉ đánh giá.
(Yul: bã lại bắt đầu luyện công phu trừng mắt)
Chiều cao của hắn cùng huynh trưởng cũng không sai biệt lắm, ước chừng là bộ dáng bát thước (cỡ m), lưng dài vai rộng, bởi vì xuất thân từ chiến trường, lại lãnh binh chắc chắn luyện tập võ nghệ không ngừng, chỉ liếc mắt nhìn qua hắn một lần, liền cảm thấy cả người hắn đều là khôi ngô hữu lực.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to, cái mũi cao thẳng, môi hình mảnh trường có chút mỏng.
Nếu không phải làn da có chút hắc, dáng người cường tráng, chỉ cần nói hắn là một vị thư sinh, chỉ sợ cũng có người tin.
Trong lòng Bạch Thanh không thể không thừa nhận, so với Viên Mậu Lâm gầy yếu trắng nõn dáng người, thì nội tâm nàng càng thích Tiếu Túc như vậy cường tráng hữu lực, càng có thể làm cho người ta muốn dựa vào.
Nhịn không được, nàng liền vừa lòng gật đầu. Xem ra ánh mắt của phụ huynh, quả thật so với chính nàng còn tốt hơn.
Hơn nữa người này quyền cao chức trọng, trong lòng hoàng thượng luôn mang áy náy, có ý đồ muốn bồi thường cho chất nhi, nếu mình có thể gả cho hắn, khiến hắn trở thành người Bạch gia.
Như vậy lúc phụ huynh đối phó với Ký vương túc trí đa mưu kia, cũng có thể tăng thêm vài phần trợ lực cùng chắc chắn đi!
Dù sao kiếp này, nàng cũng đã sớm không hề quan tâm cái gì mà cầm sắt cùng minh, dùng hôn sự giúp đỡ phụ huynh cùng Thái tử, coi như nàng sống lại cũng có ích đi!
Tiếu Túc bị nàng nhìn chằm chằm không rời mắt, làm cho chân tay hắn có chút luống cuống, nhìn thấy nàng hai mắt cao thấp đánh giá hắn, trên mặt càng lúc càng cười rực rỡ.
Mặt hắn cũng có chút nóng lên, quay mặt, bưng lên ly trà đã có chút lạnh, hung hăng uống một ngụm.
Do uống quá nhanh, nước trà vừa vào trong khí quản, liền phun tung toé ra ngoài, yết hầu đau đớn, dồn dập ho khan liên tục.
Lần này, trong lòng hắn rất khốn quẫn, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng lên.
Bọn hạ nhân đang đứng một bên hầu hạ nhìn thấy liền mắc cười, quay mặt đi, áp chế ý cười, nhưng bả vai vẫn nhịn không được mà run rẩy.
Bạch Thanh lúc này mới phát giác thu hồi ánh mắt, đỏ mặt phân phó hạ nhân tiến lên hầu hạ.
Nàng lại sống chết nhìn chằm chằm hắn, trong lòng nói phải gả cho hắn.
Cuối cùng lại hại hắn sặc thành cái dạng này, da mặt nàng dù dày, cũng có chút nhịn không được.
Sau một phen bận rộn, thấy hắn rốt cục ngừng ho, liền vội vàng lễ phép cáo từ nói:
- Huynh trưởng rất nhanh sẽ trở về, thỉnh Tiếu đại nhân dùng chút trà bánh. Tiểu nữ còn có chút việc trong hậu viện, nên rời đi trước. Tiếu đại nhân nếu có cần cái gì, cứ việc phân phó quản gia hoặc hạ nhân làm.
Nói xong, hướng hạ nhân hầu hạ phân phó:
- Ta đã phân phó phòng bếp đặt mua chút rượu và thức ăn, các ngươi hãy hầu hạ thật tốt, nếu có cái gì không nắm chắc chủ ý, liền phái người đến hậu viện thông truyền cho ta.
Sau đó, liền phúc thân, xoay người muốn rời đi.
Thật vất vả mới nhìn thấy giai nhân, còn chưa có nói được mấy câu, nàng liền rời khỏi, Tiếu Túc làm sao bỏ được, chạy nhanh vội vàng kêu:
- Bạch tiểu thư xin dừng bước.
Bạch Thanh dừng lại cước bộ giọng nói lạnh nhạt xa cách:
- Tiếu đại nhân còn có chuyện gì?
Tiếu Túc ngạc nhiên.
Rõ ràng mới vừa rồi nàng còn vui vẻ hứng thú đánh giá hắn, nhìn cũng không phải là vô tình với hắn, như thế nào trong nháy mắt liền lạnh lùng xa cách như vậy, chỉ khoảng nửa khắc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
Có phải mới vừa rồi hắn bị sặc nước trà, bêu xấu, làm cho nàng không vui?
Nhưng là, ánh mắt nàng nóng rực như vậy, hắn làm sao chống đỡ được, đã là tận lực cố nén lắm rồi.
Lúc này thấy nàng giống như thật sự sinh khí, liền nhận sai:
- Mới vừa rồi là ta thất lễ, còn thỉnh Bạch tiểu thư đừng trách móc.
Thốt ra lời này rõ ràng là có ý quẫn bách, mà Bạch Thanh lại nghe như có ý châm chọc nàng, không khỏi thẹn quá thành giận, thốt ra:
- Tiếu đại nhân khách khí, là tiểu nữ thất lễ mới đúng.
Dù sao cũng là nàng nhìn chằm chằm người ta, còn nổi lên tâm tư chờ mong, hắn nói những lời như vậy cùng biểu hiện, coi như đã muốn xem thấu nàng.
Nàng giờ phút này, là quẫn hận không thể đào ra một lỗ, làm cho nàng có thể lập tức tiến vào, tránh được hắn mới tốt, dù sao lúc này nàng cũng không có tâm tư mà cùng hắn hàn huyên.
Đúng là người ngây ngốc không giỏi che dấu tâm tư, trong lòng nghĩ như thế nào, liền hiện hết trên mặt.
Tiếu Túc nhìn thấy, bộ dạng của nàng xa cách hận không thể lập tức rời xa hắn, bộ dáng tị hắn e sợ hắn muốn chạy còn không kịp, thật sự làm cho hắn rất là vô lực.
Trong lòng ngoài mặt có chút nghẹn khuất nói không nên lời.
Tâm tư của nữ tử, thật khó để phán đoán.