- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Tất cả tân khách trong đại sảnh làm lễ bái. Lúc này, Bạch Triệt mới từ cửa nhỏ bên kia lẻn vào, quỳ gối bên cạnh phụ thân cùng muội muội, trên mặt vẫn ngưng trọng như cũ.
Hưng Khánh Đế cùng hoàng hậu ngồi lên chủ vị, giơ tay, cất cao giọng nói:
- Bình thân.
Mọi người đứng dậy ngồi vào vị trí, Hưng Khánh Đế nâng chén chúc quần thần, ca ngợi quốc thái dân an, sai thái giám đến từng bàn phát lì xì "mọi tuổi bình an", lúc này mới cho người ta bắn pháo mở yến.
Từng loại thức ăn yến tiệc cung đình bày lên, ca cơ vũ hiến được trình diễn.
Bạch Tế Viễn xưa nay rất yêu thương nàng, biết nàng yêu thích mỹ thực, dồn đại lực vơ vét mỹ thực khắp nơi, còn hạ lệnh đầu bếp trong phủ phải nỗ lực nghiên cứu nấu nướng.
Đã nhiều năm trôi qua, ẩm thực trong Bạch phủ so với hoàng cung, cũng không kém chút nào.
Loại yến hội này nàng lại thường xuyên tham dự, quả thực đối với thức ăn không còn cảm giác, tùy ý ăn vài miếng, liền buông đũa xuống, bưng nước hoa quả tươi mà hoàng hậu ban thưởng, từ từ thưởng thức, ánh mắt như có như không nhìn vũ cơ giữa đại sảnh.
Nhưng ánh mắt của nàng, không tự chủ được, mà nhìn về phía bàn đối diện chỗ Nhan cô nương.[ truyện đăng ở d d l q d]
Khuôn mặt nàng xinh đẹp trắng nõn như trứng, cặp chân mày lá liễu thật dài, hai mắt thật to, khóe mắt có chút xếch lên, sống mũi cao ngất, một cái miệng nhỏ nhắn nhu nhuận, đúng là một cô nương xinh đẹp.
Nàng chỉ mặc áo ngắn bích sắc thêu cành hoa mai, váy dài đồng dạng, trên người ngoại trừ hai cây trâm cài đầu, cũng không có mang đồ trang sức hay vòng tay, cả người nhìn nhẹ nhàng sảng khoái.
Tiếu Túc trắc phu nhân...
Bạch Thanh trong đầu không ngừng hiện lên cái danh này.
Rõ ràng tâm của nàng đã giống như tro tàn, lúc này lại cảm thấy phẫn nộ cùng ủy khuất.
Hắn đã có thanh mai trúc mã, lại không hề cố kỵ xâm nhập vào khuê phòng của nàng, phá hư trong sạch của nàng, lại còn luôn miệng nói chờ hắn trở lại sẽ đến cửa cầu thân, sau đó sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, không để cho nàng bị bất kỳ ủy khuất nào.
Tính tình nàng khờ ngốc như vậy, thú nàng trở về sẽ không làm khó trắc phu nhân của hắn đúng không?
Phụ huynh thế mà lại vừa ý một người như vậy làm phu quân của nàng! Tính tình hung ác tàn bạo cũng thôi, còn sớm có ái mộ hứa hẹn với người, chẳng lẽ vì quyền thế, bọn họ liền hy sinh hạnh phúc của nàng sao?
(Yul: Ta nói cho Bạch Thanh ngươi biết, đã không được thông minh thì yên lặng đi suy nghĩ ba xàm ba láp không...)
Nghĩ đến đây nàng cảm thấy rất tổn thương.
Mặc dù luôn mồm tự nói với chính mình, vì phụ huynh, nàng gả cho ai cũng không sao.
Nhưng con người là động vật ích kỹ, gặp hoàn cảnh như vậy, vẫn cảm thấy thương tâm khổ sở, trong lòng sẽ có oán giận.
Cúi đầu lau đi nước mắt, Bạch Thanh đứng dậy, rời khỏi yến hội từ cửa nhỏ bên hông, đi đến hành lang.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la, Bạch Thanh tự giễu cười cười, thấp giọng than nhẹ.
Cần gì phải già mồm như vậy? Dù thế gian này nữ thiếu nam nhiều, nếu phụ thân cùng huynh trưởng cứ vừa ý nam nhân như vậy, thì làm được gì chứ? Trong kinh nhiều cảnh quan viên như vậy, nhà nào không ba bốn nàng hầu, có được bao nhiêu người có thể kiên trì không nạp mỹ nhân đây? Huống chi là Tiếu Túc, có tước vị là An Nhạc hầu, là Hầu gia, có thể hai trắc phu nhân, bốn tiểu thiếp.
Luật pháp ở Đại Thành đã cho hắn quyền lợi như vậy, sao nàng có thể xen vào?
Đã sống một kiếp người, lại bị nam nhân lừa gạt tình cảm mười mấy năm,
sao nàng lại dễ dàng tin tưởng lời thề của nam nhân như vậy, vẫn còn ở nơi này già mồm?
Nghĩ đến đêm hôm đó ôn tình làm cho tâm nàng thoáng mềm mại một chút, rốt cục lại kiên định cứng rắn.
Ngày hội đoàn viên vui vẻ ấm áp như vậy, chỉ vì công sự phải rời kinh thành, cô độc ở Giang Nam lại luôn tưởng niệm nàng.
Tiếu Túc không biết, cũng bởi vì hắn trước khi đi mà hứa hẹn thổ lộ tâm ý thật vất vả mới có thể cảm hóa tâm nàng, lúc này lại đóng băng cứng rắn.
Con đường truy thê của hắn, so với tưởng tượng, càng thêm gian nan nha.
- Ngươi mà cũng có một ngày phải thở dài?
Một giọng nói trong trẻo châm chọc truyền tới, khiến Bạch Thanh đang trầm tư phải sợ hết hồn.
Quay đầu lại, nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách.
- Là ngươi!
Thấy động tác vô ý thức rời xa của nàng, trong lòng Ký Vương Liên Cẩn càng thêm tức giận, giọng nói càng thêm cay nghiệt chất vấn:
- Như thế nào, ngươi lại giống như lần trước, ước gì rời xa ta, biết rõ mẫu phi đã hướng phụ hoàng xin thú ngươi, mà ngươi liền đợi không được muốn gả ra ngoài, thế mà lại tìm một nam nhân như vậy.
Đối với chuyện Bạch Thanh vứt bỏ hắn mà chọn Viên Mậu Lâm, hắn cảm giác mình bị vũ nhục nghiêm trọng.
Bạch Thanh khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói:
- Ký Vương điện hạ nói đùa, Bạch Thanh liễu yếu đào tơ, sao có thể xứng đôi với điện hạ! Cũng chỉ có thể trong đám người, tùy ý tìm kiếm đại một người, để sống qua ngày mà thôi.
Tư thái cùng giọng nói của nàng rõ ràng là lừa gạt hắn, trong lòng Liên Cẩn lại càng tức giận.
Bạch Thanh khi còn bé sinh trưởng ở trong cung, tuổi của hai người bọn họ lại xấp xỉ nhau, còn từng ở trong thư phòng đọc sách tập viết.
Nàng tính tình hoạt bát, lại có chút ngốc, hắn thích làm nhất, chính là khi dễ nàng, nhìn nàng từ một khuôn mặt tươi tắn trở nên buồn bực, nước mắt ràn rụa, hắn cảm thấy hết sức vui vẻ.
Thái tử đến tuổi, mọi người bắt đầu đàm hôn luận gả, hoàng hậu nương nương vẫn luôn yêu thích Bạch Thanh, cố ý muốn đem nàng gả cho thái tử làm phi.
Hắn không hiểu, liền ghen ghét thái tử, sau đó càng thêm khi dễ nàng.
Về sau, Bạch gia cự tuyệt đề nghị của hoàng hậu, thái tử cũng thú đích nữ của Phụng An hầu Cố gia làm thái tử phi.
Trong lòng hắn còn mừng thầm, nhưng bắt đầu từ đó, nàng rất ít tiến cung.
Nói với người ngoài, là nàng đã đến tuổi phải ở trong phủ học một ít bản lãnh quản gia xử lý hậu viện.
Nhưng nhiều lần nàng tiến cung, lại hay cùng thái tử phi tranh cãi, ai chẳng biết, bởi vì chuyện này mà nàng thương tâm khổ sở.
Về sau, hắn mất rất nhiều sức lực, mới khiến mẫu phi vẫn luôn không thích nàng, nghĩ rằng cưới nữ nhi mà Bạch thái phó nâng niu trong lòng bàn tay, có thể dựa vào sức lực của bọn họ mà mưu cầu việc lớn.
Nhưng không nghĩ đến mẫu phi mới mịt mờ đề cập một lần, nàng liền không thể đợi được mà cùng người khác đính ước, trực tiếp tán cho hắn một bạt tai vang dội.
Mà bây giờ, nàng đã lui hôn, lại vẫn khinh thường hắn, e sợ, bộ dáng muốn tránh hắn còn không kịp, sao hắn có thể không hận đây?
Bạch Thanh nào biết ý nghĩ trong lòng Liên Cẩn như thế nào, từ nhỏ Liên Cẩn đã thích khi dễ nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ thích nàng.
Mà đối với nàng, kiếp trước người này là tên đầu sỏ khiến nàng nhà tan cửa nát.
Nếu không phải hắn dung túng, ủng hộ, Tô Mai sao dám đối với hoàng thượng cùng Bạch gia bức bách như vậy, Đồ gia sao dám đánh tới Bạch gia, tức chết phụ thân của nàng?
Dù gì bọn họ cũng cùng nhau lớn lên, một chút tình cảm cũng không nghĩ đến, liền đem Bạch gia phá hủy, thức sự quá cay độc, lòng dạ quá ác độc, sao nàng có thể tiếp xúc nhiều với hắn.
Thấy hắn không nói một lời, chỉ híp mắt nhìn mình, Bạch Thanh lại lui về phía sau vài bước, phúc thân nói:
- Tiểu nữ ra ngoài đã lâu, sợ phụ huynh sẽ lo lắng, nên đi về trước, điện hạ thỉnh tự tiện.
Nói xong, cũng không đợi hắn phản ứng, liền bước nhanh đi trở về yến hội trong đại sảnh.
Liên Cẩn híp mắt nhìn theo bóng lưng của nàng biến sau hành lang, ánh mắt tối tăm.
Đôi bàn tay trắng bệch hiện rõ đốt xương vì dùng sức nắm chặt thành nắm đấm, khóe miệng từ từ nở ra một nụ cười tàn khốc ớn lạnh.
Bạch Thanh, hôm nay ngươi trốn tránh ta như thế, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi tự mình tới cửa, quỳ gối cầu xin ta, ta sẽ chờ ngày đó.
Trong sảnh vẫn như cũ huyên náo không thôi, chúng thần ăn uống linh đình, nói cười ríu rít.
Liên Cẩn trở về chỗ ngồi, gặp phu thê thái tử thỉnh thoảng nói với nhau vài lời, thái tử phi lộ ra gương mặt hết sức được giáo dưỡng.
Không phải hắn chỉ may mắn bò ra từ bụng hoàng hậu sao? Luận về tướng mạo, hắn đứng đầu Lục công tử trong kinh thành, còn đứng trên ngọc lang Bạch Triệt, còn hắn ngay cả hạng cũng không được xếp.
Luận về năng lực, chính mình so với hắn còn mạnh hơn nhiều.
Đám thuộc hạ của hắn lúc này, hơn phân nửa là người được mình thu nạp.
Luận về tài hoa, Ký Vương Liên Cẩn còn được thi Thánh Đô tán dương, còn thái tử đâu? Hắn cũng không biết làm thơ.
Dựa vào cái gì, một người dáng dấp không bằng hắn, năng lực không bằng hắn, tài hoa cũng không bằng hắn, lại có được nhiều nữ tử ái mộ như vậy?
Trong lòng hắn tràn đầy ghen ghét cùng tức giận, quá mức xúc động, đứng lên hướng về phía Hưng Khánh Đế bên cạnh là thái tử cất cao giọng nói:
- Thần đệ nghe nói, hôm nay thái tử điện hạ sẽ tặng cho phụ hoàng một kinh hỉ, không biết kinh hỉ này, lúc nào thì mang lên? Để cho thần đệ mở mang tầm mắt.
Thái tử nhíu mày, xoay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt của hắn, mang theo hoài nghi cùng đánh giá. Trong lòng Liên Cẩn liền lộp bộp, thấp thỏm.
Hắn bị Bạch Thanh kích thích, vội vàng muốn xem thành quả mà mình thật vất vả mưu đồ tạo thành, lại quên tính tình của thái tử, không đi khuyến khích người khác, lại tự mình ra mặt, sợ hắn hoài nghi.
Nhưng cũng may, hắn vừa dứt lời không lâu, thì Nhị hoàng tử Thuận vương liền lên tiếng gây ồn ào, thúc giục thái tử mau lấy ra món đồ khiến người phải ngạc nhiên mừng rỡ, cho mọi người có thêm kiến thức.
Thái tử mang theo ánh mắt hoài nghi mà nhìn hắn, lúc này mới thu về, toàn tâm ứng phó với Nhị ca Thuận vương luôn yêu thích náo nhiệt.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Liên Cẩn mới phát hiện, chuyện chỉ xảy ra trong chốt lát, mà toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Mồ hôi thấm ướt trung y dán chặt vào sống lưng, lạnh như băng làm hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.
Lúc này, Hưng Khánh Đế đang ngồi trên chủ vị nghe huynh đệ bọn họ đàm luận, cũng có chút hào hứng nói:
- A, thái tử có gì khiến cho trẫm kinh hỉ? Mau gọi người đưa lên xem.
Khuôn mặt cười vui vẻ, trong ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng, cho thấy tâm tình của hoàng thượng đang rất tốt.
Liên Cẩn nghe vậy, tất cả thấp thỏm lo lắng hoàn toàn tiêu tán, vừa rồi ánh mắt còn ảm đạm, lúc này lại lóe sáng hào quang rạng rỡ.