Ác Hán

chương 15: quan nhị ca làm sao bây giờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngưu Phụ mang theo quan binh về tới Lâm Thao thì chiến sự cũng sắp kết thúc.

Hắn cùng với Đổng Ngọc phóng ngựa vọt vào bên trong thành, thấy không ít nhà cửa bị sập, dân chúng chạy ra khỏi nhà kêu cứu hoả. Ở trên mặt đất vết máu loang lổ, có nhiều chỗ còn chưa kịp rửa còn lưu lại huyết nhục. Bên trong thành vẫn còn nghe tiếng va chạm của binh khí, cùng với thanh âm hô giết, nhưng đã trải qua vô số cuộc chiến Ngưu Phụ cũng hiểu được chiến sự kỳ thực đã xong.

“ Toàn thành giới nghiêm, cố gắng lục soát. Phàm là ai có ý đồ chống cự, giết chết ngay tại chỗ.” Ngưu Phụ lập tức hạ mệnh lệnh, sau đó cùng Đổng Ngọc mang theo một đội thân binh vội vã đi tới Đổng Phủ.

Lửa trên cửa đại môn đã được dập tắt, gần một ngàn mã tặc cùng với thái bình đạo ngồi xổm trên mặt đất có gia nô cùng với tư binh của Đổng phủ trông coi, một đám nơm nớp lo sợ, trong mắt lộ ra sự mê man và sợ hãi.

Ngưu Phụ và Đổng Ngọc liếc nhìn nhau một cái rồi phi thân xuống ngựa.

“ Trong phủ thương vong bao nhiêu?” Đổng Ngọc giữ lại một tên gia nô hỏi.

“ Bẩm đại tiểu thư , trong phủ chết ước chừng ba trăm người, những người bị thương thì đang được lang trung chữa trị. Bất qúa phu nhân không sao, lão phu nhân cùng với phu nhân giờ phút này đang ngồi ở Đại sảnh uống rượu, nói các người trở lại thì phải đi gặp hai người.

“ Có phải….. A Sửu đã trở lại?”

Gia nô nghe hỏi, trên người đánh một cái rùng mình, khuôn mặt hiện ra sự kính nể cùng với sợ hãi giao hoà lẫn nhau.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Đổng Ngọc nở nụ cười, “ Muội phu đừng hỏi nữa, nếu không có A Sửu thì ai có thể làm được chuyện kinh thế hãi tục này…..Đi, chúng ta đi vào sẽ biết, lại nói, thật hổ thẹn, chúng ta phản ứng còn không nhanh bằng A Sửu.”

Ngưu Phụ cười khổ một tiếng khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ.

Đối với cậu em vợ này hắn thật sự không biết nói gì, Lần này nếu không có A Sửu kịp trở về thì chỉ sợ Đổng gia già trẻ mấy trăm mạng …. Có trời mới biết khi đó thì làm thế nào mà đối mặt với sự giận dữ của Đổng Trác.

Thở dài một hơi, Ngưu Phụ quyết định phải cảm tạ thật tốt Đổng Phi một phen.

Hai người vừa tới trong đại sảnh thì nhìn thấy Lão phu nhân cùng với Đổng Phu nhân đang thoải mái cười to không ngừng mời rượu lẫn nhau.

Thành Phương cũng không có ở trong đại sảnh, ngoại trừ hai vị phu nhân cũng chỉ có mấy ả nô tỳ ở lại hầu hạ. Mấy ả nô tỳ sắc mặt có chút trắng bệch, thời điểm rót rượu bàn tay còn run run, nếu là trước kia nhất định là bị Đổng phu nhân trách phạt, nhưng giờ phút này Đổng phu nhân xem như không thấy, cùng trò chuyện với lão phu nhân rất vui vẻ.

“ Nãi nãi, Nương, con không kịp…..”

Đổng Ngọc cùng với Ngưu Phụ lập tức quỳ xuống dưới đại sảnh cúi đầu xuống, không dám trực tiếp nhìn hai vị phu nhân.

“ A Ngọc lại đây, lại đây, bồi nãi nãi uống rượu. Ngưu Phụ, ngươi cũng đừng quỳ nữa, là việc đáng mừng không cần phải quỳ?”

Đổng Ngọc rất cơ trí, vội vàng đi nhanh tới bên người lão phu nhân.

Nàng tiếp nhận bầu rượu từ tay bọn nô tỳ rót đầy vào chén của lão phu nhân, lúc này mới nhẹ giọng hỏi : “ Nãi nãi, việc vui mừng ở đâu ạ?”

“ Đổng gia chúng ta đản sanh ra một người anh hùng như Sầm Bằng,Mã Vũ, đây chẳng lẽ là không đáng cho chúng ta vui mừng hay sao?”

Sầm Bằng cùng với Mã Vũ chính Hãn tướng dưới trướng của Hán Vũ Đế. Đổng Ngọc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt cười nói : “ Nãi nãi , Mẹ, cháu gái thấy là…….Chỉ sợ Sầm Bằng, Mã Vũ chưa chắc đã hơn được A Sửu, biết đâu được nhà chúng ta lại đản sanh một Đổng Phục Ba thứ hai thì sao?”

Lão phu nhân càng nghe càng thấy vui vẻ.Tổ tiên bà chính là gia tướng của Phục Ba tướng quân, bây giờ ngoại tôn của gia tộc bà nếu có thể so với đại nhân vật Phục Ba tướng quân thì thực sự là chuyện mừng. Nói trắng ra, bà đem bảo khố của Phục Ba đem cho Đổng Phi thì chắc chắn trong lòng bà sớm đã có tâm tư như thế.

“ A Sửu đâu ạ?”

Ngưu Phụ nhìn quanh đại sảnh vẫn không thấy bóng dáng của Đổng Phi, hắn không khỏi tò mò hỏi : “ Sao không thấy A Sửu?”

“A Sửu đang ở phía sau thẩm vấn hai tên Thái bình đạo tiểu tặc .”

“ Nga?”

“Sự tình hôm nay chỉ sợ liên quan đến hai tên gia hoả kia. Lúc đầu ta cũng không rõ A Sửu vì cái gì muốn bắt hai tên gia hoả kia, nhưng hiện tại xem ra thái bình đạo này …Hắc hắc, chỉ sợ là việc không nhỏ a.”

“ Nãi nãi, con đi xem A Sửu… Đại phương ( Ngưu Phụ tự Đại Phương ) ngươi ở trong này nói chuyện với nãi nãi cùng cùng với nương.

Đổng Ngọc đứng dậy hướng phía ngoài đại sảnh đi ra, nhờ có gia tướng dẫn đường rất nhanh đã mang Đổng Ngọc tới sài phòng.

Sài phòng là một gian tiểu viện chuyên dùng để chứa củi. Phía trước tiểu viện có bốn gã gia tướng đứng gác, vừa thấy Đổng Ngọc liền nhanh chóng hành lễ.

“ Thiếu gia ở đâu?”

“ Đang ở bên trong !”

Đổng Ngọc chau mày, phất tay bảo gia tướng tránh ra, đi vào trong tiểu viện chỉ thấy Đổng Phi đang khoanh chân ngồi trên chiếu. Bên người đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn còn bày một bát nước.

Đứng ở phía sau là vài tên gia tướng thần sắc nghiêm túc.

Cách chiếu không xa là một gã nam nhân ăn mặc theo kiểu nho sinh đang quỳ xuống không ngừng nôn mửa, phía sáu hắn là có một chiếc cột, trên cột có trói một thanh niên.

“ A Sửu, lúc nào thì lại làm việc này?” Đổng Ngọc đi lại ngồi trên chiếu cau mày trách cứ Đổng Phi.

Đổng Phi đầu tiên là một trận kinh ngạc, kỳ quái hỏi: “ Đại tỷ, người đang nói cái gì? Đệ làm cái gì chứ?”

“ Việc hỏi cung … loại chuyện này giao cho bọn hạ nhân đi làm là được rồi? Đệ cần gì phải tự mình động thủ. Như thế nào lại bạo ngược như vậy”

“ Bạo ngược? Đệ không có động thủ a!”

Đổng Ngọc nhìn gã nho sinh nôn mửa đến khí lực đều không có, cau mày nói : “ Còn nói không động thủ “Người này sao lại như thế, ngươi còn nói dối?”

Đổng Phi nói : “ Đệ thật sự không có động thủ! Thậm chí còn không cho người đánh bọn hắn….Không tin, tỷ có thể hỏi bọn họ, trên người một chút vết thương nhưng không liên quan tới đệ, là thời điểm tỷ phu bắt bọn hắn rồi đánh đập, tỷ nếu không tin thì có thể tự mình đến hỏi.”

Đổng Ngọc hồ đồ hỏi : “ Vậy thì làm sao hắn ra bộ dạng như thế này?”

Đổng Phi cười khan nói : “ Đệ hỏi cung hắn nhưng hắn liều chết cố cãi, còn dám xuất lời không hay. Đệ dưới cơn nóng giận, liền đem tất…Nga, là bố chân nhét vào miệng hắn . Hắc hắc, đệ trời sinh là chân có mồ hôi, hương vị không tầm thường, hắn ngửi thấy mùi mồ hôi chân của đệ lập tức thành thật, ngay cả rắm một cái cũng không dám phóng ?”

“ Ngươi….”

Đổng Ngọc đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chợt cười ha hả, “ A Sửu, Lục Y còn nói ngươi là người thành thật chứ.”

“ Đệ đến bây giờ còn không nói mình là người thành thật. Đúng rồi, Lục Y đâu? Như thế nào không thấy nàng?”

“ Chúng ta chia làm hai đường. Lục Y cùng với một bộ phận quan binh ở lại mục trường. Một đường theo ta và Ngưu Phụ trở về thành….Đúng rồi, ngươi có tìm được tứ tỷ không?”

Đổng Phi mỉm cười, “ Tứ tỷ được bọn họ dùng kế kim thiền thoát xác để mang đi, bất quá tỷ yên tâm, bọn họ chạy không thoát được.”

Lúc này thanh niên đang bị trói trên cọc gỗ nổi giận mắng: “ Tên Sửu quỷ kia, không ngờ lại dùng thủ đoạn như thế để vũ nhục chúng ta, ngươi dựa vào nhiều người để bắt Bùi gia gia ta, nếu ngươi là anh hùng thì đấu với Bùi gia ta ba trăm hiệp, nếu ta thua, Bùi Nguyên Thiệu ta không có nửa câu oán hận .”

Khuôn mặt đang tươi cười của Đổng Phi đọng lại ngạc nhiên nhìn thanh niên kia.

Tên này rất quen thuộc a…Trong Bình sách nhất định nhắc đến tên này, là ai chứ ?

“ Ngươi nói , ngươi tên gì?”

“ Mỗ đi không cải danh, ngồi không đổi họ……Họ Bùi danh Nguyên Thiệu, tự Bá Hầu!”

Đổng Phi đột ngột vỗ đầu nghĩ tới: “Trong bình thư, Quan Nhị ca qua năm ải chém sáu tướng thu phục Chu Thương, mà Chu Thương có một tên đồng loã chính là Bùi Nguyên Thiệu, bất quá sau đó bị Triệu Vân đâm chết, chỉ lộ mặt có một lần .

“ Ngươi có nhận thức được một người tên là Chu Thương?”

“ Chu Thương? Đó là đồng hương của ta, chúng ta đều là người Đồng Quan… Ngươi biết Chu Thương, chẳng lẽ là Chu Thương hướng ngươi mật báo?”

Rối loạn , tấy cả giống như có điểm rối loạn!Đổng Phi nhẹ nhàng vỗ cái trán, trong đầu có chút hồ đồ.

Bùi Nguyên Thiệu xuất hiện tại Lâm Thao, nhưng lại bị hắn bắt được. Vậy sau này Chu Thương sẽ cùng ai vào rừng làm cướp? Nếu như không có sự tình này Triệu Vân sẽ đâm chết ai, vậy thì ai sẽ tương hội cùng Lưu Bị ở Cổ thành?”

Đổng Ngọc vỗ nhẹ trên đầu Đổng Phi hỏi : “ A Sửu , ngươi sao vậy?”

“ Đệ, đệ không sao, nhưng có điểm mệt, không có việc gì…..Bùi Nguyên Thiệu, vậy hắn là ai ?” Đổng Phi chỉ vào nho sinh hỏi.

“ Để ta nói, chỉ cần ngươi không cần đem bố chân tới gần ta là được!”

Nho sinh sắc mặt đang trắng bệch, nghe được câu hỏi của Đổng Phi vội vàng ngẩng đầu lên nói to: “ Tiểu sinh họ Đường, danh Chu, là môn hạ của Đại hiền lương sư, lần này đến Lâm Thao truyền đạo, thuận tiện nghĩ cách gom góp một ít tiền để hiến cho tổng đàn.”

Đổng Phi nhẹ nhàng đánh cái trán, đây cũng là một cái tên rất quen thuộc a.

Đường Chu, Đường Chu…Không đúng, thời điểm Hoàng cân khởi nghiã, không phải có tên gia hoả là Đường Chu mật báo sao, khiến cho Trương Giác phải khởi nghĩa trước dự định hay sao?”

Chính là tên gia hoả này? Đổng Phi chau mày, thầm nghĩ : Ta lại đem hắn bắt được, hắn làm sao còn có thể mật báo? Vậy thì biến cố lịch sử phải làm sao?

Đổng Ngọc lại thấy có một chút không tầm thường trong đó.

Đôi mắt Đổng Phi nhíu lại, trong mắt hiện ra đạo hàn quang, lạnh lùng hỏi: “các ngươi cố gắng gây quỹ là muốn làm chuyện gì?”

“ Gây quỹ , gây quỹ….”

“ Người đâu, lấy bó chân của thiếu gia đem lại đây!”

“ Ta nói !”

Đường Chu gào lên một tiếng khuôn mặt hiện lên sự đau khổ. Đổng Ngọc đứng bên ngạc nhiên nhìn Đổng Phi, chẳng lẽ bó chân của A Sửu lại có uy lực đáng sợ như vậy? Nghe thanh âm của tên gia hoả này tựa hồ đang run rẩy a.

Bùi Nguyên Thiệu giận giữ thét lên: “ Đường Chu, uổng cho ngươi là đệ tử của đại hiền lương sư, chẳng lẽ ngươi dám phản bội?”

Đường Chu nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Bùi Nguyên Thiệu cười khổ nói : “Bá Hầu, cũng không phải là ta muốn phản bội , cũng không sợ hắn đánh ta, nghiêm hình khảo vấn ta cũng có thể chịu, nhưng ta thật sự không thể chịu nổi hương vị kia. Ngươi không biết , bị nhét vào trong miệng mang theo một cỗ toan vị…Không được, ta không thể nói tiếp, nói tiếp ta sợ phải nôn ra.”

Đâu chỉ có hắn muốn nôn, mà ngay cả mấy tên gia tướng đứng sau Đổng Phi cũng nhịn không được, cổ họng mấp mắy mấy cái . Mà Đổng Ngọc thậm chí có thể cảm giác giống như mốêng bố chân kia đang nhét vào miệng nàng, cố nén một lần sau đó liền nôn ra.

Mà sắc mặt của Bùi Nguyên Thiệu cũng trở nên trắng bệch.

Đổng Phi gãi gãi đầu, nhìn biểu tình của mọi người nhịn không được hỏi: “ Có đáng sợ như vậy không? cầm qua đây ta xem.”

Một gã gia tướng dùng mộc côn khơi lấy tấm bố chân vừa định đưa lại . chợt nghe Đổng Ngọc lớn tiếng quát: “ Ngươi mà đưa qua, ta giết ngươi.”

Đổng Phi nhíu mày, “ Ta mỗi ngày đều rửa chân a…. Quên, tối hôm trước quyên rửa, mãi đến bây giờ còn không rửa chân. Bất quá mới có hai ngày thôi, không có nghiêm trọng như vậy chứ.

Bọn gia tướng nghe được, rốt cục nhịn không được ôm đống củi nôn ra.

Đổng Ngọc lau khoé miệng, cười khổ nói : “ A Sửu, tỷ cầu ngươi, tỷ tỷ cầu ngươi, đừng nói nữa có được không?”

“ Không nói nữa thì không nói nữa!”

Đổng Phi nói xong, ngón tay đặt ở bàn chân chà xát mấy lần để xem mùi có thối đến mức đó không….

“ Ngươi nói tiếp đi!”

Thật vất vả mới đem sự chú ý dời đi, Đổng Ngọc chỉ vào Đường chu nói : “ Thái bình đạo các ngươi muốn làm cái gì mà gom góp tài vật?”

“ Tất nhiên là kiến tổ giáo binh.”

“ Các ngươi có bao nhiêu hộ giáo binh?”

“ Ước chừng khoảng hai vạn người, trong đó có tám ngàn kỵ binh. Ta lần này đến Lâm Thao còn có một mục đích chính là mua ngựa.”

Đổng Ngọc nghe được hít sâu một hơi.

Một cái nho nhỏ Thái bình đạo, cứ nhiên có hai vạn nhân mã, trong đó có tám ngàn kỵ binh?

Lão tử Đổng Trác của nàng thân là Thái thú Hà đông, dưới trướng bất quá cũng chỉ có hơn một vạn người, Thái bình đạo này rốt cuộc muốn làm gì?

Đổng Phi trong lòng hiểu được: Chỉ sợ thái bình đạo bắt đầu trù tính việc tạo phản, loạn của giặc khăn vàng chắc chắn còn không xa.

Nghĩ đến đây Đổng Phi đột nhiên đứng thẳng lên. hắn chậm rãi đi tới bên người Đường Chu, lại đến gần Bùi nguyên thiệu đánh giá từ trên xuống dưới.

“ Ngươi không phục?”

“ Bùi mỗ tất nhiên không phục!”

“ Vậy ngươi có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không?”

Bùi Nguyên Thiệu ngẩn ra nhìn Đổng Phi một lát, chần chờ nói : “ Bùi mỗ xem ngươi đã là hai mươi.”

“ Hắc hắc, ta mười hai tuổi!”

“ A?”

Bùi Nguyên Thiệu mở to hai mắt nhìn, mà ngay cả Đường Chu xuýt nũa cả cằm cũng rớt. Tên gia hoả này nhìn cao lớn thô kệch, thậm chí nơi cằm còn có chút râu , cứ nhiên là mới mười hai tuổi? Là bộ dạng hắn thành thục hay là chúng ta có mắt không tròng?

Đổng Phi cười lạnh nói : “ Ta mặc dù chỉ có mười hai tuổi, nhưng ta dám nói, Bùi Nguyên Thiệu ngươi tuy rằng lớn hơn so với ta, nhưng nếu đấu với ta, đảm bảo ngươi qua không được mười hiệp, ngươi tin không?”

Bùi Nguyên Thiệu nổi giận nói : “ Bùi mỗ không tin.”

“ Tốt, nếu là như vậy, ngày mai ta và ngươi ở mục trường đánh một trận. Nếu ta trong mười hiệp mà không đánh thắng ngươi thì để cho ngươi rời đi. Nhưng nếu ta trong vòng mười hiệp mà thắng ngươi, vậy ngươi phải làm sao?”

Bùi Nguyên Thiệu trong lòng có chút hàm hồ, nhìn tiểu gia hoả này cao lớn thô kệch, thật sự mới có mười hai tuổi thôi sao?

Lúc này Đổng Ngọc mới mở miệng nói: “ A Sửu quả thật chỉ có mười hai tuổi, chỉ cần là người Lâm Thao đều biết. Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi.”

“ Bùi mỗ nếu thua, giết hay đánh tuỳ ngươi xử lý.”

Đổng Phi nở nụ cười, “ Ta không đánh cũng không giết. Ta nếu thắng ngươi, ta muốn ngươi hướng ta trung thành , hướng ta thuần phục.”

“ Một lời đã định.”

“ Tứ mã nan truy.”

Đổng Phi nói xong ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã sắp sáng, bất tri bất giác đã giằng co cả một buổi tối. Trời sáng còn phải đấu với Sư tông thú, muốn nghỉ ngơi cũng khó, nghĩ đến đây Đổng Phi đi đến trước mặt Đổng Ngọc : “ Đại tỷ, việc còn lại giao cho tỷ thẩm vấn. Nên xử lý thế nào tỷ cứ quyết định. Đệ mệt mỏi một ngày muốn đi nghỉ ngơi một chút…. Nhớ phái người ra khỏi thành nghênh đón Đổng Thiết cùng với Đổng Ngạc, chiến sự bên này đã xong chắc là bọn họ cũng đã sắp trở lại.”

“ Đổng Thiết?”

“ Chính là gã tiểu mã nô, đệ học theo tỷ ban cho hắn họ Đổng.”

Nói xong Đổng Phi lảo đảo đi ra ngoài, đi được hai bước, hắn đột nhiên ngừng lại .

“ Vừa rồi ta có giết một tên gia hoả, nghe mã tặc Đốt mâu gọi hắn là Cừ Suất, hắn chắc là cũng là có tiếng chứ. Hắn gọi là gì? Có thể nói cho ta biết không?”

Bùi Nguyên Thiệu biến sắc, ánh mắt không thể tin được ( N/ Văn : Bất Khả tư Nghị) nhìn Đổng Phi..

Đường Chu thốt ra nói : “ Ngươi nói cái gì? Ngươi giết Trình Viễn Chí, Trình cư suất? Hắn chính là mãnh tướng của Đại hiên lương sư a.”

“ Mãnh tướng sao? Ta so với hắn còn mạnh hơn!”

Đổng Phi cười ha ha, sải bước đi ra ngoài sân. Đi vài bước , thân thể hắn đột nhiên cứng lại, quay đầu hỏi Hồ Xích Nhi , “ Tên gia hoả kia gọi là gì?”

“ Trình Viễn Chí.”

Trong Tam Quốc Diễn nghĩa, sau khi Lưu, Quan, Trương kết nghĩa, liền đến U Châu.

Lúc ấy Giặc khăn vàng có Trình Viễn Chí cùng Với Đặng Mâu cầm binh năm vạn đánh vào Trác Quận. Trương Phi đâm chết Đặng Mâu, Quan Vũ giết chết Trình Viễn Chí…… Đây cũng chính là lần đầu tiên Lưu Quan Trương ra chiến trường, cũng chính là Quan Vũ gặt hái danh tiếng sau trận này.

Nhưng hiện tai Trình Viễn Chí đã bị mình giết! Vậy tương lai Quan nhị ca làm sao bây giờ ? Hắn phải giết ai mới danh dương thiên hạ?Đổng Phi ngây dại đứng một chỗ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio