Lịch sử của Loan Vệ Doanh gần hai trăm năm.
Từ sau khi Hán Minh Đế đăng cơ, liền chính thức thiết lập Loan Vệ Doanh này làm nữ doanh hộ vệ hoàng hậu cùng thái hậu, nhân số hai nghìn.
Ở chỗ này nói một câu, Hán Minh Đế là con trai của Âm Lệ Hoa.
Con trai giữ gìn tâm huyết của mẹ, đương nhiên là lý do đầy đủ. Từ đó về sau thiên hạ thái bình, Loan Vệ Doanh cũng không tái xuất hiện nữa.
Cũng bất kể là hoàng đế nào, đều không dám huỷ bỏ Loan Vệ Doanh.
Trong di chiếu của Hán Minh Đế thậm chí đặc biệt liệt ra một điều cho Loan Vệ Doanh, bất kỳ ai không được huỷ bỏ Loan Vệ Doanh, coi như là hoàng đế cũng không được. Đây có lẽ là một loại phương thức Hán Minh Đế ký thác nỗi nhớ nhung đối với mẫu thân, hy vọng Loan Vệ Doanh có thể tồn tại lâu dài.
Nhưng nguyện vọng là tốt, hiện thực lại rất tàn khốc.
Trong năm Thái Bình, tác dụng của Loan Vệ Doanh trở nên càng ngày càng nhỏ, thậm chí đã đến điểm cuối, ngay cả một biên chế hoàn chỉnh cũng không thành lập đầy đủ. Cũng khó trách, chiến tranh tự nhiên có bắc quân, có Vũ Lâm quân đi làm, ai sẽ để cho một đám đàn bà lên chiến trường? Nếu như thực sự ngay cả đàn bà cũng cầm lấy đao thương tranh đấu, vậy phỏng chừng Đại Hán cũng không còn lối ra rồi.
Cứ như vậy, Loan Vệ Doanh từng đời truyền xuống.
Ban đầu còn từ gia đình quan lại tuyển nhận nhân mã, dần dần, các gia đình này không muốn cho nữ nhân nhà mình xuất đầu lộ diện. Không chiêu mộ được nhân mã, thôi được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp từ dân gian. Chỉ cần là nữ nhi gia xuất thân thuần khiết, tướng mạo không có trở ngại, đều có thể trúng cử Loan Vệ Doanh. . . Ha ha, việc này nghe qua không phải là lựa chọn binh tướng, mà là đang lựa chọn tú nữ.
Loan Vệ Doanh vốn nên thuộc về tôn thất.
Nhưng sau đó thì sao, ngoại thích chuyên quyền. Đặc biệt là sau khi đại tướng quân Lương Dực nắm quyền, Loan Vệ Doanh đã trở nên khác xưa.
Từ tôn thất chuyển dời đến trong tay ngoại thích, trên danh nghĩa vẫn là hộ vệ hoàng hậu.
Ai cũng biết, hoàng hậu làm sao có thời giờ quản chuyện này? Vào Loan Vệ Doanh, nói không dễ nghe, nó cũng như một loại thủ đoạn để ngoại thích mượn hơi quyền quý. Được thôi, để cho chúng ta nói khó nghe một chút nữa, tính chất của nó không khác gì quân kỹ. (kỹ nữ theo quân đội)
Hiện nay, Loan Vệ Doanh ở trong tay Hà Tiến, đóng quân tây viên, có 'lính' khoảng chừng người.
Phương diện lương bổng, tôn thất đẩy cho đại tướng quân, đại tướng quân đẩy cho tôn thất, dù sao thì ai cũng không muốn bỏ ra khoản tiền này. Ngoài quân doanh còn có Vũ Lâm quân thủ hộ. Nói là hộ vệ, ai cũng rõ ràng là vì phòng ngừa người của Loan Vệ Doanh bỏ trốn mà thôi.
Đổng Phi nghe Tào Tháo nói rõ ràng tình huống của Loan Vệ Doanh rồi, sắc mặt đã trở nên đỏ tía.
Tay đang không ngừng run lên. Chắc hẳn bởi vì bị làm nhục mà phẫn nộ.
Tào Tháo thở dài:
- Tây Bình, ngươi cũng đừng quá tức giận. Chuyện này chắc hẳn đại tướng quân cũng là bất đắc. . . Mặc dù Hứa Thiệu không phải chết ở trong tay chúng ta, nhưng tốt xấu cũng có liên quan tới chúng ta. Nếu không có dặn dò gì, chỉ sợ đại tướng quân cũng không dễ nói. Nhẫn nại đi, ở trong thành Lạc Dương này chúng ta chỉ là đàn cá nhỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị con cá lớn ăn tươi. . .Đợi mọi chuyện lắng xuống, ta tin tưởng đại tướng quân nhất định sẽ nghĩ cách điều ngươi ra, ngươi đừng quá lo lắng.
Lúc này, trên mặt Tào Tháo đã không còn nét tươi cười nữa.
- Mạnh Đức huynh ở chỗ này uống rượu đi, tâm tình của ta không tốt, đi trước đây!
Đổng Phi buồn bực nói. Ném một miếng bánh vàng lên bàn, rồi xoay người dẫn theo Đổng Thiết đi xuống Anh Hùng lâu này.
Dưới phù hoa lại là một cảnh xấu xa.
Loan Vệ Doanh năm đó từng lập chiến công hiển hách, nhưng hôm nay lại biến thành công cụ để phục vụ cho nam nhân tìm niềm vui.
Đổng Phi không phải vì tức giận cho bản thân, mà là cảm thấy thật không đáng cho các cô nương đã vì Loan Vệ Doanh mà đầu rơi máu chảy.
Hán thất, thực sự còn có thể cứu sao?
Đổng Phi đứng ở trên đường, đột nhiên gầm lên một tiếng, dẫn tới người xung quanh liếc mắt.
Tào Tháo từ trên cửa sổ tửu lâu nhìn xuống dưới, nhìn bóng lưng cao to của Đổng Phi, dần tan biến nơi cuối con đường. Nói không hết cô đơn.
Hán quân uy vũ năm đó, hôm nay ở đâu?
Tào Tháo cầm ly rượu uống một ngụm lớn. Cảm thấy trong lòng hình như có một ngọn lửa đang đốt cháy, thiêu đốt toàn thân hắn trong đau đớn.
Sử A đi vào:
- Mạnh Đức công, tại sao Phi công tử đi rồi?
- A, ngươi cũng biết hắn sao?
Tào Tháo nhạy cảm phát hiện, khi giới thiệu Đổng Phi thì hắn cũng không nói ra tên của Đổng Phi.
Sử A cười:
- Mạnh Đức công, các ngươi tại Nguyệt đán bình tạo ra động tĩnh lớn như vậy, Sử A ta trừ phi là một người mù, người điếc, thì cũng phải nghe được một chút chứ. Đại danh của Phi công tử từ đầu năm ngoái ta đã nghe qua rồi. Đừng quên, ngày đó gia sư từng tại Nam Cung tham chiến, cũng từng gặp mặt Đổng công mà. . . Bá Giai tiên sinh cũng rất ca tụng con trai của Đổng công đấy.
- Ha ha, ta lại quên mất chuyện này!
Tào Tháo lộp bộp trong lòng: Danh tiếng của Đổng Tây Bình không ngờ nổi như vậy sao?
- Tây Bình tâm tình không tốt, vì vậy về trước rồi. . . Được rồi, gần đây thấy vương công rất ít xuất hiện tại tửu lâu.
- Không phải vẫn là vì việc của hoàng tử Biện sao?
Sử A cười khổ:
- Đầu năm hoàng thượng kiểm tra hoàng tử Biện, ai ngờ. . . Không quá tiến bộ. Ngay cả gia sư cũng bị khiển trách. Tâm tình không tốt, ra ngoài đi thăm hảo hữu rồi. Khả năng phải bốn năm tháng nữa mới trở về.
Tào Tháo nghe vậy có phần tiếc nuối.
- Vậy thì đáng tiếc thật!
Hắn lắc đầu:
- Khuyển tử đó của ta cũng đã lớn, đang muốn mời vương công chỉ điểm một chút.
Sử A ngạc nhiên:
- Mạnh Đức công nói gì vậy? Người trong thiên hạ ai cũng hổ thẹn cho võ phu, lệnh công tử không đọc sách thánh hiền, lại đi học kiếm thuật? Ngài cũng thấy đấy. . .Đám võ phu, ngay cả người vũ dũng như Phi công tử cũng phải ủy khuất tài năng mà cầu sinh.
Tào Tháo híp mắt lại. Động tác này cũng là học từ Đổng Phi, hôm nay cũng đã thành thói quen của Tào Tháo.
- Sử đại huynh có nghe được tin tức gì hả?
- A, trong tửu lâu này của ta, tới lui rất nhiều vương công đại thần, có chuyện gì mà không biết? Ta thì không tin Mạnh Đức công không nhìn ra... Ngươi ta trong lòng đều rõ ràng là tốt rồi, trong lòng rõ ràng là tốt rồi. Nói toạc ra thì không hay lắm.
Sử A này nói cũng rất xảo diệu!
Tào Tháo suy nghĩ một lát, đột nhiên cười nói:
- Sử đại huynh nói không sai, nói toạc ra sẽ không hay. Có điều, theo Tào mỗ thấy, quân nhân mới là sống lưng của Đại Hán này. Đừng nhìn hôm nay danh sĩ đầy đường, không biết khi hỗn loạn, danh sĩ chỉ như chó thôi... Sử đại huynh, như nếu không chê Tào Mạnh Đức chức quan hèn mọn, không bằng huynh tới hướng dẫn cho khuyển tử kiếm thuật đi.
Mắt Sử A sáng lên, cười nói:
- Việc này sẽ bàn sau. Tuy nhiên trước khi gia sư chưa trở về, có thể cho công tử tới chỗ ta học kiếm thuật. Sử A bất tài, mặc dù kiếm thuật không cao minh như của gia sư, nhưng hướng dẫn sơ qua thì cũng được.
- Như vậy đa tạ rồi!
Có một số lời, đúng như Sử A đã nói, nói toạc ra sẽ không hay.
Dù sao thì hai người đều đã hiểu tâm tư của đối phương, chỉ là một thay đổi trên hình thức, nói không chừng nói thế này sẽ càng tốt hơn.
Giữa tháng hai năm Trung Bình thứ hai, khắp nơi bừng bừng sinh cơ.
Sau khi Đổng Trác điều binh khiển tướng trải qua một mùa đông khắc nghiệt, đã phát động công kích hung mãnh đối với người Khương.
Khương kỵ nhân số tuy nhiều, thế nhưng một mùa đông đã khiến lương thảo của họ hầu như không còn, có thể nói là cắn răng chống đỡ loại cục diện này.
Nhưng dù sao cũng là thiếu y thiếu lương, làm sao so được với năm vạn thiết kỵ Tây Lương được chuẩn bị đầy đủ.
Bờ sông Thao, dưới Tiểu Âm sơn.
Đổng Trác tự mình đốc chiến, từ sáng sớm đánh đến buổi trưa, đánh cho Khương đại bại. Hơn mười vạn Khương kỵ thoáng cái tan tác. Cùng lúc đó, hào soái của ba bốn Khương bộ như Tiên Linh đã sớm kết hạ minh ước với Đổng Trác, vòng qua Tiểu Âm sơn tập kích từ bên.
Hơn mười vạn nhân mã Khương kỵ hầu như toàn quân bị diệt, đại bộ phận đầu hàng, chỉ có bộ phận nhỏ nhân mã bỏ chạy đến Hoàng Trung.
Bắc Cung Bá Ngọc tổ chức nhân mã, nỗ lực xoay chuyển bại cục, nhưng không ngờ bị Hàn Toại lâm trận phản chiến, phải vội vã tụ tập mười vạn Khương kỵ lần thứ hai tán loạn.
Trong trận đánh này, một viên tiểu tướng tự Vũ Uy xuất hiện.
Người này họ Mã, tên Đằng, tự xưng hậu duệ của Phục Ba tướng quân Mã Viện. Vũ Uy triệu tập nhân mã, phối hợp với đại quân của Đổng Trác tập kích quấy rối Hoàng Trung.
Hàn Toại muốn đầu hàng, nhưng Đổng Trác nhớ kỹ câu nói của Đổng Phi, cương quyết không tiếp thu.
Rơi vào đường cùng, Hàn Toại mang theo nhân mã bản bộ tháo chạy đến Tích Thạch sơn. Mà Bắc Cung Bá Ngọc thì mang theo người trở về Hoàng Trung, chuẩn bị tập hợp lại.
Tin tức đại thắng từ Lương Châu đã truyền tới Lạc Dương.
Toàn bộ thành Lạc Dương thoáng cái trở nên sôi trào. . .
Mà Đổng Phi thì sao, lại không cảm thấy hài lòng chút nào. Y dẫn theo người, ôm tâm tình phức tạp từng bước đi đến Tây viên.
Nếu đã tiếp thu lệnh bổ nhiệm, dù gì cũng phải qua đó báo danh mới được!
Bằng không nếu Hà Tiến truy hỏi cũng không biết nói sao. Mặc dù biết đây chỉ là một hình thức, nhưng lấy tính cách của Đổng Phi, y vẫn muốn đi xem sao. Y cũng không hy vọng, Loan Vệ Doanh từng kiến lập công huân cứ trầm luân mãi như thế.
Rất xa đã thấy được đại môn của Loan Vệ Doanh mở rộng, nhìn không thấy vệ binh thủ vệ.
Điển Vi và Thành Lễ đi theo sau Đổng Phi.
Nhậm Hồng Xương suất lĩnh cô nương của Hổ Nữ doanh, khôi giáp chỉnh tề theo ở phía sau. Phía sau nữa là Cự Ma Sĩ.
Sa Ma Kha thì đánh chết cũng không tới những nơi này, thà rằng ở nhà cùng nhau thao luyện với các Cự Ma Sĩ.
Đổng Lục cũng phải trông nhà. Đổng Thiết thì sao, bởi vì hắn rất tuấn tú, cũng biết ăn nói, bị Mã Tung dẫn theo đi xử lý mấy việc vặt.
Điển Vi nhỏ nhẹ nói:
- Mẹ nó, cái này mà là quân doanh sao? Toàn mùi son phấn!
Đổng Phi cười khổ, thầm nghĩ: chỉ sợ không đơn giản là son phấn đâu. . .
Dục ngựa đến trước, đoàn người tiến vào đại môn của Loan Vệ Doanh.
Đây đâu phải là quân doanh gì, quả thật, quả thật. . . Đổng Phi thật sự không hình dung ra cảm thụ đối với nơi đây.
Trong doanh trại treo yếm khắp nơi, giống như từng lá cờ nhỏ lay động theo gió. Trên giáo trường, một đám cô nương đang phơi nắng, binh khí trên giá đã bám đầy mạng nhện, binh khí còn rỉ sét loang lổ, không nhìn ra chút ánh sáng nào.
Trong chuồng ngựa, trống rỗng không thấy một con ngựa nào.
Trong trung quân đại trướng ríu rít tiếng nói cười, quả thật, quả thật giống như là đi vào một Chúng Hương Quốc.
Một nữ binh từ trong doanh trướng đi tới, khi thấy nhóm Đổng Phi không khỏi sửng sốt, sau đó hô lên:
- Bọn tỷ muội, lại đưa người mới tới rồi...Ơ, những người này rất kỳ quái, sao lại trang phục này?
Đổng Phi trầm giọng nói:
- Chủ tướng các ngươi ở đâu?
- Chủ tướng nào? Ngươi là ai?
Đổng Phi chau mày, cũng lười nói với nữ nhân đó, nhảy xuống ngựa sải bước đi đến trung quân đại trướng.
Điển Vi Thành Lễ đi theo sát phía sau. Đám người Nhậm Hồng Xương cũng vội vàng nhảy xuống ngựa đuổi theo.
Nữ nhân đó rất tò mò, chạy qua còn muốn nói với Nhậm Hồng Xương:
- Muội muội, sao các ngươi lại mặc trang phục này? Ở đây không cần...
Keng một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ.
Nhậm Hồng Xương lớn tiếng quát lên:
- Buông tay!
- Ra vẻ cái gì? Qua mấy ngày nữa còn không phải như nhau sao?
Đổng Phi xông vào trung quân đại trướng, thấy trong trướng có mười mấy nữ nhân chỉ mặc yếm, hầu như nửa thân trần đang quây quanh ba nam tử nói cười.
Trên ghế chủ soái ở chính giữa là một nam tử mập mạp tựa trong lòng một nữ tử, đang vừa uống rượu vừa trêu đùa.
Ba người Đổng Phi xông vào, làm nam nữ trong đại trướng giật mình.
- Các ngươi người phương nào, biết đây là đâu không?
Thanh niên béo lớn tiếng quát:
- Còn không cút ra ngoài cho ta.
Đổng Phi híp mắt:
- Khiến hắn câm miệng!
Thành Lễ và Điển Vi ứng tiếng động thủ. Điển Vi đi qua đạp đổ bàn, nắm lấy thanh niên béo đánh cho một trận.
Đổng Phi lạnh lùng nói:
- Các ngươi còn biết đây là nơi nào à? Cũng dám ở đây ban ngày tuyên dâm. Năm đó Âm hoàng hậu sáng lập Loan Vệ Doanh, chính để mặc cho đám đầu heo các ngươi tới chà đạp hay sao? Người đâu, phàm những người không thuộc bản doanh, thì ném hết ra ngoài cho ta.
Cự Ma Sĩ ngoài trướng lập tức cùng tề thanh hô lên. Một đám người vạm vỡ xông vào đại trướng, xách lấy đám đầu heo kia ném ra ngoài trung quân đại trướng. Động tĩnh này cũng không nhỏ, dẫn tới toàn bộ các nữ nhân của Loan Vệ Doanh đều chạy tới xem náo nhiệt.
Nhưng phát hiện Cự Ma Sĩ đứng ở cửa quân doanh, ngoài trung quân đại trướng một bên là Hổ Nữ doanh, một bên là Cự Ma Sĩ, đằng đằng sát khí.
Nhậm Hồng Xương đè kiếm mà đứng ở ngoài đại trướng.
Thanh niên béo khàn giọng nói:
- Các ngươi lẽ nào không có mắt? Ta là con trai của thái uý Trương Ôn, ai dám đụng đến ta!
Đổng Phi quay đầu:
- Nơi này là quân doanh, há có thể cho phép các ngươi gây rối? Cự Ma Sĩ ở đâu, nếu như có người gây rối, giết không tha!
- Vâng!
Cự Ma Sĩ ngoài đại trường đồng thanh hô lên, nhân số mặc dù không nhiều, nhưng lộ ra một luồng khí thế sâm nghiêm.
Thanh niên béo lập tức ngậm miệng lại, hắn đã nhìn ra, những người này tuyệt đối nói là làm.
- Ai là chủ tướng!
Một nữ nhân , tuổi đứng lên, lạnh lùng nói:
- Sửu quỷ kia, dám ở chỗ này làm càn? Nếu biết nơi này là Loan Vệ Doanh do Âm hoàng hậu sáng lập, còn dám hành sự kiêu ngạo như thế hả? Ta là Hành quân ti mã của Loan Vệ Doanh. Ngươi là ai?
Đổng Phi móc ra binh phù từ trong túi, rồi ném vào trong trướng.
- Loan Doanh giáo úy Đổng Phi. . . Người đâu, đuổi hết đám nữ nhân không biết xấu hổ này ra ngoài cho ta, ai dám chống lại, giết chết bất luận tội.
Hành quân ti mã kia khinh miệt nói:
- Giáo úy chó má, còn không phải là dựa vào thân thể của bọn ta ăn cơm, bọn tỷ muội. . .
Lời còn chưa dứt, Nhậm Hồng Xương bảo kiếm xuất vỏ, vung kiếm chém vào cổ của Hành quân ti mã.
Một kiếm này vừa nhanh vừa mạnh mẽ...
Đầu người nhanh như chớp rơi xuống đất, một cột máu phun lên không trung.
- Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang, mặc y phục của các ngươi, cầm lấy binh khí của các ngươi, sau đó tập hợp tại giáo trường. Nếu ai trễ giờ, sẽ như tiện tỳ này vậy. Hồng Xương, hủy trung quân đại trướng này cho ta. Toàn là mùi khai nồng nặc khiến ta buồn nôn!
Đổng Phi sầm mặt lại. Khuôn mặt vốn dữ tợn lúc này càng giống như hung thần ác sát.
Các nữ nhân sợ đến tái mặt, người run lên.
Đổng Phi lại quát lên:
- Thời gian một nén nhang. . . Thành Lễ, dâng hương! Hồng Xương, sau một nén nhang, kích trống điểm mão, nếu có người không tới, chém đầu giắt ở ngoài viên môn. Các ngươi đừng cho rằng là nữ nhân thì ta sẽ nhân từ nương tay. Ở chỗ này, trong mắt bản giáo úy chỉ có binh sĩ, không có nam nữ. Các ngươi còn không mau nhanh chuẩn bị, bằng không đừng trách ta thủ đoạn độc ác.