Huynh đệ Tạ thị đột nhiên nhớ ra, tại Tây Lương xa xôi, lão tử của Đổng Tây Bình này còn dẫn theo hơn mười vạn đại quân đang kịch chiến với phản tặc.
- Tam đệ, nhớ kỹ không được gây sự... Đại ca huynh lớn tuổi, trông hắn nhiều hơn.
- Nhị đệ. . .
Điển Vi nắm lấy tay Đổng Phi:
- Chúng ta đừng ở Lạc Dương này nữa, chúng ta về Lương Châu, giết giặc còn tốt hơn ở chỗ này chịu ức hiếp.
- Đại ca đừng nói bậy, ta là mệnh quan triều đình, có thể nào nói đi là đi được.
Nói xong Đổng Phi xoay người ôm lấy Đổng Lục, nói nhỏ bên tai nàng:
- Lục Nhi, lập tức đi tìm Bá Giai tiên sinh.
- Tướng công. . .
Đổng Phi cũng không quay đầu lại đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Hi Lự.
Y nhìn thoáng qua Tạ Viện, đột nhiên cười khổ:
- Văn Hùng huynh, không nghĩ tới. . .Lần trước hai ta còn cùng nhau uống rượu, hôm nay lại trở thành cục diện thế này.
Tạ Viện nghiêm mặt:
- Đổng Tây Bình, ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết nhạc phụ ta?
Đổng Phi thoáng trầm mặc, thở dài một tiếng:
- Văn Hùng huynh, hôm nay lời đồn khắp nơi. Nếu như ta biện giải, huynh sẽ tin sao? Nếu như huynh không tin, vậy ta giải thích thì có ích gì? Nói chung, việc này ta chỉ có bốn chữ: không thẹn với lương tâm.
Quả thật, Đổng Phi là không thẹn với lương tâm.
Ngày đó nếu không phải Hoàng Phủ Tung chủ động công kích y, sao y lại xảy ra xung đột với đối phương, sao lại xuất hiện việc Trần Đáo bắn chết Hoàng Phủ Tung?
Những lời này nói rất xảo diệu.
Ta chẳng thèm biện giải chuyện này. Công đạo tự tại nhân tâm. Mà ta không thẹn với lương tâm.
Trong lơ đãng, Đổng Phi cũng đã dời trọng điểm này đi.
Tạ Viện không khỏi ngẩn ra. Ngơ ngác nhìn Đổng Phi, hồi lâu nói không nên lời.
- Đại nhân, Đổng Phi ở đây, chúng ta đi thôi!
Vừa rồi Hi Lự đã mất sạch mặt mũi. Hiện giờ thấy Đổng Phi thúc thủ chịu trói, trong lòng không khỏi mừng như điên.
- Người đâu, bắt ác hán này lại!
Công nhân như lang như hổ tiến lên muốn trói Đổng Phi lại, nhưng hành động này đã chọc giận Sa Ma Kha vốn đang kiềm nén lửa giận.
- Đám chó chết dám bắt nạt nhị ca ta...
Một người mạnh mẽ bước từ trên bậc thang xuống, đến trước mặt Đổng Phi liền vung quyền đánh cho công nhân kia hộc máu ngã xuống đất. Hắn lại một tay tóm lấy Hi Lự kéo xuống ngựa. Chỉ thấy Sa Ma Kha trợn tròn mắt, giận dữ hét:
- Khi dễ ta nhị ca, ta xé ngươi!
- Tam đệ, dừng tay!
Đổng Phi chạy qua ôm lấy cổ Sa Ma Kha, kéo hắn trở lại.
Nhưng Hi Lự cũng đã bị hành động như hung thần ác sát của Sa Ma Kha làm sợ đến tè ra quần. Thậm chí ngay cả Tạ Viện cũng có vẻ xem thường hắn.
Người ta không làm khó dễ ngươi, ngươi tỏ vẻ uy phong cái chó gì chứ?
- Tam đệ, nếu ngươi hồ đồ nữa, đừng trách ta không nhận ngươi làm huynh đệ!
- Nhưng mà nhị ca, chúng nó...
Sa Ma Kha cũng là người bản tính chân chất, bị Đổng Phi uy hiếp lập tức đình chỉ giãy dụa, nhưng trong lòng cũng rất ủy khuất.
Bên này Điển Vi cũng đi lên tóm lấy Sa Ma Kha.
- Nhị đệ, ta thấy họ có ý đồ xấu, đệ...
Đổng Phi hít sâu một hơi:
- Công đạo tự tại nhân tâm, đương kim hoàng thượng là vị vua thánh minh, tự nhiên sẽ cho ta một công đạo.
Nói xong y buông lỏng Sa Ma Kha ra, cười cười, xoay người đi đến chỗ công nhân Đại Lý.
- Phía trước dẫn đường!
Hiện tại huynh đệ Tạ thị cũng nói không rõ phương diện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn bộ dạng của Đổng Phi, quả thật không thẹn với lương tâm.
Lẽ nào bị người ta hãm hại thật?
Nếu là như vậy, chỉ sợ chúng ta đã phá hủy đi danh tiếng của một gia đình trung lương.
Có điều nghe những lời Đổng Phi nói, hai huynh đệ lại nhịn không được nở nụ cười.
Tên này bị bắt còn muốn đi làm khách? Còn 'phía trước dẫn đường' . . . Đường đường công nhân Đại Lý, lại trở thành gã sai vặt dẫn đường.
Chân hổ lang chi tướng!
- Huynh đệ xem việc này...
Tạ Viện thở dài:
- Ta cũng cảm thấy cổ quái. Đổng Tây Bình là người...mặc dù có hơi lỗ mãng, có đôi khi quá thẳng thắn, cũng không giống một kẻ gian. Hơn nữa lần này lời đồn cổ quái, tuỳ tùng của nhạc phụ xuất hiện cũng rất cổ quái.
- Ngươi nói là, Đổng Tây Bình khả năng bị người khác hãm hại?
- Thật không dễ nói. Dù sao thì ta cảm thấy, phía sau chuyện này nói không chừng có người đang âm thầm thao túng. . . Ca ca, hiện tại ta đi gặp thúc bà, nói rõ tình huống ở đây, lại lý giải tường tận một chút. Ta cũng không thể làm kẻ đồng lõa hãm hại trung lương được.
Nghĩ tới đây, huynh đệ Tạ gia mang theo người lập tức rời khỏi.
Hi Lự áp giải Đổng Phi đến ngoài Kiến Xuân môn, thấy nhà giam Đại Lý nằm bên cạnh Bạch Mã tự. Hắn trói Đổng Phi áp giải vào trong đó, rồi ủ rũ đi về nhà.
Lần này, quả thật mất hết mặt mũi rồi...
Hoàng thành, trong Trường Nhạc cung, Hán Đế đang chơi đùa với hoàng tử Hiệp đã gần năm tuổi.
Lưu Hiệp sinh vào năm Quang Hòa thứ (tức năm công nguyên), hiện giờ vẫn còn nhỏ tuổi, tuy còn tính ngây thơ của trẻ con nhưng cũng rất hiểu chuyện. Mẹ hắn Vương mỹ nhân chết sớm, cho nên được Đổng hoàng hậu thu dưỡng. Về cái chết của Vương mỹ nhân, có rất nhiều lời đồn. Trong đó nhiều nhất không gì hơn phiên bản Hà hoàng hậu giết bằng thuốc độc. Vì bảo vệ Lưu Hiệp, Đổng hoàng hậu liền dẫn nó theo bên người.
Mà ca ca Lưu Biện của Lưu Hiệp lớn hơn nó năm tuổi.
Có đôi khi, người ta đã ghét rồi thì sẽ rất khó thay đổi.
Nhìn thế nào cũng thấy Lưu Hiệp thông minh, nhìn thế nào cũng thấy Lưu Biện lỗ mãng nhu nhược.
Hán Đế thấy Lưu Hiệp, bực dọc trong lòng sẽ tiêu tan thành mây khói. Đang khi chơi đùa, thì có cung nhân báo lại, Kiển Thạc cầu kiến.
Kiển Thạc là một tiểu hoàng môn Hán Đế rất tin dùng.
Mặc dù là thái giám, nhưng hắn rất có khí chất nam tử. Thân cao tám xích, vai rộng eo tròn, còn trời sinh thần lực, dũng mãnh dị thường.
Hán Đế duỗi duỗi người, ôm lấy Lưu Hiệp ngồi xuống long ỷ.
Đây cũng là lễ vật Đổng Phi thông qua Thái Ung tiến hiến, ngồi cũng thoải mái hơn nhiều.
Hán Đế chưa thấy qua Đổng Phi, chỉ là cái tên này cũng nghe qua không ít. Hình như gần đây, chuyện xảy ra chung quanh Đổng Phi càng ngày càng nhiều.
Rất tò mò, rất muốn tìm thời gian gặp một lần, nhưng vẫn không có thời gian.
Buổi trưa sau khi nghe Trương Quân nói đến việc Đổng Phi giết Hoàng Phủ Tung, Hán Đế giận dữ đã hạ mệnh lệnh truy bắt.
Nhưng hồi cung nghĩ lại, Đổng Phi kia có ác, có lỗ mãng, đủ loại thuyết pháp đều có, nhưng vẫn chưa nghe người ta nói qua y có hành động đại nghịch bất đạo.
Có phải qua loa rồi không?
Vì vậy liền phái Kiển Thạc đi tìm hiểu tin tức.
Kiển Thạc đi vào phòng, trước tiên thỉnh an Lưu Hoành, sau đó nói lại việc Hi Lự bắt Đổng Phi một lần.
Hán Đế nghe xong, lại không khỏi nở nụ cười.
Đổng Tây Bình kia nói như vậy thật sao?
- Nếu như nô tài có nửa câu nói dối, thỉnh hoàng thượng trảm đầu nô tài.
Hán Đế cũng biết, Kiển Thạc rất ít giao tiếp với người ta ở bên ngoài, rất trung thành với mình.
- Tinh trung báo quốc. . . Tiểu gia hỏa này cũng biết nói thật.
Lưu Hoành cười nói:
- Người khắp thiên hạ nói trẫm ngu ngốc, nhưng tiểu gia hỏa kia lại có thể nói ra lời công đạo. Trẫm sao lại không muốn làm vậy, nhưng quyền thần nắm quyền, ta có biện pháp nào... Có điều, nếu hắn muốn ta cho hắn công đạo, thế nào trẫm cũng phải đứng ra cho một công đạo mới phải. Như vậy đi, ngày mai Ngũ Quỳnh của Đại Lý thẩm vấn, Kiển Thạc ngươi lại khổ cực một chuyến, thay trẫm đi xem, cũng đừng để tiểu gia hỏa này chịu ủy khuất.
- Nô tài tuân mệnh!
Đợi Kiển Thạc đi rồi, Hán Đế thở dài một tiếng.
- Mẫu hậu nói trẫm nên làm cái gì bây giờ?
Đổng hoàng hậu vẫn ở bên cạnh lắng nghe, đột nhiên cười:
- Hoàng thượng hà tất phiền não như vậy? Ngài yêu cầu, là người trung tâm với ngài, ai trung tâm thì lựa chọn người đó là được... Đổng gia tử kia chỉ là một giới vũ phu, sau đó lại còn là nữ tế của Thái ông. Ngài không tin Đổng Tây Bình kia, chẳng lẽ còn không tin Thái ông sao?
- Sao ta lại không biết... Chỉ là có đôi khi, ta cũng rất khó lựa chọn.
Nói đến đây Hán Đế nhìn con trai, cười nói:
- Một cánh tay là trung thần khai cương khoách thổ cho trẫm, một cánh tay là trọng thần trẫm cũng không thể rời bỏ.... . . Con ta, con nên lựa chọn như thế nào?
Lưu Hiệp cũng không biết nghe hiểu hay không, thấy Hán Đế vươn hai tay ra, nó cũng cười hì hì vươn hai tay đặt vào tay Hán Đế.
- Ha ha, con ta thông tuệ, mới năm tuổi cũng đã hiểu mấu chốt của đế vương chi thuật rồi... Cân đối, nhưng trẫm phải cân đối thế nào đây?
Đã là sau nửa đêm, Ngũ Quỳnh tiễn người khách cuối cùng, rốt cuộc mới có thời gian ngồi xuống ăn vài thứ cho đỡ đói.
Hầu như tròn một buổi tối, quý phủ của hắn không ngừng có người bái phỏng.
Từ đại quan triều đình đến các danh sĩ của Thái Học Viện, đến cứ tới tấp, đề tài đàm luận cũng chỉ có một.
Trừng trị hung thủ, giải oan cho Hoàng Phủ Tung, báo thù cho Hứa Thiệu, vì hãnh diện của kẻ sĩ...
Nói chung, trong một đêm, tất cả mọi người của Lạc Dương đều biến thành kẻ địch của Đổng Phi, mà Đổng Phi cũng bị nghìn người chỉ vào, đã trở thành miếng thịt trên thớt, để mặc cho họ xâu xé. Tính mệnh của Đổng Tây Bình cũng chỉ trong một ý niệm của họ.
Nhưng Ngũ Quỳnh thật sự không cho rằng như thế.
Không nói đến chứng cớ đó là thật hay giả, coi như là thật thì nhất định có thể trị tội Đổng Phi sao?
Trong số đông đảo nhân sĩ lòng đầy căm phẫn, Ngũ Quỳnh coi như có thể bảo trì thanh tỉnh. Đổng Phi có lẽ không đáng là gì, nhưng phía sau y còn có Thái Ung, còn có đại tướng quân Hà Tiến đến nay cũng chưa tỏ thái độ, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng chưa cho ra kết luận.
Mà quan trọng nhất là, lão tử Đổng Trác của Đổng Phi hiện giờ còn dẫn hơn mười vạn đại quân tại Lương Châu đang kịch chiến với phản tặc.
Lẽ nào giết Đổng Phi, Đổng Trác sẽ không có phản ứng gì? Không nói đến cái khác, Đổng Trác chỉ cần ngồi xem phản tặc người Khương tiến quân thần tốc, thì đủ để giang sơn xã tắc vốn đang không quá yên bình này càng trở nên rung chuyển. Đến lúc đó, khoản nợ này sẽ tính thế nào?
Toàn bộ Lạc Dương, sĩ nhân có vô số.
Nhưng vì sao không có một ai đi suy nghĩ cho giang sơn xã tắc của Đại Hán chứ?
Nên cơm nước vào miệng cũng trở nên không có mùi vị gì. Ngũ Quỳnh an vị ở trong thư phòng, cầm bát mà người sững sờ.
- Phu quân, có phải đang lo lắng vì việc sau buổi sáng không?
Thê tử của Ngũ Quỳnh xuất thân nhà tiểu hộ, thường ngày lo liệu việc nhà, cũng khá hiền lành.
Mặc dù không thể nói là đẹp, nhưng rất có mùi của con gái rượu. Thường ngày Ngũ Quỳnh cũng rất kính trọng thê tử.
Nghe thê tử hỏi, Ngũ Quỳnh gượng cười một tiếng:
- Nàng cũng thấy đấy, tân khách đêm nay không ngừng. Việc cầu chỉ có một... Ta không thích Đổng Tây Bình kia, nhưng trong chuyện này rất nhiều điểm kỳ hoặc, ta không thể xử oan người ta. Còn nữa, việc này liên lụy rất rộng, ta lo lắng một khi xử lý không tốt, sẽ gây ra phiền phức, đó mới khiến người ta lo lắng.
- Có phải phu quân không muốn xen vào việc này?
Ngũ Quỳnh gật đầu:
- Ta quả thật không muốn xen vào. Nàng xem người ngày hôm nay đến đây nhìn như rất nhiều, nhưng nhân vật quan trọng thì chưa xuất hiện một ai. Mặc kệ người phía sau Đổng gia tử kia hay là Viên thái phó cũng đều chưa đứng ra nói. Chỉ sợ việc này cũng không phải bản ý của thái phó... Nhưng nếu như bởi vậy mà đắc tội với người của Thái Học Viện, cũng khôn phải bản ý của ta.
Thê tử đã hiểu. . .
- Nếu phu quân khó xử, sao không thỉnh từ đi?
- Thỉnh từ? Lúc này thỉnh từ, chẳng phải khiến người chê cười? Sau này ta nên đặt chân tại Lạc Dương thế nào.
Thê tử cười nói:
- Phu quân hồ đồ rồi, không duyên cớ thỉnh từ tuy là sẽ đắc tội với người ta. Nhưng nếu như phu quân không thể không từ, ai sẽ nói chứ?
Mắt Ngũ Quỳnh sáng lên, đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của thê tử.
Hắn nhịn không được cười to mấy tiếng:
- Ta được hiền thê, quả thật là việc may mắn!
Ở trong lao Đổng Phi ngủ rất ngon.
Chính như lời y nói, không thẹn với lương tâm, thì có gì mà ngủ không được.
Hoàng Phủ Tung vốn không phải bị y giết, coi như là những người đó tìm tới nhân chứng, y vẫn có thể thề thốt phủ nhận. Nhân chứng thì có ích lợi gì...Người thành Lạc Dương muốn y chết có nhiều, nhưng mấy người kia chưa lên tiếng, ai cũng không làm gì được y.
Cho nên, sợ cái chó gì!
Ánh nắng đầu tiên buổi sáng xuyên qua khe cửa sổ nhỏ chiếu vào giữa nhà lao, xua tan đi cái mùi ẩm ướt hôi thối không ít.
Đổng Phi duỗi duỗi người, khẽ hoạt động gân cốt một chút.
Cánh cửa nhà lao mở ra, mười mấy công nhân từ bên ngoài đi vào.
- Chuẩn bị ra công đường!
Công nhân la lớn, lập tức biến sắc, rồi nở nụ cười nịnh nọt:
- Phi công tử đừng trách, đây cũng là phân phó từ bên trên, chúng tiểu nhân cũng không có biện pháp. Ở đây có một cái gông, xin công thử mang cho, xin công tử tha thứ.
Có công nhân trong tay cầm gông gỗ và xiềng xích.
Đổng Phi nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, lại làm cho đám công nhân giật nảy mình.
- Bộ có chuyện ra công đường phải mang theo gông hả?
- Việc này...
- Bỏ đi, các ngươi cũng là phụng mệnh hành sự, ta không làm khó dễ các ngươi. . . Qua đây đi.
Nói rồi Đổng Phi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: nhưng khoản nợ này ngày nào đó chúng ta phải thanh toán một chút.
Công nhân dè dặt mang gông gỗ và xiềng xích nặng hơn cân đeo vào cho Đổng Phi.
Cố định hai tay Đổng Phi, trên người còn quấn thêm một sợi xích nặng hơn cân, sợi xích còn kéo theo một quả cầu sắt.
Cũng khó trách những người này cẩn thận như vậy, danh hiệu hổ lang chi tướng của Đổng Phi thật sự quá nổi.
Vạn nhất xảy ra chuyện, đến lúc đó cũng khó mà thu thập. Bộ gông xiềng hơn cân trong Đại Lý giám thuộc về loại trọng hình.
Tuy nhiên Đổng Phi cũng không cảm thấy có gì bất tiện, đứng lên theo các công nhân đi ra ngoài đại môn nhà lao.
Đi qua đường hẻm, còn có thể nghe được tiếng chuông của Bạch Mã tự.
Đổng Phi đi lên đường, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, ngồi trên vị trí Đại Lý đình úy không ngờ là người quen.
Chính là Hi Lự hôm qua vào bắt y.
Thì ra trời còn chưa sáng đã truyền đến tin tức, bởi đêm qua khách nhân đến quý phủ của Ngũ Quỳnh rất nhiều, thế cho nên đình úy Ngũ Quỳnh mệt mỏi qua độ, khi đi tiểu đêm không cẩn thận bị ngã, hiện tại đang nằm trên giường, căn bản không thể nhúc nhích được.
Có lang trung chứng minh, thương thế của Ngũ Quỳnh không nhẹ, chí ít phải tĩnh dưỡng ba tháng.
Kể từ đó, tả bình Hi Lự thân là dưới đình úy Đại Lý, đã được đẩy lên vị trí chủ thẩm.
Hi Lự thấy Đổng Phi, nhất thời lửa giận hừng hực. Hôm qua khi bắt Đổng Phi suýt nữa bị Sa Ma Kha xé xác, càng làm cho Hi Lự đánh mất hết thể diện, hầu như trở thành trò hề. Hôm nay hắn tới chủ thẩm, thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi này.
Cho Đổng Phi đeo gông xiềng, chính là chủ ý của Hi Lự.
- Thăng đường. . .
Theo các công nhân la lên, Hi Lự hét lớn tiếng:
- Dưới đường người phương nào?
Án quy củ, Đổng Phi hẳn là quỳ xuống đất dập đầu, sau đó cung kính trả lời: "Tội phạm Đổng Phi bái kiến đại nhân."
Nhưng Đổng Phi không thèm để ý đến quy tắc thối tha này, y cười lạnh, không nói một lời.
Của Đại Lý đường có rất nhiều người đang đứng xem. Có người cao giọng quát mắng Đổng Phi không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhưng đại đa số người đều suýt xoa.
Nhìn sắc mặt Hi Lự đã có vẻ không nhịn được!
- Hung phạm vô lễ, bản quan hỏi, vì sao không đáp?
- Ngươi tính là quan gì? Nếu không có bản giáo úy ngăn cản, ngày hôm qua sợ là ngươi đã tè ra quần rồi...Ta đường đường là giáo úy, còn ngươi chẳng qua là một tả bình nho nhỏ. Ta một chưa từng bị định tội, hai cũng không có tội, vì sao phải đáp lời nói thừa của ngươi.
Cửa đường truyền đến tiếng cười ồ.
Đổng Phi nghĩ rất rõ ràng: chuyện này nhất định là có người âm thầm thao túng, muốn dồn mình vào chỗ chết. Nếu các ngươi ra chiêu, ta cũng không cần khách khí với các ngươi nữa. Mọi người đều là quan, bảo ta quỳ ngươi, mơ đi.
Sắc mặt Hi Lự lúc xanh lúc trắng.
Hắn vỗ bàn, giận dữ hét:
- Người đâu, kéo hung phạm vô lễ này xuống dưới, đánh trượng tích!
Trượng tích: Một loại nặng nhất trong trượng hình, lấy trượng đánh vào lưng.
Có công nhân xông lên, nhưng lại bị Đổng Phi quát lên một tiếng như cự lôi:
- Hi Lự, ta có phải hung phạm hay không còn chưa kết luận, nhưng ngươi lại cho ta đeo gông ra công đường. Trong luật Đại Hán có quy định này khi nào. Vụ án chưa thẩm, nhưng ngươi muốn đánh ta?
- Hung phạm. . .
- Nếu như ngươi còn dám gọi ta hung phạm, có tin ta lập tức bắt ngươi xé xác không!
Hi Lự không tự chủ lại khẽ run lên, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Đổng Phi, lành cũng lạnh đi. Nhưng trước mắt bao người ở đây, hắn không thể lùi bước. Bằng không ngày sau hắn mơ tưởng đặt chân tại Lạc Dương nữa.
Hắn liền cười lạnh:
- Đổng Tây Bình, ngươi một mãng phu, lại dám đàm luận Hán luật với ta? Ta cho ngươi minh bạch. Theo luật Đại Hán, hung phạm ra toà, nhất định phải chịu trượng tích, gọi là bổng sát uy. Bây giờ ta đánh ngươi, chính là theo luật Đại Hán mà làm.
Đổng Phi trợn tròn mắt!
Bổng sát uy không phải là cố sự trong thủy hử sao? Sao Hán triều đã có rồi?
Mấy công nhân tiến lên muốn động thủ, nhưng không ngờ như vậy đã chọc giận một người đang đứng ở ngoài đường quan sát.
- Cẩu quan khinh người quá đáng. . . Luật Đại Hán là hung phạm ra toà cần chịu trượng tích, chủ nhân nhà ta cũng không phải hung phạm, vì sao phải chịu trượng tích? Hơn nữa luật Đại Hán chưa từng có thuyết pháp lên công đường phải đeo gông. Rõ ràng là chó cậy gần nhà, quan báo tư thù!
Hi Lự nghe vậy nhất thời giận dữ.
Vốn tưởng rằng ngày hôm nay có thể đòi lại mặt mũi, nhưng không ngờ còn chưa bắt đầu thẩm vấn đã xảy ra chuyện.
- Ai, là ai đang la ó ngoài công đường?
Đoàn người tách ra, chỉ thấy một nữ tướng quân sải bước đi lên công đường.
Đổng Phi vừa thấy người đến thì không khỏi ngẩn người.
- Hồng Xương, ngươi không ở trong doanh trại luyện binh, sao lại tới đây?
- Chủ nhân. . .
Nhậm Hồng Xương thấy trên người Đổng Phi quấn xiềng xích, cổ đeo gông, giọng liền nghẹn đi:
- Hồng Xương vốn đang luyện binh trong doanh trại, đêm qua nghe người ta nói chủ nhân ngài bị truy bắt, vì vậy hôm nay đến đây xem. Cẩu quan này khinh người quá đáng, rõ ràng chính là muốn gây phiền phức cho chủ nhân... Chủ nhân, ngài cực khổ luyện binh cho hoàng thượng, lại bị kẻ xấu đố kị, chúng ta, chúng ta về Lương Châu đi.
Không đợi Đổng Phi mở miệng, Hi Lự cũng đã nổi trận lôi đình.
Trên bàn vang lên cộp cộp cộp ba tiếng rung trời:
- Phản rồi, phản rồi... Tiện tỳ dám la hét nơi công đường, bắt ả lại cho ta!
Nhậm Hồng Xương cheng rút ra bảo kiếm, lớn tiếng quát:
- Ai dám lên.
Các công nhân đầu tiên là ngẩn ra, nhưng vừa nghĩ, đó chẳng qua là một nữ nhân. Mà Đổng Phi chân chính nguy hiểm lại mang gông xiềng, đã thành con cọp trong cũi, không tính là uy hiếp. Ai cũng can đảm hơn, xông lên muốn bắt lấy Nhậm Hồng Xương.
Chỉ nghe một tiếng huýt sáo phát ra từ dưới mặt nạ.
Bên ngoài công đường nhất thời đại loạn, gần trăm người thoáng cái chạy ào vào công đường, tay cầm bảo kiếm, chém loạn về phía các công nhân.
Hi Lự bị biến cố này làm hoảng sợ, trong chớp mắt đã có năm sáu công nhân bị chém ngã ngửa ra đất.
- Phản rồi, phản rồi...
Hi Lự kịp phản ứng, rống lên:
- Bắt đám tiện tỳ này lại.
Tất cả những người chạy vào công đường đều là vệ binh Hổ Nữ doanh theo Đổng Phi nhập kinh.
Trong lòng những người này không có luật Đại Hán gì hết, chỉ có một mình Đổng Phi tồn tại. Nhậm Hồng Xương vung kiếm phóng tới Hi Lự, nhưng bị Đổng Phi kéo lại.
- Hồng Xương, các ngươi dừng tay hết!
Cũng chính trong nháy mắt này, các công nhân của Đại Lý đã xông lên công đường.
Nơi này là Lạc Dương, là Đại Lý, cũng không phải nha môn châu phủ có thể sánh bằng. Công nhân của vệ úy có tới mấy trăm người.
Ngoài đại đường, một đám sĩ tử la to đại nghịch bất đạo, hò hét trợ uy cho Hi Lự. Luận sức chiến đấu, một đấu một Hổ Nữ doanh chưa hẳn sẽ kém hơn vệ úy, nhưng một đấu hai, một đấu ba thì có vẻ không đủ. Hơn nữa, vệ úy đều dùng binh khí dài. Mà Hổ Nữ doanh bởi vì tới xem, cũng không mang theo binh khí dài, chỉ có thể dựa vào bảo kiếm kịch chiến với đối phương.
Chỉ trong Nháy mắt, đã có bốn năm cô nương của Hổ Nữ doanh nằm trong vũng máu.
Lần này đã chọc giận Đổng Phi.
- Các ngươi chết tiệt, chết tiệt!
Hai tay vận sức, lực hùng hí trong Ngũ Cầm Hí chợt bùng lên. Chỉ nghe răng rắc, gông đã bị Đổng Phi làm gãy. Người gồng lên, nín thở, một tiếng hổ rống như cự lôi, xiềng xích trên người bị Đổng Phi hất đứt hết.
Nắm lấy xiềng xích, quay tròn mà quất.
Cầu sắt trên xích sắt bay vù vù, nện lên người vệ úy, nhất thời máu thịt tung toé.
Lúc này Đổng Phi cuồng tính phát tác, xuất thủ không lưu tình chút nào.
Mười mấy vệ úy bị đánh cho đầu rơi máu chảy, gãy xương đứt gân. Mà Đổng Phi nhìn như không thấy, nổi giận gầm lên:
- Các ngươi muốn ta chết, ta muốn các ngươi chết cùng ta. Hồng Xương, các ngươi lui ra phía sau hết cho ta...
Đám người Nhậm Hồng Xương đáp lại một tiếng, trên công đường nhỏ hẹp kết thành chiến trận.
Xiềng xích trong tay Đổng Phi trên dưới tung bay, giống như một con mãng xà khổng lồ, không ngừng vang lên vù vù, phạm vi một trượng không người có thể gần.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Ai cũng không nghĩ tới, Đổng Phi dám hò hét nơi công đường, đồng thời đại khai sát giới.
Hi Lự quay đầu muốn chạy trốn, nhưng Đổng Phi đâu thể cho hắn cơ hội. Xích sắt tung ra, chuyển động giống như linh xà, thoáng cái quấn lấy cổ Hi Lự rồi giựt mạnh về phía sau, kéo Hi Lự qua.
Lúc này, ngoài Kiến Xuân môn đã vô cùng hỗn loạn.
Đám người Điển Vi, Sa Ma Kha cũng đang đứng xem, vừa thấy tình huống này liền xông lên vung quyền đánh tới tấp.
Có vệ úy thổi kèn lệnh, quan quân đóng ngoài Kiến Xuân môn tùy theo hành động, nhanh chóng phong tỏa toàn bộ Kiến Xuân môn.
Họ đang hành động, người khác cũng đang hành động.
Chỉ nghe từ cuối con phố đột nhiên vang lên tiếng vọ ngựa dồn dập, mấy trăm con chiến mã Tây Lương phóng tới nhanh như điện chớp.
Sau mã đội là một đám nữ binh thân khoác Đồng Tụ khải.
Quan quân vừa mới triển khai đội ngũ, người của Loan Vệ doanh cũng mới đến...
- Lập tức dừng bước, bằng không giết chết bất luận tội!
Quan quân lớn tiếng la lên, căn bản không coi những nữ nhân này ra gì.
Nhưng không ngờ, khi kỵ đội nữ binh cách trăm bước, đột nhiên giương cung cài tên, lợi tiễn bay ra, vang lên vù vù.
Hơn mười quan binh dẫn đầu dưới một đợt tên đã bị bắn như con nhím ngã trong vũng máu.
Sau đó, bộ binh dừng lại, trăm người một hàng, mở cung tiễn, nhắm ngay quan quân.
Đây chính là Loan Vệ doanh toàn quân xuất động, nhân số vượt xa quan quân.
Ngẩn người!
Loan Vệ doanh trước kia chỉ dùng để cung cấp niềm vui cho người ta, sao thoáng cái trở nên lãnh huyết, giết người không chớp mắt như vậy chứ?
Mà ở trên công đường, Đổng Phi thấy chuyện đến bước này đã không thể vãn hồi, cũng hoảng hốt!