Trời vừa hửng đông, Hàn Toại cũng đã nghe được tin tức liền lập tức chạy tới hội hợp với Bắc Cung Bá Ngọc.
Sau khi được nghe sự tình trải qua, Bắc Cung Bá Ngọc liên tục giậm chân, hổn hển nói: “Ta đã nói qua, thằng nhãi con kia sẽ phá hư đại sự của chúng ta….. Ta phải bắt được hắn, phải ăn sống nuốt tươi hắn.”
“Bá Ngọc đừng có gấp, hiện tại đường về Lâm Thao đã bị chúng ta phong kín, đi Hà Hoàng khu thì cũng đã có Đốt đương Khương, Cự Ma Nhi sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta. Chúng ta bây giờ hãy tỉnh táo lại để xem bước kế tiếp của hắn sẽ như thế nào?”
Bắc Cung Bá Ngọc gãi gãi đầu, “Văn Ước, ngươi cũng biết ta không giỏi trù tính, hay là ngươi cứ tự mình làm chủ đi.”
Hàn Toại suy nghĩ một lát đột nhiên nở nụ cười: “Cho tới bây giờ đều là Hàn Văn Ước tính kế người khác, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một thằng nhãi con tính kế. Cự Ma Nhi quả nhiên lợi hại, cứ nhiên có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để quấy rầy kế hoạch của ta. Nhưng cũng không sao, đối thủ như vậy mới có chút ý tứ…Hừ, hắn mới mười mấy tuổi oa nhi, có bổn sự gì chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Bắc Cung Bá Ngọc liên tục gật đầu, “Văn Ước hãy quyết định đi.”
Hoàng tiên sinh đứng bên cạnh mang theo nụ cười cổ quái nhìn Hàn Toại. Nghĩ rằng: Hàn Toại dù sao cũng chính là danh sĩ Tây lương nhưng lại bị một tiểu oa oa đùa cho đến mức chật vật như vậy. May mắn ta tới trước xem xét, nếu không tướng quân chắc sẽ nghe lời của hắn thì chẳng phải là….Quên đi, trước tiên không cần nóng nảy, để xem Hàn Toại có biện pháp gì không. Nếu thành công thì cũng có thể hợp tác một lần.
Hàn Toại nói: “ Chắc là Cự Ma Nhi đã nhìn thấu mục đích của chúng ta, cho nên hắn nhất định không đi lòng chảo, Thao Thuỷ lại bị chúng ta phong toả chắc chắn hắn sẽ không đi tới chịu chết. Ta đã biết, hắn muốn đi tích núi đá.”
“Tích núi đá?”
“Cự Ma Nhi tất nhiên là muốn đi vòng qua tích núi đá tiến vào Hà Hoàng khu. Đốt đương khương chủ lực đã tập trung vào lòng chảo cho nên Ngạc Lăng Hồ cùng với Tích núi đá đều không có phòng bị gì. Đúng vậy, bọn họ muốn đi tích núi đá.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Đuổi theo đi thôi!”
“Đừng nóng vội, chỉ cần chúng ta biết mục đích của bọn chúng thì có thể đuổi theo bọn chúng. Trình Ngân, lập tức phái người thông tri lão Đốt vương, nói rằng người giết chết đứa con hắn đang muốn từ địa bàn hắn trốn đi, nói hắn lưu ý một chút, ta sẽ chạy tới sau.”
“Vâng!”
Trình Ngân lập tức đi xuống an bài, Hàn Toại lập tức an ủi Bắc Cung Bá Ngọc: “Bá Ngọc, hiện tại chúng ta đã biết đường đi của bọn chúng, Cự Ma Nhi nhất định chạy không thoát. Ta và ngươi truy kích phía sau, chúng ta cũng với lão Đốt đương vương trước sau phối hợp.”
Bắc Cung Bá Ngọc lúc này mới yên tâm, vì sự thất thố vừa rồi mà xấu hổ.
Cứ như vậy Hàn Toại một đường mang người đuổi theo, thời điểm chính ngọ thì nghe được tin tức nói có một đám gia hoả giả mạo Đốt đương hương xông vào một doanh địa của Phá khương, đem mấy trăm người giết hết, sau đó bỏ chạy.
Bắc Cung Bá Ngọc nghe được lập tức cùng với Hàn Toại chạy tới doanh địa kia. Chỉ thấy doanh địa đã biến thành một mảnh phế tích, khắp nơi đều là thi thể không trọn vẹn, thậm chỉ cả tiểu hài tử đều không có để lại. Lửa đã tắt, nhưng màu máu loãng cùng với tuyết tan ra dung hợp làm một chỗ khiến cho người ta nhìn mà thấy ghê người.
“Cự Ma Nhi khinh người quá đáng!”
Bắc Cung Bá Ngọc tức giận hét ầm lên, quơ cánh tay nói: “Gia hoả này quả thực là chó gà không tha a.”
Hàn Toại cau mày, đột nhiên nói với thân binh bên cạnh: “Lấp tức phái ra thám báo, nhìn xem hướng đi của bọn chúng?”
Liền có thám báo phi ngựa mà đi, ước chừng khoảng một nén hương thời gian liền có người trở về bẩm báo, nói đám người Đổng Phi đào tẩu về hướng Tây Hải.
Bắc Cung Bá Ngọc ngẩn ra, “Tây Hải, đây không phải là doanh trại quân đội của Phá khương ta sao?” Lời hắn vừa nói ra, lập tức dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hàn Toại: “Văn Ước, ngươi không phải nói là Cự Ma Nhi sẽ đi tới Tích núi đá sao?”
Hàn Toại cũng có chút mộng!
Vô vọng tiến vào Hà Hoàng khu, đường hồi Lâm Thao cũng không có, theo đạo lý mà nói thì đám người Đổng Phi nhất định là chạy về hướng Tích núi đá, nhưng như thế nào lại đi Tây Hải? Đó chính là doanh trại quân đội của Phá Khương, chỗ đó có mấy ngàn nhân mã thủ hộ. Đám người Đổng Phi chẳng lẽ muốn chui đầu vào lưới? Hàn Toại suy nghĩ như vậy cũng không có sai. Dù sao trong mắt bọn họ thì Đổng Phi cũng chỉ là tiểu hài tử mới mười ba tuổi, mặc dù là cơ trí nhưng rất khó mà có tâm tư phức tạp. Nhưng bọn họ lại không biết, thân thể của Đổng Phi quả thật là hài tử mười ba tuổi nhưng tư tưởng của hắn thì đã thành thục.
Đời trước sống đã ba mươi năm, tuy rằng chưa làm việc tình nào oanh liệt, nhưng tư tưởng thì đã thành thục. Hơn nữa cả đời này trải qua mười mấy năm cuộc sống, trí lực của Đổng Phi so với Hàn Toại còn muốn thành thục hơn rất nhiều.
Hàn Toại suy nghĩ một lát rồi dẫn người truy đuổi về hướng Tây Hải. Nhưng chạy đi không được bao lâu thì lại nhận được tin tức là phát hiện tung tích đám người Đổng Phi đang chạy về hướng Kim Thành.
Lần này lại làm cho Hàn Toại hồ đồ. Nếu hắn biết đối thủ của hắn là một người có trí lực cùng có sự thành thục như hắn thì sẽ đoán được hành động tiếp theo của Đổng Phi. Nhưng vì nghĩ Đổng Phi là tiểu hài tử mười ba tuổi cho nên cũng không lo lắng nhiều lắm.
Bầu trời tối đen lại nhận được tin tức của thám mã, Đổng Phi lại tập kích một doanh địa của bộ lạc khác, Hàn Toại vội vàng mang người đuổi tới thì lại thấy một đống hỗn độn vẫn là phương pháp chó gà không tha làm cho Kim Thành quận binh trông thấy mà hết hồn. Cự Ma Nhi, trưởng sử đại nhân nói không sai, quả thực là Cự Ma Nhi.
Bị Đổng Phi mang theo chạy đi chạy lại cả ngày làm cho Hàn Toại cũng có chút do dự. Gã tiểu gia hoả này rốt cục muốn làm gì? Chẳng lẽ là bọn chúng muốn báo thù, hay là muốn làm đảo loạn thế cục Tây Bắc sao? Hàn Toại bất tri bất giác phủ định ý tưởng lúc trước của hắn, hắn không tiếp tục đuổi theo mà là ở lại tại chỗ. Nguyên nhân rất đơn giản, Cự ma Nhi kia không mệt nhưng thủ hạ của hắn lại sức cùng lực kiệt, nếu cứ đuổi theo sẽ không sẽ biết hậu quả thế nào. Đêm đó Hàn Toại trải qua suy nghĩ còn muốn biết kế hoạch của đám người Đổng Phi là muốn đi đường thuỷ hay là từ Tiểu âm sơn phản hồi Lâm Thao. Nhưng cái ý nghĩ này chưa quyết định thì đã có thám báo nói đám người Đổng Phi lại mang người tiếp tục đi Tây Bắc.Hơn nữa trong một đêm liên tục tập kích ba bộ lạc làm cho gần một ngàn người chết. Làm cho mười mấy Khương bộ đều bị chọc giận.
Tây bắc? Đây cũng là hoàn toàn bất đồng với ý tưởng mà Hà Toại vừa suy nghĩ.
Bắc Cung Bá Ngọc nhìn Hàn Toại, đột nhiên dậm chân quát to, “Cự Ma Nhi, Cự Ma Nhi đến rốt cục ngươi muốn thế nào?”
“Bá Ngọc, ngươi đừng có gấp, để ta suy nghĩ một lát.” Hàn Toại khuôn mặt âm trầm nói: “Cự Ma Nhi một đường giết xuống, tựa hồ đối với Tây bắc rất tinh tường. Cho dù có Phá khương nhân dẫn đường cũng không thể quen thuộc như thế? Địa hình Tây Bắc vô cùng phức tạp, nhưng hắn lại muốn hướng về Trương Dịch quận….. Chậm đã, hắn đi Trương Dịch quận làm gì? Nơi này là Trương Dịch Quận, cùng với Đổng Gia không có nửa điểm qua hệ a.”
Bắc Cung Bá Ngọc cười khổ nói : “Ta cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng ta cảm thấy bọ họ không mệt sao? Từ hôm trước đến nay là hai ngày hai đêm. Bọn gia hoả này cơ hồ không nghĩ ngơi, mang người nhiễu chúng ta a.”
“Nhiễu loạn?”
Hàn Toại vỗ tay một cái, “Cự ma Nhi quả nhiên là muốn nhiễu loạn chúng ta…..Bất quá ta cũng không đoán được hắn muốn tới chỗ nào?”
Vấn đề này làm cho Hàn Toại cùng với Bắc Cung Bá Ngọc đều nhìn nhau, đuổi, hay là không đuổi? Hai người đều không có chủ ý. Đổng Phi nếu cứ như vậy thì sẽ đem bọn họ suy sụp và cực kỳ phiền toái.
Ngay khi thời điểm Hàn Toại đang do dự không quyết thì lại có thám mã báo cáo: Đám người Đổng Phi bất ngờ tập kích Tây Hải, giết hơn một trăm gã binh lính rồi nghênh ngang bỏ đi. Bắc Cung Bá Ngọc vừa nghe được tin này vô cùng hoảng loạn, Tây hải là doanh trại quân đội, đây chính là gốc của Phá Khương a, hắn không nói hai lời lập tức mang người dẫn đi. Hàn Toại có tâm ngăn trở nhưng cũng không biết lấy lý do gì mà khuyên bảo. Theo bản năng của hắn thì thấy Đổng Phi nhất định không đánh Tây Hải.
Gia hoả này là yêu quái chắc? Như thế nào lại có thủ đoạn giảo hoạt như vậy? Hàn Toại rốt cục tỉnh ngộ, hắn phạm một sai lầm cực kỳ nghêm trọng, một sai lầm chết người, hắn luôn suy nghĩ đối thủ rất đơn giản, Hắn khinh địch! Nếu Cự Ma Nhi trở về được Lâm Thao thì sẽ tạo cho hắn ảnh hưởng gì? Hàn Toại không dám nghĩ, chỉ ngơ ngác trầm tư, thậm chí cũng không biết vị Hoàng tiên sinh hướng hắn cáo từ. Tới khi hắn thanh tỉnh thì Hoàng tiên sinh đã đi xa, làm cho Hàn Toại liên tục giậm chân, trong lòng lại mang bát đại tổ tông Đổng Phi mắng liên hồi. Hiện tại hành tung của Đổng Phi cực kỳ mơ hồ, vạn nhất hắn đào tẩu thì mình sẽ thất bại trong gang tấc.
Tâm tư của Hàn Toại trước đến giờ là cực kỳ kín đáo, phát hiện bây giờ tình thế không ổn liền lo lắng tìm đường lui cho mình, lập tức dẫn Trình Ngân vội vàng về Kim Thành, viết tấu chương sai người cưỡi khoái mã đưa tới Lạc Dương, đồng thời gia tăng tìm kiếm đám người Đổng Phi.
Một đêm này vô sự.
Ngay khi Hàn Toại cùng với Bắc Cung Bá Ngọc tưởng rằng Đổng Phi đã là nỏ mạnh hết đã thì đột nhiên nhận được tấu thư.
Phần tấu thư này chính là do lão Đốt đương khương vương phái người gửi tới để trách cứ. Nói rằng Phá khương không dữ lời, tự tiên công kích lãnh địa Đốt đương khương, giết hơn ba trăm người, lão muốn Bắc Cung Bá Ngọc giao ra hung thủ.
Bắc Cung Bá Ngọc có chút mộng, Phá khương lúc nào thì tấn công Đốt đương khương? Nhưng Hàn Toại thì phản ứng ngược lại, hắn đá một cước làm cho trường án lật nhào, nổi giận lôi đình nói: “Cự Ma Nhi quả nhiên muốn đi tích núi đá, điểm binh cho ta, đuổi, nhất định phải bắt được gã gia hoả kia. Hắn muốn đào tẩu về Tích núi đá!”
Hàn Toại điểm binh vừa mới chạy ra Kim Thành khoảng ba mươi dặm thì có một gã khương nhân chạy đến báo lại: Đốt đương khương vương dẫn theo tám ngàn tinh binh đánh vào lãnh địa Phá khương, hơn nữa còn phá huỷ ba cái doanh địa, người chết gần hai ngàn người.
Bắc Cung Bá Ngọc nổi giận đùng đùng, “Lập tức triệu tập nhân mã, triệu tập nhân mã…. Đốt đương vương lão cẩu nhục ta quá đáng, ta và hắn thề không đội trời chung.”
“Bá Ngọc bình tĩnh một chút!”
Bắc Cung Bá Ngọc cả giận nói: “Văn Ước, nếu ta bình tĩnh thì Phá khương sẽ bị Đốt đương vương lão cẩu giết cho gà không tha. Ngươi có giúp ta hay không? Nếu là giúp ta thì theo ta cùng hồi Tây hải, nếu không thì ngươi cứ ở Kim Thành quận của ngươi đi.” Nói xong, Bắc Cung Bá Ngọc mang người chạy đi.
Hàn Toại ngồi trên lưng ngựa, có chút ngẩn ra, ánh mặt mờ mịt.
Vẫn là Trình Ngân phát hiện không đúng, lập tức đi tới chạm nhẹ vào người Hàn Toại, “Chủ công , chủ công…”
Hàn Toại hơi tỉnh lại, ở trên ngựa quát to một tiếng, “Cự Ma Nhi, ngươi nhục Hàn Toại ta quá đáng!” Câu nói chưa dứt lời thì cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, phun một ngụm máu tươi, Hàn Toại đường trường ngã quỵ trên lưng ngựa, bất tỉnh nhân sự.