Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chương 102: ta nhấc lên hồi phong vân thiên hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

ta nhấc lên hồi phong vân thiên hạ

Như Âm có một giấc mộng.

Từng mơ một ngày kia, hắn biến thành thiếu gia nhà giàu chỉ tay nắm ngón, mà cái tên thiếu gia nhà giàu kia thì bị hắn lật đổ địa vị sa vào trong chốn thanh lâu, nếm trải mùi vị làm tiểu quan một lần.

Hiện giờ, giấc mộng của hắn đã thực hiện được một nửa, hắn một mình nhận được hàng vạn hàng nghìn tôn vinh, là nhị thành chủ trong tay cầm quyền lực của cả Băng Tiễu Thành, nửa còn lại của giấc mộng đâu còn có thể cách xa?

Như Âm hé miệng cười, từ bên trong kiệu đi xuống, bước vào nam quán nổi danh thứ hai ở Băng Tiễu Thành—— ” Ái Đệ Quán “, tên bảo đầu nam quán nhà này đã bị hắn thu mua, là một trong những người tâm phúc của hắn. Lần này hắn bí mật tới Ái Đệ Quán, cũng là cùng bảo đầu nơi này làm một số giao dịch.

Điều khoản thứ nhất trong giao dịch lần này chính là—— hắn muốn đem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Đức Âm, hiện tại là Nhâm Tử Ngọc bán vào Ái Đệ Quán này, để cho hắn chân chính trở thành hạng người thấp hèn! Để cho hắn vĩnh viễn không thể thoát thân được! Vì thế, Như Âm lễ độ cung kính nói với bảo đầu: “Một tháng sau, ta sẽ đem người mang đến, điều kiện của ta chính là ——Nhâm Tử Ngọc vĩnh viễn không được chuộc thân, dù mai này già rồi xuống sắc, ta cũng muốn hắn ở lại thanh lâu chà bồn cầu, ta muốn hắn cả đời phải là người hèn hạ!”

Bảo đầu vẻ mặt lõi đời tươi cười, nói: “Âm chủ tử, nghe nói Nhâm Tử Ngọc kia gần đây rời khỏi Ma giáo, muốn tới đại hội võ lâm ở Tung Sơn… …”

“Hừ, cái tin tức này đã cũ rích rồi, mệt ngươi còn phải dò la, đã biết từ lâu. Ngươi chỉ cần chờ nhận người thì tốt rồi.” Như Âm trong mắt lướt qua tia nham hiểm, hắn lập tức uy hiếp nói: “Ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ cho ta, sau này không được gọi ta là Âm chủ tử!”

“Dạ dạ dạ! Là tiểu nhân nhất thời hồ đồ! Đức Âm thiếu gia!” Bảo đầu nhìn thấy bão bẻ lái rất mau lẹ. “Hừ, xem như ngươi tinh mắt!” Như Âm ánh mắt lẫm liệt, xem ra, hắn cần phải đi tới xem thử võ lâm đại hội coi sao, thuận tiện xây dựng uy tín của mình trong chốn võ lâm!

Vì thế ngày hôm sau, Như Âm đã quyết định, chuẩn bị lên đường trước đi tới Tung Sơn nơi mấy đại môn phái Thiếu Lâm Vũ Đương tổ chức đại hội võ lâm. Hắn đánh giá bản danh sách người làm trong Mộ Dung thế gia, chọn mấy thị vệ võ nghệ tốt nhất, trong đó đứng đầu là ảnh vệ Thị Long. Tuy hắn không rõ ảnh võ đứng đầu này rốt cuộc là có ý gì, nhưng cũng đoán được đại khái giống như Đường chủ gì đó đi!

Quá trình này cũng không mấy khó khăn, có tấm kim bài của Mộ Dung Long Sách, truyền đạt mệnh lệnh rất nhanh những cao thủ ào ạt nối đuôi không ngvào Băng Tiễu Thành, trong đó có cả Thị Long giả vờ từ nơi khác tới. Mặt đối mặt với “Mộ Dung Đức Âm” trước mắt trình giấy tờ kim bài, đa phần các cao thủ trong Mộ Dung thế gia giữ bình tĩnh mười phần, đều biểu hiện trung thành. Chỉ có điều, Thị Long nhìn thấy Như Âm một bộ dạng đắc thế, luôn miệng nói cái gì tự mình muốn dẫn dắt Mộ Dung thế gia xưng bá thiên hạ, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Chỉ riêng hai chữ xưng bá, thiên hạ ai có thể có khả năng nói ra ngoại trừ Mộ Dung Đức Âm này?

Ai đã từng thấy qua nét đẹp tuyệt sắc mỹ lệ bên trong biển gió máu tanh mưa máu? Ai có thể ở bên trong nhìn một màn máu thịt văng tung tóe mà tự tin tàn nhẫn nở nụ cười? Ai từng dùng một chiêu kiếm quỷ thần xé rách trời cao?

Chính là Ma! Phong nhã tài hoa, có một không hai! Núi xương trắng chất thành đống dựng tường thành là bằng chứng xác thực mị lực trí mạng của hắn!

Trương Như Âm, ngươi thật sự có tự tin đối mặt với cơn thịnh nộ của ma cuồng chứ?

Như Âm quyết định bảy ngày sau sẽ lên đường, Mộ Dung Long Sách hiện giờ si ngốc, khi thì thanh tỉnh lúc thì lại điên, xem ra chỉ có thể chờ sau khi hắn xử lý Mộ Dung Đức Âm thì mới có thể nghĩ rất có nhiều biện pháp dễ dàng để đối phó với hắn. Lại nói thiệt không ngờ hiệu quả của loại thuốc độc này vượt xa tưởng tượng của hắn, mặc dù hiệu quả tốt như vậy nhưng hình như hơi mạnh một tí thì phải, nhưng dù sao ngược lại so với dự liệu hắn thì rất tốt, làm cho kế hoạch của hắn tiến hành càng thêm thuận lợi.

Có điều Như Âm đại khái không chút nghi ngờ, mọi việc hình như quá thuận lợi thì phải?

Đoàn xe Như Âm vừa mới chạy rời đi Băng Tiễu Thành, một chiếc xe ngựa khác cũng lặng lẽ từ cửa sau Mộ Dung sơn trang chạy nhanh ra, yên lặng theo đuôi.

“Đáng chết! Đức Âm người này sao lại chạy tới đại hội võ lâm!” Trong xe ngựa truyền tới tiếng buồn bực của một người nam tử.

“Chủ nhân quay về đi, thuộc hạ tự mình tra thử, hẳn là do Lý Tư Hàm cố ý dẫn đến…” Người hầu chạy bên cạnh xe ngựa thấp giọng trả lời nam tử bên trong xe.

“Hừ! Cái đồ ăn hàng kia còn cần hướng dẫn sao! Lý Tư Hàm đầu lừa kia chỉ biết xuôi theo ý heo ham ăn kia mà làm thôi! Chúng ta đi nhanh lên! Đuổi theo tên ăn hàng trước khi tên đó phá hỏng mọi chuyện!” Nam tử bên trong xe nói.

Về phần ở trong hầm gian Mộ Dung thế gia, mấy ngày nay chuyên tâm xử lý đống hàng dự trữ, cuối cùng cũng ăn sạch hết rồi, Tri Thu cùng với Ngũ Bảo lâm vào tình trạng khủng hoảng, cũng may rốt cục từ trong tuyệt vọng Tri Thu đầu óc lóe lên, nàng nói: “Ngũ Bảo! Nhị công tử căn bản không biết làm cơm, những thứ chúng ta ăn phần lớn là nguyên liệu nấu ăn, ngươi nghĩ coi, trước kia Nhị công tử ở bên trong vách tường này, sẽ tự mình nấu cơm ăn sao?”

“Ờ? Ngươi nói cũng đúng! Chẳng lẽ những loại thực vật chúng ta phát hiện này kì thực là người có ý giúp chúng ta chuẩn bị? Có điều là… là thực vật sắp sửa ăn hết rồi, nếu còn không nghĩ ra biện pháp, chúng ta có thể lại bị chết đói!” Ngũ Bảo vỗ mạnh đầu sốt ruột.

Tri Thu sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi sẽ không phải vì quá đói mà sẽ giết ta, đem ta làm cơm ăn đi!”

“Xí! Xí! Ngũ Bảo ta dầu gì cũng là người đi theo Nhị công tử ra sống vào chết, ta mà giống là cái loại người đê tiện này sao! Ngươi im miệng đi, để ta suy nghĩ xem nào!” Ngũ Bảo nói xong đứng dậy đi đến mật thất trữ thực vật tiến hành tra xét nghiên cứu tìm tòi.

Lần này hắn chú ý tới viên dạ minh châu trên tường kia, vì thế kiễng chân dịch chuyển viên dạ minh châu. Quả nhiên dạ minh châu lỏng ra, vách tường mật thất lần nữa lại rung động, một lối thông hiện ra ở trước mặt bọn họ ———— Hóa ra vậy! Thì ra mật đạo địa lao lại mà thông với phòng bếp!!

“Ta sớm nên nghĩ đến … Công tử cái đồ ăn hàng kia …”Ngũ Bảo = = nói.

Xem ra thực vật lúc trước bọn họ ăn, hẳn là do Thị Long âm thầm hỗ trợ.

Cuối cùng từ mật đạo trốn khỏi hầm giam, Ngũ Bảo cùng với Tri Thu thừa dịp bóng đêm lặng lẽ thoát khỏi phòng bếp. Vốn muốn men theo con đường nhỏ lặng lẽ từ cửa sau trèo tường rời đi, cũng không biết sao lại đánh động con chó dữ trông cửa, mắt thấy con chó dữ gần đây mới nuôi hai mắt xanh biếc, nhe hàm răng nanh đều đặn, muốn sủa! Chưa nói đến việc con chó dữ bự chảng kia có thể sẽ đem gầy yếu của Ngũ Bảo xé nát, nếu như nó sủa nhất định sẽ đánh động tới đám gia đinh bên như lang như hổ trong sơn trang!!

Mồ hôi lạnh trên trán Ngũ Bảo chảy ròng ròng, thời khắc nguy nan, hắn nhớ tới Đức Âm công tử dạy mình, là nam nhân phải có trách nhiệm!! Không thể sợ hãi! Vì thế cho dù răng nanh lập cập, hắn vẫn dứt khoát chắn trước mặt Tri Thu, cắn răng nói: “Tri Thu ngươi đi trước đi! Không cần lo cho ta! Ta chặn nó cho!”

“Ngũ Bảo!” Tri Thu nhất thời cảm động đến chảy nước mắt không dứt.

Ngay thời khắc nguy cấp, một nhóm bóng đen đột nhiên từ trên thân cây to thoáng cái hiện ra, chạy đến trước mặt Ngũ Bảo. Hóa ra là nhóm mèo nhỏ ngày thường Đức Âm nuôi dưỡng! Mấy con mèo nhỏ này từ sau khi Như Âm đến đây, bị Như Âm hạ lệnh ném bỏ, một đám biến thành mèo hoang, nhưng mà chúng nó cũng không có chạy xa, ngược lại ở dạo quanh xung quanh sơn trang. Lúc này không biết sao lại tụ tập cùng một chỗ, tự phát tạo thành một vòng, giằng co với chó dữ!!

Thật là tượng khủng khiếp! Ngũ Bảo Tri Thu lần đầu tiên nhìn thấy con mèo nhỏ cũng có thể phát ra sát khí đáng sợ như thế!! Đôi khi nổi đóa y một khuôn hệt như Đức Âm công tử!! Thật là đáng sợ!!

Dưới cái nhìn chăm chú đầy sát khí đáng sợ của đàn mèo, chó dữ thế nhưng dần dần lui về phía sau, cuối cùng ríu rít cúp đuôi chạy trốn!

Thoát khỏi mối nguy, Ngũ Bảo cùng Tri Thu tức thì ngồi co quắp trên mặt đất, mà nhóm mèo con thì thoải mái nhàn nhã kéo đàn vào phòng bếp, hơn nữa khi vào cửa còn kiêu ngạo khinh thường liếc nhìn một đoàn chó giữ nhà đang co ro.

Nói cách khác, đàn mèo này thừa dịp nửa đêm đến trộm đồ ăn!!!

Đây chính là nguyên nhân vì sao nhiều ngày như vậy chúng nó còn chưa bị chết đói!!

Có một người chủ ăn hàng tản mát sát khí nuôi ra đàn mèo ăn hàng có sát khí!!!

Ngũ Bảo cùng Tri Thu =皿 =!!!!!!

Nhị công tử quả nhiên là người mạnh nhất!!! Nhị công tử ( mèo) lại cứu bọn hắn một mạng!! Nhị công tử là thần!!!!

Ngay khi sự kiện trọng đại sắp diễn ra ở đại hội võ lâm thì trên giang hồ lan truyền nhiều tin đồn lan với tốc độ khủng khiếp, một trong số đó có một tin tức đủ để cả võ lâm kinh khiếp sợ không thôi!!

Mặc dù đại hội võ lâm lần này dự tính tiến hành cũng chỉ là để tuyển người kế nhiệm chức minh chủ võ lâm, thuận tiện cũng là cơ hội để cho các đại môn phái thể hiện ta đây thôi, nhưng hình như là lần này hết sức đặc sắc!! Còn chưa tổ chức, đã chấn động rung trời!!

Thứ nhất, giáo chủ Đại Ma giáo đạo Nhâm Tử Ngọc đã chạy thoát nghe đâu ngang nghiên gửi thiếp sẽ đến đại hội võ lâm. Mà người hộ tống hắn không ngờ là trấn Tây Vương gia Lý Tư Hàm! Nghe nói Lý Tư Hàm vừa gặp đã thương, Nhâm Tử Ngọc không tiếc gánh trên lưng tiếng xấu đồng tính và nối giáo cho giặc mà tận sức giúp đỡ Nhâm Tử Ngọc! Lý Tư Hàm nghiễm nhiên từ nhân sĩ chính đạo sĩ trở thành kẻ trơ trẽn không biết xấu hổ, thanh danh tụt dốc không phanh!

Thứ hai, đương gia mới của Băng Tiễu Thành, Nhị công tử Mộ Dung Đức Âm cũng gửi thiệp tới, tiếp nhận sự nghiệp của huynh trưởng hắn quyết tâm nhân cơ hội đại hội võ lâm lần này, xây dựng địa vị mới của riêng mình trên giang hồ! Nghe nói Mộ Dung Đức Âm là đại mỹ nhân hiếm có, tất cả mọi người chờ đợi chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc vô song!

Thứ ba, lại có lời đồn đãi rất kỳ quái nói, Nhâm Tử Ngọc mới chính là Mộ Dung Đức Âm, lời đồn đãi này không biết từ đâu mà đến, quái gở cực kì, tin tưởng cũng không có nhiều người tin, chỉ coi là kẻ điên khùng nào ngẫu nhiên tung ra.

Thứ tư, Tuyết Thần võ si thời gian qua một mực thờ ơ không hỏi chuyện đời ấy vậy mà cũng gửi thiệp tới đại hội võ lâm, nêu rõ là muốn cùng Nhâm Tử Ngọc quyết chiến!! Mọi người đều biết, Nhâm Tử Ngọc là người bị mất hai chân, không chút nội lực một kẻ tàn phế, bên trong nhất định có một đoạn ẩn tình nào đó? Thật sự làm lòng người kích động! Lần này cũng phải ghé qua đại hội ngó thử một chút!!

Thứ năm, thế lực võ lâm lớn ngày trước là Tuyệt Ảnh Thành cũng gửi thiệp tới đại hội, huynh đệ Nam Cung cuối cùng cũng khỏi hẳn quyết định đứng ra, công khai chỉ mặt hung thủ thật sự hãm hại hai huynh đệ bọn hắn, chỉ có điều bây giờ Tuyệt Ảnh Thành đã thất thế, ai để ý tới cái này đây?

Thứ sáu, một bộ phận cao thủ lưu vong đến từ Bắc Cương cũng thông báo họ có thể giúp xác nhận ma đầu tàn bạo đã máu lạnh vô tình giết hại ngàn người khiến người ta sợ hãi, chỉ mong chính đạo che chở cho bọn họ, nói vậy sẽ còn có một tên đại ma đầu tham gia vào đại hội võ lâm lần này?! Càng thêm kích thích phiêu lưu!

Thứ bảy, Lão Yên Quỷ tên thương buôn đầu cơ nổi danh nhất trên giang hồ lần này cũng công khai mở sòng bạc ngay ở võ lâm đại hội, mà tiền cược cao nhất của hắn không ngờ lại là —— một đôi đùi đẹp, hắn muốn cá cược xem cặp đùi của Nhâm Tử Ngọc và… Như Âm cũng là “Mộ Dung Đức Âm” hiện tại, cặp đùi nhà ai non mềm đẹp đẽ trắng trẻo hơn? Bày ra ván bài không thể tưởng tượng, cực ít người tham gia bởi vì hình như mọi người đều biết Nhâm Tử Ngọc không có chân. Vì thế Lão Yên Quỷ đổi ván bài, cược xem đùi Mộ Dung Đức Âm cùng với Tuyết Thần đùi nhà ai đẹp hơn trắng hơn non mềm hơn? Kết quả ván bài cực kỳ sôi động!! Trở thành ván bài hot nhất trong toàn bộ sòng bạc ngầm!!!

Nhưng một lúc sau, cũng có lời đồn nói, Tuyết Thần bắn tiếng, muốn hái toàn bộ quả đầu những người tham gia đặt cược và Lão Yên Quỷ, đây cũng là một chuyện làm cho người ta say sưa bàn luận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio