Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chương 128: các loại ngược luyến cung đình, ngươi không biết đó là ngược bởi vì ngươi sớm đã bị nếm đủ các loại ngược v

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

các loại ngược luyến cung đình, ngươi không biết đó là ngược bởi vì ngươi sớm đã bị nếm đủ các loại ngược văn

Long Sách đi rất chậm, nhưng thật ra là muốn kéo dài thời gian với mấy tên cao thủ thái giám này một lát, suy nghĩ đối sách ứng phó, bằng công phu của hắn, giải quyết mấy tên cao thủ hoàng cung này chỉ sợ cũng phải hao tổn chút khí lực, Thị Long đang ở một nơi bí mật gần đó, hai người liên thủ, hẳn là dư dả. Nhưng, hắn cũng không muốn thoát thân như vậy, hắn muốn tương kế tựu kế, công khai trả đòn lại cho hoàng hậu, sau đó kiềm chế hoàng hậu, điều khiển biến hóa của thế cục.

Nhưng mà Mộ Dung Đức Âm đang ở nơi này trái đợi phải chờ, chờ cho đến khi tán gẫu nằm vật xuống ở trên giường Ân Cốt, đêm đã khuya, hắn cũng có chút mệt mỏi. Vì thế nói với Ân Cốt: “Long Sách đến đây gọi ta.”

“Đi chết đi, heo quyến rũ chết bầm.” Ân Cốt không để ý tới hắn. Đêm nay hoàng đế cần đạo diễn một trận chết giả, hắn phải ra sân khấu, giúp cho hoàng đế diễn vở kịch chết giả mà thôi, nào có thời gian chơi đùa với Âm Heo. Vì thế kéo chăn mền trên giường qua bỏ một bên Đức Âm, cứ thế đi ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên nói: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi dám chạm vào chăn mền của ta, ta sẽ đốt luôn cái giường!”

Còn tình huống thực tế thì Mộ Dung Đức Âm đắp chăn mền mà ngủ, Ân Cốt ác thú vị mỗi ngày đều đắp, thời gian rời khỏi kinh thành, hắn còn ý đặc biệt đem chăn mền lưu mùi hương thơm tho trên người Đức Âm mang theo cùng luôn, không biết là trong đầu yy những thứ gì.

Ân Cốt rời khỏi, lãnh cung to như vậy lại trống rỗng, Mộ Dung Đức Âm đang đắp mền của Ân Cốt, dần dần chìm vào mộng đẹp. Thẳng đến khi cánh tay phải bị người nhẹ nhàng tháo bỏ, hắn mới chợt mở to mắt, chỉ thấy Địa Ngục Khuyển không biết từ khi nào đã tới bên cạnh hắn, đang cởi bỏ lớp vải trắng trên tay xem xét thương thế. “Đừng cởi.” Đức Âm nói, “Chỉ là vết thương nhẹ.”

Địa Ngục Khuyển lo lắng nói: “Là ai làm ngài bị thương?”

“Mấy người chết.” Mộ Dung Đức Âm phất phất tay, “Ngươi đi sang chỗ hoàng đế bên kia, bây giờ thời gian cũng không sai biệt lắm, dựa theo lời dặn của Long Sách lúc trước đi làm đi.”

“Ngài bị thương…” Hoa Ảnh trong mắt tràn đầy thương tiếc. “Không ngại.” Đức Âm nói, “Chỉ là trầy da một ít.”

Trầy da mà lại bao thành như vậy sao? Trong mắt Địa Ngục Khuyển không tin, chậm chạp không muốn rời đi, muốn đích thân xử lý miệng vết thương cho Đức Âm rồi mới đi.

Không lay chuyển được hắn Đức Âm đành phải để cho Địa Ngục Khuyển tháo vải trắng ra. đang cầm cánh tay của Đức Âm, động tác nhẹ nhàng gần như không có cảm giác đụng chạm, sau khi cởi bỏ lớp vải trắng, mới phát hiện cánh tay Đức Âm chỉ là bị nắm chặt quá nên để lại vết bầm tím.

Hoa Ảnh lại hoài nghi Đức Âm có phải xương cốt bị thương hay không, lo lắng kiểm tra một lần, sau đó xác định đúng thật chỉ bị bầm tím thôi.

Cho là Địa Ngục Khuyển đành phải = = mà đem vải trắng băng lại một lần nữa, lúc này mới đi làm nhiệm vụ Đức Âm giao cho.

Sau khi Địa Ngục Khuyển đi rồi một lúc sau cuối cùng Long Sách mang theo đám thái giám đến đây. Hoàn hảo, thằng nhóc Đức Âm quái đản từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết âm thầm theo dõi mình, khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trên giường kia, Long Sách liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Các vị công công nhìn đi, Mộ Dung Đức Âm đúng là ở chỗ này.”

Đức Âm vừa nghe là Long Sách, cũng lười ngồi dậy, chỉ nói: “Các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”

“Ít nói nhảm! Theo chúng ta đi!” Bọn thái giám kéo Đức Âm từ trên giường xuống, cánh tay Đức Âm bị tóm chặt, bởi vì bị đau mà “Ư” một tiếng, Long Sách không hổ là Long Sách, chỉ bằng mỗi tiếng kêu đau đớn này là đoán được trên người Đức Âm bị thương —— hắn lập tức xông lên phía trước, đẩy mấy tên thái giám hai bên ra, vội hỏi: “Sao lại bị thương?!”

Đức Âm vừa nhìn thấy huynh trưởng, liền mềm xuống, tựa vào trên người Long Sách nói: “Cánh tay của ta bị người túm bị thương. Ta mệt mỏi quá, ta không muốn tiếp tục bôn ba, tối nay ngươi không thể để cho ta ngủ một giấc thiệt ngon sao?”

Long Sách đau lòng vuốt tóc Đức Âm nói: “Ca ca cũng muốn cho để ngươi nghỉ ngơi thật tốt, trong lòng ca ca còn đau hơn ngươi nửa đó, cục cưng ngoan, tối nay thật sự rất quan trọng, như vậy đi, ngươi ngủ của ngươi, mọi việc để ca ca đến xử lý được không? Cục cưng bị thương làm sao? Để ca ca nhìn xem, ca ca chữa trị, đau lắm hay không…”

Ngoài hắn ra mấy thái giám nhìn thấy một màn buồn nôn như thế, đều nghẹn họng nhìn trân trối, một người kêu lên: “Long Đại Sách! Rốt cuộc thì ngươi là ai?!”

Long Sách nói: “Từ sau khi Đức Âm vào cung, ta đã xem hắn như em trai của mình, hắn gọi ta là ca ca, ta cũng không thể không nói cho các ngươi biết, kỳ thật ta chính là người yêu Đức Âm nhất ở trên đời này, ta mang các ngươi qua đây, đơn giản là muốn nhìn thử tình hình hắn thế nào, nếu chúng ta đã nằm ở trong tay các ngươi, đơn giản không bằng đoàn tụ.” Nói xong ôm chặt lấy Đức Âm, đem cả người hắn ngay cả mền cũng ôm luôn.

Thật không ngờ tới một tên thái giám thế mà tốt với nam sủng của hoàng đế như thế, nói ra chuyện cũng là chuyện lạ thiên cổ! Mấy gã thái giám không khỏi chậc chậc, cuối cùng sau một hồi thảo luận mở miệng nói: “Long Đại Sách, chúng ta cũng đều là những người bởi vì gia cảnh không tốt mới vào cung làm thái giám, quả thật không muốn làm khó ngươi, nhưng mà lệnh của hoàng hậu, chúng ta không thể chống lại, các ngươi theo chúng ta trở về đi, đợi hoàng hậu xử lý vậy.”

“Được!” Mộ Dung Long Sách hiên ngang lẫm liệt ôm Đức Âm, từng bước một bi tráng đi ra lãnh cung.

Khi hắn đi tới cửa thì Đức Âm nói: “Cầm theo gối đầu luôn đi.”

Long Sách vì thế đành phải nhờ mấy người thái giám kia mang theo đệm giường cùng gối đầu cho hắn —— mấy người thái giám kia một đường bắt chuyện với hắn, thật sự cũng thật thích hắn, cuối cùng họp bàn đem ván giường hủy đi, đem Mộ Dung Đức Âm đặt trên ván giường, bọc mền, gối lên gối đầu, cứ như vậy nâng đi ra ngoài. Mộ Dung Đức Âm ngủ được an ổn, lại nói thể nghiệm giấc ngủ trên này cũng thật sự là mới mẻ a.

Về phần hoàng đế bên kia thì phát triển như thế này.

Gần đây hoàng hậu luôn luôn âm thầm hạ độc hoàng đế, hoàng đế tương kế tựu kế, giả vờ trúng độc, viết di chiếu, ngay lập tức giả chết qua mắt hoàng hậu, chờ xử lý xong đám người tạo phản bên gia tộc của hoàng hậu, hắn tiếp tục tỉnh bơ “sống lại”. Vì phối hợp giả chết của hắn, Ân Cốt còn phải làm trò trước mặt đám người hoàng tộc trình diễn một vở bi kịch cùng tuẫn táng với người yêu, tự nhiên cũng giả, từ nay về sau hoàn toàn loại bỏ sự tồn tại của “Ân Cốt”, thoát khỏi tất cả mọi âm mưu đuổi giết.

Nhưng mà không tốt vẫn cứ là không tốt, thuốc để cho hoàng đế giả chết đến từ chỗ của Lão Yên Quỷ, Lão Yên Quỷ động tay động chân trong phương thuốc, tự nhiên là yêu cầu của Mộ Dung Long Sách—— Dù cho vương quyền như núi, thủ đoạn hoàng đế cực kỳ thảm khốc, cuối cùng Lão Yên Quỷ vẫn là cắn răng cược bằng tính mạng giở trò ngay dưới mí mắt của hoàng đế, làm như vậy mục đích chỉ có một chính là có thể đụng đến một đôi đùi ngọc của Đức Âm, vì cặp đùi kia, hắn thật sự là cố chấp mạng cũng chẳng cần mà.

Cho nên thuốc chết giả kia thời gian sẽ kéo dài hơn nhiều, chờ đến khi hoàng đế thật sự tỉnh lại, đã kinh hoảng phát hiện, thiên hạ này đã thật sự đổi chủ. Cái này giống như việc ly hôn giả biến thành thực vậy đó.

Chuyện đại bi kịch trên triều đình kia, các ngươi còn muốn xem sao? Đã xem qua vô số bộ tiểu thuyết ngược tâm ngược thân cung đấu, còn muốn tiếp tục xem chuyện giả chết này sao?

Được rồi, cứ biểu diễn cho mọi người liếc mắt nhìn một cái đi, dù sao cuối cùng kết cục của hoàng đế quả thực đúng là một vở bi kịch, không phải sinh li tử biệt cùng với người yêu hắn mà chính là cùng với giang sơn của hắn.

Trên long sàng, hoàng đế thân mình khô héo, không ngừng hộc máu còn hai mắt thì trống rỗng, thái y 【 tự nhiên là một trong tâm phúc của hoàng đế】 thở dài lắc đầu, mấy Vương gia khác thì quỳ gối trước giường, bày tỏ tình cảm chân thành đau xót, một đám người từ sớm đã khóc than.

“Cốt nhi… Cốt nhi của ta…” Hoàng đế gian nan thở phì phò, trái lại chỉ lặp đi lặp lại phục một câu kia.

Cuối cùng thì Ân Cốt bị Đức Âm ngăn trở trên người một cây màu trắng xuất hiện ở cửa, không quan tâm tới đám thị vệ ngăn cản, lạnh lùng nói: “Tránh ra. Ta muốn gặp Hiên Viên Cực Phong.”

“Cốt nhi… … Cốt nhi…” Hoàng đế hình như đã không nhìn thấy gì nữa, nghe giọng của Ân Cốt bắt đầu giãy dụa.

“Hiên Viên Cực Phong!” Ân Cốt đi tới trước giường, tay nắm chặt tay hoàng đế, ôm chặt lấy hoàng đế.

“Cốt nhi… Ngươi cuối cùng cũng tới rồi…” Hoàng đế buồn bả cười, ở bên tai Ân Cốt nhẹ nhàng nói vài chữ, sau đó lập tức tuột tay, nhắm hai mắt lại.

Thái y vội vàng kêu: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng a! Hoàng Thượng a!” Sau đó giả bộ sờ sờ hơi thở, ngay lập tức ngã ngồi trên mặt đất, khóc ròng nói: “Thánh Thượng… Băng hà … …”

Ân Cốt thật sự là không thể nào khóc được, vốn là hắn nên ở trước “thi thể” của người yêu lặng lẽ rơi lệ, chỉ có điều lúc này ở trong đầu đều là hình ảnh Mộ Dung Đức Âm cởi sạch quần áo lao vào trong ổ chăn của mình báo đáp tình nghĩa. Hắn vội vàng bịt mũi, hình như yên lặng nức nở, kì thực máu mũi chảy xuống —— gần đây trời cũng rất nóng, vốn đã dễ dàng hỏa vượng, huống chi hắn còn bổ não mình đang đắp cái mền mang theo nhiệt độ cơ thể cùng mùi thơm của cơ thể mền báo đáp tình nghĩa —— hơn nữa là thân mình trần truồng ngủ trần ở trong chăn trên chiếc giường… …

A a a a!! Heo quyến rũ đáng chết này! Trường hợp này vậy mà hấp dẫn mình!!

Vì thế trong mắt mọi người, chỉ thấy Ân Cốt che mũi, máu không ngừng từ giữa kẽ tay chảy ra, thoạt nhìn hắn thương tâm đến cực điểm, lập tức hắn che mũi xua tan vô số hình ảnh trong đầu, nằm ở trên người hoàng đế, xem như tuẫn táng chung với hoàng đế.

Căn cứ theo di ngôn của hoàng đế, hai người phải hợp táng, vì thế bị đám người chuyển ra ngoài.

Vở kịch ngược luyến hoàn mỹ rốt cục cũng hoàn thành xong, tuy rằng cực kỳ cảm động, nhưng dưới ánh mắt người khác tựa hồ thiếu bớt cái gì thì phải.

Chính là, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào đây?

Ngay sau khi hoàng đế cùng Ân Cốt bị khiêng xuống dưới, Địa Ngục Khuyển thần không biết quỷ không hay lẫn vào linh đường, đem một viên thuốc giả chết nhét vào trong miệng Ân Cốt giả vờ hôn mê, Ân Cốt không thể sớm tỉnh lại, hắn mà tỉnh sớm thì hỏng chuyện.

Rốt cục Mộ Dung Đức Âm cũng bị mang tới trong cung điện của hoàng hậu,theo lời thái giám bẩm báo, lúc trước Mộ Dung Đức Âm bị trọng thương, không thể nhúc nhích, cho nên phải nâng hắn qua đây. Hơn nữa cái tên Long Đại Sách kia là một thái giám đa tình, từ lâu đã thông đồng làm chuyện mờ ám với Mộ Dung Đức Âm, hai người yêu đến chết đi sống lại, lần này hai người theo đến, hình như là đã chuẩn bị làm tốt việc tự tử.

Kỳ thật hai anh em nhà người ta một kẻ thì đùa giỡn tâm cơ, một tên thì hay ngủ, tự tử vì tình cái khỉ gì a.

Trong lỗ tai Mộ Dung Đức Âm nhét hai cục bông, đó là khi bôi thuốc hỏi Ân Cốt, nhét ở trong lỗ tai vừa vặn có thể yên tĩnh ngủ, cứ việc hoàng hậu chít chít méo mó gì ì đó thì hắn cũng không cần để ý, Đức Âm còn dùng đoạn gấm bịt kín hai mắt, hưởng thụ niềm vui ngon giấc ở trên đại điện hoàng hậu. Hoàng hậu hỏi vì cái gì Mộ Dung Đức Âm bịt mắt, Long Sách nói dối bảo hai mắt Đức Âm bị trọng thương. Kỳ thật đó là miếng che mắt mà đệ đệ bảo bối của hắn che khi ngủ.

Càng tồi tệ hơn chính là trước khi Đức Âm ở bị nâng quay về, còn đặc biệt cố ý đem quần áo cởi bỏ, chỉ mặc mỗi cái quần cộc cởi bỏ phần trên sát cánh tay chui ở trong chăn mền, bên chân còn ủ cái phích nước nóng.

Thật sự biến cung điện của hoàng hậu như phòng ngủ của nhà mình. Thậm tệ hơn chính là, Long Sách thế mà dễ dàng tha thứ cho hắn làm như vậy!

Lililicat

Phong

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio