Đức Âm là đảng ngầm quang vinh
Nước nóng tự nhiên là do binh lính tang thi nấu. Mộ Dung Đức Âm ngồi ở trong bồn tắm lớn, bồn tắm này không cao lắm, có thể khoác chân lên mép bồn, cả người hắn nằm ở trong dòng nước ấm, thoải mái tới từng sợi lông tơ, híp mắt hưởng thụ Long Sách chà lau.
Long Sách thành thành thật thật đem Đức Âm sờ soạng từ đầu tới đuôi mấy lần. Làm Cực Ngọc rình coi ghen tị muốn chết.
Tắm rửa sạch sẽ Đức Âm khoan khoái mát mẻ, kể từ ngày đi tới phía Bắc Trường Thành này ai mà ngờ tới lại sẽ tắm táp ở nơi này cơ chứ.
Lúc này mặc dù là ban ngày, nhưng mà gió tà lãnh liệt, sắc trời u ám, ráng hồng rủ xuống, chân trời một màn hắc ám có vài phần dọa người. Cũng chỉ khi bắt gặp thời tiết mịt mù tăm tối này, tang thi mới có thể tiếp tục hoạt động. Có vẻ như bọn hắn vẫn e ngại ánh mặt trời.
Mộ Dung Đức Âm thay một bộ quần áo khác, khoác áo choàng, được Long Sách ôm ra lều trại. Bên ngoài hiệu suất đám binh lính tang thi vẫn rất cao, ngắn ngủn một đêm, đã dựa theo yêu cầu của Long Sách đề ra mà làm xong cho Mộ Dung Đức Âm cái ghế nâng, Mộ Dung Đức Âm ngồi bên trên ghế, Long Sách cùng hai người Ân Cốt nhanh chóng lên ngựa lúc bọn hắn cưỡi đến đây. “Huynh trưởng, chúng ta đi đâu vậy?” Mộ Dung Đức Âm phát hiện có một tiểu đội binh lính tang thi cũng đổi lại thường phục, hình như muốn đi ra ngoài cùng bọn họ thì phải.
Long Sách nói: “Ta đã đồng ý lời đề nghị của tướng quân, phải trợ giúp bọn hắn giành thắng lợi, hiện tại ta phải dẫn người đi tra xét quân tình biên cảnh Nhung quốc, hôm nay là ngày bọn hắn bên kia họp chợ, chúng ta giả làm thương nhân lẫn vào.”
Mộ Dung Đức Âm tò mò hỏi: “Giả tạo thành thương nhân, nhưng chúng ta có vẻ như không có hàng hóa gì để trao đổi a?”
Long Sách tà ác cười: “Cục cưng, ngươi có biết biên cảnh nơi này, mặt hàng gì dễ bán nhất không?” “Gì?” Đức Âm không hiểu.
“Buôn người.” Long Sách hé miệng cười.
“Gì?” Đức Âm bất mãn nhíu mi —— lần này Long Sách thế mà muốn biến hắn thành hàng hoá đem đi bán!
Long Sách dùng roi ngựa lựa mấy tang thi giả thành nô lệ đi cùng —— chỉ thấy hình dạng khi bọn họ biến thành người mỗi một người đều thanh tú tuấn mỹ, hơn nữa còn có Đức Âm cho nên rất dễ dàng tạo thành một đội buôn người chất lượng rất cao.
Loại chiêu thức tổn hại này đại khái chỉ có Long Sách mới có thể nghĩ ra được.
Mà nhóm tang thi giả làm nô lệ bị bán, tất nhiên cũng làm có tang thi quân y thanh tú ngày ấy Đức Âm đã gặp qua.
“Mang theo đại phu, vạn nhất có người bị thương hay bị bệnh trúng độc chẳng hạn có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Long Sách lo lắng thật sự quá chu đáo.
“A a a a!” Đức Âm ( ⊙ o ⊙) chính là vị đại phu kia là tang thi a! Chẳng lẽ muốn tang thi xem bệnh sao!
Rất tmd có cảm giác không khỏe!
“Còn có, Đức Âm, nhiệm vụ lần này của ngươi rất gian khổ, ngươi phải chịu trách nhiệm ẩn núp lẻn vào trong hoàng cung Nhung quốc tra xét tin tức tình báo!” Long Sách vỗ bả vai Đức Âm, trịnh trọng nhắc nhở.
“Được.” Đức Âm đột nhiên cảm thấy từ đáy lòng của hắn nảy lên một cảm xúc tên là hưng phấn. Trên đời này chỉ sợ không có chuyện gì kích thích hơn so với điều tra tình báo chính trị.
Huynh trưởng đại nhân thật sự là quá tốt. Đức Âm ánh mắt anh ánh nhìn Long Sách.
Mà Long Sách thì đắc ý cười, hắn đang nghĩ sắp tới làm sao để cho Đức Âm câu dẫn hoàng đế Nhung quốc sau đó trình diễn màn ngược tâm tuyệt thế —— ngược chết cái tên hoàng đế Nhung tộc kia khiến cho hắn trở thành kẻ coi tiền như rác yêu phải gian tế Đức Âm Đức Âm không thích hắn cuối cùng còn khiến cho một mảnh giang sơn của hắn chôn vùi theo!
Ha ha ha ha ha!!! Đức Âm đẹp như thế phải gieo họa cho mấy vị quân chủ một hồi mới xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chứ!
Long Sách kiêu ngạo ở dưới đáy lòng bộc phát tràng cười điên cuồng.
Đức Âm nhìn thấy biểu tình khuôn mặt của huynh trưởng dần dần vặn vẹo, là đã biết nội tâm huynh trưởng nhất định cũng bóp méo.
Vì thế, chuẩn bị xuất phát.
Long Sách kiểm tra hành lý một chút, cuối cùng hỏi Đức Âm trên ghế: “Ngươi còn có cần cái gì không? Chúng ta chuẩn bị lên đường.”
“Mang theo sủng vật Hoa Hoa của ta.” Đức Âm nói.
“Nó không phải ở trên chân ngươi sao?” Long Sách nhìn thấy trên đùi Đức Âm có một con hồ ly đeo cái ba lô nhỏ nói.
Hoa Hoa gào khóc hai tiếng, tựa hồ đang muốn nhắn gửi cái tin tức gì đó.
“Kỳ quái, vừa rồi nó không có ở trên đùi ta.” Đức Âm nhíu mi, “Ta có loại cảm giác xấu…”
“Ta cũng có loại cảm giác xấu…” Long Sách sắc mặt thay đổi.
Vì thế hai huynh đệ bingo một tiếng cùng nghĩ đến!
Đức Âm kêu lên: “Hoa Ảnh!!! Ngươi đi ra cho ta!!”
Chà!
Một bóng người lấy tư thế tiêu chuẩn quỳ nửa gối xuất hiện ở trước mặt Đức Âm.
“A a a a a! Địa Ngục Khuyển xuất hiện!!!”
Là giọng ai như khóc thầm đang kêu rên ở trên sa mạc rộng lớn này?
“Ngươi tới đây khi nào?” Đức Âm nhìn Địa Ngục Khuyển hỏi.
Hoa Ảnh cung kính đáp lời: “Một giờ ba khắc.” (+×)
“Quên đi, mang theo hắn đi cùng đi, một mình Hoa Ảnh có thể chống đỡ được mấy ngàn người.” Long Sách bất đắc dĩ cười khổ.
Hoa Ảnh tuy không có lộ biểu cảm gì, nhưng quanh người lại tản mát ra một loại không khí khi nhìn thấy chủ nhân vẫy vẫy cái đuôi. Hắn yên lặng đứng ở bên người Đức Âm —— vừa rồi lời Long Sách nói hắn cũng nghe được, kỳ thực trong khoảng thời gian Long Sách nói ra kế hoạch của hắn, Hoa Ảnh cũng sôi trào —— bảo hộ chủ nhân xâm nhập nước đối địch, bên trong thiên quân vạn mã chỉ có một mình mình đỡ cho chủ, trên chiến trường đẫm máu hăng hái chiến đấu, chín phần chết một phần sống như một canh bạc đánh đổi bằng tánh mạng, nhảy vào vách núi ngăn đỡ mũi tên thần mã, cũng phải bảo hộ được tiểu chủ nhân trong lòng không thể để cho người bị thương dù chỉ một vết nhỏ, khi máu tươi của mình nhuộm đỏ chiến bào, chủ nhân mảnh mai trong lòng lại bình yên mà ngủ, cái cảm giác tự hào khi khoác trên mình trách nhiệm nặng nề của người ảnh vệ đúng là làm cho huyết mạch người ta phun trào a!
【 ngươi nghĩ mình là Triệu Tử Long cứu A Đấu sao… 】
Vì thế huynh đệ Mộ Dung tỉnh bơ nhìn chăm chú vào biểu tình vi diệu trở nên vặn vẹo của địa ngục khuyển.
Trong nội tâm người này cũng nhất định đang vặn vẹo! Hai huynh đệ cùng nghĩ.
Đang lúc mọi người ở phía sau nghiến răng nghiến lợi thì Hiên Viên Cực Ngọc cắn khăn tay —— đáng giận! Vì cái gì không cho mình tham gia! Chỉ bởi vì lý do mình là vua của một nước không thể mạo hiểm sao! Vì thế đá mình ra sao! Hắn cũng muốn cùng Âm ác ma đi qua hành trình chấn động lòng người tới nước khác a! Âm ác ma! Ô ô ô!
Lại nói, buổi sáng khi Long Sách thương lượng chuyện này cùng mọi người thì Cực Ngọc cực lực muốn tham gia đội ngũ của bọn họ, lại bị Long Sách quả quyết cự tuyệt.
Long Sách nghiêm trang, phi thường nghiêm túc đối với hắn nói: “Bệ hạ, tuy rằng ta chỉ là một ngọn cỏ trong giang hồ, nhưng dù sao ta cũng là người yêu nước, ta không hy vọng ta chỉ là một vật tượng trưng, hoàng đế bệ hạ nếu như ngài bị hoàng đế nước đối địch áp đảo! Vậy đối với chúng ta những lê dân bá tánh Hiên Viên hoàng triều này mà nói, đúng là vũ nhục thật lớn! Cho nên dù cho phải đánh chết ngươi cũng không thể để ngươi đi!”
Cái lý do chó má gì đây chứ! Hiên Viên Cực Ngọc tức giận cào đất. Hắn ai oán chuyển hướng nhìn sang Hiên Viên Cực Phong: “Hoàng huynh! Ngươi hãy phân xử một cách công bằng đi! Tốt xấu gì ngươi cũng đã làm hoàng đế! Nhà Hiên Viên chúng ta cứ như vậy bị hắn xem thường sao!!”
Nhưng mà ở trong góc sáng sủa, hoàng đế tinh thần suy sút khoác tấm mền, râu ria xồm xàm, ánh mắt ngây ngốc viết nhật kí hắn may mắn còn sống sót: ngày hôm nay, thời tiết hơi mù, trẫm còn sống… Nơi này là thị trường chứng khoán mất giá 【 lầm rồi 】đại doanh phía Bắc Trường Thành…”
Hiên Viên Cực Ngọc = =: “… …”
Lililicat
Phong