Châu Long Song Kiêu
Quán mì thịt dê, mấy người ngồi một bàn, không khí ngưng trọng làm các khách hàng khác sợ tới mức chạy mất, ông chủ quán vốn cũng muốn bỏ chạy về… nhà nhưng lại bị Địa Ngục Khuyển mạnh mẽ kéo trở lại phía dưới. Rất nhanh, sau khi làm xong bốn bát mì thịt dê nóng hôi hổi mang lên, lão bản sợ tới mức tiếp tục quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà, bốn bát mì kia chỉ có một mình Đức Âm oạch oạch không chút cố kỵ mà đội tấm mặt nạ da người ăn lấy ăn để, trên mặt Tuyết Vũ cùng Mộ Dung Long Sách cực kì ngưng trọng, Địa Ngục Khuyển bị Đức Âm mệnh lệnh ngồi ở bên cạnh hắn, không hề áp lực nhìn chăm chú chủ nhân ăn mì sợi.
Bầu không khí ngưng trọng kiểu này trì kéo dài một thời gian rất lâu, không ai nói chuyện.
Rốt cục, Đức Âm cũng đánh vỡ cục diện bế tắc, nói với địa ngục khuyển: “Cho chút dấm chua.”
Long Sách ánh mắt trượt sang một bên, rốt cục hừ ra hai chữ: “Ăn hàng.” Giờ phút này, cuối cùng thì Tuyết Vũ cũng rút rút khóe miệng, cơ hồ là gằn từng tiếng chỉ vào Đức Âm: “Hắn là Âm Bảo!”
Sau đó chỉ vào địa ngục khuyển: “Hắn là Nhung Sở!”
Mộ Dung Long Sách hé miệng nở nụ cười, không đợi hắn mở miệng, Tuyết Vũ đột nhiên dùng tay lật cái bàn!
“A a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!! Mấy tên khốn các ngươi!!!!!” Rốt cục, Tuyết Vũ bị hai huynh đệ nhà Mộ Dung làm nổi điên.
Phách!
Dám can đảm lật bàn chủ nhân hắn, Tuyết Vũ bị Địa Ngục Khuyển tát một cái ngã xuống đất.
Đó là cái tát tiêu chuẩn của gấu chó đánh người.
Mộ Dung Long Sách đồng tình nhìn Tuyết Vũ nằm rạp trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, nói với Đức Âm: “Tìm một chỗ kể tỉ mỉ cho ta nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Vì thế đoàn người đi tới một khách đm, thuê một gian khách phòng. Lúc này Đức Âm mới đem tình hình thực tế nói thẳng ra.
Hóa ra Đức Âm bị một tên Vương gia có ý đồ mưu phản ở Nhung quốc bắt được, Địa Ngục Khuyển lấy thân phận của Nhung Hoàng xảy ra mâu thuẫn với vị Vương gia nọ, vì thế dứt khoát thử nghiệm đế vương cứu mỹ nhân một lần thử xem sao, mang theo Đức Âm một đường chém giết chạy ra khỏi địa lao Vương gia.
“Cho nên là các ngươi đang tránh né đám người vương phủ đuổi giết à?” Long Sách =皿= “Vậy mà còn có tâm tư ăn mì!!”
Đức Âm (⊙⊙) nói: “Địa Ngục Khuyển đã tính rồi, trong khoảng thời gian này chúng ta chạy ra cũng đủ để dừng chân ăn mì một lát, tin tưởng Địa Ngục Khuyển không sai.”
“Thế nhưng tên kia lại là quỷ nghèo không có tiền! Cuối cùng ta còn phải trả tiền thay ngươi!” Long Sách có chút hối hận nói: “Sớm biết ông chủ quán mì sợi bị dọa chạy mất dép thì không nên trả tiền trước …”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên mấy mũi tên bắn lén từ ngoài cửa sổ khách phòng bay thẳng vào, ngay sau đó lầu trên lầu dưới bên ngoài đều bị đám binh lính trong vương phủ bao vây xung quanh, xem ra vị Vương gia nọ đã quyết định muốn ngay lập tức giết chết “Nhung Hoàng “, chấm dứt hậu hoạn.
“Vị Vương gia này cũng to gan quá, ban ngày ban mặt ở kinh thành mà dám bắn tên hành thích vua, xem ra Nhung tộc trời sinh đã điên cuồng cố chấp quả thật không phải giả.” Mộ Dung Long Sách thở dài, sau đó mệnh lệnh Đức Âm nói: “Nếu đã đi đến một bước này, cứ để Hoa Ảnh chân chính trở thành đế vương đi điều động quân tiếp viện đi, vị Vương gia rắn đầu đàn này cũng không là hạng dễ chọc—— phỏng chừng vì muốn giết chết Hoa Ảnh, hắn có thể nói đánh cược hết thảy, bằng không vì sao hắn phải làm đến một bước này.”
Đức Âm nói: “Theo ta nghe được thì hình như Nhung Hoàng từng cố ý chia rẽ hắn và người yêu của hắn, đem người yêu của hắn cầm tù ở trong cung tra tấn đến chết, bởi vậy mới khiến cho vị Vương gia kia trở nên thô bạo cùng cực, đã sớm hận không thể nhai xương Nhung Hoàng.”
” Nhung Hoàng tên này thật đúng là tên chuyên gây chuyện!” Long Sách giận dữ nói, “Đức Âm, bảo Hoa Ảnh đi hấp dẫn lực chú ý của đối phương, chúng ta mang theo Tuyết Vũ lui về hoàng cung.”
“Được! Hoa Ảnh, chạng vạng tối tới hoàng cung tập hợp lại với ta.” Đức Âm hạ lệnh, Hoa Ảnh lập tức quì một gối lĩnh mệnh.
Vì thế Long Sách cõng Tuyết Vũ trên lưng, cùng Đức Âm nhảy ra khỏi song cửa sổ phía sau, mà Hoa Ảnh thì trực tiếp lao ra cửa trước, hét lớn: “Đám phản nghịch các ngươi! Ai dám giết trẫm!” Cứ như vậy xé cổ họng như rồng thần ngâm hét to giữa ngã tư đường, quả nhiên là tên nhóc không có áp lực chút nào.
Đức Âm cùng Long Sách lướt nhanh dịch chuyển ở trên nóc nhà, Long Sách nhân cơ hội nói: “Đức Âm, vào hoàng cung ngươi phải cẩn thận, nghe nói sở trường của Vu sư Nhung tộc chính là thuật nguyền rủa, cực kỳ lợi hại, cho dù không cùng đối phương tiếp xúc trong vô hình cũng có thể nguyền rủa giết kẻ địch, bởi vậy ngàn vạn lần không thể để cho người ta biết tên thật của ngươi, chỉ cần bọn hắn không biết tên thật, thì tuyệt không thể tiến hành nguyền rủa, cho nên vì phòng ngừa để lộ, sau này ở trước mặt người khác ta sẽ gọi ngươi là cục cưng. Còn có, nếu người khác hỏi huynh trưởng ngươi tên là gì, ngươi cứ nói huynh trưởng ngươi kêu Long Đại Sách.”
“Hừ, trên thực tế cho dù không biết tên thật thì thuật nguyền rủa chết chóc người Nhung quốc vẫn có thể thực hiện như thường.” Tuyết Vũ ở trên lưng Long Sách đột nhiên nói một câu.
“A a a a a a!” Long Sách quăng Tuyết Vũ âm u xuống một cái ở trên nóc nhà thiệt mạnh, sau đó đập một cước khiến hắn hôn mê, vội vã lau mồ hôi lạnh trên cái trán nói: “Nói thật người này giống như vu sư vậy đó, hãy để cho hắn ngủ một giấc còn tương đối an toàn một ít.”
Bi thúc Tuyết Vũ cả đời này thủy chung không thoát khỏi được vận mệnh bị ngược.
Gấp gáp chạy nửa ngày, rốt cục nhờ Long Sách khéo léo vạch kế hoạch, hai huynh đệ người chui vào hoàng cung, trốn vào sau một hòn núi giả chỗ hoa viên nghỉ tạm, chậm rãi đợi sau khi mặt trời lặn Địa Ngục Khuyển đến tập hợp, nhìn nhìn thời gian vẫn còn sớm, vì thế Long Sách điểm huyệt ngủ của Tuyết Vũ, đem hắn giấu ở một chỗ bí mật dưới núi giả, sau đó hai anh em nhà này quyết định đi kiếm chút gì ăn giải sầu. Long Sách thần thông quảng đại, không chỉ vì Đức Âm bôn ba một chuyến tới ngự thiện phòng chôm đồ ăn, còn từ trong kho lấy đệm chăn tơ gấm, trải dưới chỗ bí mật sau núi giả để Đức Âm nằm, hai người cứ thế ở nơi đây vui chơi giải trí ngủ ngủ, thoải mái nhàn nhã chờ người đến.
Cuối cùng thì Tuyết Vũ cũng tỉnh lại.
Khi hắn tỉnh lại, một vòng trăng rằm treo bên trên màn trời, bốn phía tĩnh lặng tối đen, chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn cảnh vật. Hắn leo ra khỏi sơn động núi giả, thấy bên ngoài nằm một người, ngồi một người. Người đang ngồi chính là cái tên Long Sách vô liêm sỉ lừa mình đến rối tinh rối mù!
“Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh.” Long Sách đem phần cơm chừa lại đẩy qua cho hắn, “Nhỏ giọng một chút, chúng ta bây giờ núp ở trong hoàng cung.”
Tuyết Vũ nhìn nhìn hộp đựng thức ăn, nhưng không có động đũa, ngược lại nói: ” Rốt cuộc thì các ngươi có lai lịch gì! Nói thật đi, bằng không ta sẽ kêu to, để cho người tới bắt các ngươi!”
“Quả nhiên vẫn là muốn ăn đòn.” Đức Âm bọc mền nói.
“Ngươi có phải Âm Bảo hay không?! Ta biết, ngươi chính là hắn! Ngươi cũng là cái tên gạt người! Đồ khốn!” Tuyết Vũ giận dữ trừng Âm Heo.
Long Sách trấn an nói: “Dù sao bây giờ thì chúng ta cũng là châu chấu trên sợi dây, cũng không ngại nói cho ngươi biết lai lịch của chúng ta —— chúng ta là Châu Long Song Kiêu đến từ Trung Nguyên, vốn muốn nhân cơ hội buổi họp chợ nô lệ này lẻn vào hoàng cung, nhưng ai dè toàn bộ đều bị ngươi làm lộn xộn hết cả lên!”
Châu Long Song Kiêu… Đức Âm nháy nháy mắt.
Thật ra thì Trư LongSong Sát mới đúng.